Đám thằng Vũ cũng không khác nó là bao, lẹt đẹt 3-4 điểm. Thằng Vũ tức điên lên, hỏi Tố Anh Đức:
"Sao lại thế được?! Rõ ràng tao in y nguyên sách giáo khoa ra còn gì!"
Tố Anh Đức cũng cảm thấy khó hiểu nhưng trên hết là sự tín nhiệm dành cho thằng Vũ đã không còn nữa, thay vào đó là sự khó chịu lộ rõ trên khuôn mặt:
"Tao biết làm sao được?"
"Mày còn giữ phao không? Để tao đối chiếu lại."
Thằng Vũ chắc mẩm là do cái anh ở tiệm in nghe không rõ yêu cầu của hắn nên in sai rồi, hại chết cả đám. Tâm trạng Tố Anh Đức đang rất tệ, giọng nói cũng trở nên gắt gỏng hơn thường ngày:
"Vứt rồi. Chính chúng mày bảo tao đi tiêu hủy đi không bọn trực nhật bắt được còn gì!"
Thằng Vũ nghe vậy lại càng bực.
Không giống với ngôi trường cũ Thẩm Quyền từng học, nơi mà giáo viên chẳng bao giờ báo phụ huynh và điểm số luôn được bưng bít, tại ngôi trường mới này, gần như tuần nào cũng có học sinh bị lên phòng hội đồng khiển trách. Trong cái đám nam sinh hư hỏng ấy không phải đứa nào bố mẹ chúng cũng không quan tâm, điển hình như bố mẹ Tố Anh Đức và bố mẹ thằng Vũ. Bởi vậy nên những đứa học kém mới chọn cách dùng phao, thứ bố mẹ chúng quan tâm là điểm số, không phải quá trình học tập.
Hai ngày nay, Tố Anh Đức mất ngủ liên tục. Cứ mỗi lần nó nhắm mắt lại, hình ảnh con mèo bê bết máu lại hiện lên, ám ảnh tâm trí nó. Nó đã giết chết một sinh mạng đang sống mạnh khỏe, đánh vào đầu con mèo ấy khi nó đang thoi thóp. Tố Anh Đức rất sợ hãi và trên cả nỗi sợ ấy là day dứt. Nó có lương tâm, không như Trương Bình An. Khi nó làm điều xấu, nó sẽ cắn rứt không nguôi.
Thằng Vũ chẳng còn tâm trạng nào mà trấn an đám đàn em của gã. Bỗng, gã nghĩ tới Thẩm Quyền còn chưa biết chuyện bèn bảo đàn em chiều nay đi theo cái tên sạch sẽ kia ra bờ sông, ngắm vẻ mặt bàng hoàng của hắn khi thấy con vật mình nâng niu đã chết.
Mấy ngày nay, Tố Anh Đức bị ánh ảnh về con mèo dưới gầm cầu tới mức quên mất việc mình hi sinh là để chọc tức Thẩm Quyền. Nghe gã nói vậy, Tố Anh Đức mới lấy lại tinh thần. Nó cũng như đám bạn học trong lớp, chỉ cần nhìn thấy Thẩm Quyền thôi là đã thấy không thể nào thở chung một bầu không khí.
Nguyên nhân hắn bị nhiều người ghét như vậy phần lớn là do Thẩm Quyền không chịu sửa cái ánh mắt khinh người của mình. Lí do còn lại là Thẩm Quyền học giỏi nhất lớp, giáo viên thường lấy hắn ra làm gương cho các bạn, khiến bọn nó nghĩ Thẩm Quyền đã vênh lại càng vênh, trong lòng chúng không có cách nào để chứng minh mình vượt trội hơn nên sinh lòng ghen ghét.
Cuối chiều, Thẩm Quyền lại trèo lên con xe đạp cũ kĩ của Thẩm Gia Huy, lái ra con sông như thường lệ. Ánh chiều tà nhuộm đỏ cả cánh đồng, ở cái nơi những bông lúa sắc cam đung đưa theo gió, những người nông dân bảo nhau trở về nhà, ríu rít thành một cụm. Quả cầu đỏ khuất dần sau dãy núi điệp trùng, chạy trốn khỏi sắc đen đang dần bao lấy bầu trời, nép mình sau áng mây hồng lênh đênh trên bầu trời.
Nước sông lấp lánh tựa kim cương, phản chiếu lại một màu hồng ấm áp tựa xuân về.
Thẩm Quyền dựng xe trên cầu, trèo xuống dưới gầm.
Cái thùng các tông cũ kĩ ấy vẫn ở đó, tĩnh lặng như chưa hề dịch chuyển nửa bước, nhưng con mèo không còn ở bên trong chiếc thùng ấy nữa.
Lúc Thẩm Quyền mở thùng ra, hắn thấy một chiếc hộp nhựa bên trong. Cái hộp ấy chứa đầy thịt mèo, ngay cả lông trên da cũng không thèm loại bỏ, nhét thành một đống hổ lốn bên trong. Trong hộp không có xương cũng chẳng có máu, có lẽ là không đủ chỗ nhét. Chiếc hộp nằm ngay ngắn trong thùng, mùi hôi thối bốc lên khiến Thẩm Quyền không nhịn được phải nhăn mặt.
Chú thằng Vũ làm nghề một thịt lợn, chặt đứt một con mèo thành từng khúc một chẳng phải điều gì to tát. Cũng bởi gã không phải người trực tiếp chuẩn bị chiếc hộp ấy nên thằng Vũ chẳng có vẻ gì là hối lỗi, ăn năn.
Tố Anh Đức và đám nam sinh trốn sau chân cầu, hí hửng quan sát nét mặt hắn.
Nhưng Thẩm Quyền lại ung dung đến lạ. Hắn nhìn cái hộp chứa đầy thịt thối nhão nhoét, vẻ mặt không thay đổi lấy một cái, thả thứ kia xuống đất như vứt một món đồ bẩn thỉu mà mình không dùng đến. Dù tiếng khúc khích của bọn nam sinh là rất nhỏ nhưng hắn vẫn nghe thấy. Gần như đồng thời, khi Tố Anh Đức nhổm đầu ra nhìn hắn, Thẩm Quyền cũng quay lại, mặt đối mặt với cậu con trai.
Rõ ràng Thẩm Quyền không thấy nó, nó đã tính trước là tên kia sẽ không thấy cả đám.
Nhưng vẻ mặt đó là sao? Sao mày không hoảng hốt đến rớt cả hộp thịt mèo xuống đất? Sao mày không bỏ chạy vì sợ hãi? Sao mày không tự hỏi có chuyện gì đã xảy ra với con thú cưng yêu dấu của mình?
Cứ như thể mày đã biết từ lâu...
Tố Anh Đức bỗng cảm thấy chột dạ. Sự lo lắng ấy xâm chiếm tâm trí nó, khiến nó không lúc nào ăn ngon ngủ yên. Bụng nó luôn đau âm ỉ bởi những cơn bồn chồn bất chợt và tim đập nhanh hơn bao giờ hết.
Tối hôm đó, Tố Anh Đức lại gặp ác mộng.
Mấy ngày nay nó đã cố bình tĩnh lại, điểm bài kiểm tra kém là cú đánh đầu tiên và thái độ điềm nhiên như không của Thẩm Quyền như như mũi dao đâm thẳng lên ngực nó, khiến nó khó thở không thôi.
Ánh trăng lạnh lẽo sơn một màu trắng tinh khôi lên tấm chăn mỏng. Tố Anh Đức choàng tỉnh dậy, thở hổn hển ngồi trên giường. Lớp mồ hôi thấm ướt lưng áo nó, thấm cả lên vỏ gối nó nằm. Phải mất một lúc lâu, Tố Anh Đức mới lấy lại bình tĩnh, nhìn ra cửa sổ. Chung quanh không một bóng người, vẫn là khu vườn cây của mẹ nó có hàng rào bao quanh, ngăn cách với nhà hàng xóm. Khoảng sân chống vang trở nên náo nhiệt hơn bởi tiếng lá cây xào xạc trong đêm.
Phòng nó ngủ nằm trên tầng 2 còn phòng bố mẹ ở dưới tầng 1, nhìn từ cửa sổ là có thể thấy người dưới sân đang làm gì.
Trái tim vẫn còn đập thình thịch sau cơn ác mộng, Tố Anh Đức đứng dậy, vào nhà vệ sinh rửa mặt một hồi mới trở về phòng. Thường ngày nó rất thích ngủ riêng, còn có thể chơi điện thoại mà không bị bố mẹ phát hiện nhưng giờ tâm lý nó rất bất an, dường như chỉ cần một tiếng động nhỏ thôi cũng đủ để khiến nó giật thót tim.
Con mèo đó không ở đây. Mình không làm gì sai hết. Thường ngày người ta vẫn mổ thịt gà mổ thịt lợn mà có thấy ai nói gì đâu.
Trèo lên giường nằm được vài tiếng, Tố Anh Đức lại choàng tỉnh dậy.
Những ngày sau đó, Tố Anh Đức luôn xuất hiện với hai quầng thâm như gấu trúc dưới khoé mắt. Bố mẹ nó không đợi nó giải thích đã tự suy diễn là do con trai thức đêm chơi điện tử với bạn, tối hôm sau cứ đến 10 giờ tối là rút wifi. Nó ngồi vào bàn ăn sáng với tâm trạng uể oải, cả người mỏi mệt như muốn đổ gục xuống bàn.
"Làm sao đấy? Không ăn sáng à?"
"Mẹ, hay mẹ cho con chuyển lớp đi."
Cứ nhìn thấy bản mặt Thẩm Quyền là nó lại nhớ đến lần hai người họ suýt đụng độ dưới gầm cầu. Ánh mắt hắn khiến Tố Anh Đức chột dạ, sợ hãi không thôi, dường như trực giác nó đang báo hiệu nguy hiểm sắp tới, cố ngăn nó tới trường.
Người phụ nữ tóc xoăn làm vẻ mặt không vui, khó chịu hỏi:
"Đang yên đang lành tự nhiên đòi chuyển lớp làm gì?"
"Con không muốn đến trường, dạo này con mệt lắm."
"Mệt cái gì mà mệt, trẻ con tí tuổi đầu đã phải làm cái gì đâu mà kêu mệt? Lại lêu lổng với đám bạn nữa đúng không? Lo mà học bài đi, lần trước được có 3 điểm thì thử hỏi xem mẹ có chấp nhận được không?"
Chuyện nó bị điểm kém đã hơn 2 ngày trôi qua rồi mà người phụ nữ vẫn nhai đi nhai lại như một cuộn băng, không lúc nào là không lấy nó ra chèn ép Tố Anh Đức. Hồi cấp 1, nó học rất khá, đặc biệt là môn tiếng Anh. Những lần giơ tay phát biểu không ngừng khiến hình ảnh Tố Anh Đức trong mắt thầy cô rất tốt. Nó càng học giỏi, giáo viên càng quý nó, bố mẹ nó càng nở mày nở mặt, mọi người trong xóm cũng ngưỡng mộ gia đình nó biết dạy con.
Nhưng môi trường cấp 2 không giống với cấp 1. Lần đầu tiên vào lớp 6, Tố Anh Đức đã bị sốc bởi cách dạy học và tổ chức thi hoàn toàn khác với khi nó còn ở tiểu học. Những đợt kiểm tra 15 phút liên miên, bài tập về nhà chất thành đống, mỗi môn một giáo viên khác nhau, điểm số chẳng còn là những con 9,10 đẹp đẽ.
Vì cái tâm lý chủ quan ấy, bài kiểm tra đầu tiên năm đầu cấp của Tố Anh Đức chỉ được 3 điểm. Nó không phải đứa trẻ đầu tiên bị sốc bởi môi trường mới, đáng nhẽ ra tương lai của nó sẽ không mù mịt như thế nếu không phải vì người mẹ vẫn luôn đay nghiến nó. Không những không quan tâm tới tâm lý con trai mình, bà còn quát mắng nó thậm tệ khi nó bị điểm 3 đầu tiên.
Người mẹ ấy không hiểu nó, một chút cũng không. Bà có thể an ủi nó, và nó sẽ vượt qua được cú sốc đầu đời, hoà nhập với môi trường mới nhưng bà đã không làm thế. Người mẹ ấy chỉ nhìn vào điểm số, rất nhiều người chỉ nhìn vào điểm số.
Càng ngày, Tố Anh Đức học càng kém đi, giáo viên vì nể mắt bố nó mà vẫn luôn yêu quý nó. Tố Anh Đức bị áp lực bởi điểm số, và rồi nó chọn cách dùng phao.
Kể từ đó, bảng điểm của nó lại trở nên đẹp đẽ như ngày xưa, nhưng nó thì không còn được như ngày xưa nữa.
Có người đã vô tình hủy hoại cuộc đời của một đứa trẻ rồi bao biện nó bằng tình yêu mà người đó gọi là không nơi nào có được.
Ăn sáng xong, Tố Anh Đức leo lên con xe đạp mới toanh mà bố nó mua cho, đầu gật gà gật gù mà tới trường.