Satan’s Diyu

Chương 17

Sophie thua.

Màu đỏ một lần nữa thất bại trước bóng tối.

Nữ cảnh sát đỏ tươi lấy tay chống trán mình, vẻ mặt mệt mỏi ngồi trong văn phòng. Trên bàn làm việc của cô bày ra tư liệu, năm điểm bảo vệ đều không xuất hiện tử vong —— nghiêm trọng nhất chẳng qua là một gã xui xẻo bị giẫm đạp làm gãy xương sườn, bây giờ đang nhập viện chữa trị.

Nhưng cô vẫn thua.

Bên cạnh phần tài liệu vừa rồi còn một tờ giấy không bắt mắt, trên đó chỉ đơn giản ghi chép việc phát hiện một thi thể nam trong WC ở sân bay, mà tên của thi thể, là “Triệu Minh Diệu”.

Sophie cười tự giễu.

Thủ đoạn cao siêu biết bao nhiêu! Hắn biết cô sẽ gom hết “Triệu Minh Diệu” trong thành phố này lại như gà con để bảo vệ bên mình; hắn biết làm thế nào kích động kẻ khác nhảy múa cho hắn; hắn biết… cô bó tay với hắn!

Cho nên ác quỷ lừa gạt mọi người —— nói đúng ra là che mắt mọi người: hắn chôn mầm xuống, cố ý gây ra sự hoang mang ở điểm bảo vệ —— vờ như hắn muốn đi vào trong đó, thu hút sự chú ý của mọi người qua đó; sau đó hắn liền ở một bên ngồi hóng thật lâu, chờ con mồi thật sự không nhanh không chậm nhảy vào chỗ mình mai phục. Sophie tìm ra và bảo vệ tất cả “Triệu Minh Diệu” ở thành phố này, nhưng chỉ là trong thành phố này mà thôi. Cho nên kẻ đáng thương tên “Triệu Minh Diệu” kia chẳng qua ngồi máy bay trung chuyển tới thành phố này một chút, thời gian dừng lại không quá mười phút, liền vĩnh viễn bị đưa đến bầu trời thật sự.

Cô sớm phải biết chứ? Ác quỷ thích đùa giỡn tâm lý, đó là mỹ học của hắn. Ở thời điểm yếu ớt nhất, hắn hơi nhúng tay vào một chút, có đôi khi thậm chí chỉ cần nói một câu, là có thể đẩy mọi thứ đi theo kịch bản của hắn.

Cô đã từng tính toán, dù ác quỷ có ngụy trang thành gà con lẫn vào đàn gà thì cũng chẳng sao, cho nên so với bên ngoài, cô càng chú ý nhất cử nhất động ở bên trong hơn, ra lệnh cách ly điểm bảo vệ với mọi thứ bên ngoài. Lại không nghĩ rằng, bị quan sát chính là cô, chứ không phải hắn.

Ác quỷ đầu tiên là đẩy “đám gà con” vào trạng thái tâm lý bất thường —— hoặc còn có cả cô nữa, bất luận là một người bình tĩnh suy xét sự việc chu toàn đến đâu, nhưng khi đã lâm vào trạng thái tâm lý bất thường, sẽ trở nên yếu ớt không ngờ được. Lại thêm “trạng thái bất hòa trên nhận thức” —— con người nếu cảm thấy hoàn cảnh xung quanh không phối hợp với mình, sẽ cảm thấy bất an, tiếp đến họ sẽ muốn thông qua hành động phối hợp với hoàn cảnh xung quanh để loại bỏ cảm giác bất an này. Cho nên có người sẽ rất dễ bị người khác ảnh hưởng, có người sẽ tìm người có sở thích tương đồng để làm bạn. Ý nghĩ của mình và người khác không giống nhau, sẽ cảm thấy không vui, lại càng có khuynh hướng đi thuyết phục đối phương —— cho nên kẻ kia mới hoàn mỹ gây nên rối loạn, rồi ẩn mình trong bóng đêm mà cười trộm.

Hoàn mỹ nắm được tâm lý và thời gian.

Đáng chết! Sophie hung hăng nện xuống bàn, con mắt xanh lục phảng phất như sắp bốc cháy.

“Cốc cốc!”

“… Vào đi!”

“Báo cáo.” Cấp dưới đi vào đầu tiên là hành lễ với Sophie, sau đó cầm ra báo cáo. “Đã có kết quả kiểm tra thi thể!”

“Nói đi!” Sophie dằn mệt mỏi xuống, ép buộc mình tập trung lực chú ý đã sắp tới cực hạn.

“Nạn nhân chết vì vết cắt dài 16,67 cm trên cổ, phương pháp của hung thủ rất chuyên nghiệp, một nhát chết ngay, trong tay trái có dấu răng, suy đoán thời gian tử vong là buổi tối thứ tư từ 11:00 đến 11:45…”

“Cái gì?” Sophie cắt ngang báo cáo của cấp dưới, giật mình ngẩng đầu lên. “Lặp lại thời gian một lần nữa!”

“… Suy đoán thời gian tử vong là buổi tối thứ tư từ 11:00 đến 11:45…”

Nữ cảnh sát đỏ tươi lật lật tài liệu trên bàn, tìm được tờ cô muốn.

… Khách sạn Tinh Nguyên lúc 11:28, đèn pha lê bị cắt đứt, đèn pha lê rơi xuống khiến đường dây chập mạch bị cháy, mất điện, thời gian mất điện là 9 phút 17 giây…

Một Doll tóc đỏ cũng bị tàn nhẫn ghim trên đất, thê thảm tử vong ngay trước mặt mọi người lúc 11:28… Theo điều tra, Doll kia trước đó cũng có tham dự Game, cũng gần như tổn thương thiếu niên kia —— thiên thần của ác quỷ, cho nên Doll đó chết —— nghe có chút buồn cười, nhưng đây là sự thật, ác quỷ trước giờ là đại diện cho độc chiếm và vặn vẹo.

Mà cái Sophie để ý chính là, khách sạn Tinh Nguyên nằm ở trung tâm thành phố, từ đó đến sân bay ở ngoại ô, dù không kẹt xe cũng mất ít nhất hơn một tiếng —— chẳng lẽ nói ác quỷ xử lý Doll tổn thương bảo bối của hắn, sau đó từ trung tâm thành phố di chuyển nháy mắt đến sân bay ngoại ô cách đó hai mươi dặm?

Đây là chuyện không thể xảy ra! Nữ cảnh sát đỏ tươi cắn môi đỏ, trên thế giới này không tồn tại chuyện siêu nhiên, không có pháp thuật thực hiện tất cả kỳ tích.

Chỉ có thể suy đoán hai chuyện này không phải cùng một người gây nên —— nhưng ác quỷ trước giờ vẫn luôn độc hành, hắn không thích kết nhóm cùng kẻ khác, lại càng không thích người khác nhúng tay vào chuyện của hắn, tư liệu trước giờ không có chỗ nào không thể hiện điều này.

Như một đứa trẻ làm mình làm mẩy. Chỉ là, đồ chơi của hắn là cả thế giới này mà thôi.

Như vậy rốt cuộc đâu là cái ác quỷ làm?

Nói từ thủ pháp, bên sân bay càng giống bút tích của ác quỷ hơn, dấu răng vừa phải trên thi thể kia tỏ rõ điểm này, nhưng từ tình lý mà nói…

Bảo vệ thiên thần chính là ác quỷ, đây là một chuyện cười hắc ám. Sophie nghĩ.

Cô suy tư một lát, sau đó không thể không ngưng lại vì đau đầu và mệt mỏi cực hạn. Cô nhìn cấp dưới.

“Trực tiếp đưa tài liệu này cho tôi, sau khi nghỉ ngơi tôi sẽ xem lại!”

“Yes, madam!” Cấp dưới đưa tài liệu lên theo lệnh, sau đó chuyển qua vấn đề khác. “Về thiếu niên kia, đã làm xong hồ sơ, sau khi đối chiếu với những người khác, không có chỗ khả nghi!”

“Cậu ta bây giờ đang ở đâu?”

“Vẫn còn trong cục!”

“Cho cậu ấy về đi, nhớ phải có thái độ thân thiện!” Sophie xoa xoa huyệt Thái Dương. “Lúc nào đó tôi sẽ nói chuyện lại với cậu ấy!”

“Yes, madam!”

———————— [Alice’s Land]————————

Lúc Hạ Nhị đi ra từ cục cảnh sát, trời đã hơi chuyển trắng. Đầu óc cậu mông lung, là kết quả của một đêm không ngủ. Sáng sớm mùa thu đã rét lạnh cắn người, một cơn gió bắc thổi qua, thiếu niên tóc đen run run rẩy rẩy, đầu óc cũng tỉnh táo lên không ít. Lúc này, Hạ Nhị trông thấy một bóng dáng quen thuộc, ngây ngẩn cả người.

Cậu ấm tóc bạc ngậm thuốc lá dựa bên dưới một cột đèn đường, trên người vẫn là đồ hóa trang dạ tiệc, lúc này có vẻ hơi nhăn một chút; thuốc lá ngoài miệng sớm đã tắt đi, nhưng cậu Phỉ lại không hề chú ý, nhìn tư thế kia phảng phất như đã dựa cột đèn đứng suốt cả đêm. Cậu Phỉ lắc lắc đầu một cái, sau đó thấy Hạ Nhị mới đi ra từ cục cảnh sát.

“Rốt cuộc cũng ra, fuck!” Cậu ấm tóc bạc vẫn độc đoán trước sau như một, bắt lấy tay Hạ Nhị liền đi ra ngoài. “Ta đưa mi về!”

Cậu chẳng lẽ đã đợi suốt đêm ở đó…?

Hạ Nhị hé môi, rốt cuộc cũng không hỏi. Lúc này, cậu Phỉ giống như nhớ tới gì đó mà buông tay Hạ Nhị, sau đó cởi áo khoác ra, đầu cũng không quay lại, trực tiếp ném cho Hạ Nhị. Thiếu niên tóc đen bất ngờ không kịp phòng bị, bị áo khoác bao trùm, kéo áo khoác xuống, trên áo khoác còn lưu lại hơi ấm của thiếu niên tóc bạc. Vừa rồi bộ dạng mình phát run trước cục cảnh sát e rằng đã bị người này trông thấy.

“Ngoan ngoãn mặc vào cho bố ngay! Dám nhiều lời vô nghĩa liền cho mi chết, fuck!”

Hạ Nhị ngẩn người, cuối cùng vẫn nghe lời khoác vào, áo khoác màu đen mang chút ẩm ướt, như bị sương thăm hỏi một đêm. Ánh mắt thiếu niên tóc đen phân tán tầm nhìn một lúc trên áo sơmi mỏng manh của thiếu niên tóc bạc, ánh mắt phức tạp.

Vào xe, tất cả đều ấm lên. Cậu Phỉ động tác thuần thục châm lửa, Hạ Nhị lẳng lặng ngồi trên ghế phụ lái nhìn về phía trước. Dọc theo đường đi, hai người đều bảo trì trầm lặng. Cho đến khi tới trước tiểu khu, Hạ Nhị tháo dây an toàn, lộ ra một nụ cười với cậu ấm tóc bạc.

“Cám ơn cậu!”

Cậu Phỉ không đáp lại, chỉ không chuyển mắt nhìn ra phía trước. Ngay lúc Hạ Nhị mở cửa xuống xe, cậu nghe thiếu niên tóc bạc gầm lên một tiếng, mạnh tay đập vào vô-lăng.

“Hạ Nhị, mi mẹ nó rốt cuộc muốn ngụy trang tới khi nào?”

Hạ Nhị sửng sốt, đây là lần đầu tiên thiếu niên tóc bạc kêu lên tên cậu.

“Bố nhìn thấy nụ cười giả tạo kia của mi liền thấy muốn ói!” Cậu Phỉ bỏ vô-lăng ra, bắt chặt cổ áo Hạ Nhị kéo đến trước mặt mình, ngay cả hơi thở cũng có thể nghe thấy được, con mắt đen sáng lên vì tức giận đối diện với màu đen không chút bóng sáng, thiếu niên tóc bạc lúc này như một con sư tử nổi điên. “Muốn xả thì cứ xả ra đi, dùng cái kiểu cẩn trọng dè dặt thế này nịnh nọt kẻ khác sao! Fuck!”

Thiếu niên tóc đen kéo ra một nụ cười vô cơ, môi có chút tái nhợt giật giật.

Cho nên tôi mới là Hạ Nhị, quầng nhật thực mùa hè.

Hạ Nhị cũng không nói gì, nhưng rõ ràng cậu Phỉ hiểu ý của cậu. Sự phẫn nộ của thiếu niên tóc bạc phảng phất như đông lại, vỡ vụn từng chút, chuyển thành bình lặng. Cậu Phỉ chậm rãi thả cổ áo Hạ Nhị ra, chằm chằm nhìn thiếu niên tóc đen, đột ngột lộ ra một nụ cười quỷ dị.

Cậu Phỉ nói.

“Nếu mi thật sự là Doll của ta, ta sẽ dạy dỗ mi thật tốt, fuck!”

Cậu Phỉ kéo kéo cổ áo Hạ Nhị, giúp cậu sửa lại nếp nhăn trên cổ áo, sau đó giữa lơ đãng như đang hạ xuống một nụ hôn trên tai trái cậu, vừa vặn rơi trên vết thương không thể khép lại kia.

Hạ Nhị nhảy ra khỏi xe phảng phất như bị bỏng, cậu bịt tai trái mình, gần như thảm hại trốn vào tiểu khu.

Tác giả có chuyện muốn nói: Về trạng thái bất hòa trên nhận thức, (nguyên bản là “thuyết bất hòa nhận thức” của I. Festinger)

Một ví dụ đơn giản: trên lớp học, thầy ra một câu hỏi trắc nghiệm chọn một giữa A và B, mình ban đầu bất luận nghĩ như thế nào cũng cho rằng B là đúng, sau đó thầy yêu cầu học sinh trả lời theo thứ tự chỗ ngồi. Học sinh thứ nhất tràn đầy tự tin trả lời là A, học sinh thứ hai cũng tràn ngập tự tin trả lời là A, thứ ba, thứ tư cũng là A. Cuối cùng lúc đến phiên mình, mình sẽ theo số đông trả lời là A, đây là tại sao? Rõ ràng bất kể chuyện gì xảy ra, đều có tự tin tuyệt đối trả lời là B cơ mà.
Bình Luận (0)
Comment