Lưu Hoa Nguyệt luôn nhạy bén với mọi chuyện xung quanh. Nên, nàng đã biết nha đầu nhà mình đã động tình rồi!
Nàng tính toán việc làm mai, thì một đám gồm 10 tên hắc y nhân đột nhiên xuất hiện. Người nào cũng tỏa ra sát khí ngùn ngụt, trên tay cầm những thanh kiếm sắt, nhìn là biết đến đây không phải có ý tốt.
Như biết trước điều gì đó, nàng và Châu nhi bịt chặt hai tai lại. Lúc này, ở yến hội này chỉ có nữ tử con nhà văn. Thất nhiên họ là nữ nhi chân yếu tay mềm đúng nghĩa.
Đúng như dự đoán của nàng, yến hội trở nên hỗn loạn. Người la hét, người ngất xỉu. Nàng vẫn không chịu nỗi, vận nguyên khí hét to:“ IM HẾT ĐI!!!!!”
Bỗng dưng, hiện trường im như tờ, so với lúc nãy như là một nơi khác vậy. Nàng nhìn lướt qua một lần, lạnh lùng nói:“ Các ngươi là do ai phái đến? Mục đích là gì?”
Nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm mạnh, làm cho bất kì ai cũng lạnh sống lưng. Một tên hắc y nhân can đảm lên tiếng:“ Bọn ta là nhười của ai không quan trọng! Cái bọn ta cần chính là mạng của ngươi đó... Chiến vương phi!”
Môi nàng vẽ lên thành hình bán nguyệt:“ Vậy.... phải xem các ngươi có đủ khả năng này không đã!” Nói rồi, nàng nhanh chóng lấy ra chiếc quạt phiến sắt quen thuộc. Bàn tay ngọc lưu loát xòe quạt ra, nở một nụ cười tươi chứa đầy sát khí.
Nàng rất ít khi khoe sát khí, nhưng bây giờ nàng chỉ muốn kéo dài thời gian. Châu nhi đã bí mật rời khỏi đây để báo tin cho hắn ( PT). Bởi vì nàng chỉ là võ giả cấp 24 mà thích khách mỗi người cũng là võ giả cấp 22.
Ở đây có 10 tên, nếu tính luôn cả những kĩ năng lẫn chiêu trò thì nàng cùng lắm chỉ ngang tay với năm tên thôi! Mặc dù không muốn nhưng nàng đang cần hắn giúp đỡ.
Sát khí từ người nàng tỏa ra càng nhiều, hơi thở như đến từ địa ngục. Điều này làm cho những tên hắc y thoáng rùng mình, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa.
Nàng nheo mắt nguy hiểm, quét tới từng tên hắc y nhân một, đòn đánh tâm lý này đã làm bọn chúng run sợ nhưng vẫn cố gắng xông lên.
Nàng vận kinh công, bay ra khỏi tầm mắt bọn chúng, vọng âm:“ Các ngươi có bản lĩnh tới đây, nhưng không có bản giết ta đâu!!” Từ vòng cổ không gian, nàng lấy ra một số kim châm tẩm độc. Nàng vận nguyên khí phóng kim châm vào tử huyệt của ba tên, bốn tên đã né được kim châm.
Nàng vận kinh công đổi vị trí nhưng bị trúng một chưởng. Nàng bật ra khỏi quỹ đạo, ngã xuống đất phun ra một búng máu tươi.
______________________________________
Chiến vương phủ...
Thư phòng...
Châu nhi bất chấp bị người hầu và gia đinh chặn lại. Xong được vào cửa, nàng lập tức quỳ xuống, giọng điệu khẩn trương:“ Vương gia, cầu xin người mau mau cứu tiểu thư! Tiểu thư đang bị thích khách vây lại ở yến hội rồi!”
Phong Thần sau khi nghe những gì Châu nhi nói, lập tức vận kinh công đi tới Thái Hòa cung.
Châu nhi đang định đi theo thì thấy Phong Hào đang đứng đó, liền hỏi:“ Tam vương gia, người có thể giúp tiểu thư được không?” Hắn ta nhỏe miệng cười mờ ám:“ Tại sao? Nếu như... ngươi sẽ cho ta một điều kiện, thế nào?”
Nàng không để ý đến nụ cười mờ ám:“ Được! Chỉ cần cứu tiểu thư thì ngài muốn gì cũng được!” Nghe được câu trả lời, trong lòng hắn thầm cười nữ tử ngây thơ nhưng vẫn xuất phát.
_____________________________________
Thái Hòa cung...
Yến hội...
Phong Thần vừa đến nơi, đã nhìn thấy những vũng máu khắp nơi, người la, người hét còn có ngất xỉu, xung quanh rất hỗn độn. Hắn không hề quan tâm, hắn vẫn cố gắng tìm ra bóng dáng kia.
Một lúc sau, hắn nhìn thấy nàng. Người nàng chi chít các vết thương lớn nhỏ, tay run run nhưng vẫn cố sức đánh. Thấy nàng sắp bị trúng chưởng, hắn liền phi thân đến phá chưởng rồi ôm nàng vào lòng.
Được ôm trong một vòng tay quen thuộc, tim nàng bất giác run lên từng nhịp. Ngước mắt nhìn người đang ôm mình, nàng thở nhẹ nói:“ Đa tạ.” Hắn liếc nhìn nàng, nhìn gương mặt trắng nõn làm nỗi bật một vài vết xướt đỏ tươi, đau lòng nói:“ Nàng bị thương trên mặt, không sao chứ?”
Nghe hắn nói vậy, tay nàng bất giác sờ lên mặt, cảm giác rát rát từ trên mặt khiến nàng hơi khó chịu:“ Có một vài nhát dao này thì có sao đâu?”
Hắn nghe vậy thì nhỏe miệng cười. Đúng là người của hắn luôn khác biệt! Bây giờ, hắn nhìn lên phía đói diện. Trước mặt hắn có 5 tên hắc y nhân thuộc võ giả cấp 22.
Bây giờ, hắn đã biết vì sao nàng lại nhờ sự giúp đỡ từ hắn. Hắn ôm nàng thật chặt, cười dịu dàng:“ Nguyệt nhi, nàng bám chặt lấy ta. Ta sẽ giải quyết chúng nhanh thôi!”
Bỗng dưng, nàng lại sinh ra cảm giác ỷ lại vào hắn, người nàng nép sát vài hắn như chim nhỏ cần sự che chở. Thấy nàng đang dựa dẫm vào mình, hắn cảm thấy như mình đã có được một thành tựu lớn hơn cả việc lập chiến công nơi sa trường.