"Thẩm Quyền đâu rồi?"
"Thằng bé đang ở trên phòng làm bài tập ấy, em lên xem thử xem."
Hồng Nhung gật đầu với ông, mang bánh bao bà ngoại vừa mới làm lên cho nó. Vừa mới đây, trên trường Thẩm Quyền xảy ra một số chuyện. Một cậu bạn học kém ở lớp nó xô xát với một người đàn ông làm ở tiệm sửa xe, đánh nhau ngay sau bãi đất trống sau sân trường. Cậu kia đánh không lại, nằm ngất xỉu tại chỗ. Cũng may là có một cô quét rác đi ngang qua lấy xe phát hiện ra, đưa cậu trai kia vào bệnh viện.
Lúc trước bà rất tin tưởng ngôi trường này, giờ lại thấy nó không hề an toàn chút nào. Thẩm Quyền rất dễ bị kích động, ít nhất là bà đã tưởng vậy. Nếu con bà bị đánh thì không chỉ tím bầm dập ngay lúc nó mà sau này cũng để lại bóng ma tâm lý. Nghĩ vậy, Hồng Nhung càng sốt sắng, không nhịn được cắn phần da thừa gần móng tay.
Gia đình nó đã biết Thẩm Quyền có năng lực đọc vị và đoán trước tương lai, không ít lần thằng con bà đã ngăn bố nó đầu tư vào mấy công ty không có hi vọng, lại dự đoán được ngày chết của hàng xóm. Tuy nó chưa bao giờ kể với những người chung quanh nhưng sống cùng nhau lâu ngày, bố mẹ và bà ngoại nó đều đã biết.
Hồng Nhung vươn tay đẩy cửa phòng nó.
Thẩm Quyền ngồi trên bệ cửa sổ, để ánh nắng chiếu lên cuốn tạp chí. Ánh chiều tà nhuộm lên khuôn mặt trắng nõn của nó một lớp vải đỏ, như chiếc bình nung lấp lánh. Dù ở bất cứ đâu, Thẩm Quyền nhỏ vẫn luôn mang ngoại hình và khí chất như một vị hoàng tử, khác hẳn với đám trẻ ngày đêm rong ruổi ngoài cánh đồng. Nó không thích nói chuyện, từ trước tới nay vẫn vậy. Thấy người phụ nữ bước vào, Thẩm Quyền nhìn bà, đặt cuốn tạp chí văn học xuống.
"Con ăn bánh đi, vừa mới hấp xong đấy."
"Vâng ạ."
Hai mẹ con ngồi đối diện nhau trên chiếc chiếu trúc trải dưới sàn nhà. Bác sĩ bảo tâm sự với nó là một cách tốt để khiến Thẩm Quyền trở nên hoà đồng hơn với gia đình và xã hội vậy nên mỗi khi về nhà, hai người họ sẽ ngồi đối diện nhau và trò chuyện. Hỏi han một hồi, Hồng Nhung mới nói đúng vào điều mình đang lo lắng.
"Con có gặp người đàn ông nào lảng vảng gần cổng trường không?"
Thẩm Quyền ăn bánh bao, đáp từ tốn:
"Không ạ."
"Nếu có gặp thì phải báo với bố mẹ hoặc thầy cô nhanh nhé. Bạn cùng lớp với con vừa bị một người đàn ông nhắm đến, giờ nhập viện rồi đây này."
Thẩm Quyền làm như không biết.
"Ồ, ai vậy mẹ?"
"Bình An, con nhà chú Thạch cùng lớp với con ấy."
"Nó xứng đáng mà."
Hồng Nhung tưởng mình nghe nhầm, bà hỏi lại:
"Ai xứng đáng cơ?"
"Thầy cô và gia đình không dạy được nó, vậy thì để nó ngã xuống sớm hơn một chút có khi dạy được đấy mẹ."
Trước đó, Thẩm Quyền là người đã tháo xích trên xe đạp của Trương Bình An, khiến hắn không thể về nhà mà buộc phải tìm một tiệm sửa xe gần đó. Trong trường hợp Trương Bình An biết tự sửa, hắn cũng không có đủ đồ nghề để khiến chiếc xe hoạt động bình thường. Trong phạm vi quanh trường học chỉ có duy nhất một tiệm sửa xe, đó là tiệm của người đàn ông đoan sẽ đánh Trương Bình An nếu cậu ta không trả tiền.
Căn thời gian Trương Bình An đi mua quà vặt với đám bạn, Thẩm Quyền phá xe hắn rồi sau đó tới mách với bố mẹ hắn là hắn không làm bài tập, thầy cô có ý định gọi cả gia đình đến nói trước toàn trường. Bố mẹ Trương Bình An rất xem trọng hình tượng bên ngoài, lại thường xuyên tin người lạ nhiều hơn người trong gia đình, một Thẩm Quyền có năng lực nhìn thấu người khác dễ dàng kích động ông ta, để ông ta quay sang mắng con trai mình.
Từ đầu đến cuối, giáo viên chủ nhiệm chưa từng gọi điện cho gia đình hắn. Mọi người đều muốn giữ hình tượng, đều có khát khao của riêng mình.
Thẩm Quyền nhìn thấy điều đó. Lợi dụng nó thì không phải ai có siêu năng lực cũng làm được. Người đủ thông minh, đủ nhẫn tâm để sẵn sàng chà đạp lên ước vọng của người khác ấy là khi năng lực được phát huy triệt để.
Trương Bình An không hài lòng với cuộc sống của mình, hắn khao khát được mọi người chú ý, ao ước được trở nên đặc biệt trong mắt người khác. Vậy nên hắn trở thành một thằng cá biệt, dẫn theo một đàn em đằng sau "sùng bái" hắn, làm hắn nghĩ mình đã trở thành một vị hoàng đế hay ít nhất là được người khác quan tâm.
Nhưng đó không phải cảm giác mà Trương Bình An muốn. Bố hắn vẫn thấy hắn rất đáng ghét, thầy cô vẫn quát mắng hắn hằng ngày, khiến nó nhận ra mình không phải một vị vua mà chỉ là một con ếch bé nhỏ sống dưới đáy giếng. Khi hắn nhận ra mình không được mọi người chú ý, hắn trở nên tự ái.
Thẩm Quyền biết chính xác cảm giác hắn muốn là gì.
Căn thời gian Trương Bình An ngồi vào bàn học, Thẩm Quyền cắt phăng dây điện nối với toàn bộ khu vực đó. Xong xuôi, nó trở về nhà như không có gì xảy ra. Thời điểm đó, dây điện không nằm cao chót vót phía trên mà sáp gần mặt đất, chỉ cần nó nhón chân lên là có thể cắt được ngay.
Thẩm Quyền biết chắc chắn mình sẽ không bị giật điện, thứ này không nằm trong đường đời của hắn. Dù hắn có lao ra trước mũi xe thì hắn vẫn sẽ qua đời chừng nào hắn đủ 85 tuổi. Trước khoảng thời gian đó, dù Thẩm Quyền có làm gì cũng không chết.
Ánh hào quang mà Trương Bình An muốn là khi hắn được mọi người công nhận, được người khác ngưỡng mộ thật sự. Ánh hào quang ấy chỉ xuất hiện khi hắn làm việc tốt.
Thẩm Quyền thừa sức khiến Trương Bình An không làm bài tập về nhà và bị giáo viên mắng thay vì tốn công đi báo với bố mẹ hắn và cắt dây điện nhưng nó đã không làm thế. Hụt hẫng nhất là khi Trương Bình An đã dốc hết sức làm điều mà hắn tưởng như không thể, hắn muốn khoe với tất cả mọi người nhưng không ai tin, thậm chí còn mắng oan lại hắn. Trẻ con rất dễ bị tổn thương, từng lời nói của người lớn có thể trở thành vết thương cả đời, khiến đứa trẻ ấy nhớ mãi không quên.
Thẩm Quyền không quan tâm tương lai của người khác ra sao, càng biết nhiều nó càng không ghét năng lực của chính mình. Có thù tất báo là bản tính của Thẩm Quyền, đụng vào nó một lần, nó sẽ trả lại sạch sẽ.
Trước khi tới trường, Thẩm Quyền đã mua sẵn một quyển vở cùng loại vở với quyển Trương Bình An dùng làm vở bài tập. Nhân lúc hắn xuống sân trường chơi đá cầu với đám bạn, nó đã đánh tráo quyển vở ấy, khiến Trương Bình An bị mắng oan trước mặt cả lớp. Nó xé nát quyển vở vàng cũng là xé nát toàn bộ công sức của Trương Bình An, ném chúng vào thùng rác mà không hề do dự lấy nửa giây.
Bởi vì nó hiểu khát vọng của Trương Bình An, nhìn thấu tính cách của bố mẹ hắn, biết tường tận cách xử lý lỏng lẻo của nhà trường, nó biến ao ước của người khác trở thành mũi tên bay ngược về phía chủ, chỉ thông qua một ánh nhìn.
Thẩm Quyền biết Trương Bình An nhìn nó giặt cặp quá lâu rồi, nhìn nhiều biến thành phản xạ tự nhiên, khi cặp hắn bẩn, hắn sẽ làm điều tương tự như Thẩm Quyền đã làm. Nó nói nhỏ với giáo viên nên chuyển Trương Bình An lên bàn đầu để tiện quan sát, lại phạt hắn phải trực nhật nguyên một tháng, cốt là để tiện hắt nước bẩn lên kẻ đã bắt nạt nó suốt hai tháng nay. Một miếng gạch vỡ nhô lên cũng đủ để dàn dựng màn kịch vui.
Quả nhiên, Trương Bình An giặt cặp xong thì đem đi phơi ngay tại nơi Thẩm Quyền đẩy cái thùng rác hôi thối chứa quyển vở vàng của hắn ở đó. Trước kia Trương Bình An hay đứng trên hành lang tầng 3, ngó xuống bãi đất trống và cười nhạo nó. Hiện tại nó đứng trên tầng 3, quan sát con chuột bé nhỏ kia chết lặng trước thùng rác.
Ngay sau đó, một người đàn ông mặc áo ba lỗ trắng xuất hiện trước cổng trường, và Thẩm Quyền biết trò vui đã bắt đầu.
Ông ta chính là người đã doạ đánh Trương Bình An nếu hắn không trả tiền sửa xe. Ông là người nóng tính, nói là làm được, chỉ tiếc là có tính hay quên. Thời điểm Trương Bình An tới sửa xe là trưa thứ 7, lúc đó hắn không mang tiền theo. Hắn có thể trả tiền cho ông ta vào chiều ngày hôm ấy nếu Thẩm Quyền không đánh tiếng trước với bố mẹ hắn, khiến hắn bị nhốt trong nhà gần 1 ngày. Sự mừng rỡ khi được công nhận của Trương Bình An đã khiến hắn quên mất món nợ nhỏ nhặt mà hắn còn chẳng để vào mắt cũng khiến người đàn ông kia quên theo. Nhưng Thẩm Quyền đã tới và nhắc lại cho ông ta nhớ.
Chỉ bằng vài câu của một đứa trẻ, Thẩm Quyền đã kích động ông ta, khiến ông ta tìm tới tận bãi đất trống sau trường. Trương Bình An bị đánh tới bầm dập tay chân, trên mặt nổi một cục sưng vù, khoé mắt tím tái, quần đồng phục dính đầy cát bụi. Hắn ta không mặc áo, cả mảng lưng chi chít vết thương lộ ra trước mặt Thẩm Quyền, như tờ giấy bị ai đó chấm mực lên. Máu tươi nhỏ ra từ vết thương dưới đầu gối, và cả cánh tay, quá nhiều chỗ đang rỉ máu, bản thân hắn cũng không xác định được.
Thẩm Quyền vô cùng phấn khích.
Bác sĩ nói bệnh của Thẩm Quyền đang tiến triển tốt.
Tiến triển tốt là tính kế người khác rồi hả hê khi người đó bị đánh sao?
Hồng Nhung phát hiện ra bà càng ngày càng không hiểu Thẩm Quyền. Một đứa trẻ 12-13 tuổi có khuynh hướng bạo lực, suy nghĩ khác người, thiếu hụt sự đồng cảm với những người chung quanh, kể chuyện người khác bị đánh ra sao đầy thản nhiên, bà đã làm gì mới khiến con trai mình thành cái dạng này? Đồng thời bà cũng cảm thấy sợ hãi. Hồng Nhung không thể đánh nó, dùng bạo lực là phá hoại toàn bộ khoảng thời gian chữa trị dài đằng đẵng trước kia.
"Con đã làm gì cơ?"
"Con không làm gì hết."
"Nhưng con vừa mới nói..."
Thẩm Quyền cười:
"Con nói linh tinh đấy, mẹ đừng cho là thật."
Sau đó bà nhớ bà đã hỏi nó rằng con làm thế có lợi gì cho mình đâu, con chẳng được gì cả, tại sao con không nói với mẹ mà lại tự đi trả đũa như thế? Lúc đó, Thẩm Quyền không đáp lại.
Nó cảm thấy thế nào ư?
Khi nó di chuyển xuống bãi đất trống, Trương Bình An nằm thoi thóp trên mặt đất, thấy nó như thấy cọng rơm cứu mạng. Hắn không ngừng gọi tên nó, bảo nó báo với thầy cô, bảo với cảnh sát bắt người đàn ông đó lại. Thẩm Quyền không di chuyển mặc chỉ hạ mắt nhìn nó, ánh mắt ấy ngạo nghễ như kẻ đi săn nhìn con thú nhỏ, nó nhoẻn miệng cười.
"Mày có phải đàn ông không thế? Sao không đánh trả lại."
"Ẻo lả."
—————
Lời tác giả:
Ai đọc đến đây mà thấy ghét Thẩm Quyền thì có thể lặng lẽ đi ra chứ đừng chửi tui;;-;; ngay từ đầu Thẩm Quyền đã nói mình không phải người tốt, có rất nhiều đoạn ám chỉ Thẩm Quyền giống một con rắn chứ không hiền lành như vẻ bề ngoài. Backstory của Thẩm Quyền mới đi được 20% và toàn bộ các chương kia là để giải thích vì sao đứa trẻ cực đoan ấy sau này lại trở nên hoà đồng ( ︎'ω')︎