Tiêu Thước muốn cụng đầu vào tường, hàm răn nghiến lại, hai quả đấm cũng nắm đến khớp xương trắng bệch.
"Ách. . . . . ." Như Ý ý thức lui về phía sau một bước, kinh ngạc nhìn nói: "Ngươi ăn thịt người sao?"
"Đáng chết!" Thiếu niên rống giận: "Cái người nữ nhân này lúc nào thì có thể nghiêm chỉnh một chút! Ta nhớ Thiện Tâm, ta...ta, ta nhớ Thiện Tâm cái gì !"
"Vậy ngươi nhớ Ngọc Hoa?" gương mặt nàng nhìn qua chờ: "Không thể nhớ Ngọc Hoa, hắn là của ta đấy!"
"Ngươi. . . . . . Cút! !" Tiêu Thước không thể nhịn được nữa, hét lớn một tiếng, đứng lên liền xông bên ngoài.
Nữ nhân này thật sự là không thể chung sống với nàng một phòng rồi ! Thiếu niên vừa chạy trở về phòng của mình vừa tốn hơi thừa lời, đáng chết, trong đầu nàng đầu rốt cuộc đựng những thứ gì?
Sau lưng vang lên Như Ý khoa trương cười ầm lên, vẫn cười đáp hắn rợn cả tóc gáy mới vừa dừng lại.
Nhưng sau khicười, nữ tử khơi khơi chậu than rồi thần trí lại bắt đầu nhớ tới.
"Nhưng thật ra là ta rất nhớ ngươi đấy!" Nàng nhẹ nói, cũng không biết là đối với người nào, chính là gảy một chút lửa, nói một tiếng nhớ nhung, nói một tiếng nhớ nhung, liền tăng thêm một phần thương cảm.
. . . . . .
"Hoàng huynh, thần muội rất ưa thích chuôi ngọc như ý tiến cống, đưa cho thần muội như thế nào?"
"Hoàng thượng, Thước nhi cũng rất thích viên dạ minh châu kia, đưa cho Thước nhi như thế nào?"
Trên Dưỡng An điên, lại bắt đầu trình diễn tiết mục mỗi ngày không đổi.
Lúc đó, Như Ý đang lôi kéo đệ đệ muốn lấy đồ từ Triệu hoàng.
Hoàng đế ngồi ở long y mặt cũng trắng bệch rồi, nhưng lại không có biện pháp nào bắt nàng.
Không thể làm gì khác hơn là theo đòi hỏi của nàng, đưa cho nàng bảo bối trong tay Triệu hoàng.
Bởi vì trên mặt nổi hắn là Hoàng đế, nhưng sau lưng, Như Ý mới là chủ tử. Hắn chẳng những không thể phản bác ý kiến của nàng, thậm chí khuôn mặt còn phải tươi cười chân thành giúp đỡ, sau đó sẽ nói một câu:
"Hoàng muội thích gì cứ việc nói, vi huynh nhất định khiến ngươi hài lòng."