Phản ứng Tiêu Thước rất thú vị, hắn chỉ là sững sờ một chút, sau đó gắp sủi cảo lên nhét vào trong miệng, nhai hai cái sau đó mới mở miệng nói:
"Rất kém! Tỷ, xem ra người trước kia ngươi thích cũng không trách địa."
Từ lúc biết người mà Như Ý một mực tìm là hoàng tộc Mạnh Quốc, lời nói giắt bên miệng tiểu tử này từ " nữ nhân cướp ta quả táo" đổi thành" người trước kia ngươi thích " !
Như Ý lớn tiếng nói cho hắn biết —— đó không phải là người trong lòng ta trước kia!
Nhưng nếu mỗi lần nói như vậy thì trong lòng cũng có một dấu chấm hỏi.
Thích không?
Thích sao?
Như vậy có coi là thích không?
Nghĩ tới nghĩ lui, lại cảm thấy, đúng là thích.
Nhưng cũng giới hạn với thích mà thôi! Không liên quan đến tình yêu.
Khanh Như Ý nàng sống hai đời, tuy nói đời trước bởi vì nghề nghiệp đặc biệt, chưa bao giờ tiếp xúc tình yêu như người bình thường.
Tuy không ăn thịt heo, nhưng vẫn thấy heo chạy.
Huống chi còn có điện ảnh truyền hình và những thứ bên trong ngôn tình, không có cái nào không lấy tình yêu làm chủ đề chính, nhìn quá nhiều rồi, cũng biết tình cảm như thế nào.
Chỉ khi nào đã hiểu, nhưng lại cảm thấy sợ.
Chỉ vì hiểu, nếu có tình yêu ngọt ngào, chính là hạnh phúc cả đời.
Nhưng nếu tất cả đau khổ đều bắt nguồn từ tình yêu, rất có thể cả đời bị phá huỷ.
Cho nên, nàng cũng không nói yêu dễ dàng!
"Tỷ." giật mình chốc lát, rốt cuộc vẫn bị âm thanh Tiêu Thước kêu trở lại.
Thiếu niên đã không ăn sủi cảo, mà là học dáng vẻ Như Ý leo lên bệ cửa sổ ngồi. Hai người chân đối chân, một lớn một nhỏ, ngốc ngếch xem trăng rằm, đều cóng đến rụt cổ.
Có cung nữ Triệu cung sai bảo tới cho thêm than, vừa nhìn họ như vậy, bước tới trước mấy bước gấp giọng nói:
"Cô nương, tiểu công tử, trời rất lạnh, tại sao có thể ngồi ở chỗ này ! Mau xuống đây mau xuống đây! Nô tỳ đốt chậu than, mau tới đây sưởi ấm!" .