Mèo: chương trước Mèo quên gắn tên cho mấy bạn trả lời câu hỏi. Chương này bù nha: Juliaduongsongngu; Minerva_Ice và SakuraMaresi. Một lần nữa, Mèo nhin nhỗi!!!Bỏ lại hai cô nương mặt mũi ngơ ngác, Phong Minh phóng như bay vào. Bất chấp mọi sự ngăn cản của các đồ đệ Thiên Sơn môn, y phóng nhanh đến thư phòng để đòi người.
Lúc này bên trong thư phòng, Dương Lam Tuyết vẫn ung dung nhàn nhã đánh cờ với sư thúc. Cô hạ một nước cờ, rồi nhìn vẻ mặt đăm chiêu của sư thúc nói:" Sư thúc, lần này đệ tử về có chút đường đột, mong sư thúc lượng thứ."
Lão giả chỉ vuốt nhẹ chòm râu, không hạ cờ mà như không nói:" Lần này, nước cờ của ngươi thật tốt. Biết tiến biết lui, rất giống người kia."
Cô chỉ cười khổ, không đáp lời. Sao cô có thể không hiểu ý của sư thúc chứ? "Người kia" trong miệng ngài không phải là y thì còn có người khác sao?
Bỗng, cánh cửa bỗng mở lớn. Đứng oai nghiêm trước đó chính là y- đương kim thánh thượng Nam Phong quốc- Phong Minh.
Cô chỉ liếc nhìn y một chút. Nhìn y đã gầy hơn rồi, trên khuôn mặt cũng đầy vẻ mệt mỏi. Cô không nhìn y, tay vẫn cầm con cờ trên tay, kìm nén sự kích động, tỏ ra vô tâm nói:" Ngài tìm đến đây nhanh hơn ta tưởng đó, hoàng thượng."
Một câu nói này như đánh thẳng một chưởng vào tâm của Phong Minh. Hắn hai ngày hai đêm không ngủ nghỉ tìm đến nơi của nàng, đổi lại y được gì? Chính là một câu nói vô tâm của nàng.
Đồ đệ của Thiên Sơn chạy đến cửa liền quỳ xuống:" Sư phụ/ sư thúc, chúng đồ đệ có lỗi đã không ngăn được ngoại nhân!"
Lão giả kia không nói, phất tay ra hiệu cho họ lui ra. Đợi họ lui ra cả, lão giả mỉm cười:" Ngươi chắc là phu quân của Tuyết Tuyết đi?"
Y không nói gì, gật đầu xem như thừa nhận, từng bước từng bước đến gần cô. Một tay kéo cả người cô đứng dậy ôm vào, giọng nói mang theo nỗi nhớ nhung:" Tuyết Tuyết nàng đúng thật đủ vô tình!"
Cô ra sức đẩy y ra, chất giọng không ra mặn nhạt:" Sư thúc, chiếu theo quy củ của Thiên Sơn môn, hắn muốn đem ta đi thì phải quyết đấu một trận với ta. Người có ý kiến gì không?"
Lão giả vẫn đạm cười:" Tùy ý ngươi. Nhưng ta nói trước, ngươi không phải đối thủ của hắn!"
Ra đến sân đấu, cô vẫn điềm nhiên mặc bộ bạch y nam trang. Mỗi cái nhấc tay, nâng chân đều mang theo phong thái ưu nhã. Y vẫn bộ tử y thêu chỉ bạc, đôi con ngươi đầy vẻ thâm sâu, cả người toát ra khí khái của bậc đế vương.
Hai người, như hai thái cực nhưng khi đứng cùng nhau lại tạo ra sự hòa hợp khó tả.
Tiếng trống ra hiệu bắt đầu chiến đấu. Phong Minh vẫn đứng tại chỗ còn Dương Lam Tuyết đã xông lên trước. Cô rút từ trong tà áo một thanh bạch kiếm, chém thẳng vào người y.
Y đạm cười, dùng một tay chặn nhát kiếm kia rồi xuất một chưởng đánh vào bụng cô. Nhận trọn phát chưởng kia, cô bất giác lùi xa một thước. Tay ôm bụng, tay cầm chắc kiếm, vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện.
Rồi cô lại xông lên, lần này, cô chừa lại một khoảng cách, truyền nguyên khí vào kiếm, hướng người y chém đến. Y vẫn bộ dáng "
hành vân lưu thủy" (mây trôi nước chảy) xuất một chưởng ra cản lại.
Nửa canh giờ trôi qua, dáng vẻ Dương Lam Tuyết đã trở nên cực kì chật vật. Trong khi đó, Phong Minh vẫn vậy, toàn thân trên dưới không khác gì lúc đầu.
Cô đành cắn răng, đánh cược một lần. Hiện tại, nguyên khí trong người cô đã sắp cạn, còn y vẫn không hề hấn. Nếu tiếp tục như vậy thì cô sẽ thua trong tay y. Liều mạng, cô nâng kiếm lên chỉ thiên, dồn số nguyên khí còn lại vào mũi kiếm, la lớn:" Thiên Kiếm Phát- hồi thứ nhất. XUẤT!" Rồi chém thật mạnh tại vị trí y đang đứng.
Nguyên khí giải phóng ra khỏi mũi kiếm xé gió chạy đến chổ của y. Y vận kinh công bay đến đứng sau lưng cô, thì thầm vào tai cô một câu:" Tuyết Tuyết, nàng thua rồi!" Dứt lời, y điểm huyệt ngủ của cô. Cô mất dần ý thức, ngã vào người y.
Mèo: một lần nữa nhin nhỗi ba bạn nhé! Đừng hận bé Mèo nhỏ nhắn xinh xắn dễ xắn... lộn, nhỏ nhắn xinh xắn dể thương nha