Một ngày mới bắt đầu, cuộc sống đi vào quỹ đạo.
Rèn luyện theo thời gian biểu bác sĩ đặt ra, cơ thể của Khang Tinh Lạc bắt đầu khôi phục cơ năng như bình thường. Vì chuyện đêm qua, lòng y an ổn hơn rất nhiều, tuy vẫn không có tin tức những con mèo khác nhưng cảm giác lo lắng đã giảm bớt.
Thế giới vẫn khác lạ, Khang Tinh Lạc đã không còn đơn độc.
Trong lòng có hy vọng, làm gì cũng có động lực.
Tập luyện hằng ngày có hộ lý cao cấp ở cạnh nên Khang Lai Nhân không cần giúp đỡ, hắn đứng cách đó không xa nhìn qua, mới đầu Khang Tinh Lạc có chút không quen, nhưng nghĩ người nọ là Tiểu Sư Tử lập tức cảm thấy vô cùng bình thường. Lúc trước nhóm mèo luôn thích ngồi xổm ở các góc độ khác nhau nhìn y, lúc ăn cơm Tiểu Sư Tử còn ngồi lên đùi, lúc đi nhà cầu cũng ngồi trên đùi, lúc đi tắm cũng… Khụ…
Hình như không thể nghĩ nhiều, mà Khang Tinh Lạc cũng không có thời gian nghĩ nhiều, y nhanh chóng bị cảm giác đau nhức dời đi lực chú ý.
Lúc một mình chạy loạn khắp nơi không thấy gian nan bao nhiêu, bây giờ tĩnh lại mới thấy khống chế cơ thể khó tới mức nào.
“Không nên gấp gáp, từ từ thôi.”
“Ừm.”
Khang Tinh Lạc rèn luyện theo lịch, mười đến hai mươi phút sẽ nghỉ ngơi một lát, đau nhức vẫn trong phạm vi chịu được, chỉ có chút ngại ngùng khi đi được vài bước liền được các y tá vỗ tay khích lệ như cổ vũ trẻ con. Thời gian chậm rãi trôi qua, tiến bộ không lớn nhưng trong lòng có loại thỏa mãn khi đã vất vả. Chỉ không biết tại sao vị Lệ Hồng Minh an nhàn kia cứ như ngồi trên chông, đến điện thoại cũng không thèm chơi.
Khang Tinh Lạc hỏi: “Cậu làm sao, vậy?”
Lệ Hồng Minh cẩn thận nhìn thần sắc Khang Lai Nhân, người kia dùng hình thái nhân loại ngồi ở đó như pho tượng ác quỷ.
Lệ Hồng Minh lắc đầu, không dám kể khổ oán giận câu nào với bạn tốt.
Nhìn đi, người ta làm tới sập giường rồi…
Lạc Tử không sao nhưng hắn sắp tăng huyết áp nhập viện rồi!
Buổi sáng trôi qua, Khang Tinh Lạc chống hai tay đau mỏi lên lan can, chân đứng không vững, lắc lắc muốn ngã xuống, y tá xung quanh sôi nổi lên nâng, nhưng còn chưa chạm tới Khang Lai Nhân đã kéo người vào ngực.
Hoàn toàn khác với ‘mèo siêu cấp lớn siêu cấp mềm’, hình dáng nhân loại của Khang Lai Nhân vô cùng cứng rắn, người nọ thận trọng ôm lên, nháy mắt sau y đã ngồi trên xe lăn.
Y tá nói: “Nghỉ ngơi một chút nhé, buổi chiều chúng ta luyện thở và phát âm.”
Khang Lai Nhân hỏi: “Mệt không anh?”
Khang Tinh Lạc: “Có, chút.”
Các y tá tản ra đi ăn cơm trưa, Khang Lai Nhân nói: “Em mát xa cho anh một chút nhé?”
Vốn chỉ có mát xa cho mèo không ngờ có ngày được mèo mát xa cho mình, Khang Tinh Lạc được sủng mà kinh vội vàng xoay người cúi đầu, lộ ra cơ thịt ra cho Khang Lai Nhân làm việc.
Chợt hắn nói: “Anh muốn nghe nhạc không?”
Khang Tinh Lạc: “Nhạc gì?”
Thư ký cười nói: “Nghe nhạc có thể thư giãn tâm trạng, cũng có lợi với luyện tập phát âm, nếu thích còn có thể ngâm nga, không chừng hơi thở cũng nối liền một tí đó anh.”
Đúng là đề nghị không tồi, Khang Tinh Lạc có quá nhiều lỗ hổng với thế giới, nghe nhạc hiểu biết xu hướng cũng là một đề nghị hay.
Khang Tinh Lạc mỉm cười gật đầu: “Ừm.”
Khang Lai Nhân lấy điện thoại ra ấn ấn, đặt lên đầu gối Khang Tinh Lạc: “Em rất thích bài hát này.”
Nói xong, khúc nhạc sống động vang lên, Khang Lai Nhân ấn lên sau vai Khang Tinh Lạc theo điệu nhạc. Trên lưng được đè được ấn, Khang Tinh Lạc cảm thấy cũng không tệ lắm, vốn nghĩ tay Khang Lai Nhân toàn là cơ bắp đè xuống sẽ đau, không ngờ xúc cảm mềm mềm nhũn nhũn còn co dãn.
Khúc dạo chầm chậm kết thúc, Khang Tinh Lạc tập trung tinh thần lắng nghe. Tuy đêm qua có tiếp xúc thân mật nhưng vẫn có một khoảng cách rất lớn khi Tiểu Sư Tử biến thành nhân loại, Khang Tinh Lạc quen khi Tiểu Sư Tử làm mèo lại hoàn toàn không biết gì về con người Khang Lai Nhân. Thật ra y rất tò mò về sở thích của hắn, không biết đối phương thích âm nhạc loại nào.
Đang nghĩ, bỗng âm thanh bén nhọn xé không khí mà ra, tiếng ca với tiết tấu nhanh như lớn tiếng gào rống: ——- “Meo meo meo meo! Meo meo meo meo! Heyyy! Meo meo meo meo!”
——– “Meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo! Các bạn ơi! Meo meo meo meo meo meo meo meo meo!”
Khang Tinh Lạc: “…”
?
Nhịp nhàng với âm nhạc, xúc cảm trên lưng cũng ngập tràn tiết tấu.
Khang Tinh Lạc ngu người, Lệ Hồng Minh nhìn sắc mặt tràn ngập sống động thậm chí còn có chút sung sướng của Khang Lai Nhân, rơi vào hoảng sợ.
… WTF!?
Dù ngoài miệng Lai Nhân ba ba nói là mát xa…
Nhưng rõ ràng là đang giẫm chân nhào bột mà!
Còn giẫm theo nhạc! Lấy công làm tư tới mức này sao ba ba của toyyy!
Còn có biểu cảm kia, rõ là thích muốn ch.ết!
Lệ Hồng Minh muốn nói lại thôi, bên tai là ‘meo meo meo meo meo meo’ hết tiếng này đến tiếng khác, tròng mắt trợn loạn vừa lúc chạm phải thư ký.
Thư ký khựng lại, ngồi xổm xuống nói với Khang Tinh Lạc: “Chủ nhân bị bệnh tê liệt, thú cưng kiên nhẫn làm bạn, câu chuyện vô cùng cảm động!”
Khang Tinh Lạc mông mông lung lung, sau đó trên mặt cũng tràn ngập cảm động.
Lệ Hồng Minh: “…”
Quá, quá vô sỉ rồi!
Lạc Tử đáng thương của anh bị lừa rồi!
Một khúc ca chấm dứt, xung quanh an tĩnh lại, Khang Lai Nhân dừng động tác nhào bột, ôm sắc mặt hơi ửng đỏ hưng phấn ngồi xổm xuống trước mặt Khang Tinh Lạc: “Anh thấy thế nào?”
Khang Tinh Lạc giật giật bả vai, cảm giác trên lưng cũng không tệ lắm: “Rất đã.”
Khang Lai Nhân lộ ra nụ cười tươi rói, nụ cười này đặt trên khuôn mặt siêu hung như nắng hạ gặp mưa rào, Khang Tinh Lạc thấy tim mình hơi rung rinh, nghe Khang Lai Nhân hỏi bài hát có hay không mất một hồi lâu y mới đáp: “Hay, rất hay.”
Thật ra có hay hay không Khang Tinh Lạc cũng không rõ lắm, một khúc ca kết thúc y chỉ nhớ meo meo meo, giai điệu thế nào hoàn toàn không biết chỉ cảm thấy tiết tấu rất nhanh, như đang nói hát.
Hóa ra Tiểu Sư Tử thích nhạc kiểu này sao?
Lúc trước hoàn toàn không biết.
Khang Tinh Lạc: “Vì sao, em, thích bài hát, này?”
Khang Lai Nhân: “Vì lời bài hát.”
Khang Tinh Lạc: “…”
Khang Lai Nhân hơi kinh ngạc: “Anh không thấy nó ý nghĩa sao?”
Khang Tinh Lạc: “…”
Khang Tinh Lạc sâu sắc ngẫm lại chữ ‘meo’ có ý nghĩa gì, cẩn thận nói: “Thật ra anh, nghe, đều là, một chữ.”
Khang Tinh Lạc thật sự không hiểu giữa mèo với mèo giao lưu thế nào.
Khang Lai Nhân: “Em cũng nghe có một chữ mà.”
Khang Tinh Lạc: “…”
Khang Tinh Lạc: “Vậy sao, em, nói lời bài hát, rất có ý, nghĩa?”
Khang Lai Nhân: “Tần số và dao động.”
Khang Tinh Lạc: “…”
… A a a a!
Không hiểu nổi.
Mèo ngữ đúng là bác đại tinh thâm.
Mát xa kết thúc, ở phòng rèn luyện cũng nhàn rỗi không có việc gì, Khang Tinh Lạc được đẩy về phòng nghỉ ngơi, Khang Lai Nhân nghe điện thoại tạm thời đi ra ngoài, Lệ Hồng Minh liền như toàn quốc giải phóng nhanh chóng nhảy lên.
“Ôi đệt! Cuối cùng cũng đi.”
Khang Tinh Lạc kì quái: “Làm sao vậy, sao cậu, có vẻ, như sợ em ấy?”
Nào chỉ là sợ, thở cũng không dám thở!
Tựa lên đùi Khang Tinh Lạc, Lệ Hồng Minh thở dài một tiếng.
Đột nhiên không khí an tĩnh, Lệ Hồng Minh nói: “Nếu không thì tôi đi nhá?”
Khang Tinh Lạc: “Đi đâu?”
Lệ Hồng Minh: “Tôi ở đây cũng vô dụng.”
Lệ Hồng Minh nhìn như tùy tùy tiện tiện thật ra vô cùng nhạy cảm, hắn và Khang Tinh Lạc có thể trở thành bạn tốt có liên quan chặt chẽ đến tư tưởng và phương thức săn sóc lẫn nhau, nếu Khang Tinh Lạc có thể hữu hảo với tất cả mọi người thì phạm vi của Lệ Hồng Minh chỉ có vài người.
Ngoại trừ bạn thân và mẹ ruột, đối ngoại có thể tra liền tra.
Lệ Hồng Minh ở lại vì nghĩ mình có thể chăm sóc cho Khang Tinh Lạc, nhưng hiện tại y có ba nuôi quốc dân Khang Lai Nhân, ăn mặc ở đi lại tất cả đều không cần lo lắng, cơ thể lại có bác sĩ y tá chăm sóc, hắn ở lại đây ngược lại giống cọ cơm hơn.
Sỡ dĩ kéo dài đến bây giờ còn chưa đi là vì lời đùa vui đêm qua.
Lệ Hồng Minh không còn chỗ để đi, dù đi cũng chỉ một mình.
Lời tạm biệt nói ra nhưng trong nội tâm Lệ Hồng Minh vô cùng mất mát, tình cảnh của hắn còn mờ mịt hơn cả Khang Tinh Lạc.
Khang Tinh Lạc giữ chặt tay áo người nọ: “Cậu, muốn đi?”
Lệ Hồng Minh dừng một chút: “Ừm.”
Khang Tinh Lạc: “Đừng đi, lão Lệ, tôi không, thể, để cậu đi.”
Lệ Hồng Minh sửng sốt, cúi đầu hai giây, cười ra tiếng, hắn vỗ vỗ tay Khang Tinh Lạc: “…Ừm Lạc Tử.”
Không đề cập chuyện đi hay ở nữa, đa sầu đa cảm của Lệ Hồng Minh lập tức bay xa. Trấn an Lệ Hồng Minh xong Khang Tinh Lạc lại thở dài một hơi. Hiện tại Khang Tinh Lạc không có chuyện gì làm ngoại trừ tĩnh dưỡng, nhưng y luôn cảm thấy trước mắt là một mảnh sương mù, tuy không lo té ngã nhưng lại mất đi phương hướng.
Mất đi mèo.
Khang Tinh Lạc nhớ lại lúc mình gặp Thái Tử, càng nghĩ càng sợ, không biết lúc nào mới gặp lại lần nữa.
Khang Tinh Lạc: “Cậu có biết, đi đâu mới, gặp được Thái Tử, không?”
Lệ Hồng Minh sửng sốt, nhớ tới lúc trước Lạc Tử từng nói Thái Tử cũng là mèo của y, hắn tùy ý nói: “Dễ, cậu nói với Lai Nhân đại đại là muốn gặp Thái Tử, chắc chắn sẽ…”
Lời còn chưa nói xong, tầm mắt Lệ Hồng Minh phiêu phiêu, vừa lúc chạm phải một đôi mắt mèo tỏa sáng boong boong giữa khe cửa.
Âm thanh Lệ Hồng Minh dần dần nhỏ lại, sau đó bẻ cong 90 độ: “Nhìn thấy… Có lẽ, chắc là… Không gặp được!”
—