Tứ đại hộ vệ cùng lúc xuất hiện. Nhìn thấy chủ tử mình có bộ dạng nhếch nhác như vậy, bọn họ không khỏi bất ngờ. Chủ tử xưa nay đều là bộ dáng phong hoa tuyết đại, băng lãnh tuyệt tình, chưa từng thảm hại như vậy.
Thấy được vẻ bất ngờ trong mắt của bốn người họ, Lưu Hoa Nguyệt băng lãnh ra lệnh:" Các ngươi đem một nửa lực lượng, sáng hôm sau theo ta trở về Nam Phong. Còn một nửa lại tiếp tục hoạt động ở Tây Hoa. Không được đánh rắn động cỏ, rõ chưa?!" Kim Sư, Mao Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước đồng thanh đáp:" Đã rõ thưa chủ tử!"
Vừa dứt lời, trước mặt nàng chỉ có bốn dư ảnh mơ hồ rồi dần biến mất. Trong phòng thoáng chốc chỉ còn lại một mình nàng.
Đang nhắm mắt định thần lại, bỗng một luồng dịch nóng trào ngược từ ngực lên đến khoang miệng nàng. "Phốc" nàng phun ra một ngụm máu lớn. Mùi tanh từ máu lan dần ra khắp gian phòng.
Vươn tay áo lau đi chỉ máu vưng nơi khóe môi, Lưu Hoa Nguyệt cười trừ. Ha, nàng vậy mà lại thổ huyết. Hàn nguyên khí này quá lạnh và mạnh mẽ hơn những gì nàng đã tưởng tượng. Bây giờ không nhanh chóng giải phóng ra một ít thì nàng nắm chắc mười phần chết.
Lấy từ vòng không gian ra chiếc quạy sắt- vũ khí chí thức tự nàng tạo ra, truyền một lượng nguyên khí từ nan quạt rồi đến phiến quạt, rồi dùng lực hướng bức tường đối diện phất mạnh giải phóng nguyên khí.
Lập tức, bức tường nứt ra, các vết nứt chàng chịt như rễ cây cổ thụ. Lấp đầy các vết nứt là những khối băng còn đang tỏa ra hàn khí. Các gai băng mọc lên từ bức tường khiến cho nhiệt độ trong phòng dần giảm xuống.
Nhìn thấy tác phẩm mình vừa tạo ra, môi nàng vẻ lên một đường cong hài lòng. Rất tốt, căn cứ này xây dưới lòng đất nên một bức tường phải xây đến 30 lớp gạch để đảm bảo đọ chắc chắn. Cú đánh vừa rồi đã khiến nó nứt ra nghiêm trọng, cụ thể là bức tường đã nứt 18 lớp còn 12 lớp vẫn bình thường.
Với luồng nguyên khí mạnh mẽ này, nàng yếu thế lắm thì đơn thân độc mã cũng chống lại được hai người thuộc hàng võ giả cấp 26 đi. Nếu vậy, dù có đến bốn Phong Thần nàng cũng đánh bại được.
Nhắc đến hai chữ "Phong Thần". Lòng nàng lại hiện lên năm phần hạn thù năm phần nhung nhớ. Hận hắn mạnh hơn, hận hắn dám cả gan hạ dược nàng, dám đùa bởn nàng. Còn nhung nhớ... nghĩ đến đây, nàng rùng mình trước suy nghĩ của mình.
Bấy lâu nay, nàng luôn coi tình cảm nam nữ chỉ là chữ "爱" của Trung Quốc, chữ "愛" của Nhật Bản, đơn giản hơn là hai chữ "tình yêu" của Việt Nam. Chưa bao giờ coi nó là hành động hay suy nghĩ dù là trong tiếm thúc cũng chưa từng. Vậy mà giờ.... có phải nàng đã vướng phải nó hay không?
Kiếp trước nàng đã vứt bỏ tất cả. Nhìn người mẹ bị giết trước mặt mình mà vô cảm, bị người cha tàn nhẫn ép phải uống máu của kẻ thù mà không ghê sợ. Tưởng chừng nàng chẳng còn chút cảm xúc nào. Mà từ khi đến đây, hỉ nộ ái ố của nàng đều bị hắn kích thích mà có. Cảm giác rung động này... đối với nàng rất xa lạ.
Tay nàng nhuộm đầy huyết, người nàng đẫm sát khí, cuộc sống của nàng luôn có kẻ thù. Liệu... có được như bao thiếu nữ khác, mơ mộng đủ điều? Haizzz.... nàng đúng là điên rồi mới có nhứng suy nghĩ vớ vẩn viễn vong không thực tế này. Cuộc sống này, chỉ có cường giả mới có thể tự quyết định số phận và những người đó là những kẻ CÔ ĐỘC. Cuộc sống của họ chỉ có bản thân, người người nhìn họ ở đỉnh cao mà chẳng thể chạm, đó mới là cường giả thật thụ.
Nàng phải nhanh chóng lớn mạnh, nhanh chóng đạt được đỉnh cao, nhanh chóng bóp nát những tình cảm không đáng có từ trong trứng nước, nhanh chóng đoạt tình tuyệt ái. Đó mới là con đường nàng lựa chọn!
Nằm lên giường, nhắm mắt tìm cách chìm sâu vào giấc ngủ để không nghĩ chuyệt ngu ngốc gì nữa.
Một đêm không mộng mị.
_______________________________________
Mèo: thi xong. Đề thi khốn cmn nạn. Đề lớp 8 mà cứ vừa sức với giáo viên đã vậy toàn giám thị khó canh mới ác. Trừ môn Hóa, Lý với Sử, Địa thì Sinh, Toán (hình) là dành cho giáo viên Các nàng thi tốt không?