"Nhìn, bên kia xảy ra chuyện!" Mới vừa thả Tiêu Thước xong, lời nói Ngọc Hoa lại truyền tới, "Một lát có thể phải động thủ, ngươi hoạt động gân cốt!"
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, không đợi lời nói xong, chỉ thấy long xa bên kia đột nhiên có bóng dáng màu trắng gấp vọt ra. Như Ý ý thức một tiếng kêu ra miệng, nàng gọi là ——
"Nhị ca!"
Dường như nó nghiêng đầu nhìn nàng, nhưng động tác không ngừng, chạy thẳng tới Mạnh Tử ca liền cướp đi!
Thật vất vả Mạnh Tử ca một thân hỉ bào cũng nhìn ra, vội lách bóng dáng tránh, có thể động như thế nào đi nữa cũng là chậm nửa nhịp so với bóng dáng màu trắng kia.
Trên tay áo bỗng chốc bị kéo một cái, lộ ra một đoạn cánh tay.
"Bảo vệ thái tử! Bảo vệ trắc phi!" Có người đúng lúc kêu gọi, lập tức, có bốn bóng dáng lướt qua, cùng nhau hạ xuống sau lưng Mạnh Tử ca. Chính là tứ đại trưởng lão Thiên Ngọc Sơn!
"Hừ!" Như Ý hung hăng hừ một tiếng, đồng thời thân hình bay tới, vung trường lăng màu đen.
Ở sau lưng nàng, là ngọc diện công tử một thân áo đen. (ngọc diện: khuôn mặt như ngọc)
Hai người một trước một sau, tốc độ kia nhanh như gió, làm cho người ta chỉ thấy hai bóng dáng lóe lên, lại hoàn toàn không nhìn ra người gì.
Có tướng sĩ cũng phát hiện khác thường, vội vàng dựng cung lên chuẩn bị bắn tới.
Nhưng không chờ những mũi tên kia thả ra, chỉ nghe âm thanh bén nhọn trong bầu trời mênh mông, nói:
"Thời điểm bản cô nương dùng tên, các ngươi cũng sẽ không giương cung được! Đừng ở chỗ này mất mặt xấu hổ!"
Dứt lời, đột nhiên từ không trung lướt xuống một đạo trường lăng. Cũng không biết là múa thế nào, lại thu được toàn bộ 48 cây cung từ bốn phía, sau đó đánh rớt trên mặt đất.
Có người tin có tà, còn muốn bắn nữa, lại nghe thấy tiếng Mạnh Tử ca hô:
"Phản! Đều để cung xuống cho bổn điện!"
Lời này hết sức có hiệu quả, các tướng sĩ giương cung mỗi một người đều rút về