Lần đầu hai người họ chịu tai tiếng là lần bạn gái cũ của hắn nhìn thấy hắn đi ăn cùng với Phan Minh Khuê và Lưu Trường An. Lưu Trường An là đứa mờ nhạt, ngay cả khi cậu đứng vị trí trung tâm trong tiết mục văn nghệ thì cũng chẳng ai thèm để ý. Bởi vậy, hành động đó vào mắt cô là bạn trai mình đang đi ăn riêng với một đứa "con trai" khác. Sau này cô chịu khó sang thăm lớp 10A6 mới biết, cậu trai kia là nữ.
Khoảng thời gian đó, bọn Lưu Trường An nghe thấy Nguyễn Anh Tú gọi Phan Minh Khuê là "công chúa" bèn hùa theo. Vậy mà không những Nguyễn Anh Tú không tức mà còn bảo bọn họ đóng vai thị nữ như đang diễn phim cung đấu.
Châu Đăng Khoa bị bạn gái trách mắng một trận. Hắn cũng biết mình sai bèn không gọi Phan Minh Khuê là "công chúa" nữa, thời gian hắn dành cho bạn bè cũng giảm đi, hết lòng vì người mình yêu. Lúc đó Lưu Trường An còn buột miệng nói nếu Châu Đăng Khoa mà thích cậu thì cậu đã sướng như tiên.
Phan Minh Khuê: "..."
Phan Minh Khuê: "Mày thẳng như hàm Cardioid vậy."
Nhưng cô bạn kia không bỏ qua cho hắn, tuy cô không trực tiếp xúc phạm Châu Đăng Khoa nhưng lại đi dệt truyện về Phan Minh Khuê, nói nó chen chân, có ý cướp người yêu cô. Cô gái này cũng là người có tiếng, quen rất nhiều học sinh trong trường trong khi Phan Minh Khuê bị bố mẹ quản chặt, cả tuần mới lên mạng một lần. Tới lúc 3 người họ phát hiện ra thì chẳng còn ai có thiện cảm với nó ngoài Nguyễn Anh Tú mặc kệ sự đời.
Châu Đăng Khoa nhìn hai đứa bạn mình, nhíu mày: "Tao sẽ giải thích."
"Đừng giải thích, mày giải thích chỉ khiến mọi người nghĩ mày bao che cho tao thôi." Mặt không đổi sắc, Phan Minh Khuê bấm bấm điện thoại, không hề lộ ra vẻ tức giận hay oan ức. Hắn cũng biết người này không dễ bị tổn thương đến thế, hiện tại, Phan Minh Khuê ngồi đọc mấy bài bôi xấu mình từ điện thoại của Châu Đăng Khoa, lông mày hơi nhướng lên.
"Mày không cần phải xem, tao sẽ nói chuyện với Linh."
"Ngu dốt."
Châu Đăng Khoa: "..."
Hoá ra mày không tức giận cũng không oan ức là vì mày đang bận khinh thường người khác hả?
Đôi lúc Lưu Trường An cảm giác thằng bạn mình bị đa nhân cách. Bình thường thì hoà nhã, đối nhân xử thế công bằng, còn hơi ngờ nghệch, nhìn vào đã biết là kiểu người ngây thơ. Nhưng đó là khi người khác không đụng tay đụng chân với hắn.
Ngày đó, một đám nam sinh không biết từ đâu ra gây sự với Châu Đăng Khoa, hắn đã đấm lõm thùng rác. Đám người kia chấn động, hai người họ đứng đằng sau cũng sững sờ. Họ thấy một Châu Đăng Khoa hoàn toàn khác, một con quái vật nghiến rằng nghiến lợi, gân xanh trên trán giật giật mấy cái, lao tới đấm vào mặt tên cầm đầu trong đám người.
Nguyễn Anh Tú cũng nhìn, đó là lí do vì sao cậu không muốn dính vào người này.
Chẳng hiểu hai người họ làm thế nào mà lôi được Châu Đăng Khoa ra khỏi hiện trường, Lưu Trường An chỉ nhớ lúc cậu đỡ hắn, người kia thở hổn hển như thú hoang, khiến cậu không rét mà run. Lưu Trường An đặt hắn ngồi trên chiếc ghế gỗ ngoài cổng trường, sắc mặt vô cùng khó coi.
"Trông nó vẫn còn hăng máu lắm, chúng ta làm gì bây giờ?"
"Để tao đánh với nó một trận, đánh xong đảm bảo không còn máu mà hăng."
Lưu Trường An: "..."
Thấy Lưu Trường An không tán thành cách làm của mình, Phan Minh Khuê nghĩ nghĩ một hồi, tặng Châu Đăng Khoa một hộp TH True Milk.
Không hiểu sao Lưu Trường An bỗng nhớ tới câu "Uống miếng sữa cho đỡ cay", cảm thấy không còn từ gì để nói.
Sao cậu lại có đứa bạn như thế này nhỉ?
Không ngờ tới, Châu Đăng Khoa uống sữa xong thì bình tĩnh lại, còn thở phào một tiếng. Hắn nói hắn có hơi bị động kinh, hồi nhỏ đi khám gia đình đã phát hiện ra nên quản lý hắn rất chặt chẽ. Bởi vậy nên lần đi ngoại khoá này, mẹ Khoa mới đích thân đi theo để chăm sóc thằng con to xác.
Sau đó, cô bạn kia thấy Châu Đăng Khoa đi khuyên mình thì không nhịn được mà bôi xấu cả bạn trai mình, Lưu Trường An từ một đứa không ai để ý cũng bị kéo vào theo. Ầm ĩ vài tháng, hai người họ cuối cùng cũng chịu rời đi.
Lê Chim Công bốc trúng lá vua, thừa dịp mẹ Khoa gọi hắn đi xâu kim hộ bèn lệnh cho Lưu Trường An kể hết mọi chuyện. Nếu Lê Văn Long biến thành đồ vật thì nó sẽ biến thành cái loa phát thanh, không drama nào trong trường mà Lê Văn Long không biết.
Lưu Trường An kể sơ qua cho nó nghe, tất nhiên là cậu đã lược bỏ chuyện ba người họ gặp nhau như thế nào. Châu Đăng Khoa trở về thì thấy 4 người họ chụm đầu vào nhau bàn tán to nhỏ, đôi lông mày thoáng nhướng lên.
"Mày kể cái gì đấy?"
Lưu Trường An giật nảy một cái, im như thóc.
Đối với những chuyện như thế này, Nguyễn Anh Tú không quan tâm nhiều, thành ra mọi người đều nghĩ cậu chảnh chó. Những gì có trong mắt cậu là gia đình và người yêu, bạn bè nếu không có thì cậu sẽ buồn nhưng không tới mức tuyệt vọng.
Qua 2 lần xóc, cuối cùng Nguyễn Anh Tú cũng bốc trúng lá vua, cậu không thèm nghĩ ngợi lấy 1 phút, hỏi:
"Số 1, gu của mày là gì?"
"Không có." Phan Minh Khuê đáp thành thật: "Tao không quan tâm. Tuy nhiên, nếu người đó có thể chấp nhận mong muốn từ trước tới giờ của tao thì tốt quá."
"Mong muốn của mày là gì?"
"Cạo trọc đầu."
Lưu Trường An: "..."
Đúng là tìm được người chấp nhận mong muốn của nó ở thời điểm hiện tại không hề dễ. Bố mẹ Phan Minh Khuê quan niệm con gái là phải để tóc dài, cho nó cắt layer đã là sự nhân nhượng cuối cùng, nói gì đến cạo đầu? Nhà trường cũng không cho phép con gái cạo đầu đinh, phải đợi tới năm nó 18 tuổi thì mới được tự do.
"Tại sao mày lại muốn cạo?"
Phan Minh Khuê đáp điềm tĩnh:
"Vì một lí do sâu xa khó nói, có thể khiến người khác sững sờ kinh ngạc."
"Tao ủng hộ mày cạo đầu trọc, mày hẹn hò với tao nhé."
"Không."
Nguyễn Anh Tú đau lòng muốn khóc, hai tay ôm tim.
Đây là lần thứ 5 cậu ta mở miệng ra tỏ tình rồi mà sao lần nào cũng phản ứng như cá chết trôi vậy?
Nếu Phan Minh Khuê đã nói như vậy thì chắc hẳn chuyện cạo đầu có liên quan đến sức khỏe hay tính mạng, lòng tự trọng của nó nên nó mới phải thần thần bí bí như vậy. Lưu Trường An nghĩ có khả năng Phan Minh Khuê mắc bệnh nan y khó chữa, hoặc là cạo đầu để đồng cảm với người ung thư, hoặc là trên đầu có chấy.
Lượt tiếp theo, Lưu Trường An được chỉ định làm vua bèn hỏi ngay lập tức:
"Vì sao mày lại muốn cạo đầu?"
"Nóng."
Lưu Trường An: Biết thế không hỏi.
Trò chơi này là để bọn họ hiểu nhau hơn, bất cứ ai tham gia đều cũng tự biết chừng mực của nó, không đụng tới vấn đề nhạy cảm và người kia đồng ý tiết lộ thì đều được phép. Tỉ như sau lần này, Lưu Trường An mới biết Lê Văn Long hẹn hò với ai đều tròn 1 tháng, cứ hết 1 tháng là trái tim tự động reset lại, chuyển sang yêu người khác. Chưa từng có cô gái nào hẹn hò với nó 2 tuần cũng chưa có cô gái nào hẹn hò đến 1 tháng 1 ngày như thể Lê Văn Long được lập trình sẵn.
Trong nhà Phan Minh Khuê còn tích chữ rất nhiều đồ cổ. Lê Văn Long từng nuôi một con đại bàng nhưng không hiểu sao lúc hắn về nhà lại thấy con đại bàng cắm đầu xuống bồn cầu, không dứt ra được nên ngủm ngay tại chỗ. Hồi nhỏ, Nguyễn Anh Tú đã trộm trứng đà điểu trong sở thú rồi mang về ấp hay Lưu Trường An mặc đồ con gái để lừa đám trai làng. Chỉ cần mọi người đều cảm thấy thoải mái về điều đó, họ có thể kể cho nhau nghe, đó là nguyên tắc của trò chơi.
Bên kia, Thẩm Quyền mở đèn pin, men theo con đường cũ kĩ đi ngược ra sau đồi. Bên tay phải khu biệt thự là một sân bóng chuyền, cạnh đó còn có nhà cây nhưng ít ai biết đằng sau sân bóng chuyền ấy còn có thêm một cánh cửa cũ màu đỏ. Cửa không khoá, Thẩm Quyền vươn tay rút chốt, cánh cửa đã rỉ sắt từ lâu phát ra tiếng kẽo kẹt khó nghe.
Khu 1 ngăn cách với khu 2 bởi một cây cầu, làm nước trong vắt chảy từ con sông gần đó vắt ngang đồi, chia núi rừng làm hai nửa. Trời tối đen như mực, xung quanh lại chẳng lắp đèn, nếu Thẩm Quyền không mang theo đèn pin thì hai người họ đã trượt chân ngã xuống kênh từ lâu.
Hắn cẩn thận khép cánh cửa cũ, sóng vai cùng cậu trên con đường chật hẹp. Bên tay phải họ là con kênh, được bao bọc bởi núi đồi. Nước trong dựa vào mỏm đá, càng đi, phần diện tích đường càng thu hẹp lại mà con kênh càng lúc càng to ra, nước xung quanh đã đủ để chất đầy bể bơi khu 1.
Từ đầu tới cuối, Tạ Hưng không nói nửa câu, Thẩm Quyền cũng không giục.
Lại một cánh cửa cũ màu đỏ nữa, Thẩm Quyền vươn tay mở cửa giúp cậu. Lần này đối diện binh họ không phải con đường hẹp lát đá mà là thềm cầu thang được xếp một cánh bụng về, dẫn lên đỉnh đồi. Bãi cỏ xanh mơn mởn xà xuống, chắn mấy con đường duy nhất đưa bọn họ đi. Thẩm Quyền nắm tay cậu, dìu người kia bước thật chậm rãi, cỏ cây hai bên cọ xát lấy cổ chân, khiến người ta ngứa ngáy không thôi.
Gió luồn qua kẽ tóc, hiu hiu thổi, khiêu vũ cùng cỏ cây. Muôn vạn vì sao tụ về một hội, lộng lẫy hơn bất cứ thứ ánh sáng nhân tạo nào khác. Con đường đã dẫn tới một cây cầu vắt ngang hồ, liên kết hai ngọn đồi nhỏ. Thành cầu không cao lắm, hiển nhiên là cho phép du khách trèo xuống bức tường dốc phía dưới, cảm nhận làn nước lành lạnh từ con hồ rộng lớn.
Núi đồi ôm lấy nước hồ trong vắt, nước đổ ra sông, sông đổ ra biển, con người sinh ra từ thiên nhiên rồi cũng trở về cội, ngước lên bầu trời. Trăng tròn vành vạnh, phản chiếu cái bóng của nó xuống mặt hồ. Trong cuộc tụ họp ấy, trăng là người chủ trì, núi sông là nhà và con người vẫn luôn khao khát tìm tới nơi được thanh thản.
——————-
Hàm Cardioid: