Lưu Hoa Nguyệt liếc mắt lên nhìn người trong chiếc lồng số 75. Điều đầu tiên nàng nhìn thấy là đôi mắt quật cường, không chịu khuất phục kia.
Mọi người không ngừng ra giá:
10 lượng bạc...
20 lượng bạc...
50 lượng bạc...
.......
Nàng chỉ ngồi im, đợi người cuối cùng ra giá. Nữ đấu giá lên tiếng:“ 100 lượng bạc lần 1... 100 lượng bạc lần 2...” Lưu Hoa Nguyệt xen vào:“ 150 lượng bạc!” Tất cả mọi người im lặng. Nữ đấu giá lại nói:“ 150 lần 1... 150 lượng bạc lần 2... 150 lượng bạc lần 3... thành giá! Chúc mừng công tử.”
Nữ đấu giá mở cửa lồng sắt, mấy tên gia đinh thô bạo ném hắn tới trước mặt Lưu Hoa Nguyệt. Hắn đứng dậy, liếc nhìn nàng:“ Ta sẽ không bao giờ nghe lời nhà ngươi đâu!”
Nàng lại lạnh nhạt nhìn hắn, giả vờ như chưa nghe hắn nói:“ Cái tên Hắc Long rất hợp với ngươi. Từ giờ ta sẽ gọi ngươi là Hắc Long, ngươi có nguyện vọng gì không?” Hắc Long nghĩ ngợi một hồi rồi nói:“ Ngươi có thể cứu đệ đệ ta.”
Nàng hơi bất ngờ nhưng vẫn lạnh nhạt nói:“ Hảo! Khi đệ của ngươi được đem ra, ngươi hãy nói với ta.” Đàm phán với tên này thật đơn giản nha! Mua được cả hai huynh đệ bọn họ cũng tốt.
Nữ đấu giá lại vén tấm vải đen bọc chiếc lòng sắt, cất tiếng nói:“ Đây là tên nô lệ cuối cùng ngày hôm nay, tên số 76 này là song bào với tên 75. Mời các vị ra giá!” Tất cả mọi người ồ ạt ra giá:
20 lượng bạc...
30 lượng bạc...
60 lượng bạc...
.....
Lưu Hoa Nguyệt nói:“ 150 lượng bạc!” Mọi người lại rơi vào trầm mặc. Không thấy ai ra giá nữa, nữ đấu giá nói:“ Chúc mừng công tử mua được hắn!” Mấy tên gia đinh vẫn hung hăng ném tên nô lệ tới trước mặt nàng.
Hắn đứng dậy, chỉ vào Lưu Hoa Nguyệt hướng Hắc Long hỏi:“ Ca, từ nay chúng ta phải nghe lời hắn đúng không?”
Nàng nhìn hắn nói:“ Từ nay ngươi tên là Bạch Long, còn ca của ngươi là Hắc Long. Đi theo ta thì ta sẽ không bạc đãi các ngươi đâu. Bây giờ thì theo ta trở về!” Rồi nàng dẫn họ về phủ.
_______địa điểm_______
Chiến vương phủ...
Lúc này cũng là hoàng hôn, Phong Thần sai người lật tung Chiến vương phủ lên cũng phải tìm được vương phi.
_____________
Lưu Hoa Nguyệt vừa về tới Thanh Nguyệt các, đã phân phó cho Châu nhi mang song Long ( Hắc Long và Bạch Long) đến chỗ ở mới nghĩ ngơi và đem ít y phục cho họ. Còn nàng vừa thay đồ xong đã lao dến hoa viên.
Nàng mới vừa đi tới hoa viên thì cảm thấy sau lưng lành lạnh. Quái! Bây giờ là mùa hạ mà, sao lại lạnh thế? Nàng vừa quay đầu lại đã thấy mỗ nam tỏa ra sát khí, mặt so với bao công chỉ có đen hơn không có kém.
Nàng rúc đầu vào cổ lè lè cái lưỡi ra nói:“ Vương gia, sao hôm nay ngài về sớm thế?” Phong Thần nhẹ giọng:“ Nguyệt nhi...” rồi rống giận:“ Nàng có biết bây giờ là lúc nào không??!”
Lưu Hoa Nguyệt cảm thấy nguy hiểm đang rình rập xung quanh, đang định quay người bỏ chạy thì bị hắn túm lấy cổ áo:“ Muốn chạy sao? Không dễ như vậy đâu! Mấy hôm nay ta bận việc triều chính nên không để ý đến nàng, không ngờ được nàng lại trốn đi. Được, ta sẽ trừng phạt nàng mới được!!!”
Lưu Hoa vừa xoay người lại, muốn mở miệng cầu xin thì hắn đã hôn nàng. Tay hắn giữ gáy của nàng. Chiếc lưỡi hắn cạy hàm răng nàng ra rồi luồng vào trong khoang miệng của nàng. Lưỡi của hắn đùa giỡn chiếc lưỡi nhỏ xinh của nàng, hút hết tất cả mật ngọt trong miệng nàng.
Sau một hồi day dưa miệng lưỡi, Phong Thần mới lưu luyết thả nàng ra. Lúc này, nàng điên cuồng hít thở tựa như lúc nãy không khí xung quanh biến mất. Hắn cười tà mị:“ A nha~ vị của nàng cũng thật là ngọt nha!! Ta thật là muốn nếm lại lần nữa a!”
Nghe xong lời hắn nói, mặt nàng đỏ lự lên trông chẳng khác gì trái cà chua, mắng:“ Ngươi... Đồ sắc lang! Hái hoa tặc!!!” Rồi chạy một mạch về Thanh Nguyệt các. Môi hắn bất giác vẻ lên một nụ cười. Nàng thật là một nữ nhân thú vị.
___________________(-__-”)
Ngày hôm sau...
Sau khi Phong Thần đi thượng triều, Lưu Hoa Nguyệt gọi song Long đến hoa viên học chế thuốc độc và giải dược. Nàng nhận thấy Hắc Long có thiên phú chế tạo độc dược còn Bạch Long thì có thiên phú về giải dược.
Đến buổi trưa, nàng dạy họ võ công. Đến chiều thì cho họ tự tập luyện ở hoa viên. Khi Phong Thần thượng triều về, hắn nghe được tiếng binh khí va chạm ở phía hoa viên nơi nàng thích đến. Lúc này, mặt hắn tái đi, tức tốc chạy như tên lửa vào hoa viên.
Điều đầu tiên hắn thấy là nàng đang an nhàn uống trà. Hắn cảm thấy yên tâm hơn, thấy nàng đang chăm chú nhìn vào hai tên đang cầm kiếm đánh nhau, hắn cất giọng uy nghiêm:“ Các ngươi là ai? Tại sao lại đánh nhau trong phủ của bổn vương?”
Song Long chưa kịp nói thì Lưu Hoa Nguyệt dơ tay bảo họ im lặng, nói:“ Họ là người ta cứu về, bây giờ là thuộc hạ của ta. Vương gia muốn làm gì?” Song Long khom người ôm quyền nói:“ Thuộc hạ Hắc Long/ Bạch Long tham khiến vương gia!”