Vẻ mặt Tố Anh Đức khi ấy còn trắng hơn bức tường phía sau. Nó loạng choạng, suýt chút nữa thì ngã ngửa ra đằng sau, trái tim đập thình thịch liên hồi vì hoảng hốt. Nó không nhìn lầm, con mèo đi rất quen thuộc, với bộ lông cam trắng đan xen không lẫn đi đâu được.
Và nó đã trở lại.
Làm thế nào mà...?
"Lucky!"
Bảo Ngọc đang gặm miếng đùi gà bỗng gọi tên con mèo đầy mừng rỡ, chạy ra mở cửa ban công. Bàn tay con nhỏ ôm con mèo vào lòng mình, lại xoa bộ lông mềm mượt trên người nó. Con mèo nhỏ thích thú ngáp một tiếng, dụi đầu lên cổ Bảo Ngọc.
Bọn trẻ con cùng ùa ra ban công, vây chung quanh con nhỏ. Thẩm Quyền liếc mắt nhìn nó một cái, cũng tiến lại gần con mèo.
Bấy giờ Tố Anh Đức mới hoàn hồn, sự hoảng hốt chuyển thành xấu hổ rồi tự biến đổi thành cơn tức giận chẳng rõ nguyên nhân. Nó nhìn con nhỏ đần kia, hỏi bằng giọng khó ưa:
"Sao mèo của mày lại ở nhà tao?"
"Tao mang đến nhưng sợ mẹ mày không cho mang vào nên để ngoài vườn."
"Đi học nhóm thì mang theo mèo làm gì?"
Bảo Ngọc nghĩ mãi không ra lí do, đáp hùng hồn:
"Mang mèo theo thì có gì sai?"
"Sân nhà tao toàn cây cảnh, thú cưng nhà mày đạp đổ thì mày có đền được không? Chưa kể nhỡ nó phá phách vườn hoa thì sao?"
"Nhưng nó đã phá đâu." Thẩm Quyền nhẹ giọng: "Chỉ là một con mèo, tại sao mày lại nóng nảy như thế?"
Đám bạn cùng tổ nghe Thẩm Quyền nói vậy thì nhao nhao hưởng ứng, ngay cả mẹ nó cũng "hừ" một tiếng, bảo con trai mình: "Có sao đâu? Con làm gì mà gắt gỏng lên vậy?"
Tố Anh Đức cảm thấy hành động ban nãy của mình rất bẽ mặt. Nó bĩu môi, im lặng không nói gì nữa.
Nó cảm giác Thẩm Quyền đang nhắm vào nó, mặc dù câu nói ban nãy bình thường tới mức chẳng ai thèm để tâm.
Nhưng tại sao con nhỏ ngu đó lại nuôi mèo có lông sọc vàng?
Có lẽ là do nó quá nhạy cảm thôi. Mèo sọc vàng không hề hiếm, trước khi giết chết một con dưới gầm cầu, Tố Anh Đức đã từng thấy rất nhiều con mèo giống vậy. Lúc đó nó không để ý mấy, hiện tại nó chỉ cần giả vờ như trước kia là xong, từ từ rồi nó sẽ sớm quên đi mà thôi.
Nghĩ đến vết rách lớn trên đầu con mèo kia và cục máu sẫm màu đông lại, tâm trạng Tố Anh Đức lại cắn rứt không thôi.
Ăn tối xong, đám Thẩm Quyền lại về phòng nó ngủ làm bài tập nhóm, tiện thể giải bài tập về nhà chung cùng nhau. Suốt khoảng thời gian ấy, trong đầu Tố Anh Đức chẳng nghĩ được cái gì. Người khác muốn lại gần bắt chuyện với nó lại thấy khuôn mặt cáu bẳn khó chịu kia thì lặng lẽ trở về. Chúng cũng biết chúng đang ở nhà Tố Anh Đức, chủ nhà khó chịu thì bọn nó cũng không thoải mái gì, tốt nhất là không nên cố làm thân.
9 giờ tối, bọn bạn nó lũ lượt trở về nhà. Có đứa được bố mẹ tới đón, có đứa tự đi bộ về.
Tố Anh Đức bị bố mẹ bắt xuống tiễn bạn bè, mang theo khuôn mặt ủ dột như bánh đa nhúng nước xuống tầng 1. Thẩm Quyền lễ phép chào cha mẹ nó rồi gật đầu với nó đầy khách khí, xoay người ra khỏi cổng. Con nhỏ Bảo Ngọc cũng ôm theo con mèo ác mộng kia đi theo, vẫy vẫy tay với đám học sinh còn ở lại.
Chỉ trong vòng 30 phút, cả căn phòng 7-8 người ban nãy đã trống hoắc, chỉ còn lại 3 người nhà Tố Anh Đức. Thấy đám bạn đó đã về hết, nụ cười nghề nghiệp trên khuôn mặt mẹ nó hạ xuống còn nhanh hơn lật bánh tráng, trong giọng nói mang theo sự tức giận:
"Con làm sao thế hả? Bạn để mà chả nhiệt tình gì hết, tươi tỉnh lên cái không người ta lại đánh giá."
Tố Anh Đức không muốn cãi nhau với mẹ, đáp qua loa:
"Con mệt lắm, con lên phòng đây."
"Con có phải làm cái gì đâu mà mệt. Cơm không nấu, bát đũa không dọn, nhà cũng chẳng quét, chỉ mỗi việc tiếp khách thôi mà không làm được thì còn làm được cái trò trống gì?"
"Con có thích chúng nó đến nhà mình học đâu!"
Tố Anh Đức gắt lên.
"Đừng có nói linh tinh! Xem lại bài kiểm tra của mình đi. Toàn 3 với 4 điểm, học hành thi lêu lổng, bạn đến học cùng thì đòi đuổi bạn về." Mẹ nó chau mày khó chịu, quay sang tìm kiếm sự giúp đỡ của chồng mình: "Càng lớn càng hư. Này, anh xem con anh anh dạy dỗ kiểu gì kìa."
Mẹ nó còn chưa kịp nói xong, bố đã về phòng từ bao giờ.
Lợi dụng lúc mẹ nó đang cằn nhằn với bố, Tố Anh Đức chuồn lên lầu, đóng sập cửa vào.
Đầu nó đau nhức không thôi, Tố Anh Đức nghe thấy tiếng mẹ quát tháo vọng lên từ dưới tầng, mắng nó hư đốn. Tố Anh Đức nằm phịch xuống giường, khẩy chân lên tắt công tắc.
Hiếm có ngày nào nó lại đi ngủ sớm đến thế. Bình thường, Tố Anh Đức hay thức đêm chơi điện tử hoặc nhắn tin với bạn tới 2-3 giờ sáng, nhưng lúc này nó chẳng còn tâm trí nào nữa. Sau khi thằng Vũ nghỉ học, bọn đàn em của gã dường như quên mất sự tồn tại của Tố Anh Đức, chỉ khi thằng Vũ đứng da lôi kéo nó theo, mọi người mới mở miệng khách sáo với nhau được vài ba câu.
Đó không phải tình bạn thực thụ.
Nửa đêm, trăng treo đỉnh đầu. Tiếng gió rít qua kẽ lá khiến Tố Anh Đức bừng tỉnh giấc. Nó ngáp một cái, ngồi dậy vươn tay toan đóng cửa sổ.
Cả căn phòng chìm vào sự im lặng tĩnh mịch tới rợn người, tiếng xe cộ lác đác lao vút qua từ đường lớn là thanh âm duy nhất mà nó nghe được. Bố mẹ nó ngủ dưới tầng 1, còn là phòng gần với cửa chính, cách xa phòng nó ngủ bởi vậy nên Tố Anh Đức mới có thời gian giả vờ ngủ mỗi lần mẹ nó lên kiểm tra đột xuất vào ban đêm.
Nhưng hôm nay thì khác.
Đang lúc mơ mơ màng màng, dường như Tố Anh Đức nghe được tiếng gì đó vọng ra từ sân sau.
Tiếng kêu của một con mèo.
Ngay lập tức, cơn buồn ngủ của Tố Anh Đức biến mất sạch. Nó bừng tỉnh, ngoái đầu ra ngoài cửa sổ.
Dưới sân không một bóng người, vẫn trống trải và hiu quạnh như thường ngày. Gió đêm thổi bay lọn tóc nó, ôm lấy khuôn mặt hoảng hốt ấy.
Tiếng con mèo ấy vẫn chưa dừng lại, quanh quẩn bên tai nó.
Rõ ràng ban nãy nó đã nhìn thấy con nhỏ đần kia ôm mèo đi rồi mà? Lại con nào nữa?
Tố Anh Đức ngó nghiêng chung quanh, tìm kiếm nơi phát ra tiếng kêu nhưng chỉ thấy một màu đen xì. Người nó run lên, vươn tay đóng cửa sổ.
Chắc là do lúc chiều nhìn thấy con mèo của Bảo Ngọc nên nó bị hoang tưởng rồi, quanh khu nhà nó làm gì có ai có thú cưng mà bố nó cũng bị dị ứng với lông mèo, không thể nhận nuôi một con được.
Nhưng trong lòng Tố Anh Đức vẫn sợ hãi không thôi.
Ước chừng 10 phút sau, tiếng mèo kêu lại vọng lên một lần nữa.
Lần này Tố Anh Đức xác định là mình không nghe lầm. Cửa sổ phòng nó không phải cửa cách âm, tường nhà cũng vậy, chỉ cần một động tĩnh nhỏ thôi cũng có thể nghe rõ mồn một.
Tố Anh Đức xoay người, vùi đầu vào trong tấm chăn bông, cả người run lẩy bẩy. Mấy ngày nay, không biết bao nhiêu lần Tố Anh Đức cảm thấy hối hận về hành động của mình, nhưng nó lại không đi xin lỗi hay thú nhận với Thẩm Quyền mà chọn lờ đi, chờ mọi chuyện êm xuôi. Có lẽ, hồn ma con mèo kia quay về để báo thù.
Nghĩ đến đây, Tố Anh Đức càng hoảng sợ, tuy hai mắt nhắm nghiền nhưng trí óc thì không tài nào ngồi yên.
Sáng hôm sau, đôi quầng thâm đen xì lại xuất hiện dưới khoé mi nó. Trước đây nó còn ngủ được một chút, bây giờ thì một chút cũng chẳng còn. Tố Anh Đức có tâm lý không tốt, giờ đây chỉ cần doạ nhẹ một cái thôi là có thể khiến nó ngất tại chỗ.
"Hôm nay bàn nào trực nhật thì đi lấy chăn gối đi kìa."
Giọng giáo viên chủ nhiệm lớp nó vang lên từ trên bục giảng. Cuối cấp 2 không còn bán trú như trước kia nhưng khoảng vài năm trở lại đây, các lớp bổ túc buổi chiều càng ngày càng nhiều để chuẩn bị cho kì thi cấp 3. Để bọn nó về nhà ăn trưa rồi lại cắp sách tới trường thì quá phiền hà, giáo viên đã chọn đăng kí với nhà trường cho bọn nó học bán trú, ăn ngủ tại lớp. Điểm khác nhau giữa khối trên với khối dưới là học sinh khối trên được quyền lựa chọn giữa có bán trú và không bán trú, chẳng còn bắt buộc như trước kia. Bởi vậy, trong lớp nó chỉ còn lác đác 18-20 người.
Tiếng chân bàn kẽo kẹt, lê trên mặt sàn đá to tới đinh tai nhức óc. Cả lớp 20 người thì chỉ được 4-5 người làm việc, cả nam lẫn nữ kéo nhau vào nhà vệ sinh chải chuốt, chờ khi nào đám chân chạy vặt của lớp kê bàn xong thì xếch mông lên nằm.
Tố Anh Đức uể oải đứng dậy, tiến lại gần cái tủ đựng đồ phía cuối lớp. Mỗi bàn gồm 2 người, bàn trực nhật ngày nào thì phải trải chiếu cho cả lớp ngày ấy. Thằng Vũ đã nghỉ học được 3 hôm, thành ra nó là người phải chịu trách nhiệm hết công việc ấy.
Nó thò tay lục lọi trong tủ chất đầy chăn gối, rướn cả người lên tìm. Tố Anh Đức khá thấp, bé hơn hẳn đám con trai đương độ tuổi dậy thì.
Bỗng, Tố Anh Đức chạm phải một mảng lông dưới đáy tủ.
"AAAA!"
Ngay sau tiếng hét, tất cả mọi người trong phòng đều nhìn nó, ngay cả mấy đứa con gái vừa từ nhà vệ sinh trở về cũng đứng hình mất mấy giây. Rồi bọn nó phá lên cười ầm ĩ.
"Hét cái gì đấy? Trong tủ có gián à!"
Lúc thằng Văn nói câu này, mấy đứa đứng gần tủ lùi lại nhanh như tên bắn. Giáo viên thì không vui tính như vậy, bà chau mày, nghiêm giọng nói:
"Trưa rồi không để cho các lớp khác ngủ hả?"
"Nhưng...nhưng bên trong có con gì có lông ấy..."
Tố Anh Đức run giọng.
"Con gì có lông?"
Thẩm Quyền lại gần chiếc tủ, thò tay vào chỗ nó vừa tìm chiếu. Chưa đầy một phút, hắn lôi ra một cái chăn lông mỏng dính màu xanh nhạt, bên trên trang trí hoa hoét loè loẹt trông gai mắt vô cùng.
Cả lớp lại được một trận cười nữa.
Mặt Tố Anh Đức đỏ lên phừng phừng, quát:
"Chăn đứa nào đấy?!"
"Chăn tao."
"Giữa hè mang chăn đi làm gì?!"
"Bây giờ là đầu thu rồi." Thẩm Quyền đáp chậm rãi, nhìn nó đầy khó hiểu: "Mà mang chăn đi thì sao? Không phải mọi người đều mang à?"