Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Trở Về, Thế Thân Rơi Vào Nguy Cơ Thất Nghiệp

Chương 17

60

Buổi tối về đến nhà, Tổng tài quan sát phản ứng của Thế thân, chỉ thấy Thế thân vẫn phục vụ hắn cùng bạch nguyệt quang y như cũ, bộ dạng chả khác gì với thường ngày.

Thế thân làm xong việc nhà, đi về phòng mình, Tổng tài cũng theo đi vào.

Thế thân đang muốn học tập, mà Tổng tài lại vỗ giường, cậu đành phải đi lên giường.

Trước đây Tổng tài thích kiểu vừa lên tới là bắt đầu làm, gần đây lại thích ôm cậu trò chuyện. Thế thân có một dạo hoài nghi Tổng tài có phải không được hay không, nhưng cảm giác được ôm cũng không tệ, bèn cũng không nghĩ nhiều gì thêm.

Tổng tài ôm lấy Thế thân nằm ở trên giường, hai người nói chuyện phiếm.

“Hai tuần nữa phải thi rồi, chuẩn bị thế nào rồi?”

“Có anh với ngài X dạy cho tôi, hẳn là không thành vấn đề.”

“Mở miệng một tiếng là ngài X, kêu đến mức thân mật như vậy à.”

“Anh không qua ở cùng cậu ấy sao?”

Tổng tài thoáng không vui, tiểu Thế thân này ở trong lồng ngực hắn, thế nhưng lại nghĩ đến người đàn ông khác?

Tổng tài: “Ở cùng cậu ta làm cái gì? Em đối xử với cậu ta tốt như vậy?”

Thế thân: “Bởi vì cậu ấy là người anh yêu nhất.”

Tổng tài: “Em sẽ không khó chịu à?”

Thế thân: “Tại sao tôi phải khó chịu?”

Tổng tài: “Bởi vì tôi thích người khác.”

Thế thân: “Anh không thích người khác, tôi làm sao có thể có công việc này?”

Đúng vậy, đúng là bởi vì hắn thích bạch nguyệt quang, mới có thể tìm đến thế thân.

Nhưng trước đây cùng giường cùng gối với Bạch nguyệt quang, vốn phải tim đập âm ỉ.

Giờ đây ở cùng Bạch nguyệt quang, chỉ cảm thấy đây là một người bạn chí cốt thân thuộc.

Hắn chợt phát hiện, bản thân đã rất lâu chưa suy nghĩ về việc “Mình thích bạch nguyệt quang” này rồi.

61

Hôm đi thi, Tổng tài đích thân đưa Thế thân đến trường thi.

Nhìn theo Thế thân rời đi, Bạch nguyệt quang nói: “Cuối cùng đến kì thi rồi, tôi rốt cuộc không cần xem mấy đề bài mẫu giáo đó nữa.”

Tổng tài không nói gì mà nhìn vào người nào đó rõ ràng đã nên đi làm từ hồi não hồi nao rồi, lại tìm đủ lý do để nhịn đến lúc Thế thân thi xong mới chịu đi.

Hai người ngồi trên xe nhìn vào các thí sinh đi vào trường thi, Bạch nguyệt quang phun tào từng thí sinh một, chút thì nói là mặt người nọ không học bài, một chút thì nói coi điệu bộ người kia không hợp để đi học, cuối cùng tổng kết lại chính là sau quá trình tìm tòi so sánh, Thế thân miễn cưỡng có thể chấp nhận được.

Tổng tài: “Cậu trước kia không nói nhiều như vậy.”

“Cậu cũng đâu có hơn gì?” Bạch nguyệt quang nói, “Trước đây cậu cũng không nhiệt tình như vậy.”

Tổng tài không nói lời nào, Bạch nguyệt quang nói: “Sau này nên cất nhắc cậu ta, với lòng cầu tiến cùng ý thức trách nhiệm của cậu ta, sẽ là một trợ thủ đắc lực.”

Tổng tài vẫn là không nói lời nào, Bạch nguyệt quang nói: “Đương nhiên, tiền đề là cậu đừng tiếp tục để cho cậu ta làm ‘ trợ lý ’ nữa.”

Tổng tài nghe thế rốt cuộc cũng giương mắt nhìn Bạch nguyệt quang, Bạch nguyệt quang cười nói: “Nếu là thích phải quyết tâm theo đuổi cậu ấy, từng tuổi này rồi, cũng nên bắt đầu an ổn thôi.”

“Tôi thấy cậu ấy cũng không tệ, người chu đáo, cũng ôn hòa, quan trọng chính là cậu thích.”

Tổng tài thấp giọng nói: “Tôi thích cậu ta khi nào chứ?”

Bạch nguyệt quang: “Trong bụng cậu tự hiểu.”

Bạch nguyệt quang vỗ vai Tổng tài một phát, nghiêm túc nói: “Cậu ấy đáng giá để cậu thích, cậu cũng đáng được có một quan hệ yêu đương nồng nhiệt, người anh em, tôi ủng hộ cậu.”

Trong khoảnh khắc ấy Tổng tài hiểu rằng, mình thật sự phải buông bỏ hết quá khứ đi rồi.

“Được.”
Bình Luận (0)
Comment