Lưu Hoa Nguyệt cùng thuộc hạ Kim Sư và Huyền Vũ nhanh chóng trở về Nam Phong.
Suốt quãng đường, họ không hề nghỉ ngơi. Ăn hay uống thì họ cũng không dừng lại. Lưu Hoa Nguyệt khộng tự mình đi mà ngồi trên kiệu. Hiện tại nàng phải tập trung để giữ liên hệ thần lực với Châu nhi.
Nếu là võ giả cấp 12 trở lên, thần lực chỉ cần một người điều khiển, nhưng Châu nhi lại quá yếu nên nàng phải hỗ trợ đường thần lực thêm vững chắc.
Mặt trời hạ xuống phía tây, đường thần lực liên hệ gữa nàng và Châu nhi ngày càng yếu rồi biến mất. Đôi mày đẹp của nàng khẽ cau lại, bước xuống kiệu, nàng liền lệnh cho tất cả hạ trại nghỉ ngơi.
Tất cả bọn họ đều bất ngờ trước quyết định của nàng nhưng không có ai dám kháng lệnh nàng liền nhanh chóng hạ trại.
Lưu Hoa Nguyệt đi ra khỏi nơi bọn thuộc hạ dựng trại, chắp tay sau lưng, nhìn lên bầu trời đỏ hồng và ánh mạt trời sắp tắt. Khung cảnh đẹp như tranh, chỉ tiếc nàng hiện tại không có tâm trạng để ngắm nhìn. Vẽ mặt nàng bây chứa đầy phiền muộn.
Những chiếc lều nhanh chóng được dựng lên, lửa cũng đã được nhóm lên. Kim Sư đi về phía nàng, chắp tay báo cáo:" Chủ tử, mọi thứ đã chuẩn bị xong."
Nàng nhẹ gật đầu, gương mặt mang theo phiền muộn rất nhanh biến mất, chỉ còn lại sự băng lãnh vốn thường trực trên khuôn mặt xinh đẹp.
Quay trở về, thấy có ánh lửa đỏ mà bọn thuộc hạ chỉ gặm lương không thì không hợp lắm. Nàng liền lệnh cho bốn thuộc hạ cùng Kim Sư đi săn ít thú ở bìa rừng, một nhóm ba người khác đi tìm một ít rau rừng, những người ở lại thì chuẩn bị dụng cụ nấu nướng.
Tính cả hai kiếp sống, mặc dù trù nghệ của nàng không quá tệ nhưng số lần xuống bếp thì ở trên một bàn tay cũng đủ đếm, ít ỏi đến đáng thương. Hiện tại, nàng muốn trổ ra ít tài nghệ, cũng coi như lấy việc này xóa đi phiền muộn trong đầu.
Lấy trong vòng không gian ra ít hồi lực đan, một túi nước lớn cùng một cái chậu sắt. Nàng phân phó cho vài nhóm người khác một chút việc vặt rồi chờ đợi hai nhóm người kia về.
Không lâu sau, họ cũng trở về. Nhóm của Kim Sư cầm trên tay vài con thỏ nâu, trên vai hai người vác hai con lợn rừng. Nhóm hái rau cũng hái được rất nhiều loại rau khác nhau.
Lưu Hoa Nguyệt phân phó thêm hai thuộc hạ nữ khác cùng bắt đầu "hành sự". Tất cả thuộc hạ ở đây khi thấy trù nghệ điêu luyện của chủ tử mình thì không khỏi mở to mắt, há to mồm bất ngờ.
Trước nay, bọn họ chỉ nghĩ chủ tử đã là cường giả hiếm có, địa vị ở Nam Phong cũng không thấp. Chỉ nghĩ ràng nàng chỉ đứng trên cao, việc biết nấu nướng chỉ dành cho lũ tiểu thư ỏng ẻo. Không ngờ nàng lại giỏi đến vậy. Thử hỏi trên đời này, còn gì nàng không làm được không?!
Trong lúc bọn họ bàn tán xôn xao, mọi thứ đã hoàn thành. Nàng biết hành động này khiến tất cả thuộc hạ cảm thấy bất ngờ, liền lạnh giọng:" Hôm nay, ta làm những việc này để thưởng cho các ngươi suốt mười ngày ở Tây Hoa. Nhóm Mao Hổ và Chu Tước cũng có thứ khác. Ta xưa nay thưởng phạt công bình, cho nên không cần bàn tán! Mau lĩnh thưởng đi."
Bọn thuộc hạ nghe vậy, lập tức cúi đầu tạ ơn rồi mau chóng "khai tiệc". Miệng thì nhai nhai nuốt nuốt cũng không thiếu việc kêu ngon.
Lúc nãy, quả thật tâm tình nàng có chút ổn định hơn, nhưng chung quy thì suy nghĩ về hắn vẫn bay bổng trong đầu nàng. Càng không muốn nhắc đến thì càng rõ ràng hơn, mãnh liệt hơn.
Chỉ ăn được chút ít, liền phiền muộn đến mức chẳng còn chút tâm trạng để ăn. Nàng liền bỏ đi đến cây đại thụ gần đó, nhảy lên một cành cây to, vững chắc rồi ngồi xuống. Lấy chiễ tiêu ngọc ra, đặt lên môi kẽ thổi bài "
Phong Hoa Tuyết Nguyệt".Tiếng cùng gió bay đi theo ánh trăng, kèm với tâm trạng của nàng.