Nghe thanh âm tuyệt tình của nàng, Phong Thần nở một nụ cười châm chọc. Ha, suốt cả quãng đường, ngày đêm không ngủ chỉ để tìm nàng nói câu xin lỗi. Trái lại, nàng không chào đón mà lại coi hắn như tà ma mà xua đuổi.
Nhìn theo bóng lưng nàng ngày càng xa, tim hắn lại có cảm giác đau đớn quen thuộc.
Tay ôm Châu nhi đi vào lều trại, lòng nàng lại có cảm giác hụt hẫn tột cùng. Bỗng nhiên, trong đầu nàng lại vang lên giọng nói quỷ dị lúc trước:" Ha ha ha, tiểu thư của ta a, ngài lại phải lòng tên kia sao? Ây da, chủ nhân mà biết chuyện thì không biết có đem tên nhóc đó đến thiên lao vạn quả không nhỉ?? Ha ha ha..."
Nàng cau mày, truyền âm lại với "người kia":"
Im miệng! Đến nói với bổn lâu chủ những lời mơ mơ hồ hồ rồi biến mất như chưa từng xuất hiện. Chủ nhân ngươi dù có là ông trời thì ta cũng quyết đánh chó mà không nhìn mặt chủ đâu!!"
Giọng nói quỷ dị vẫn như cũ, mang theo tiếu âm vô tận, không nghe ra cảm xúc:" Ha ha ha, đúng là hổ phụ sinh hổ tử, đều ương ngạng cao ngạo như nhau. Bất quá chủ nhân sủng người quả không sai. Tiểu thư, người cao ngạo rất đúng mực a. Ha ha ha..."
Mày đẹp của Lưu Hoa Nguyệt nhíu chặt. "Người kia" nói như vậy làm nàng cảm thấy nhỏ bé. Nàng cảm nhận được rằng, người kia có thực lực rất lớn, muốn giết nàng chắc chắn chỉ cần động một ngón tay. Bất quá, "chủ nhân" mà hắn nói chắc chắn còn khủng bố hơn. Dù gì cũng là cường giả, họ chỉ hàng phục dưới người hơn mình thôi.
Thu hồi mọi suy nghĩ, nàng chuyên chú chăm sóc cho Châu nhi. Giọng nói của "người kia" cũng biến mất. Cho Châu nhi uống thuốc xong, nàng cũng đứng dậy, bước ra ngoài.
Vừa bước đến cửa lều, nàng liền thấy Phong Thần sắc mặt âm trầm đứng ở đó. Ánh lửa lập lòe phía sau lưng hắn khiến khí thế càng thêm bức người.
" Ngươi đến đây.... um" nàng chưa nói xong liền bị hắn dùng môi chặn lại, những chữ đằng sau đều bị hắn nuốt sạch.
Đến lúc cả hai đều thiếu dưỡng khí, hắn mới luyến tiếc buông tha cho đôi môi của nàng. Phong Thần vòng hai cánh tay ra, ôm nàng thật chặt, chôn sâu gương mặt anh tuấn của hắn vào trong hõm vai nàng.
Đầu óc nàng hiện tại đình công không suy nghĩ được gì. Nàng hít thở thật sâu vì mất dưỡng khí.
Một lúc sau, Phong Thần dùng tay ghì chặt bả vai nàng, đôi mắt có chút mong chờ hỏi:" Nguyệt nhi, ta hỏi nàng: trong lòng nàng là có ta hay không?"
Lưu Hoa Nguyệt lúc này đã thanh tỉnh, muốn mở miệng nói "không", nhưng miệng lại thốt ra từ:" Có."
Đôi mắt hắn hiện lên vui sướng, tiếp tục hỏi:" Vậy nàng có yêu ta không?" Nàng lại một lần nữa nói "Có".
Nàng trợn to mắt kinh hoàng. Tao sao? Rõ ràng muốn nói "không".... sao lại như vậy?
Phong Thần lần này vui sướng lan ra toàn khuôn mặt, đôi môi mỏng nở nụ cười tươi, ôm chặt nàng vào lòng:" Ta biết là Nguyệt nhi cũng rất yêu ta mà! Rõ ràng như vậy, tại sao không nói? Tại sao lại khiến ta đau lòng như vậy? Nếu như không có Thực Tâm hương đan, nàng nhất định sẽ giấu ta mọi chuyện sao?"
Thực tâm hương đan? Đây... đây không phải là linh đan đi! Nguyên liệu để luyện đan trân quý đến có tiền cũng không thể có, xử lí nguyên liệu cũng không hề đơn giản, ngay cả lúc luyện đan cũng phải tỉ mĩ không được phép có sai sót gì. Năm mươi năm chỉ có bốn viên hương đan luyện thành. Hắn... hắn lấy đâu ra? Từ khi nào mà hắn....
Cẩn thận suy ngẫm một hồi, nàng mới phát hiện ra, trên người hắn có mùi dược nhẹ. Bất quá, mùi chỉ thoang thoảng nên nàng đã mất cảnh giác. Thật đã trúng chiêu! Thảo Mê Mã!!!!