Sát Thủ Vương Phi

Chương 57

Kết thúc mọi hồi tưởng, Lưu Hoa Nguyệt lại lấy giấy bút ra, ghi một bức thư, thu xếp đơn giản một ít đồ rồi vận kinh công bay đi.

Một lúc sau, nàng đặt chân đến trước cửa Phượng Nghi cung, nhanh chóng lách người vào trong. Bỗng nhiên, một chiếc bình hoa từ trong phòng khách bay ra, kèm với tiếng thét nghiếm răng nghiếm lợi của nữ nhân:" TÊN RỒNG THỐI KIA, NGƯƠI MAU CÚT KHỎI TẦM MẮT CỦA LÃO NƯƠNG! NẾU KHÔNG THÌ BA THÁNG SAU NGƯƠI KHÔNG CẦN XUỐNG GIƯỜNG NỮA!!!!"

Tiếng thét cùng với lời nói mập mờ cũng không thể là cho người hầu giáng đoạn việc họ đang làm. Có thể thấy chuyện này sảy ra rất thường xuyên, có lẽ là mỗi ngày đều như vậy.

Một lâu lúc sau, Lưu Hoa Nguyệt nhìn thấy Phong Minh bước ra. Nàng nhanh chóng ẩn đi hơi thở của mình rồi núp sau núi giả. Nàng vẫn luôn có cảm giác rằng, Phong Minh không chỉ là một hoàng đế biết trọng văn dụng võ mà còn là một người không đơn giản chút nào, thậm chí có cả phần thâm sâu khó lường.

Đợi hắn ta bước ra khỏi cổng Phượng Nghi cung, nàng mới bước vào gặp Lam Tuyết.

Vừa mở cửa bước vào, nàng đã thấy hình ảnh của một vị nam tử bạch y đang thu xếp hành trang vào tay nãi. Từ hướng nàng nhìn có thể thấy được khuôn mặt khá xuất chúng: mày kiếm, mắt phượng, mũi cao, môi mỏng... có thể khiến bất cứ nữ tử nào cũng mặt đỏ tim đập.

Nàng đứng dựa lưng vào cửa, giọng nói mang theo ý cười:" Tuyết tỷ tỷ, không ngờ tỷ lại có một sở thích thú vị như vậy!"

Không sai, nam tử bạch y kia chính là quốc gia chi mẫu của Nam Phong quốc- Dương Lam Tuyết. Cô ngẩn mặt lên, vừa lúc nhìn thấy nụ cười nhẹ bên môi của nàng.

Dương Lam Tuyết không nhịn được, liền lầm bầm:" Muội cười lên nhìn đẹp như vậy, gương mặt khi lạnh lùng bí hiểm như vậy, làm gì có nam nhân nào có thể cưỡng lại được chứ!"

Tuy rằng cô nói rất nhỏ nhưng nàng là một cao thủ nên vẫn nghe không sót một chữ, mày liễu hơi nhíu lại, hỏi:" Tuyết tỷ, tỷ nói gì cơ?!"

Dương Lam Tuyết giật mình, ý thức được bản thân vừa nói gì, chỉ cười tự giễu:" Không, không có gì! À, muội đến đây là có việc gì sao?"

Lưu Hoa Nguyệt nghe vậy, xác định chẳng thể moi được gì từ miệng của cô nữa. Nhưng cũng đủ để hiểu rằng, hoàng thượng và cô đang sảy ra không ít chuyện.

Nàng nhìn về phía tay nãi của cô, giọng nói mang theo ý tứ dò xét:" Tuyết tỷ đang muốn đi đâu à? Vừa hay muội cũng muốn ra khỏi phủ đi dạo. Hay tỷ muội ta cùng đi?"

Dương Lam Tuyết lắc đầu:" Không! Ta muốn quay về Thiên Sơn, về với thiên hạ. Ta muốn làm ngọn gió chứ không muốn làm hoàng yến trong lồng vàng nữa!"

Lưu Hoa Nguyệt có chút giật mình. Thiên Sơn là nơi nào a? Đó là nơi thú dữ, cặn bẫy trùng trùng, mặc dù. Chưa nói đến từ kinh thành đến Thiên Sơ phải đi đến một tháng, nếu không ngủ nghỉ thì phải mất nửa tháng trời. Trốt cuộc thân phận thật sự của Dương Lam Tuyết là gì??

Trong mắt nàng thoáng qua một tia nghi vấn, nhưng rất nhanh đã được che dấu kĩ, nơi khóe miệng hiện lên nụ cười bất đắc dĩ:" À... vậy thì muội sẽ dạo phố một mình vậy! Hẹn ngày tái ngộ!"

Dương Lam Tuyết cũng không thấy diều gì bất thường, nở nụ cười chua sót:" Ừm... Vậy... hẹn ngày tái ngộ chốn giang hồ!"

Lưu Hoa Nguyệt gật đầu, xem như chào tạm biệt rồi vận kinh công đi mất. Thân phận thật sự của đế hậu thật khó lường, cũng thật may vì nàng không phải là người đối đầu với họ. Nếu không, nàng cũng sẽ gặp nhiều phiền toái lớn.

Mặc dù có Huyết Sát lâu sau lưng nhưng chưa rõ thế lực của họ thế nào nên không thể khinh suất được.

_____________________________________

Chiến vương phủ...

  Thư phòng...

Phong Thần đang ngồi phê duyệt chiến sự, bỗng có một tên gia đinh gấp gáp chạy vào. Tên gia đinh lấy từ trong người ra một phong thư, đưa lên cho hắn, cung kính nói:" Vương gia, đây là thư từ biên cương giử đến!"

Đôi mày kiếm hơi cau lại, hắn đưa tay lấy bức thư, đọc thật cẩn thận. Đọc xong, hắn không nói gì, ra hiệu cho tên gia đinh lui xuống, ra khỏi thư phòng kín đáo đi đến Thanh Nguyệt các.

Bước vào tiền viện, Phong Thần đã nghe tiếng khóc lớn. Nhìn lại liền thấy Châu nhi đang ngồi úp mặt khóc trên bàn đá, trên tay cầm một tờ giấy hơi nhàu.

Hắn bước lại gần Châu nhi, trầm giọng hỏi:" Có chuyện gì?" Châu nhi ngẩn đầu lên, trên mặt đầy nước mắt, chìa tay đưa cho hắn một bức thư:" Vương gia... hức.... tiểu thư.... ô ô... tiểu thư.... đi rồi... ô ô..."

Tức thì, hắn đoạt lấy bức thư trong tay của nàng. Càng đọc, đôi mày của hân càng nhíu chặt lại. Nói với Châu nhi:" Ngươi đến phủ Tiêu Dao vương, lập tức bảo tam vương đến cho ta!!"

Châu nhi lau nước mắt, dạ một tiếng rồi chạy đi. Trong tiền viện chỉ còn lại một mình hắn. Nguyệt nhi, nàng giỏi lắm, dám trốn đi còn viết thư từ biệt. Để lần này ta trừng phạt nàng, xem nàng còn dám trốn nữa không!!

_____________________________________

Huyết Sát lâu...

Tiền sảnh...

Nàng ngồi ở trên cao, trên mặt đep một chiếc mặt nạ hình bán nguyệt, hoa văn tinh xảo. Nhìn một lược thuộc hạ từ trên xuống, cất giọng lạnh lùng:" Hôm nay, ta triệu tập tất cả các ngươi ở đây để thông báo một chuyện đó là: chúng ta sẽ di dời nơi tập hợp sang Tây Hoa. Người nào có ý kiến gì không?"

Tất cả thuộc hạ đều đồng thanh đáp:" CHÚNG THUỘC HẠ KHÔNG Ý KIẾN, TÙY CHỦ TỬ ĐỊNH ĐOẠT!!"

Nàng gật đầu, đứng dậy phất tay:" Vậy chúng ta bắt đầu xuất phát. Đi!" Trong nháy mắt, đại sảnh trống rỗng không còn lấy một hơi thở, bóng người nào. Vào thời khắc này, tất cả kế hoạch của nàng bắt đầu.
Bình Luận (0)
Comment