Mặt trời bắt đầu lộ diện ở phía đông. Lưu Hoa Nguyệt chớp động mi mắt tỉnh dậy, vừa mở mắt đã thấy bộ mặt yêu nghiệt cười cười đầy vẻ thỏa mãn.
Tay hắn còn đang nghịch tóc của nàng. Thấy nàng tỉnh, hắn giở giọng yêu nghiệt:" Nguyệt nhi, nàng dậy rồi a~~~"
Mắt nhìn thấy tên lưu manh hại nàng đến gần sáng, máu nóng trên người bắt đầu sôi lên, nàng cắn răng chịu cơn đau từ hạ thần truyền đến, nhanh chóng nhặt lại mảnh y phục, dùng tốc độ của âm thanh mà mặc vào.
Lúc này, nàng mới nhận ra mình đang ở trên một cỗ xe ngựa xa hoa. Liếc mắt nhìn tên lưu manh đang nằm, nàng lạnh giọng:" Ngươi điểm huyệt ngủ của ta, đúng chứ?"
"Tại vì ta sợ nàng ngủ không được mà thôi!"
"...Ngươi cũng lấy hết vũ khi của ta, đúng chứ?"
"Oan quá, có ta ở bên cạnh rồi, nàng đâu cần phải động tay động chân chứ! Nàng xem thường phu quân của nàng quá rồi đó~~~~"
"..."
Được rồi, nàng chính chính thức khô lời với hắn! Cái vẻ mặt khi nữa, nhìn chỗ nào giống Chiến thần đại danh đỉnh đỉnh chứ? Trông giống Husky đại ngáo hơn!
Nhưng mà, tên vương gia mặt dày này thật sự chạm đến giới hạn của nàng rồi! Thật sự không thể nhịn nỗi nữa.
Mái tóc của nàng từ chuyển thành màu bạc trắng, không khí trong xe cũng ngày càng lạnh dần đi, mấy ly trà trên bàn cũng hoàn toàn bị đông lại thành nước đá. Lưu Hoa Nguyệt cất giọng lạnh lẽo mang theo vài tia sát khí:" Mau dừng cổ xe ngựa này lại!"
Tròng mắt của Phong Thần lóe lên một tia kinh ngạc, hắn không trả lời câu hỏi của nàng mà nói sang vấn đề khác:" Nguyệt nhi, nàng làm ta bất ngờ thật đó! Có thể hấp thu được sức mạnh của Hàn Băng chi lệnh không phải dễ dàng. Trong mấy trăm năm nay thì nàng là người đầu tiên đó nha!"
"Đừng cố đánh trống lãng! Mau dừng xe ngựa, nếu không ta sẽ không khách khí!"
"Ta còn chưa nới xong mà, mặc dù nàng rất có bản lĩnh như cũng đừng coi thường vi phu. Nàng hấp thụ được Hàn Băng chi lệnh nhưng vi phu đã hấp thụ xong cả Hỏa Viên chi lệnh cùng với Thổ Linh chi lệnh đó!"
Lần này, đến lượt tóc hắn chuyển màu. Mái tóc dài đen mượt biến thành hai màu đỏ và nâu
( kiểu như một nửa bên trên màu đỏ, phần còn lại với đuôi tóc là màu nâu). Bên môi hắn hiện tại đang treo một nụ cười đầy yêu nghiệt không kém phần vô lại:" Nàng biết không Nguyệt nhi, nguyên khí thủy của nàng tuy thắng nguyên khí hỏa của ta nhưng cũng thua nguyên khí thổ của ta!"
"A, vậy ngươi biết thổ khắc hỏa chứ?"
"Ta biết, nhưng hỏa khắc chế hàn khí của nàng, còn thổ thì khắc tàn tích của hàn khí là nước."
"Ngươi tính toán rất đúng nhưng sao ngươi dám chắc sẽ thắng ta?"
"Đơn giản vì ta đã hấp thụ hai thứ này từ rất lâu về trước, đã sử dụng qua vô số lần trong các cuộc chiến sinh tử nơi biên cương, đã có thể thuần thục điều khiển chúng. Còn nàng, Nguyệt nhi, nàng cũng đừng quên mình chỉ mới có được nó, tất nhiên việc điều khiển còn gặp nhiều khó khăn rồi. Trận này nếu phải đánh, ta nắm tám phần thắng"
Nụ cười đầy yêu nghiệt của càng lúc càng đậm. Lưu Hoa Nguyệt thu hết hàn khí lại, mái tóc biến lại thành màu đen. Nàng ngồi xuống ngay bàn trà, hoàn toàn không muốn chú ý đến hắn nữa.
Phong Thần như đã lường trước được việc này, hắn đến gần nàng, kề sát tai nàng nói chuyện:" Nguyệt nhi của ta, hình như hàn khí khi nãy làm trà đông lại cả rồi. Hay để ta làm ấm lại cho nàng nhé!"
"..."
"Nguyệt nhi, trà nóng lại rồi nàng mau uống đi♡♡♡"
"..."
"Nguyệt nhi, nàng giận sao?"
"..."
"Ta đã làm gì sai sao?"
"Ta cần ở lại Tây Hoa quốc!"
Phong Thần nâng mi:" Vì sao chứ? Không phải là nàng muốn trốn ta nữa có đúng không?"
"Không phải! Là một sát thủ ta không cho phép mình có điểm yếu cũng như có hỉ nộ ái ố như người thường!" Dừng một chút nàng lại nói tiếp:" Ta muốn ở lại Tây Hoa vì...."