"Cái người này thật đúng là buồn cười." Nghĩ đến quá nhàm chán, Mị Nguyệt lại bắt đầu đánh giá thân xiêm áo rách nát của Như Ý.
Lúc tới dọc theo đường đi cũng không có qua thành trấn, Mạnh từng muốn để hộ vệ đi mua xiêm áo giúp nàng để đổi, nhưng Như Ý lại nói không có chỗ tắm, đổi mới rồi cũng là khó chịu!
Nàng biết bộ dáng mình xác thực không để người chào đón, nhưng lại cũng không cho là có thể bị người tùy tùy tiện tiện bình luận.
Huống chi là bình luận hoàn toàn không mang ý tốt, càng làm cho người không thể nhịn được nữa, cũng không cần nhịn!
"Làm sao ngươi có tâm tình tốt tới cười nhạo ta như vậy?" Không đợi Mị Nguyệt nói tiếp nữa, Như Ý đã mở miệng yếu ớt, khóe môi cười như có như không.
Mị Nguyệt không ngờ nàng sẽ nói một câu như vậy, trong lúc nhất thời không muốn hiểu lời này là có ý gì.
Như Ý liếc nhìn nàng một cái, vui vẻ ở trên mặt càng sâu.
"Có nữ nhân! Chính là quá coi trọng mình, cảm giác toàn thế giới cũng chỉ có nàng tốt, bất kỳ một cái nào khác cũng không thể so với mình. Thế nhưng vị tỷ tỷ, hoặc là ta nên gọi dì! Làm sao ngươi có thể có tâm tình tốt tới cười nhạo ta như vậy?"
Vừa nói vừa quay đầu đi, một phen quan sát Mị Nguyệt từ trên xuống dưới tỉ mỉ.
"Chà chà! Làm sao ngươi chưa từng nghĩ, đợi đến lúc ta nở hoa rực rỡ thì dung nhan ngươi đã già đi. Đến lúc đó đếm nếp nhăn sống qua ngày, còn có thể giễu cợt ai đó nữa?"
Nữ nhân kia giận đến toàn thân run run, đánh mắt cơ hồ có thể khoét người cho đến chết.
Như Ý cũng cười rất hả hê!
Nàng biết đối phó người nào nên nói cái gì!
Có lúc giải quyết vấn đề không nhất định phải động thủ, không nhất định phải đi giết người!
Huống chi, không ai đưa tiền, làm cũng là làm không.
Mà sự tức giận lại xuất hiện làm sao bây giờ? Phải luyện thành có thể nhìn một chỗ yếu nhất của lòng người, để ý nhấtmột chỗ!
Chọn nơi đau nhất đi bóp một ít, tám chín phần có thể khiến họ tức chết! .