Lưu Hoa Nguyệt hoàn toàn chìm đắm trong khúc tiêu nhưng xung quanh vẫn có một lớp nguyên khí mỏng để bảo vệ chính mình. Trải âu mọi chuyện, nàng biết được rằng bất kì ai cũng có thể đã hại chết mẫu thân nàng, bất kì ai cũng muốn hại nàng.
Đúng như kiếp trước cha nàng đã nói
" Vĩnh viễn chỉ có thể tin ở bản thân, dù là người thân nhất, người bản thân sùng bái kể cả người mình tin tưởng nhất cũng có thể đâm mình một nhát từ đằng sau!" Bây giờ, nàng hoàn toàn lĩnh ngộ được câu nói này. Đúng thật chỉ có trải qua sóng gió thăng trầm mới lĩnh ngộ được hàm ý bên trong những lời dạy của người đi trước.
Tiếng tiêu nhỏ dần rồi dừng hẳn. Nếu bắt nàng phải đoạt tình tuyệt ái để trả thù cho mẫu thân, nàng không từ. Bắt nàng phải bỏ ra năm năm để tìm được thân phận, nàng đồng ý.
Thoát ra những dòng suy nghĩ, Lưu Hoa Nguyệt xoay người, chuẩn bị bước đi thì một giọng nói quỷ dị cất lên:"
H a ha ha ha! Không ngờ rằng, tiểu thư lại đến đây sớm như vậy. Chà chà, còn gì kia? Ồ, thì ra là tiêu ngọc của phu nhân. Ha ha ha ha..."Âm thanh được phân tán ra tứ phía nên nàng không thể đoán được tên kia đang ở đâu. Nàng đứng yên tại chỗ, cả người tỏa ra sát khí và hàn khí dày đặc, đôi hắc đồng tử quan sát xung quanh, lãnh đạm nói:" Ngươi là ai?"
Tiếng nói quỷ dị kia lại cất lên, mang theo một tia hứng thú:"
Ha, chẳng lẽ ngài chưa biết thân phận của mình sao? Không sao, không sao cả! Chỉ cần ngài biết rằng: tiêu âm dẫn lối, phụ tử tương phùng. Ha ha ha ha ha..."Tiêu thanh dẫn lối, phụ tử tương phùng? Rốt cuộc là có ẩn ý gì? Nàng lại lớn tiếng nói:" Cuối cùng ngươi muốn nói gì?" Đáp lại nàng là khoảng im lặng.
Nàng nhìn lại cây tiêu ngọc trong tay, mày liễu nhíu lại thành hình chữ xuyên. Tiểu thư? Trong bước thư mẫu thân để lại có nhắc đến:"
con sinh ra tuy là đích nữ nhưng lại không phải tiểu thư" vậy là sao? Lại nói đến chữ
"hào môn" và "
không danh giá", mẫu thân có dụng ý gì?
Xâu chuỗi mọi chuyện lại với nhau, nàng đã có thể đoán được đại khái là: nàng không hề được sinh ra ở một gia tộc lớn hay nhà quyền quí nào cả, nàng có thể được sinh ra ở một bang phái lớn trong giang hồ lúc đó.
Hào môn chứng tỏ rằng bang phái rất hùng mạnh nhưng
không danh giá là nhiều người ngứa mắt với phụ mẫu và cơ nghiệp của họ.
Còn về tiêu ngọc? Nàng nêu giả thuyết rằng, nói được phụ thân nàng đặc biệt tạo ra để tặng mẫu thân. Sau đó xảy ra biến cố nên nó đã trở thành tín vật để họ tìm lại nhau. Nếu đúng là vậy, thì phụ thân sẽ rất đau lòng vì mẫu thân đã không cò tại thế nữa.
Vừa đi, vừa suy nghĩ nên rất nhanh nàng đã trở lại Huyết đường. Bước vào phòng của chính mình, nàng lạnh lùng nói:" Chu Tước, đã tra được gì chưa?"
Chu Tước xuất hiện, quỳ một gối, cúi đầu:" Thưa chủ tử, thuộc hạ chỉ tra được rằng, phu nhân trước lúc ra đi đã bị bệnh nặng lệch giường. Không lâu sau đó, người đã ra đi. Thuộc hạ còn tra được rằng Hạ di nương của Thừa tướng phủ đã đến thăm bệnh trước lúc phu nhân ra đi không lâu."
Lưu Hoa Nguyệt nắm chặt tay, các khớp trở nên trắng bệch. Hay cho một Hạ di nương nhỏ nhoi cũng dám động đến mẫu thân nàng! Lâu nay lo chuyện đại sự cùng nhiều việc xảy ra nên chưa "chăm sóc" cho người họ Lưu kia. Nay, thù cũ thù mới, nàng phải đòi lại cả vốn lẫn lời. Làm họ SỐNG KHÔNG BẰNG CHẾT!!
Phất tay ra hiệu cho Chu Tước lui ra ngoài, nàng lại chìm vào suy nghĩ của riêng mình. Nhìn ra cửa sổ, bầu trời không có lấy một ngôi sao nào, độc nhất chỉ có ánh trăng hiu quạnh. Ha, bầu trời đêm nay thật giống như đang muốn nói với nàng rằng: Số phận của ngươi sẽ giống ánh trăng kia, sẽ cô đơn, hiu quạnh như vậy.
Nhưng, nàng không quan tâm. Biết được thân phận của mình và trả thù là mục đích của nàng. Và để đạt được mục đích đó, nàng sẽ không từ bất kì một thủ đoạn, và không cần biết hậu quả sẽ ra sao. Đó mới là nguyên tắc của nàng!