Mao Hổ và Kim Sư đi đến phòng tập hợp nội bộ. Vừa mở cửa, họ đã thấy Châu nhi, Huyền Vũ, Chu Tước cùng với song Long đã ngồi chờ ở đó. Kim Sư vừa bước vào, đã lên tiếng thông báo:" Người đứng sau vụ ám sát vừa rồi, là người chúng không dễ dàng đối phó rồi!"
Nghe hắn nói vậy, Huyề Vũ hỏi nhưng giọng điệu chắc nịch:" Hấp Huyết lâu?!" Mao Hổ lắc đầu:" Không phải. Là người trong cung cấm. Chúng ta muốn động vào cũng phải có sự đòng ý xủa chủ tử!"
Châu nhi bắt đầu nghi vấn:" Tiểu thư chưa bao gời bước vào cung trừ hai lần tham gia yến tiệc. Sao có thể gây thù chuốc oán với người trong cung như vậy được!?"
Suy nghĩ một lúc, Chu Tước lên tiếng:" Rốt cuộc là ai đã chán sống đến như vậy? Kim Sư, Mao Hổ hai ngươi nói đi để ta còn điều tra!" Mao Hổ không nhanh không chậm đáp:" Liễu quí phi, nữ nhi Liễu thừa tướng."
Nghe hết câu, Chu Tước phóng như bay ra khỏi phòng. Để lại sáu người ở trong phongd tiếp tục bàn đối sách để giải quyết vấn đề.
__________________
Tua tua tua...Chiến vương phủ....Thanh Nguyệt các...Lưu Hoa Nguyệt được Phong Thần nhẹ nhàng đặt lên gường, đắp chăn cẩn thận. Nhìn thấy hắn dịu dàng như vậy, dù là lúc nàng thảm hại nhất như bây giờ cũng không hề bỏ mặc nàng. Điều này làm cho lòng nàng nổi lên từng đợt sóng.
Hắn dịu dàng nói, thanh âm pha lẫn chút đau lòng:" Những vết thương kia... nàng còn đau lắm không?" Đáp lại hắn là một giọng điệu run run lạnh nhạt:" Ta không mềm yêu đến vậy! Một chút tiểu thương này có là gì."
Nhớ lại lúc còn tập huấn làm sát thủ ở hiện đại, nàng đã phải vượt qua mưa bom bão đạn. Có lần, vì chút sơ sót nhỏ đã khiến nàng gãy 8 chiếc xương sườn và tay phải. Nhưng đổi lại, cha nàng đã nói:" Còn phải cố gắng!"
Nghe giọng điệu lạnh nhạt của nàng, hắn cảm thấy đau lòng và hụt hẩn. Đau lòng vì vì biết nàng muốn đạt được một thân võ công thâm hậu như hôm nay đã phải khổ luyện và chịu nhiều đau đớn hơn nhiều lần so với hôm nay. Hụt hẩn vì sau bao nhiêu chuyện sảy ra thì nàng vẫn giữ thái đọ lạnh lùng với hắn.
Từ phía cửa phòng, Tống thái y đang bị Trọng xách đến, nhìn vào không khác gì đại bàng xách gà con là bao. Hướng phía giường nàng, Trọng ném ông ta đến. Không đợi lão nhân mở miệng, Phong Thần lạnh giọng ra lệnh:" Chữa cho nàng!"
Nghe thấy Chiến vương gia ra lệnh, Tống thái y nào dám chậm trễ, chạy lại bắt mạch cho nàng. Hiện tại, sắc mặc của ông ta ngày càng trầm xuống, hướng Phong Thần chắp tay, cung kính nói:" Vương gia, vương phi đã tiêu hao rất nhiều sức cộng với việc mất máu nhiều. Thần sẽ lập tức kê một thang thuốc bổ khí huyết cho vương phi. Chỉ cần vương phi tẩm bổ và uống thuốc đầy đủ, chậm nhất là một tháng sẽ khỏi hẳn."
Hắn gật đầu, phất tay ra hiệu cho Trọng đưa Tống thái y đi sắc thuốc. Cửa phòng đóng lại, trong phòng chỉ còn lại hai người. Hắn nhìn vào những vết xước mảnh, dài trên gương mặt nàng, đau lòng nói:" Mặt nàng...."
Lưu Hoa Nguyệt cong khóe môi, đưa ngón tay nhỏ xinh lên chạm vào vết xước, cắt ngang lời hắn:" Vương gia nhọc công lo lắng rồi! Một chút vết thương này, không thể phá bỏ đi võ công của ta đâu."
Hắn không nói gì. Không khí trong phòng bỗng nhiên ngưng trọng. Tĩnh lạng đến mức có thể nghe tiếng hít thở của đối phương.
Một lúc lâu sau đó, nàng lên tiếng phá đi sự yên tĩnh:" Có thể hay không?" Hắn thắc mắc:" Nàng muốn thứ gì?"
Nàng quay đầu, nhìn thẳn vào đôi mắt của hắn, cười nhẹ hỏi:" Có thể hay không? Ta có thể... yêu ngươi hay không?" Nghe xong những lời nàng nói, hắn không thể kiềm nén sự vui sướng, ôm chầm lấy nàng.
Vùi đầu vào mái tóc dài mượt của nàng, hắn tham lam hít thật sâu mùi hương đặc trương của nàng, vui mừng nói:" Cuối cùng, cuối cùng nàng cũng mãi mãi là của ta rồi... Nguyệt nhi."