Trong đầu từ khi bắt đầu biết chuyện liền tồn tại ánh mặt trời trên đường lớn, đột nhiên bị người vẩy mưa dầm, khiến nàng bắt đầu không phân rõ được phương hướng, không biết nên đi đến cùng không.
Nhưng dù sao Cung gia cố gắng vài chục năm, Như Ý có thể đánh loạn nhất thời, nhưng không có biện pháp chỉ một phen ngắn ngủn đánh loạn một đời.
Mị nhi chỉ mê mang một chút, rất nhanh liền khôi phục như cũ.
Rồi sau đó, giống như không nghe lời nói Như Ý mới rồi, lại mở miệng, vẫn nói câu kia giống như trước——
"Sớm muộn gì quốc khố Triệu quốc là của ngươi, cần gì nóng lòng nhất thời!"
Như Ý cười khổ, tiếp theo buông tha.
Chỉ lắc đầu một cái, lại xoay người rời đi.
Nàng không phải Chúa Cứu Thế, không có trách nhiệm đi cứu vớt những người bị Cung gia tẩy não. Đối với nử tử này mặc dù sinh lòng thương hại, nhưng cũng không muốn vào thời điểm này rối rắm vấn đề nên hoạch định cuộc sống như thế nào.
Lời nên nói nàng đã nói, nếu như có một ngày đối phương có thể nghĩ thông suốt, nàng cũng cho phép sẽ phát từ bi, cứu người từ nơi này trong biển khổ phục quốc đi ra ngoài.
Nhưng nếu người ta không muốn, nàng cũng sẽ không cưỡng cầu!
. . . . . .
Lại một năm mới trôi qua vô vị tẻ nhạt, Tiêu Thước không ngừng nhớ lại ban đầu, nhớ lại ngày làm tiểu thiếu gia được Tiêu gia cưng chìu nhất.
Hắn chưa dứt lời, vừa nói như thế, sau đó Như Ý cũng hoài niệm theo .
Lại nói, tám năm ở Tiêu gia này, đích xác là những ngày nàng hưởng thụ nhất sau khi tới thời đại này.
Tiêu lão gia cùng Tam phu nhân đối đãi với nàng tốt hết chỗ chê, mặc dù cho tới sau khi nàng đi theo Ngọc Hoa học võ, nhưng đến tết, hay là từ Phổ Phổ đảo ra ngoài trở lại Tiêu gia.
Tam phu nhân thường xuyên may đồ mới cho nàng nấu món ngon cho nàng, nhưng một cái chớp mắt, ngày tốt biến thành nhất thời.
Nàng cũng chưa kịp hồi báo, thật vất vả ới có được gia đình, đang trong một đêm liền tan tác.