Tố Anh Đức, sinh ngày 16 tháng 11, sống trong một gia đình khá giả, khả năng thích nghi kém, trí nhớ kém, cả tin, yêu thương gia đình, sĩ diện, nhát cáy, hay để ý tới cảm xúc của người khác, dễ bị lợi dụng, đứng núi này trông núi nọ, yêu trẻ con. Năm 14 tuổi chịu một cú sốc lớn dẫn đến mắc bệnh tâm lý rồi phải chuyển trường. Sau khi khỏi bệnh, lực học không khá lên nên Tố Anh Đức đã tham gia vào các tổ chức nhân đạo, hoạt động từ thiện, chương trình bảo vệ động vật và tự bản thân cậu ta cảm thấy hà lòng về cuộc sống ấy. Lớn lên, Tố Anh Đức sẽ cứu giúp rất nhiều người nhưng ít ai biết nó còn có một quá khứ từng đua theo đám bạn xấu mà tự chuốc họa vào thân.
Thẩm Quyền đóng quyển sổ đỏ trên tay, cất chúng trong ngăn kéo ẩn dưới mặt bàn.
Đây là thói quen của hắn khi còn nhỏ, bác sĩ dặn nó viết nhật kí hằng ngày, những chuyện nó không thể nói với bố mẹ cũng viết vào. Có một lần mẹ hắn dọn phòng với tình đọc được quyển sổ này mới biết bệnh tình của Thẩm Quyền chẳng chuyển biến tốt tí nào.
Ngày đó, khi Thẩm Quyền thấy xác con mèo dưới chân cầu, hắn đã biết ai là thủ phạm. Có thù tất báo là bản tính của hắn và đánh vào tâm lý là sở trường. Thẩm Quyền đã mua một con mèo sọc cam ở cho rồi nhờ Bảo Ngọc giữ hộ vì mẹ hắn bị dị ứng với lông mèo. Gia đình con nhỏ ấy đi làm quần quật từ sáng tới đêm, để nó ở nhà một mình, trông hộ một con mèo vài ngày không thành vấn đề.
Thẩm Quyền cố tình bảo nó mang con mèo kia tới doạ Tố Anh Đức, sau đó thả nó vào sân vườn nhà hàng xóm. Bởi vậy, dù Tố Anh Đức có kiểm tra sân nhà mình bao nhiêu lần thì nó cũng không bao giờ tìm được con mèo kia. Đó không phải ảo giác, đó là sự thật. Bố mẹ Tố Anh Đức đều ngủ hết cả, hiển nhiên là họ không nghe thấy, chỉ có thằng nhóc bị ám ảnh tới trằn trọc mới thức tới giờ này.
Vào cái ngày nhúm lông ấy xuất hiện trong cặp Tố Anh Đức, con mèo được hắn thả ở nhà hàng xóm đã chết. Thẩm Quyền không giống Tố Anh Đức, hắn không có cảm giác lương tâm cắn rứt cũng chẳng cảm thấy tội lỗi, những người như thế là những người sống vô tư nhất. Hắn giết con mèo mà hắn tự tay mua ở chợ như cái cách hắn đã làm với con chó trắng khi còn nhỏ, vặt lông nó, nhét thịt vào trong một chiếc hộp thủy tinh như lần hắn thấy cái hộp dưới gầm cầu. Mỗi ngày, hắn sẽ tìm thời cơ thả một nhúm lông vào cặp Tố Anh Đức, và khi tên đó hét lên, hắn sẽ chạy ra, vơ hết lông vào túi áo rồi giả vờ như không thấy.
Trả thù bằng cách dội nước hay xé sách xé vở là chuyện đơn giản, 1-2 ngày là quên sạch, khiến một người ám ảnh cả đời mới là cách hắn thích.
Tố Anh Đức là đứa nhỏ có lương tâm, còn rất nhạy cảm. Bởi vậy nó mới thao thức ngày đêm vì một con mèo mà nó tự tay giết đến phát điên. Nó tưởng nó là kẻ ác độc nhất nhưng nó không biết, Thẩm Quyền còn tàn nhẫn hơn nó nhiều.
Thẩm Quyền không cảm nhận được cảm giác tội lỗi khi giết thú cưng, không hối hận, không do dự, không cảm thông. Bác sĩ khuyên hắn nên tìm một người bạn, Thẩm Quyền không thể hoà nhập với đám trẻ trong lớp bèn đi tìm một con mèo dưới chân cầu làm bạn. Hắn nghĩ, bạn bè mất cũng không đau như hắn vẫn tưởng tượng.
Giọng người phụ nữ không nhanh không chậm, đủ để Tạ Hưng hiểu hết những gì bà nói cũng đủ để bà bộc lộ rõ sự bất lực trước cách hành xử của con trai mình. Đánh nó nó càng phản kháng, chiều nó nó lại được đà sinh hư, chẳng biết phải làm thế nào.
Tạ Hưng biết Thẩm Quyền có hơi không bình thường nhưng trình độ biến thái của con người này cao hơn cậu tưởng tượng, còn lôi được ông chỉ sở tiệm sửa xe đến đánh Trương Bình An nhập viện rồi tạo ra bóng ma tâm lý cả đời cho Tố Anh Đức. Cả câu chuyện chỉ mất có 30 phút mà cậu tưởng như cả ngày trời đã trôi qua.
Người trước mắt và người khi xưa không giống nhau, Tạ Hưng hoàn toàn không tìm được một chút lầm lì, cực đoan nào trên khuôn mặt suốt ngày ngoác miệng ra cười hề hề của Thẩm Quyền.
Tạ Hưng không biết nên nói gì cho đúng.
Nếu nói cậu ngạc nhiên thì quả thực là cậu không ngạc nhiên lắm, cũng chẳng biết nên tìm từ ngữ gì để nói về người kia.
Thấy cậu không nói gì, Hồng Nhung hơi rụt rè, hỏi:
"Con cảm thấy thế nào...?"
"Đến đó là hết rồi sao? Sau này anh ấy còn tiếp tục phải tới bác sĩ tâm lý nữa không cô?"
"Tất nhiên là chưa hết." Hồng Nhung thở dài: "Càng về sau càng tinh vi hơn thì có. Lần này, nó thật sự đã kéo cả ngôi trường cấp 3 của nó xuống đáy địa ngục, tuy xứng đáng nhưng cô thật sự không hiểu vì sao nó lại chọn cách đó nữa."
Lên cấp 3, Thẩm Quyền bắt đầu cao lên, tay chân dài ra, cơ bắp cũng lộ rõ trên bả vai hắn. Da hắn tuy không còn trắng bóc như trước kia nhưng không có nghĩa là hắn bị đen sạm đi, đủ để người khác cảm thấy ưa nhìn. Chẳng mấy chốc, Thẩm Quyền đã trở thành một trong những đứa trẻ to nhất lớp.
So với hồi cấp 2, Thẩm Quyền đã cởi mở hơn đáng kể. Hồng Nhung không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là khoảng thời gian trước kia Thẩm Quyền đang trải qua tuổi tiền dậy thì nên mới lầm lì khó bảo đến thế. Hắn cũng học cách thu liễm lại, không hở ra là nhìn người khác đầy khinh bỉ, cười nhiều hơn, hoà đồng hơn.
"Này, cậu gì ơi, tớ nhờ cậu một chút được không?"
Cuối tiết chiều, trước cửa lớp xuất hiện một cô gái bằng tuổi hắn. Thẩm Quyền không quen người này, chắc hẳn cô gái kia không học cùng lớp nhưng vẫn cười đầy hoà nhã, chạy ra.
Cô ấy thấp hơn hắn cả cái đầu, cao chừng mét 6, tóc dài phủ kín bờ vai gầy. Trên mặt cô đeo cặp kính dày cộp như đít chai, tóc mái che lấp lông mày, thoạt nhìn là người khá rụt rè, nhút nhát.
"Lát nữa cậu về cậu có thể đi cùng tớ không? Hôm nay bố mẹ tớ về muộn...mà đám con trai lớp tớ không giỏi đánh nhau lắm."
"Vì sao?"
"Dạo này tớ cảm giác, mình đang bị theo dõi."
Nghe đến đây, Thẩm Quyền hơi nhướng mày. Hắn không quan tâm lắm cô gái kia có nói thật hay không, trước giờ có rất nhiều nữ sinh từng đến gặp hắn nhờ vả lấy lên để kiếm cớ làm quen. Cô gái kia đã nhờ, hắn sẽ không từ chối. Nhìn qua, chắc hẳn là cô gái này học lớp D. Hồi đó, lớp D có được một thằng con trai trong lớp đã là quý hoá lắm, không đông như bây giờ. Ngược lại, lớp A hắn học chỉ toàn nam, số lượng nữ đến trên đầu ngón tay. Hơn nữa, trông Thẩm Quyền có vẻ to cao khỏe khoắn lại tốt tính, là chỗ dựa vững chãi.
Thẩm Quyền nhìn cô, mỉm cười đáp:
"Tất nhiên rồi. Tớ sẽ về cùng cậu."
Đầu tháng tư, trời đột ngột chuyển lạnh. Mới vài hôm trước còn nắng chang chang, tưởng như mùa hè sắp tới, được vài ngày lại bắt đầu rét căm căm. Tàn dư cuối cùng của mùa đông mùa về sau cơn mưa rào, khiến sắc trời tối nhanh hơn bao giờ hết.
Thẩm Quyền dắt xe đạp ra từ bãi đỗ, đi theo cô gái kia.
Nhà cô cách không xa trường là bao nhưng lại nằm ngược hướng với nhà Thẩm Quyền, tuy vậy hắn cũng không để bụng cho lắm. Hai bên đường, lá khô kết thành một bụi, lấp kín cống thoát nước bé xíu. Lên đến đoạn dốc, cô gái kia trèo xuống, dắt xe đầy khó khăn. Thẩm Quyền thấy vậy cũng làm theo, đi ngay sát sau lưng cô. Phải đúng 6 giờ đèn điện mới bật, dù trước đó trời có tối đến mấy, người đi ngang qua phải tự mang đèn pin theo.
Bỗng, Thẩm Quyền ngoảnh đầu lại.
"Sao đấy?"
Giọng cô gái hơi lo lắng.
"Không có gì, hình như lúc nãy có con mèo chạy qua."
Nghe vậy, cô nữ sinh không hỏi gì thêm.
Hai người họ đang bị theo dõi.
Có rất nhiều phụ nữ có cảm giác không an toàn khi đi về một mình ngay cả khi không người đàn ông nào có ác ta với họ, như một phản cần tự nhiên hình thành từ khi còn nhỏ. Thẩm Quyền không ngại đưa người khác về nhưng hắn không ngờ tới cô gái này thật sự có biến thái theo sau mà điều này hắn không đọc được trên khuôn mặt cô.
Không đọc được nghĩa là danh tiếng của bạn nữ sinh này không bị tổn hại và mục đích của tên rình mò nọ không thành công.
Bởi vì hắn đã xuất hiện vào cái ngày bố mẹ cô gái ấy không có nhà.
Đây là một nhiệm vụ bắt buộc, là đoạn duyên đâu được sắp đặt từ khi hắn còn nhỏ và cuộc gặp gỡ giữa hắn với cô gái ấy cũng chỉ là một cuộn phim được lên kịch bản sẵn.
Ngoài mặt Thẩm Quyền vẫn điềm nhiên như không, trong lòng lại đang hình dung ra bóng người lúc nãy.
Đàn ông, to cao cỡ hắn, không đeo kính, theo dõi cô ấy cũng được vài ngày, có lẽ không phải thân thích người trong gia đình.
Cảm thấy bầu không khí tĩnh lặng thế này rất gượng gạo, Thẩm Quyền bèn mở miệng hỏi:
"Bố mẹ cậu đi công tác mấy ngày?"
"Có một ngày thôi, bố mẹ tớ không muốn tớ ở nhà một mình."
"Sao không ngờ anh chị em họ hay dì cậu xuống trông cùng?"
"Họ hàng tớ ở xa lắm mà cũng không có nhiều người rảnh rỗi đến thế."
Thẩm Quyền nghĩ nghĩ một hồi, nhỏ giọng hỏi, chỉ đủ để cho hai người họ nghe thấy:
"Sao cậu không bảo bố mẹ cậu rằng cậu cảm giác có người đang theo dõi mình?"
"Tớ nghĩ là do tớ nhạy cảm quá..." cô gái kia mân mê tóc mình, hơi ngượng ngùng đáp: "Hồi trước tớ có nhờ con bạn đi về cùng, hỏi nó nó bảo có thấy ai đi theo đâu, tớ cứ làm quá lên."
Lông mi hắn hơi rủ xuống, lẳng lặng không nói gì. Thẩm Quyền to cao đứng chắn sau lưng cô gái, ngăn cách cô với tên biến thái đang núp sau lùm cây. Có lẽ là do giọng hắn ấm áp vô cùng và khuôn mặt hoà nhã, cô nữ sinh bớt căng thẳng đi phần nào. Đúng là cô có hơi thích Thẩm Quyền, mấy đứa con gái chơi thân với cô chẳng đứa nào không thích con trai cao ráo nhẹ nhàng. Lúc Thẩm Quyền đồng ý bảo vệ cô khỏi tên biến thái, cô còn hơi bất ngờ vì hai người họ vốn chẳng quen nhau.