Sở dĩ nói ra lời đó, cũng không phải là nàng cố ý khiêu khích. Thật sự là mấy ngày nay nhìn thấy, tuy nói người Cung gia bao gồm Triệu hoàng giả cùng cung Khuê, đối với nàng cũng nhún nhường có thêm. Thậm chí Triệu hoàng này mới gặp gỡ vẫn âm thầm quỳ trên mặt đất dập đầu cho nàng ba cái.
Nhưng dù sao Khanh Như Ý cũng là Khanh Như Ý, nàng không thể nào không nhìn ra người Cung gia đã mang theo dã tâm, không thể nào không nhìn ra phục Khương quốc, là ý nghĩa đối với nàng lớn một chút, hay là đối với Cung gia ý nghĩa lớn một chút.
Lời của nàng thật sự có chút ngoài ý muốn, Cung Khuê không ngờ mấy ngày nay công chúa vẫn luôn biểu hiện hết sức phối hợp lại đột nhiên nói ra lời bén nhọn như thế.
Trong lúc nhất thời, lại cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Không thể làm gì khác hơn là quỳ ở nơi đó càng không ngừng dập đầu, để bày tỏ trung thành.
Như Ý cũng sẽ không tiếp tục đề tài này, mà là đang ngừng lại sau một hồi, đột nhiên giọng điệu vòng vo đi hỏi hắn ——
"Các ngươi không tìm Cung Tiêm Hội ư?"
Cung Khuê vừa sững sờ, nhưng lần này lại đáp sảng khoái ——
"Là Tôn chủ Thiên Ngọc Sơn cứu nàng, bọn họ từ trước đến nay, nếu hắn cứu người, tự nhiên sẽ trấn an tốt. Huống chi, công chúa cũng ở trong chốn giang hồ đi lại nhiều năm như vậy, nên biết, Thiên Ngọc Sơn, chúng ta. . . . . . Chúng ta ai cũng lên không được."
Ngụ ý, đúng là muốn tìm, cũng không tìm được!
Như Ý gật đầu một cái, không đồng ý lời của hắn, mà lại hiểu một chuyện.
Thì ra là Thiên Ngọc Sơn hoang phế, cũng không phải người người đều biết , dù là năm gần đây vẫn luôn ẩn trong bóng tối hơn nữa Cung gia từng có tiếp xúc, cũng bị lừa gạt.
Như vậy rất tốt!
"Cung Tiêm Hội gọi ngươi nhị thúc!" Như Ý khẽ cười, người lại dựa vào ghế. Giữa trưa ánh nắng rực rỡ xuyên qua tầng mây, phơi người ấm áp. Nàng đột nhiên liền lại mở miệng, nói: "Ngươi có phải rất muốn nàng chết hay không?".