"Đừng nghĩ nhiều." Thấy vẻ mặt Như Ý nghiêm túc, Ngọc Hoa đưa tay ra ôm lên vai của nàng, nói nhỏ: "Chỉ cần cõi đời này ngươi có ta, vậy thì không có gì lớn đấy!"
Dứt lời, kéo tay của nàng, xoay người đi tới phòng trúc.
Tiêu Thước ôm Bạch Lang đến gian phòng của mình, hắn cùng Thiện Tâm còn có Lâm Mộng Hinh ở một cái nhà, tiểu viện không lớn, ba mặt vây quanh mấy gian phòng, ba người vừa phân ra ở.
Lúc này, tất cả mọi người tụ trong phòng này, ngay cả Lâm Mộng Hinh cũng lo lắng vây quanh bên giường.
Mặc dù nàng không nhìn thấy, nhưng lỗ tai nghe rất tốt, nghe được Tiêu Thước cùng Thiện Tâm vội vàng, biết chuyện hết sức khó giải quyết, nghĩ y thật là Bạch Lang, không phải dễ dàng như vậy.
Lại nói, thật ra thì Lâm Mộng Hinh rất sợ động vật, đặc biệt là loại vật đầy lông, trước kia xa xa nghe được mèo kêu chó sủa cũng sẽ run run nửa ngày.
Bạch Lang đi theo Ngọc Hoa về đảo, nàng thật có hơn mười ngày không dám ra cửa. Ban đêm thỉnh thoảng nghe đến tiến sói, còn có thể từ trong mộng thức tỉnh, sau đó ngồi ở bên giường một đêm.
Vì thế, không ít lần bị Thiện Tâm cùng Tiêu Thước cười.
Nhưng sau có một ngày, Tiêu Thước đột nhiên vui mừng bảo là muốn kéo thuyền du hải, nàng và Thiện Tâm hai người cũng cảm thấy thời tiết đẹp trời, là thời điểm tốt ra biển, liền đi theo.
Nhưng không nghĩ, vốn là vạn dặm không có bóng mây quang đãng mới một canh giờ, lại mây đen cuồn cuộn.
Tiêu Thước cảm giác không được, vội vàng trở buồm trở về. Đáng tiếc, tốc độ thuyền chậm rất nhiều so với mưa to từ trời.
Hai tiểu hài kia khá hơn một chút, dù sao có võ công trong người, một là nam hài, hơi sức cùng lá gan cũng lớn một chút.
Chỉ có thể khổ nàng! Cặp mắt không thấy được vào lúc này liền có vẻ đặc biệt thua thiệt, thuyền vừa động, nàng cũng không biết nên đi bên nào, cũng không biết tay vịn chỗ nào.
Mới bắt đầu Thiện Tâm còn có tinh lực lôi kéo nàng, nhưng càng về sau gió càng lớn, hai đứa bé tự vệ cũng thành vấn đề, chớ nói chi là còn có một nữ tử đã thành niên mù mắt cần chăm sóc