Điều Triêu Thiên Chương có thể chắc chắn chính là, ông ta sẽ không giết cậu. Bỏ nhà ra đi không phải cách để thoát khỏi cuộc sống hiện tại, trẻ con sống dựa vào bố mẹ, từ ăn uống tới chi tiêu đều phụ thuộc vào bố mẹ, thằng nhóc Triêu Thiên Chương chưa làm ra tiền, bỏ đi chỉ khiến cậu tiến gần đến cửa tử thêm vài bước.
Vài tuần sau đó, người trong làng nghe tin con trai của bác cả bị xe tông rồi qua đời.
Triêu Thiên Chương biết sự thật không phải như vậy. Lúc cậu lại gần thi thể anh họ, cậu đã thấy những vết dao chồng chất trên người anh trước khi nó bị một tấm vải trắng phủ lên, cũng như bác cả cậu năm đó. Người nhìn thấy không chỉ có mình cậu, chính vì vậy mà khi bố cậu kế thừa gia tài, không một ai ủng hộ nhưng không một ai dám phản đối. Triêu Thiên Chương trở thành con của một kẻ sát nhân.
Nhưng may mắn thay, sau khi lấy được tiền bạc do ông nội để lại, bố cậu không còn quan tâm tới cậu nữa, mặc cho Triêu Thiên Chương muốn đi đâu thì đi.
Trong đám tang của anh họ, Triêu Thiên Chương không khóc lấy một lần, mặt cứng đơ như tượng đá. Họ hàng lại bàn tán, nói cậu nhẫn tâm, thấy anh trai mình chết mà không khóc, chắc hẳn là thừa biết bố mình là kẻ giết người. Đúng là Triêu Thiên Chương biết nhưng lí do cậu không khóc lại là vì cậu phát hiện ra, dù có buồn tới mấy cũng không biết cách thể hiện ra khuôn mặt.
Sau đó, Triêu Thiên Chương lại bị bố đánh. Nhưng lần này cậu không khóc nổi, đến cầu xin cũng chán nản, y như một con rối gỗ. Triêu Thị Kim báo cảnh sát, cả gia tộc lại lấp liếm bao che. Cứ như thế vài ba lần, bà phát hiện ra có nói thế nào người khác cũng không chịu nghe.
Năm 18 tuổi, Triêu Thiên Chương lên thành phố học đại học. Triêu Thị Kim khuyên cậu nên ghép trọ, cậu bèn tạo một nick Facebook giả, từ tên tới lai lịch đều là ảo. Triêu Thiên Chương không thích giao lưu, cậu nghĩ mình không cần bạn bè. Cậu sợ sẽ gặp phải những kẻ dơ bẩn giống như người trong tộc, Triêu Thiên Chương rời khỏi tỉnh để bắt đầu một cuộc đời mới, không phải là để tiếp tục bị ăn hiếp.
Nhưng cậu không ngờ có thằng ngu nào lại đồng ý ghép với cậu thật.
"Thằng ngu" Thẩm Quyền vừa kết thúc trị liệu được 1 năm cười hớn hở, bắt tay cậu rất niềm nở. Triêu Thiên Chương không hay liên lạc với gia đình, có khi bố mẹ cậu cũng chẳng biết cậu học ngành nào. Bạn cùng phòng và cậu như hai thái cực, một người thì thừa năng lượng, cuối tuần không đi leo núi thì đi giao lưu, không lúc nào không hết vui trong khi cậu chỉ thích ở nhà, tránh ánh mắt của những người khác.
Tất nhiên là Thẩm Quyền không cho phép thằng bạn mình chỉ ăn với ngủ. Lúc Thẩm Quyền kéo cậu đi leo núi, ngày một ngày hai cậu còn kiên quyết từ chối, về sau quen rồi, biết mình không thuyết phục nổi nên thuận theo. Dần dà, hai người họ trở thành bạn thân. Triêu Thiên Chương là người bạn đầu tiên của Thẩm Quyền và Thẩm Quyền là người đã giúp Triêu Thiên Chương thể hiện cảm xúc trên khuôn mặt dù hiệu quả không nhanh là bao.
Lần đầu tiên sau gần 20 năm, Triêu Thiên Chương trở về nhà và chống đối lại bố mẹ.
Nhưng cậu vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi bóng ma mà hai người họ để lại. Cuối cùng, Triêu Thiên Chương trở về khu trọ, cơn tức dồn nén bấy lâu nay bỗng phát tiết, gào rú ầm ĩ trong phòng hắn. Thẩm Quyền vừa từ quê lên, trong túi đồ còn chai rượu nhẹ mà bố mẹ hắn tặng. Thấy thằng bạn mình vậy vã đau khổ lúc nửa đêm, hắn bèn rót rượu cho cậu ta uống.
Kết quả là ai đó càng uống chửi càng hăng, còn nôn luôn dưới chân giường hắn.
Thẩm Quyền rất muốn đá tên khốn này ra khỏi phòng.
Nhưng đồng thời hắn cũng biết quá khứ của thằng bạn cùng phòng với mình không được tốt đẹp cho lắm. Nếu không phải vì Thẩm Quyền coi cậu là bạn thì hắn đã sớm chửi ầm lên khi thỉnh thoảng tên cô hồn nào đó lại đến phòng mình không gào rú thì nôn oẹ.
Sau khi tốt nghiệp đại học và được nhận vào trường, Triêu Thiên Chương đã đi du học tại Nhật 3 năm, trong vòng 3 năm ấy cũng là khoảng thời gian để cậu tự chữa lành vết thương, đồng thời cắt đứt toàn bộ liên hệ với người nhà.
Cho đến cái ngày cha cậu hấp hối.
Triêu Thị Kim bị Lê Ngọc Linh ảnh hưởng, tinh thần xuống dốc không phanh. Trước đây bà thường về thay cậu, hiện tại cậu buộc phải về nhà.
Ông ta nói ông ta không muốn xạ trị. Ông ta nói ông ta vẫn muốn nhiều tiền hơn nữa. Ông ta nói sau khi ông ta chết đi, toàn bộ gia tài của ông nội phải được chôn cùng ông ta, và cả mảnh đất này, không cho bất cứ ai. Ông ta muốn mang nó theo mình tới khi sang thế giới bên kia.
Ông ta quá tham lam.
Triêu Thiên Chương phát hiện ra, 3 năm cậu dùng để trị liệu đều biến thành công cốc ngay khi thấy người cha tàn tạ nằm trên giường.
Cậu chưa bao giờ muốn số tiền ấy, chẳng cần bản thân phải lên làm trưởng họ. Nhưng tại sao ông ta lại muốn gì được nấy? Tại sao cậu phải thay ông ta kiếm tiền và bù lại toàn bộ số tiền ấy bằng với số tài sản của ông nội? Cậu thoát khỏi gia tộc rồi thì làm được gì, người cậu ghét cay ghét đắng ôm theo tham vọng của ông ta xuống mồ, từ đầu tới cuối chưa hề trả giá một lần.
Lần này Triêu Thiên Chương sẽ không lùi bước nữa.
Cậu sẽ chiếm hết toàn bộ tiền của cả gia tộc này.
Danh dự và tiền bạc là hai thứ ông yêu nhất, vậy nên tôi sẽ tước thứ đó từ tay ông.
"Bố phải đi xạ trị, hoá trị."
"Tao không đi! Không đời nào tao để bọn bác sĩ quèn tiêm hoá chất vào người tao!"
"Bố phải đi." Giọng Triêu Thiên Chương bỗng trở nên đáng sợ, ném cho ông một xấp giấy tờ: "Con có toàn bộ chứng cứ giết người của bố, nếu bố không đi xạ trị, con sẽ tung bằng chứng ra cho cảnh sát."
Người đàn ông cười lạnh lẽo, khuôn mặt già nua đầy thách thức:
"Đây đâu phải lần đầu tiên? Phép vua thua lệ làng."
"Nếu con nói sau này đằng nào con cũng kế thừa gia tài thì sao? Con hứa với bọn họ sẽ dùng số tiền đó để đem lại cuộc sống ấm no cho họ, chỉ cần con có được số tiền ông nội để lại. Khi bố viết di chúc và đem theo toàn bộ gia tài xuống mồ, con sẽ đòi lại toàn bộ số tiền ấy. Bố không thể bảo cảnh sát bắt con vì con đã vi phạm di chúc bởi vì..." Triêu Thiên Chương bỗng nở nụ cười đáng sợ: "Phép vua thua lệ làng."
Ngôi làng này có thể khiến cảnh sát không thể cứu lấy cậu thì cũng có thể khiến cảnh sát không thể cứu lấy trưởng họ hiện tại.
Đây là cái giá phải trả cho sự tham lam.
Phép vua thua lệ làng, gậy ông đập lưng ông.
Người đàn ông tức điên lên, vơ lấy cái gạt tàn trên mặt bàn, ném thẳng lên đầu cậu. Máu tươi rỉ xuống từ vết thương, ướt một mảnh trên tóc. Cũng như bao lần khác, Triêu Thiên Chương không mở miệng cầu xin hay khóc lóc lấy một câu. Lồng ngực ông ta lên xuống phập phồng, tơ máu nổi lên chằng chịt. Một lúc sau ông ta mới bình tĩnh lại, nghiến răng nghiến lợi hỏi:
"Mày muốn gì?"
"Có hai điều con muốn bố làm. Thứ nhất, con muốn bố nói với mọi người chuyển giao tài sản một cách công khai, đưa chức trưởng họ cho con. Thứ hai, con muốn bố chấp nhận xạ trị và hoá trị." Triêu Thiên Chương đáp bình tĩnh: "Làm xong hai điều đó, con sẽ không báo cảnh sát."
Câu đầu ông còn hiểu lí do vì sao, đến câu thứ hai thì không biết thằng con mình cố chấp mà ép mình chữa bệnh để làm gì. Ông ta nhíu mày, nói bằng giọng khàn khàn:
"Mày chữa bệnh cho tao làm đéo gì? Ra vẻ có hiếu trước khi bố mày xuống mồ à?"
"Bố không thấy thật buồn cười sao? Khi con phải báo hiếu cho một người đã hủy hoại con người con? Bố không yêu con, con cũng không hề có tình cảm gì với bố, thứ duy nhất gắn kết chúng ta là huyết thống. Đúng là trò hề khi bắt một thằng nhãi bị bố mẹ bạo hành lại phải đối xử tốt với người bạo hành nó."
Báo hiếu là tự nguyện. Một đứa trẻ được nuôi dạy cẩn thận, lớn lên trong tình yêu thương sẽ tự biết quý trọng cha mẹ mình. Người ta có thể chửi cậu bất hiếu nhưng tại sao lại bắt cậu phải phụng dưỡng người đã đánh gãy chân cậu rồi vứt cậu ra ngoài đường để cậu tự bò đến bệnh viện? Tại sao lại bắt cậu phải cung phụng người đánh đập cậu mỗi khi ông ta cảm thây chán?
"Tóm lại là mày muốn gì?!"
"Con muốn bố sống lâu hơn nữa, thấy con trở thành chủ gia tộc và chấn chỉnh từng kẻ có ý định khôi phục lại thuật chịu nghiệp của tổ tiên và dẫn chúng ta tới thảm kịch xảy ra 600 năm trước. Sau đó là đưa bố đi làm lụng kiếm tiền."
"Mày nói láo! Mày chỉ muốn sỉ nhục tao để trả thù! Mày định ép tao sống không bằng chết vậy thì khác nào đẩy tao vào nhà tù?!"
Triêu Thiên Chương đáp, mặt không đổi sắc:
"Ở lại đây, ít ra bố còn giữ được danh dự của chính mình. Người trong tộc đều biết bố là trưởng họ cũ, ít nhiều vẫn còn thái độ kính nể. Một khi bố đã ở trong tù rồi, người trong đó cóc thèm quan tâm bố là ai, bố giàu tới mức nào. Bố mà cứ kêu la như vậy, bọn học sẽ đánh bố."
Nhưng ai biết sau khi ông đồng ý chuyển giao tài sản công khai cho con trai mình, nó có quay lại tố cáo ông hay không?
Dù ông có chọn bất cứ thứ gì, kết cục của ông chỉ có một, đó là ngồi tù. Nếu ông đồng ý, Triêu Thiên Chương sẽ tiếp nhận gia tài một cách danh chính ngôn thuận, nếu ông không đồng ý, Triêu Thiên Chương vẫn tiếp nhận số tài sản đó, không gì thay đổi được.
Ngay từ đầu, cậu vốn không muốn cho ông ta lựa chọn.
Cậu không được lựa chọn để sinh ra, không được lựa chọn rời khỏi ngôi nhà này.
Ông tự kiếm quyền giam cầm tôi, vậy nên tôi sẽ trả lại bằng hết.