Sát Thủ Mù – The Blind Assassin

Chương 4

Trước hôm nay, điều tôi cần phải làm là nhìn tài liệu, sau đó giết người.

Giống như một cái máy, chỉ cần mở ra sẽ lập tức di chuyển, tắt đi liền ngừng lại, không chống cự, cũng chẳng nghĩ đến việc đó.

Tôi chỉ có quyền lợi dành cho tử vong, điều này khiến tôi có một lần cảm thấy mình là một con quỷ phán quan1, cầm sổ sinh tử nhìn thấy tuổi thọ của người nào đã đến hồi kết, liền dùng bút gạch lên tên của người đó, từ nay về sau trên thế giới đã bớt đi một nguồn hô hấp.

Nhưng sau đó tôi lại cảm thấy không giống —— tôi thậm chí còn chưa đợi đến khi tuổi thọ của người kia hao hết. Tôi phải giết hắn, để hắn chết, rồi từ nay về sau trên thế giới sẽ không còn tồn tại người này.

Tôi đang phá hỏng quy luật của tự nhiên, phá hỏng sinh mệnh của một người. Miễn là có nhiệm vụ, không cần biết có phải tự nguyện hay không, nếu tôi thành công, cũng đồng nghĩa với việc một sinh mệnh sẽ bị kết thúc. 

Thế nhưng từ hôm nay trở đi, tôi lại có quyền lợi này.

Món quà thành niên mà cha cho tôi là một khoảng tự do: sau khi nhận được nhiệm vụ, tôi có thời gian một tháng để phán đoán xem người kia có đáng bị giết hay không.

Đầu tiên tôi rất sửng sốt, tiếp theo liền có chút phấn khởi, nhưng dần dần, lại có điểm sợ hãi.

Điểm ấy khiến tôi trở nên nghi hoặc. Nhớ không được có bao nhiêu lần, tôi nhìn một người ở trước mặt mình phun ra câu nói cuối cùng. Những lời mắng chửi cay độc, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy đã mất đi vẻ bừng sáng cùng với huyết sắc, ánh mắt ngập tràn thù hận cũng không khiến tôi cảm thấy sợ hãi, nhưng hiện tại, tôi lại sợ.

Tôi cho rằng mình đã quen với việc giết chóc, quen với tử vong, nhưng khi đột nhiên phải lựa chọn giữa sống và chết, điều đó lại khiến tôi bắt đầu cảm thấy hoang mang.

Không hoang mang cũng không được a, cái tên bị nhắm vào kia còn muốn sát thủ chuyển đến nhà của hắn nữa.

Quá bất thường rồi, ngay cả sát thủ cũng trở nên thật ngốc.

“Cái tên có trái tim biết cảm thông kia có đúng là quá nhiệt tình không vậy?” Ngày thứ hai, lúc ăn cơm, tôi nhịn không được mà hướng cha phàn nàn.

“Có thể là do gia giáo quá tốt.”

“Chẳng lẽ con thoạt nhìn trông thực sự đáng thương như vậy sao?” Nhấc cái thạch cao đầy vướng bận lên, tôi muốn ăn một bữa thật ngon a.

“Ừ.”

“Ừ cái gì hả?! Là do đầu óc của tên kia quá đơn giản thôi.”

“Thế nào, quyết định cưới nhé?”

“Cha đi chết đi…” Tôi chọn một miếng sườn lợn nửa đời chưa chín ném tới.

Cha vươn đôi đũa ra rồi kẹp lại, lại thả xuống rồi tiếp tục nướng.

“… Không thể kéo dài thêm một chút sao?”

“Hửm?”

“Một tháng a, có quá ngắn không?”

“Đối phương muốn ngay lập tức, cha cũng là nhìn thấy quá khứ vô cùng sạch sẽ của đứa nhỏ này, mới đưa ra thời gian hai tháng… Sau đó tăng tăng giảm giảm chỉ còn một tháng.”

“Thế thì vội làm gì?”

“Ồ, trước đây không phải sẽ không hỏi sao?”

“Trước đây đều là kẻ xấu mà, liếc qua thấy ngay nên không cần hỏi.”

“Vậy người này không phải?”

“Cha không phải đã từng điều tra qua, sạch sẽ như một tờ giấy trắng sao?”

“Không sợ cha lừa con?”

“Muốn gạt con còn phải chờ đến tận bây giờ?”

“Ngộ nhỡ trước đây đều là lừa gạt con thì sao, tài liệu của những kẻ đó nói không chừng đều là do chính cha bịa đặt lên.”

“Hừ, vậy có thể làm sao chứ, dù sao sinh mạng này của con cũng là của cha rồi. Hơn nữa…” Chọn một miếng sườn lợn thả vào trong bát mình, “Hai bàn tay của con đã sớm không còn sạch sẽ, ở đó mà còn đòi chơi trò trinh tiết liệt phụ làm cái quái gì?” Hừm, vẫn chưa chín, đặt trở lại rồi tiếp tục nướng vậy.

“Ha ha ha, sao cha lại dưỡng ra một đứa con như vậy nhỉ?”

“Hỏi chính cha đi.” Tiếp tục chọn sườn lợn.

“Sinh mệnh thật sự là của cha?”

“Nói nhảm thật nhiều.”

“Không hối hận?”

“Có cơ hội sao?”

Cha không nói nữa, híp mắt nhìn tôi mỉm cười, “Vậy thì một tháng, đến lúc đó, nếu như con cảm thấy không đáng để giết, thì không giết nữa. Tiền đặt cọc cha chỉ yêu cầu một nửa, nếu như không thành công, cha trả lại gấp năm lần.”

“Làm ăn sao?” Tôi chán ghét đứng lên.

“Chẳng lẽ không được à?”

“Ừm… Xem nào xem nào.” Buôn bán mạng người, không phải tôi cũng đang làm công việc này sao?

“Thế nào?”

“Còn có thể thế nào nữa… Dù sao cũng không phải tiền của con.” Chọn lấy một miếng sườn lợn lớn, thoải mái gặm ăn.

“Cha nói này, thỉnh thoảng con cũng nên học thế nào là kính trên nhường dưới đi.” Tôi lấy đi một miếng sườn lợn lớn nhất, cha hiển nhiên có chút bất mãn.

“He he, con sợ cha cắn không nổi chứ bộ.”Tiếp tục ăn.

Cha chỉ cười nhưng không nói, châm một điếu thuốc.

“Cha không ăn?” Tôi gắp miếng sườn lợn vừa nãy vẫn chưa nướng chín bỏ vào trong bát, nhìn thấy cha buông đũa rồi châm điếu thuốc lên.

“JaeJoong.”

“Hửm?” Cắn sườn lợn, trả lời cha.

“Uống ít zaleplon lại, đừng tưởng rằng cha không nhìn ra.”

“Ặc…” Thiếu chút nữa là nghẹn, tôi vội vàng uống một ngụm nước. Rốt cuộc là nhìn ra ở chỗ nào? Không nên hỏi, tránh khỏi việc tự chui đầu vào lưới.

Quả nhiên là sói già, cái gì cũng không thể trốn khỏi con mắt của cha.

“Ban đêm vẫn mất ngủ?”

“Không, chính là thường xuyên nằm mơ.”

Cha phả ra một làn khói, nghe giống như đang thở dài.

Tôi chôn đầu xuống, tiếp tục gặm sườn lợn của mình.

Ngày thì suy nghĩ, đêm thì nằm mơ.

Cha biết tôi nghĩ cái gì, thậm chí còn biết tôi nằm mơ điều gì. đôi khi tôi không biết phải hình dung cảm tình của tôi đối với cha như thế nào, cha đã cứu tôi, tôi rất cảm kích. Cha bảo tôi làm sát thủ, tôi không biết có nên hận cha hay không.

—— Cha có bản lĩnh mang con bỏ trốn, sao lại không có bản lĩnh để con có được một cuộc sống bình yên?

Hay là, cha cũng cho rằng con không đáng?

____________

(1) Phán quan: Chức quan phụ tá quan địa phương, xử lí công vụ thời Đường Tống, theo mê tín thì xem chức quan này là thuộc hạ của Diêm Vương, quyết định sự sống chết.
Bình Luận (0)
Comment