Hắn bất giác thở dài. Nếu nàng không nói, thì hắn sẽ không quan tâm. Chỉ cần nàng ở bên cạnh hắn là được!
......................................................................
Thời gian trôi thật nhanh, hôm nay đã đến ngày Liễu Minh Ngọc vào cửa Chiến vương phủ. Xung quanh vương phủ đều treo chữ hỉ đỏ tươi. Nhưng không khí trong vương phủ không mấy náo nhiệt.
Mấy nha hoàn trong Chiến vương phủ luôn tay luôn chân bưng này bê kia tuy ngoài mặt không có vẻ gì mà trong ánh mắt lại thể hiện rõ nỗi bất bình. Ai không biết rằng Chiến vương không gần nữ sắc? Ai không biết chính ngài còn đề nghị hoàng thượng ban hôn với vương phi? Ai không biết người sủng vương phi đến tận trời? Vậy mà thoáng chốc đã cưới một tần thiếp về! Thật là bất bình cho nàng.
Bình thường, vương phi cũng không lên giọng với họ, cũng chưa từng mắng chửi đánh đập qua. Có lần, một nha hoàn quét dọn không cẩn thận làm vỡ lọ thuốc trên bàn thạch của nàng, nàng không mắng không đánh mà còn hỏi nha hoàn kia có sao không rồi nhắc nhở nhẹ vài câu là qua chuyện. Bây giờ, bọn họ vừa thấy đau lòng vừa bất bình thay nàng.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Giờ lành đã đến, chiếc kiệu hoa bốn người khiêng đã đến trước cửa Chiến vương phủ. Phong Thần không vận hỷ bào mà mang một thân hắc y đi đến đá kiệu hoa.
Hắn trương cái mặt không cản xúc cho mọi người. Đá kiệu, bái đường đều là vẻ mặt đó khiến khách khứa ai ai cũng không dám thở mạnh. Nói là hôn lễ mà không khí ảm đạm chẳng khác gì tang lễ.
Cả một ngày trời, chẳng một ai thấy vị Chiến vương phi xuất hiện. Người thì nghĩ vương phi thương tâm nên nhốt mình trong phòng không ra cửa. Người thì cho rằng nàng bị hủy dung nên vương gia cấm nàng dự lễ.
Nhưng ai ngờ được vị vương phi kia đang nhàn nhã uống trà trong hậu hoa viên, nói cười vui vẻ với song Long và Châu nhi.
Tới giờ động phòng, mọi người lên tiếng cáo từ rồi tra dầu vào chân mà chạy cho nhanh. Chẳng ai muốn chịu thêm không khí nghẹt thở, ảm đạm như tang lễ thêm nữa.
Trong phòng hoa chúc, một thiếu nữ mặc hỷ phục, đầu phủ khăn uyên ương ngồi bên mép gường căng thẳng nói vọng ra ngoài:" Uyển nhi, ngươi nghĩ xem ta có thể giúp phụ thân được không? Ta thấy rằng vương gia không hề thích ta!"
Nha hoàn tên Uyển nhi bên ngoài cũng nói vọng vào:" Tiểu thư, thật ra... nô tỳ cũng thấy rất lạ! Nhiều năm như vậy, lão gia chưa từng sủng ái người mà bổng nhiên lại đưa cho người cả một rương trang sức lớn, lệnh người phải bắt được tâm tư của vương gia nữa. Nô tỳ cũng không biết chuyện gì nữa!"
Liễu Minh Ngọc dùng giọng buồn nói:" Ừ, những việc của phụ thân thật kì lạ. Nếu đêm nay vuong gia không tới, ta sẽ bỉ đi! Dù sao, ta cũng không muốn mình trở thành người phá đi hạnh phúc của người khác!"
Uyển nhi nhìn lên bầu trời đầy sao:" Vậy.... tiểu thư.... người nhớ đưa nô tỳ theo nhé! Nhưng người muốn đi đâu?"
Hai bàn tay nàng nắm chặt lấy nhau, suy tư rất lâu rồi mới nói:" Thiên hạ rộng lớn... ta... ta nghĩ đi càng xa nơi này càng tốt. Nơi chẳng ai tìm được ta, ta sẽ được thanh thản sống qua ngày!"
Lưu Hoa Nguyệt đứng trên mái ngói nghe hết cả nội dung câu chuyện. Nàng bất ngờ khi biết được quyết định của Liễu Minh Ngọc. Nàng ta tuy là nữ nhi con quan lại được gả cho vương tử nhưng ước được tránh xa chốn hồng trần chún không cần sủng ái. Một nữ nhân như vậy rất khó tìm.
Bước vào phòng hoa chúc, Lưu Hoa Nguyệt lên tiếng:" Ngươi không cần như vậy, ta kêu Thân cưới ngươi là muốn có sự giúp đỡ từ ngươi. Giúp cha ngươi cải tà quy chính chứ không hại gì người cả."
Liễu Minh Ngọc giật mình, vội vàng quỳ xuống hành lễ:" Tiểu... Tần thiếp bái khiến vương phi."
Nàng xém nữa bật cười. Một nữ nhân có gan mơ ước tự do mà lại không có gan đối mặt với một người. Thạt kì lạ. Nàng bước lại, nâng nàng ta lên:" Ngươi không cần hành lễ. Ta muốn nhờ ngươi giúp ta một việc: để phụ thân ngươi đừng trở mặt với hoàng thượng. Ý ngươi thế nào?"
Liễu Minh Ngọc tất nhiên ý rõ ý tứ của nàng, nói:" Tất nhiên là được. Vương phi, người định làm thế nào?"