"Lại không làm bài tập về nhà, con còn phải nằm trong sổ đầu bài bao nhiêu lần nữa đây hả?!"
Trương Bình An nghe tiếng mắng của giáo viên mà như đàn gảy tai trâu, trên mặt còn lộ ra vẻ khinh thường, bất cần đời. Giáo viên vừa thấy đã tức điên lên, mắng hắn như xả lũ:
"Không học thì về nhà mà làm ruộng! Tôi nhận tiền của nhà trường chứ không phải làm trâu làm ngựa cho anh mà tôi không có quyền lên tiếng. Anh đã tới trường là anh phải học, học kém cũng được, đừng có làm ảnh hưởng tới các bạn!"
Cô chỉ quan tâm tới danh tiếng của bản thân mà thôi.
Trương Bình An nghĩ thầm.
"Lần cuối cùng, lần này anh không làm bài tập về nhà, tôi sẽ báo với nhà trường đuổi học anh."
Không ít lần giáo viên nói với hắn câu này. Hồi lớp 6 hắn còn nơm nớp lo sợ mà hỏi bài bạn ầm ĩ cả lên để hoàn thành bài tập, lên lớp 7 nghe giáo viên doạ như tụng kinh hằng ngày, hắn chẳng còn sợ nữa. Giáo viên không bao giờ gọi điện cho bố mẹ hắn thật cũng chẳng bao giờ báo cáo lên nhà trường, gọi điện thì chẳng khác gì tự thừa nhận là mình kém cỏi, không dạy được học sinh. Dẫu biết vậy, hắn vẫn thấy khó chịu trong lòng. Trương Bình An nhận quyển vở viết sơ sài, hậm hực trở về chỗ ngồi.
Phía góc lớp, đứa nhóc trắng trẻo đưa mắt nhìn hắn, hàng lông mày nhướng lên.
12 rưỡi trưa, hồi trống cuối cùng vang lên từ góc sân trường, kết thúc ca học sáng mệt mỏi.
Thẩm Quyền trở về nhà muộn hơn thường ngày vài ba phút, vứt cặp lên giường ngủ. Dưới lầu vọng ra tiếng bố cậu hỏi bà ngoại có thấy cái kìm của mình đâu không. Bà ngoại trả lời là có thể ông bỏ quên nó trong nhà vệ sinh lúc sửa đèn. Thay quần áo, rửa ráy xong xuôi, Thẩm Quyền và bếp tìm đồ ăn.
"Hôm nay ở trường có chuyện gì không con?"
Hồng Nhung đang nhặt rau ngẩng đầu lên hỏi hắn. Thẩm Quyền kiếm một cái ghế nhỏ ngồi xuống bên cạnh bà, trả lời từ tốn.
"Không có gì đâu ạ."
Bên kia, Trương Bình An đi dạo một vòng quanh khu chợ gần đó với đám bạn, ôm về một túi đồ ăn vặt. Cái miệng hắn dính đầy vụn bim bim, hai tay xách hai cái túi ni lông to, hiển nhiên hơn một nửa trong số đó không phải do hắn trả tiền.
Sau trường có một bãi đất trống, vừa dùng làm bãi đỗ xe, vừa dùng để nuôi gà. Cơ sở trường học thời đó còn hoang sơ, cái thang máy không đảm bảo an toàn ở trường tiểu học gần đó đã là cái xịn nhất toàn tỉnh. Khoảng sân rộng mênh mông, dưới lớp gạch đỏ vỡ nát cỏ mọc um tùm, xanh rờn một góc sân. Quả bóng cũ kĩ dính đầy bùn đất nằm lăn lóc một góc trường. Trương Bình An đưa chân đá quả bóng, vừa đi vừa huýt sáo.
Đám bạn hắn đã về nhà với mẹ hết cả, trong lòng hắn có hơi khinh thường.
Nghe lời thế để làm gì?
Bãi đỗ xe chỉ còn vài chiếc xe đạp cũ và xe của giáo viên. Ánh mặt trời rọi xuống khiến yên xe nóng rực lên, 6 giờ chiều mà nắng vẫn chưa tan hết. Trương Bình An đạp chân trống, leo người lên xe một cách thuần thục. Hắn vừa đạp, chiếc xe bỗng xiêu xiêu vẹo vẹo, ngã thẳng sang bên trái. Nếu chân Trương Bình An không dài thì có lẽ hắn đã nằm sõng soài dưới đất. Hắn đạp thử thêm mấy lần nữa, chiếc xe đi được vài ba bước lại bắt đầu ngả nghiêng.
Trương Bình An cúi xuống kiểm tra thì phát hiện chiếc xe đạp cũ kĩ của hắn tuột xích rồi.
"Xui vãi."
Trương Bình An chửi thề, dắt xe ra cổng trường tìm một hàng sửa xe nào đó. Bảo vệ là một lão già đã bạc trắng cả đầu, tới thu vé cũng lần cẩn. Hắn không có tí kì vọng não vào ông già này bèn đi tìm người khác.
Một lần tìm mất gần tiếng rưỡi.
Trương Bình An đi bộ đến mỏi nhừ cả chân một thời gian dài mới tìm thấy hàng sửa xe xập xệ duy nhất trên khu đất trống, đã thế hắn còn lỡ tiêu hết tiền vào đống đồ ăn vặt chất đầy trong túi ni lông. Cãi nhau ầm ĩ một hồi ông chủ mới ghi sổ nợ cho hắn, bảo nếu hắn không tới thì đích thân ông ta sẽ tìm đến tận trường của Trương Bình An.
Hắn phỉ nhổ trong lòng.
Con mẹ ông, ông tưởng tôi sợ ông chắc!
Hắn đạp xe trở về nhà. Bình thường, dẫu cho Trương Bình An có đi chơi tới 5-6 giờ tối, bố mẹ hắn cũng không quan tâm. Chẳng hiểu vì sao mà lần này, đón chờ hắn ở nhà là một cú tát của bố. Người đàn ông hói đầu giống hắn tới 7-8 phần gầm lên, chỉ tay vào mặt hắn:
"Mày lại lêu lổng ở đâu thế hả?! Đã học xong bài chưa?!"
Đệt, chẳng lẽ bà già kia thật sự gọi điện cho bố mẹ mình?
Trong lòng Trương Bình An khiếp sợ. Bố hắn là một người đàn ông nóng tính lại ưa bạo lực, tuy Trương Bình An không bao giờ thừa nhận mình sợ ông nhưng sâu bên trong, hắn vẫn luôn nép mình dưới bóng người đàn ông này.
Gia đình hắn quan trọng nhất chính là danh dự, để giáo viên nói thẳng vào mặt mình như thế thì chính là chà đạp lên danh dự của gia đình họ. Ông ta không thể chấp nhận được điều này, thường ngày ông có thể nhắm mắt làm ngơ nhưng đã đụng tới danh dự của ông thì ông không thể ngồi yên.
"Cô gọi điện cho bố ạ...?"
"Không cần cô gọi điện tao cũng biết hết nhé."
Trả lời thế này thì chắc chắn là bà giáo viên chủ nhiệm của hắn đã mách với cha mẹ rồi.
Trương Bình An im lặng như tượng đá nhưng trong lòng lại đem cả bố mẹ lẫn thầy cô ra chửi thề. Một lần mắng của ông ta mất gần 1 tiếng, người mẹ ngày thường vẫn luôn nuông chiều hắn lần này bị bố bắt ở trong phòng nên cũng chẳng ra nói đỡ cho hắn được. Cuối cùng, ông ta nhốt Trương Bình An trong phòng ngủ, bắt hắn làm xong hết bài tập về nhà mới được ra ngoài ăn tối, đồng thời tịch thu hết toàn bộ đống đồ ăn vặt hắn xách theo.
Trương Bình An tức giận đá thành giường.
Dưới cầu thang phát ra tiếng bịch bịch bịch.
"Mày tỏ thái độ gì đấy?!"
"Con có tỏ thái độ gì đâu!"
Trương Bình An gào lên, hậm hực trở lại bàn học. Hắn mở sách ra thì phát hiện hắn chẳng hiểu gì hết, một chữ cũng không, chỉ đọc được mỗi cái đề bài. Hậu quả của việc trốn tiết và học hành lêu lổng là hắn chẳng tiếp thu được chút kiến thức nào. Thời đó đã bắt đầu có mạng, tuy hơi chậm và không thực sự hữu dụng nhưng vẫn tính là có. Gia đình hắn là một trong những của đình có mạng và điện thoại sớm nhất, điều đó khiến Trương Bình An rất tự hào.
Hắn mở điện thoại ra định tra đáp án, đèn điện bỗng tắt ngúm. Ngay sau đó, Trương Bình An nghe thấy tiếng mẹ nó vọng ra từ dưới lầu.
"Ông ơi mất điện rồi! Ông đi kiểm tra cầu dao đi!"
"Biết rồi!"
Người đàn ông bỏ chiếc xẻng trên tay xuống đất, chạy ra cổng hỏi những những người hàng xóm. Các nhà bên cũng mất điện y hệt nhà hắn, người cha bèn quay về nhà, chờ thợ sửa điện tới. Ở thành phố, thời gian mất điện thường không quá 2 tiếng. Tiếc là rìa thành phố lại không được như vậy, có khi tới tận sáng hôm sau cũng chưa có người bắc thang lên sửa.
Tại sao lại là lúc này chứ?
Trương Bình An nghiến răng nghiến lợi. Cả ngày hôm nay đều đen đủi, hết tuột xích lại tới bà giáo viên rồi mất điện, dường như ông trời chẳng cho hắn lúc nào nghỉ ngơi. Cửa phòng vẫn khoá, quạt điện đã tắt ngúm. Trương Bình An bị nhốt trong một căn phòng chật chội nóng bức, cả người hắn đều thấy không thoải mái. Hắn định gọi điện bảo đám bạn đọc đáp án cho thì nhớ ra trong đám bạn hắn chẳng có ai là không giống hắn, học hành lêu lổng, cả ngày chỉ biết ăn chơi, phá hoại là giỏi.
Trương Bình An nhớ đến một người nhưng nhanh chóng gạt người đó ra khỏi đầu. Hắn không tưởng tượng nổi khuôn mặt khinh thường và đắc ý của Thẩm Quyền trông đáng ghét tới mức nào và hắn sẽ không bao giờ mở miệng ra hỏi bài cái tên ẻo lả đó.
Một lúc sau, cửa phòng hắn phát ra tiếng lạch cạch rồi bật mở. Người phụ nữ ngó đầu vào trong phòng nhìn hắn một cái rồi nhanh chóng đi xuống lầu. Bà rất gầy, cao tầm 1m50, làn da ngăm đen bọc lấy xương khiến bà trở nên nhỏ bé và già nua. Mái tóc mẹ hắn ánh vàng bởi nắng đồng ruộng, trên người mặc một bộ váy nhạt mày dài quá đầu gối, mái tóc nâu buộc lỏng lẻo ngang lưng, vừa nhìn đã thấy thiếu tinh thần. Trường Bình An cười hớn hở, định chuồn ra khỏi nhà.
"Chưa làm xong bài thì không được đi đâu hết."
Trương Bình An khó chịu:
"Mẹ."
"Bố con đi với mấy bác trong thị trấn ra kiểm tra dây điện, nửa tiếng nữa sẽ về. Bố mà phát hiện ra con trốn đi chơi thì tối nay không có ăn tối gì hết, còn bị đánh no đòn."
Trương Bình An luôn tự nghĩ rằng hắn chẳng sợ bố nhưng hắn vẫn trở về phòng với tâm trạng xấu cực độ.
Khoảng nửa tiếng sau, Trương Bình An nhìn qua cửa sổ thấy bố hắn đã về rồi. Ông mở cửa bước vào nhà, bóng ông khuất dần sao rào chắn cũ kĩ của ngôi nhà nhỏ. Tiếng mẹ hắn vang lên từ dưới tầng 1, chậm rãi và the thé.
"Sao đấy?"
"Người ta bảo là có con nào cắn đứt dây điện rồi, phải đến trưa mai mới có người tới sửa. Giờ chẳng biết phải làm thế nào."
Người đàn ông bực dọc.
Trương Bình An rất tệ trong việc đoán tâm trạng của người khác, điển hình là lúc này. Hắn định nói dối bố rằng mình đã làm xong bài rồi thứ 2 đến giật vở Thẩm Quyền ra chép nhưng lại chọn đúng lúc tâm trạng của người đàn ông không tốt. Ông ta nhíu mày, nghiêm giọng đáp:
"Mang vở xuống đây tao kiểm tra."
Trương Bình An chột dạ.
Bình thường ông ta có bao giờ kiểm tra vở mình đâu?
Người đàn ông thấy hắn chần trừ thì nhíu mày, cao giọng quát:
"Mang xuống đây, lề mề cái gì?!"
Cuối cùng, Trương Bình An vẫn phải mang vở xuống cho bố hắn xem một cách không tình nguyện. Bên trong trống trơn không một chữ, cuối vở còn có mấy hình vẽ bậy nguệch ngoạc về bộ phận sinh dục.
Bốp!
Người đàn ông ném thẳng quyển vở lên đầu nó.