Sau Khi Bất Ngờ Đánh Dấu Nữ Thần O Lạnh Lùng Của Người Yêu Cũ

Chương 106

Hai người biết vào hai thời điểm khác nhau, chứng tỏ đã giấu nhau mà không nói, nhưng sao lại cùng chấp nhận được nhỉ. Đặc biệt là chị, trước đây còn giận em ấy đến thế.

 

Cố Phỉ Nhiên lần này cầm lấy muỗng, múc một muỗng canh giò heo trắng đặc, "Mọi người giận, nhưng vẫn lựa chọn tôn trọng lựa chọn của chúng ta. Vậy em đã trả lời thế nào?"

 

Giang Từ: "Em nói sẽ chịu trách nhiệm với chị."

 

Câu trả lời này nghe rất bình thường, không có gì bất ngờ, giống như những gì cô sẽ nói, hơn nữa người hỏi là nhà họ Phó.

 

Cố Phỉ Nhiên: "Là em chịu trách nhiệm với chị, hay là chịu trách nhiệm cho sự tức giận của chị ấy và mẹ? Nếu là vế trước thì không cần thiết, vế sau lại càng không cần thiết. Theo như chị hiểu về chị ấy và mẹ, tuy có giận, nhưng sẽ không nói nhất định phải bắt em chịu trách nhiệm với chị, dù sao thì chuyện đánh dấu hoàn toàn, là do có sự gật đầu của chị, cũng có trách nhiệm của chị."

 

Giang Từ quỳ một gối xuống trước, tay trái nhẹ nhàng đặt lên đầu gối bác sĩ Cố, tay phải buông thõng trước người, cúi đầu, "Em đồng ý chịu trách nhiệm, không phải vì bác Cố và giám đốc Phó muốn em cho một câu trả lời, mà là không muốn để chị phải đưa ra quyết định."

 

Giang Từ: "Chị là người đã quyết định thì sẽ không quay đầu lại. Ngày mai một khi đã đưa ra quyết định, em sẽ trở thành người qua đường lướt qua trong cuộc đời chị. Nhưng em không muốn thân phận của mình trong mắt chị chỉ là một người qua đường. Em đã đánh dấu hoàn toàn chị, chúng ta chỉ có thể thuộc về nhau."

 

"Alpha cả đời có thể đánh dấu nhiều người." Cố Phỉ Nhiên nói với cô, "Em có thể không chỉ..."

 

"Chị muốn thế thật à?" Giang Từ ngắt lời đồng thời hỏi lại.

 

Cố Phỉ Nhiên lập tức bị hỏi đến nghẹn lời, lời nói mắc kẹt trong cổ họng, ngón cái dần siết chặt chiếc muỗng, trông có vẻ hơi tức giận.

 

Giang Từ thấy vậy, trước khi bác sĩ Cố không nhịn được mà nói ra lời cay độc, liền ghé sát người dỗ dành: "Em không muốn, cũng chưa từng có suy nghĩ đó. Bất kể là trước khi tuyến thể hồi phục, hay sau khi tuyến thể hồi phục, em đều chỉ muốn chọn một người duy nhất là chị mà thôi."

 

Cố Phỉ Nhiên: "Lời nói có phần ngọt, nhưng đây là em đang tỏ tình, hay là đang bày tỏ lòng trung thành?"

 

"Cả hai ạ, nhưng trọng tâm là ý thứ hai." Giang Từ nghiêm túc nói.

 

Cố Phỉ Nhiên từ từ quay đi, ánh mắt lơ đãng trên những món ăn, nói: "Đúng là lối suy nghĩ mà em có thể trả lời, nhưng cũng có thể hiểu được, hơn nữa đây đã là câu trả lời duy nhất có thể nghe lọt tai trong khoảng thời gian gần đây rồi."

 

Giang Từ: "Cũng là tỏ tình ạ."

 

Cố Phỉ Nhiên thở dài cười nhẹ: "Ừm, coi như là vậy."

 

Giang Từ giơ cổ tay lên xem giờ, mười một giờ năm mươi mốt phút, còn chín phút nữa là đến mười hai giờ.

 

Giang Từ quỳ thẳng người hơn, thành tâm hỏi: "Quyết định mà chị đã nói trước đó, bây giờ đã nghĩ xong chưa?"

 

"Vẫn chưa." Cố Phỉ Nhiên nói.

 

Giang Từ: "Nếu vẫn chưa nghĩ xong, vậy có thể không đưa ra quyết định đó được không, chúng ta vẫn chưa đến mức phải đi đến bước đường đó."

 

Cố Phỉ Nhiên đưa tay nắm lấy cánh tay Giang Từ, muốn kéo cô dậy, "Trước đây em thân bất do kỷ, có rất nhiều chuyện không thể không làm, chị có thể hiểu, cũng ủng hộ em. Thật ra nếu không phải chuyện này đột nhiên xảy ra, bất kể chuyện bên nhà họ Tề đã xử lý xong hay chưa, chị cũng sẽ không gây áp lực cho em, chỉ là bên chị không thể đợi quá lâu."

 

"Chuyện đột nhiên xảy ra?"

 

Giang Từ hơi thẳng sống lưng, "Người nhà chị giục chị kết hôn... giới thiệu đối tượng xem mắt cho chị? Là Lục Lâm Y sao?"

 

Cố Phỉ Nhiên lắc đầu, "Không phải, không liên quan đến nhà họ Phó, là chuyện giữa hai chúng ta. Theo như chúng ta đã hẹn trước, trước mười hai giờ đêm mai nếu em đến được, chị sẽ nói cho em biết trực tiếp. Nếu em không đến được, chúng ta sẽ nói chuyện qua WeChat."

 

Nói trực tiếp và nói qua WeChat là hai khái niệm khác nhau.

 

Thái độ của mình ảnh hưởng đến quyết định của bác sĩ Cố.

 

Giang Từ cúi người xuống, nắm chặt tay bác sĩ Cố, lòng bàn tay áp vào lòng bàn tay, "Được, em đều nghe theo chị."

 

Cố Phỉ Nhiên không rút tay lại, nhìn cô mỉm cười, nhưng nụ cười lại rất nhanh biến mất, ánh mắt nhìn sang một bên.

 

Còn ba phút nữa là đến mười hai giờ, Giang Từ đứng dậy đi ra ngoài một chuyến, trở về đúng hai giây cuối cùng của mười hai giờ.

 

Trên tay ôm một bó hoa hồng, còn cầm theo một món quà.

 

"Chúc mừng sinh nhật." Giang Từ đưa bó hoa hồng cho bác sĩ Cố, lấy món quà trong túi ra, "Đây là tinh dầu thơm mà chị thích, giúp dễ ngủ và ổn định tin tức tố, bình thường lúc kỳ phát nhiệt cũng có thể đốt, em đã tìm một chuyên gia về tuyến thể đặc biệt điều chế."

 

Tinh dầu thơm có thể ổn định tin tức tố?

 

Thứ này trên thị trường quả là hiếm thấy, Cố Phỉ Nhiên nhận lấy cầm trong tay xem hướng dẫn sử dụng.

 

Trong lúc Cố Phỉ Nhiên đang nghiên cứu, Giang Từ mở chiếc túi xách nhỏ màu đỏ trên tay, từ bên trong lấy ra một chiếc hộp trong suốt, bên trong có ba miếng vàng, "Nhà chị cái gì cũng có, cho nên em không tặng nước hoa, mỹ phẩm, cái này tặng chị."

 

Cố Phỉ Nhiên đặt lọ tinh dầu thơm đang nghiên cứu xuống nhìn qua.

 

Giang Từ: "Một miếng 1000 gam, ba miếng tổng cộng 3000 gam. Thẻ ngân hàng của em vẫn đang bị đóng băng, số tiền có thể dùng chỉ có bấy nhiêu thôi, xin lỗi chị, không quý giá bằng chiếc đồng hồ chị mua cho em."

 

Cố Phỉ Nhiên liếc nhìn một cái, đóng nắp hộp đựng tinh dầu thơm lại: "Quà tặng quý giá hay không không quan trọng, chỉ cần hợp ý đối phương là được, tinh dầu thơm này chị rất thích nên sẽ giữ lại, cái kia em thu lại đi, chị không cần."

 

Giang Từ đặt lại đồ vật vào túi, đưa tay đặt lên bàn cạnh bó hoa hồng, nói: "Nếu đã là quà sinh nhật, thì không thu lại đâu ạ. Chị cứ mang về nhà để đâu cũng được, tinh dầu thơm nếu chị thích, mấy hôm nữa em lại tặng chị thêm."

 

Cố Phỉ Nhiên: "Sao cũng được."

 

Giang Từ tặng quà sinh nhật xong không rời đi, mà cúi người ngồi xuống, tay phải mò ra sau túi áo lấy ra một chiếc hộp.

 

Suy nghĩ một lúc, cuối cùng không lấy ra.

 

"Không đi à? Những gì cần nói đã nói cả rồi, sinh nhật đúng nửa đêm cũng đã chúc mừng rồi." Cố Phỉ Nhiên đuổi người.

 

Giang Từ: "Đợi chị tan làm sáng mai rồi đi."

 

Cố Phỉ Nhiên: "Em không cần phải ở lại đây, về nghỉ ngơi đi."

 

Giang Từ cầm lấy đôi đũa khác, bưng bát cơm mà nàng chưa hề động đến hỏi: "Chị còn ăn nữa không?"

 

Cố Phỉ Nhiên nhìn cô: "Không ăn nữa."

 

"Ừm." Giang Từ đưa tay bưng món giò heo hầm đậu nành đặt sang một bên, bóc vỏ tôm ra, nói: "Em thấy bên kia có lò vi sóng, nửa đêm nếu chị đói thì nói với em, em đi hâm lại."

 

Cố Phỉ Nhiên đã nói hai lần mà cô vẫn không có ý định đi, nên không nói nữa, đứng dậy đi đến bàn làm việc, sửa lại nội dung trên tờ cam kết, tiện thể viết xong bệnh án của hôm nay.

 

Trong khoa không có chỗ rửa bát, Giang Từ dọn dẹp thức ăn trong hộp cơm, dùng giấy ăn lau sơ qua rồi cất lại.

 

Sau đó cô yên lặng ngồi trên ghế sô pha.

 

Hai giờ sáng, trong khoa có một bệnh nhân mắc bệnh về đường tiêu hóa, Cố Phỉ Nhiên nhận được thông báo, mặc áo blouse trắng rời văn phòng đi làm việc, cho đến ba giờ rưỡi mới mệt mỏi trở về.

 

Giang Từ vẫn luôn yên lặng ở lại đây.

 

Nghe thấy tiếng động, cô đứng dậy mở cửa, đợi người vào, cầm ly đi rót một ly nước ấm, đặt ở nơi vừa mới lấy.

 

Thời gian từ từ trôi qua một tiếng, đến bốn giờ rưỡi, Cố Phỉ Nhiên ra ngoài kiểm tra phòng bệnh, quan sát tình hình bệnh nhân.

 

Nửa giờ sau quay về, lần này trở về cửa văn phòng vẫn được mở từ bên trong, nhưng khác với lần trước, cùng lúc cửa được kéo ra, người cũng bị kéo vào trong, sau đó đèn tối sầm lại, một đôi tay siết chặt lấy eo, mùi hương bạc hà thanh mát rơi trên môi, rất nhanh, nụ hôn nồng nàn kéo dài bung nở ngay cửa, hơi thở ấm áp lần nữa lại lần nữa được giải phóng trong sự im lặng của cả hai.

 

Cố Phỉ Nhiên siết chặt chiếc áo sơ mi ở cánh tay cô, dùng sức mạnh hơn, liền bị giữ lấy cổ tay đè sang một bên không thể cử động.

 

Giữa đôi môi chỉ còn lại sự xâm chiếm ấm nóng.

 

Tám giờ sáng sau khi đổi ca với đồng nghiệp, Cố Phỉ Nhiên đeo túi xách, tay xách theo hộp tinh dầu thơm tan làm về nhà.

 

Giang Từ ôm bó hoa và quà sinh nhật đứng bên đường, đợi tài xế lái xe đến dừng lại, cô đi đến mở cửa xe, đặt đồ vật ở ghế phụ, sau đó bước lên trước mở cửa ghế sau, trước khi bác sĩ Cố lên xe nói: "Tối nay em sẽ đến tìm chị."

 

Cố Phỉ Nhiên cúi người ngồi vào, cửa xe cũng đóng lại.

 

 

Cố Phỉ Nhiên về nhà tắm xong ngủ đến hơn ba giờ chiều mới dậy rửa mặt. Lúc chọn quần áo trong phòng thay đồ, ánh mắt nàng dừng lại trên những đôi giày cao gót, tay bất giác định mở cửa kính ra, nhưng nghĩ đến điều gì đó, rất nhanh lại dời đi, chọn một bộ đồ thể thao phối với giày thể thao.

 

Nơi tổ chức tiệc sinh nhật đã được đặt trước, người nhà họ Cố đến nhà họ Phó trước ngồi cùng nhau trò chuyện, đợi đến giờ cùng đi.

 

Cố Phỉ Nhiên đi xe đến, chưa vào đến phòng khách, tiếng ồn ào náo nhiệt đã vọng vào tai. Bên trong có tiếng cười nói của người lớn, cũng có tiếng la hét ồn ào của trẻ con.

 

"Cô, con muốn ăn sô cô la."

 

"Cô ơi, con cũng muốn ăn sô cô la, cô cho con ăn đi, mommy đồng ý cho con ăn rồi."

 

"Cô, cô..."

 

Phó Nguyễn Ý bị một đám trẻ con vây quanh trước ghế sô pha đòi sô cô la, bên trái một tiếng cô, bên phải một tiếng cô.

 

Phó Nguyễn Ý bị ồn đến đau cả tai, thực sự không chịu nổi, liền hét vào mặt chúng: "Cô đây không có sô cô la, đi hỏi mommy và mẹ của các con đi, đứa nào còn dám đòi sô cô la của cô nữa, lát nữa cô sẽ mua cho các con mười bộ bài tập."

 

Đám trẻ con đang vây quanh nghe thấy lập tức im bặt, đứa nào đứa nấy không nói một lời. Phó Nguyễn Ý thở phào nhẹ nhõm.

 

"Cô út, cô út." Mấy đứa vừa yên tĩnh được bao lâu, nhìn thấy Cố Phỉ Nhiên đang đi tới, lập tức bỏ rơi Phó Nguyễn Ý, chạy như bay về phía Cố Phỉ Nhiên, ôm chặt lấy đùi nàng.

 

"Cô út, chúng con muốn ăn sô cô la."

 

"Con cũng muốn ăn sô cô la."

 

Mấy đứa trẻ con lại bắt đầu làm nũng với Cố Phỉ Nhiên.

 

Cố Phỉ Nhiên cúi đầu cười xoa đầu chúng, nói: "Ăn sô cô la sẽ bị sâu răng đấy, đến lúc đó cô út sẽ phải tiêm cho các con, các con có muốn để cô út tiêm không?"

 

"Không muốn tiêm đâu, không muốn." Chúng lập tức lắc đầu như trống bỏi, buông tay ra đi chỗ khác chơi.

 

Ánh mắt Cố Phỉ Nhiên dõi theo một lúc, rồi bước đến ghế sô pha, nhìn mọi người gọi: "Bà ngoại, bà nội, mẹ, cô, chị, mọi người đến rồi ạ, xin lỗi, cháu về hơi muộn."

 

"Không sao không sao." Bà cụ Cố vẫy tay nói: "Hôm qua trực đêm vất vả rồi, ở nhà có nghỉ ngơi tốt không cháu?"

 

Cố Phỉ Nhiên tháo túi xách ngồi xuống, cười nói: "Cháu nghỉ ngơi tốt rồi ạ."

 

Cô Vấn Thời đối diện đang ăn hoa quả đã rửa, nhìn Tiểu Nhiên không nhịn được mà khen: "Tiểu Nhiên của chúng ta càng lớn càng xinh đẹp, cái từ 'da như mỡ đông' như thể được sinh ra để dành cho Tiểu Nhiên của chúng ta vậy. Tiểu Nhiên, năm nay có người yêu chưa cháu?"

 

Câu hỏi này vừa được đưa ra, tất cả mọi người trong phòng khách lập tức đều nhìn qua, bao gồm cả Phó Nguyễn Ý đang dọn dẹp quần áo.

 

Ngón tay Cố Phỉ Nhiên siết chặt lại, nói: "Chưa có ạ."

 

Mày mắt Phó Nguyễn Ý trầm xuống, cúi đầu tiếp tục dọn dẹp những bộ quần áo bị lũ trẻ làm bừa bộn.

 

Cô Vấn Thời lại hỏi: "Vậy năm nay có ý định tìm kiếm không? Cô không phải là muốn giục cưới cháu và Tiểu Nguyễn đâu, Tiểu Nhiên và Tiểu Nguyễn của chúng ta không thể vì quá bận rộn công việc mà từ bỏ cuộc sống, thỉnh thoảng cũng có thể tạm dừng bận rộn, tận hưởng cuộc sống của chính mình."

 

Cố Phỉ Nhiên cười nhẹ: "Năm nay cháu sẽ cố gắng ạ."

 

"Ôi chao." Phó Hiển Thanh vui vẻ hẳn lên, "Bà khuyên mãi không được, không ngờ Vấn Thời nói một câu là có tác dụng ngay. Tiểu Nhiên, vậy bà mong chờ năm nay cháu sẽ dắt một cô bạn gái về đấy."

 

Cố Phỉ Nhiên: "Dạ..."

 

Cố Phỉ Nhiên từ từ giơ tay phải lên định đặt trước bụng, nhưng chưa kịp chạm vào, đã siết chặt thành nắm đấm thu lại.

 

Hôm nay dù thế nào cũng chỉ có thể là ngày cuối cùng.

 

Cả nhà ngồi cùng nhau trò chuyện đến bảy giờ chuẩn bị đi đến khách sạn.

 

Trước khi đi, Phó Nguyễn Ý lên lầu thay một chiếc váy, đi đôi giày cao gót tám centimet xuống phòng khách, thấy Tiểu Nhiên vẫn mặc bộ quần áo buổi chiều chơi cùng lũ trẻ, liền đi tới hỏi: "Tiểu Nhiên, sao không thay đồ, sắp đi rồi mà."

 

Cố Phỉ Nhiên nắm tay một đứa trẻ, trả lời: "Năm nay em không muốn thay nữa, bộ đồ này cũng được ạ. Hơn nữa lỡ như bên bệnh viện có chuyện gì gọi cho em, còn phải kịp thời chạy qua, mặc váy và đi giày cao gót không tiện."

 

Phó Nguyễn Ý mím môi: "Mấy chuyện ở bệnh viện của em đúng thật là."

 

Mọi người chuẩn bị gần xong, lần lượt lên xe đi đến khách sạn, Phó Nguyễn Ý và Cố Phỉ Nhiên ngồi cùng một xe.

 

Hôm nay ở phòng khách gặp Tiểu Nhiên lần đầu tiên, trong lòng Phó Nguyễn Ý đã có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng thời gian và không gian đều không đủ, bây giờ chỉ có hai người họ, vách ngăn được kéo lên có thể yên tâm hỏi.

 

Phó Nguyễn Ý: "Giang Từ hôm nay định mừng sinh nhật em thế nào?"

 

Tiểu Nhiên tối qua ở bệnh viện đã trực đêm một đêm, ban ngày tan làm về nhà ngủ nghỉ.

 

Bây giờ lại cùng mọi người đi dự tiệc sinh nhật.

 

Tiệc sinh nhật chưa đến mười một giờ sẽ không dễ dàng kết thúc. Tuy thời gian eo hẹp, nhưng Giang Từ chắc không đến nỗi không tổ chức sinh nhật cho Tiểu Nhiên.

 

Cố Phỉ Nhiên: "Tối qua mười hai giờ em ấy đã đến bệnh viện, canh giờ mừng sinh nhật cho em, đến sáng mới đi."

 

Đôi mày nhíu lại của Phó Nguyễn Ý từ từ giãn ra, nỗi lo trong lòng cũng vơi đi một chút: "Nó tặng em quà sinh nhật gì?"

 

Cố Phỉ Nhiên nói: "Hoa hồng, tinh dầu thơm và 3000 gam vàng, trong khả năng của em ấy, món quà rất có ý nghĩa."

 

Ba thứ này đối với nhà họ Phó chỉ là hạt cát trong sa mạc, ngay cả hai chữ "quý giá" cũng không đáng nhắc đến. Nhưng tình hình của Giang Từ cô cũng hiểu đôi chút, lương một tháng hơn một trăm nghìn tệ, thẻ ngân hàng bị đóng băng, cộng thêm trước đây còn cho Giang Ninh tiền sinh hoạt, trong tay căn bản không có bao nhiêu tiền.

 

Phó Nguyễn Ý nhớ lại lời nhắc nhở mà mình đã nói với Giang Từ hôm đó, liền nói: "Quà sinh nhật tặng cũng bình thường, nhưng cũng coi như là đã dốc hết tất cả, tấm lòng cũng được. Chị còn tưởng nó định đợi đến lúc sinh nhật em kết thúc mới cùng em mừng, hai đứa bây giờ đã ở bên nhau rồi sao?"

 

Cố Phỉ Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu: "Chưa chính thức ở bên nhau."

 

Phó Nguyễn Ý quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trong lòng có chút tức giận, nhưng lại không muốn để Tiểu Nhiên biết: "Tiểu Nhiên, tuy chị không ngại em và Giang Từ yêu nhau, nhưng cũng không thể yêu đương một cách không rõ ràng như vậy. Nó là Alpha có thể đánh dấu nhiều Omega, còn em là Omega cấp S chỉ có thể bị đánh dấu một lần. Hai đứa sau này có thể kết hôn thì tốt, nếu không thể đến được bước kết hôn, thì sớm chia tay đi, nếu không cứ kéo dài như vậy người bị tổn thương chỉ có thể là em, chị không muốn em phải đau lòng trong mối quan hệ này."

 

Cố Phỉ Nhiên: "Hôm nay chúng em định nói rõ ràng."

 

"Được." Phó Nguyễn Ý nói.

 

Mấy chiếc xe lần lượt đến khách sạn, quản lý khách sạn đích thân ra cửa đón, dẫn mười mấy người họ lên.

 

Vào phòng tiệc, lại đợi gần nửa tiếng, mười mấy người còn lại của hai gia đình đều đã đến đông đủ.

 

Phòng tiệc trong chốc lát trở nên náo nhiệt hơn, mỗi người vào đều đi đến trước mặt Cố Phỉ Nhiên nói chúc mừng sinh nhật, quà sinh nhật tặng có nước hoa, mỹ phẩm, trang sức và vàng, hộp quà đầy ắp chất đầy cả một góc cửa sổ sát đất.

 

Phó Hi Du vì đơn vị có việc, không thể đến được, nên đã gọi video call chúc mừng sinh nhật con gái.

 

Phòng họp Tập đoàn Giang thị.

 

Bộ phận thiết kế: "Thiết kế sản phẩm mới chúng tôi hiện đang thiết kế, hướng thiết kế chung sẽ kết nối với xu hướng quốc tế, nhưng theo nhu cầu có thể sẽ có một số thay đổi nhỏ, những thay đổi này có khả thi hay không, cần phải sản xuất thử nghiệm."

 

Giang Từ: "Được, các anh có cần gì thì cứ bàn với bên bộ phận sản xuất, có vấn đề gì mọi người cứ thảo luận, đừng như trước đây, hai bộ phận cứ tự mình cứng đầu, không ai chịu thua ai."

 

Người của bộ phận thiết kế và bộ phận sản xuất đồng thời liếc nhìn nhau, trong mắt đều là sự bất bình đối với đối phương, nhưng lại không dám thể hiện quá nhiều trước mặt Giang Từ, lườm nhau mấy cái xong, mỗi người đều trở lại bình tĩnh, tiếp tục họp, cố gắng sớm tan làm.

 

Vì dự án mới triển khai, công việc bên công ty có chút bận rộn, hơn mười giờ tối, Giang Từ tan họp đứng dậy đi ra, vội vàng quay về văn phòng, nhưng vừa đi được vài bước đã bị gọi lại: "Giám đốc Giang, cái đó, tôi có chút chuyện nhỏ trong công việc muốn nói với cô một chút, vài phút thôi ạ."

 

Giang Từ buộc phải dừng lại, quay người đi tới: "Anh nói đi."

 

Tiệc sinh nhật tại khách sạn.

 

Cố Phỉ Nhiên cầm điện thoại lên xem một chút, rồi lại đặt xuống.

 

"Tiểu Nhiên, chúc mừng sinh nhật, chị ngày nào cũng đi khắp nơi, bình thường ít khi gặp được em, cạn một ly nào." Chị họ nhà họ Cố đi tới, tay phải đặt lên lưng ghế, cúi người đưa ly rượu đến trước mặt nàng cạn ly, mùi rượu trên người nồng nặc xộc vào mũi, có chút khó chịu.

 

Cố Phỉ Nhiên cầm ly nước ép đặt bên cạnh đĩa thức ăn đứng dậy.

 

Chị họ nhà họ Cố thấy cô thuận tay cầm lấy ly nước ép, không nhịn được mà nói: "Tiểu Nhiên, hôm nay sinh nhật ít nhất cũng uống một hai ly, sao tối nay một ly rượu cũng không động đến, uống toàn là nước ép, các bác sĩ các em đều kiêng rượu đến thế à?"

 

Phó Nguyễn Ý bên cạnh nghe thấy liền chú ý đến.

 

Cố Phỉ Nhiên giải thích: "Bệnh viện gần đây nhiều việc quá, lo có chuyện gì gấp, nên không uống rượu nữa ạ. Chị, em mời chị."

 

"Được, cạn ly." Chị họ nhà họ Cố nhẹ nhàng cạn ly với nàng.

 

Hai người cạn ly đơn giản, chị họ nhà họ Cố đứng giữa hai người họ nói vài câu chuyện phiếm rồi mới say khướt rời đi.

 

Chị họ nhà họ Cố vừa đi, trong dạ dày Cố Phỉ Nhiên đột nhiên cuộn lên một cơn buồn nôn, nàng cúi đầu, bất giác muốn dùng tay che miệng, nhưng lúc tay giơ lên đã siết thành nắm đấm đặt lên môi ho khan.

 

Phó Nguyễn Ý thấy vậy lập tức quan tâm: "Sao thế?"

 

Cố Phỉ Nhiên nhíu mày buông tay xuống, nhìn Phó Nguyễn Ý liền nở một nụ cười: "Không sao, có lẽ ăn nhiều quá thôi."

 

Ăn nhiều quá?

 

Từ lúc ngồi ở đây đến giờ, Tiểu Nhiên động đũa không quá hai mươi lần, căn bản là không ăn được bao nhiêu.

 

Cố Phỉ Nhiên nhịn một chút tưởng sẽ qua, kết quả trong dạ dày lại càng cuộn trào dữ dội hơn, nàng bất đắc dĩ đẩy ghế đứng dậy, xoay người chạy vội về phía nhà vệ sinh.

 

Ánh mắt Phó Nguyễn Ý dõi theo sau, cảm thấy có gì đó không ổn.

 

"Ọe, khụ khụ..."

 

Cố Phỉ Nhiên khóa trái cửa nhà vệ sinh, hai tay chống lên bồn rửa tay nôn khan, nôn đến mức gò má dần dần đỏ ửng.

 

Cố Phỉ Nhiên nôn trong hai phút, chẳng nôn ra được gì, mở vòi nước súc miệng, trong đầu toàn là suy nghĩ về tương lai của đứa bé này, suy nghĩ càng lúc càng đi xa.

 

Nếu tối nay hai người không nói chuyện được với nhau, Giang Từ không muốn đứa bé này, thì phải nói thật với chị và mẹ.

 

Con là của mình, Giang Từ cũng chỉ là một câu trả lời.

 

Reng reng reng.

 

Trong lúc Cố Phỉ Nhiên đang suy nghĩ lung tung trong nhà vệ sinh, chiếc điện thoại đặt trên bàn rung lên, có tin nhắn gửi đến.

 

Giang Từ: Em đang trên đường đến đây.

 

Giang Từ: Hai mươi phút nữa sẽ đến.

 

Buổi tối ít xe, Giang Từ nhấn ga hết cỡ chạy về phía khách sạn. Bên cạnh ghế phụ, đặt một chiếc hộp hình vuông màu đỏ sẫm và một chiếc túi đựng đồ.

 

Cố Phỉ Nhiên nôn xong trở về ngồi xuống, cầm ly nước ấm chuẩn bị uống, Phó Nguyễn Ý nhắc nhở: "Lúc nãy có người nhắn tin cho em, xem có phải Giang Từ nhắn không, đợi ở đây mừng sinh nhật em đấy."

 

"Vâng ạ." Cố Phỉ Nhiên uống một ngụm đặt ly thủy tinh xuống, cầm điện thoại lên mở ra xem, quả nhiên là Giang Từ gửi.

 

Cố Phỉ Nhiên trả lời cô: Được.

 

Phó Nguyễn Ý thấy Tiểu Nhiên trả lời tin nhắn, liền hỏi: "Là Giang Từ nhắn cho em phải không? Nó định qua đây tìm em à?"

 

Cố Phỉ Nhiên tắt điện thoại: "Tin nhắn nói vậy ạ."

 

Phó Nguyễn Ý: "Ồ, nó khoảng khi nào thì đến?"

 

Sao chị đột nhiên lại quan tâm đến vậy?

 

Cố Phỉ Nhiên nói: "Chắc phải đợi một lúc nữa."

 

Giọng điệu của Phó Nguyễn Ý không đổi: "Được, nếu nó đến, em nói với chị một tiếng, chị có chút chuyện muốn nói riêng với nó."

 

Cố Phỉ Nhiên nghe vậy cảm thấy càng lúc càng không ổn, cho dù chị có chuyện muốn nói với Giang Từ, cũng sẽ không chọn lúc này, dù sao thì đợi Giang Từ đến, tối hôm nay đã không còn bao nhiêu thời gian nữa. Lúc nãy trên xe trò chuyện, chị còn lo Giang Từ không cùng mình mừng sinh nhật nữa.

 

Cố Phỉ Nhiên: "...Vâng ạ."

 

Từ lúc nhận được tin nhắn, tần suất Cố Phỉ Nhiên xem giờ ngày càng cao, thậm chí còn có chút căng thẳng.

 

Tâm trạng này còn căng thẳng hơn gấp mấy lần so với lần đầu tiên lên bàn mổ.

 

Giang Từ đến khách sạn đã hơn mười giờ bốn mươi phút. Từ cửa đi vào sảnh lớn, chưa kịp hỏi nhân viên, đã bị một quản lý mặc đồng phục công sở, ngực đeo biển tên chặn lại, cô hỏi: "Xin hỏi cô có phải là cô Giang không ạ?"

 

Giang Từ từ từ dừng lại: "Là tôi."

 

Quản lý sảnh: "Cô Giang, cô có phải muốn đến phòng VIP gặp cô Cố không ạ?"

 

Giang Từ: "Đúng."

 

Quản lý sảnh nghiêng người, giơ tay phải ra làm động tác mời, "Cô Giang, mời đi theo tôi. Cô Cố đã nói trước với quầy lễ tân của chúng tôi một tiếng, bảo tôi ở đây đón cô lên."

 

Giang Từ gật đầu: "Cảm ơn."

 

Giang Từ đi theo quản lý sảnh về phía thang máy VIP. Lúc gần đến nơi, chiếc điện thoại trong túi áo rung lên, lúc lấy ra cô cứ tưởng là bác sĩ Cố gọi cho mình, nhưng khi nhìn thấy tên người gọi đến, cả sống lưng bỗng ập đến một luồng khí lạnh.

 

Tên người gọi đến: Cục quản lý tin tức tố.

 

Muộn thế này mà Cục quản lý tin tức tố lại gọi cho mình, lẽ nào lại có liên quan đến Dược phẩm họ Tề?

 

Nhưng mình đã không còn quan hệ gì với Dược phẩm họ Tề nữa rồi mà.

 

Reng reng reng, reng reng reng.

 

Tiếng rung càng nghe càng chói tai, cô thực sự không muốn nghe, nhưng nếu không nghe thì ngày mai có thể họ sẽ đến thẳng công ty hoặc nhà, đến lúc đó nói không chừng còn phiền phức hơn.

 

Giang Từ giữ bình tĩnh, bất đắc dĩ trượt để nghe: "A lô, xin chào, tôi là Giang Từ."

 

Cục quản lý tin tức tố: "Chào cô, cô Giang, chúng tôi là Cục quản lý tin tức tố, rất xin lỗi vì đã làm phiền cô muộn thế này. Tôi vừa mới nhận được một tin nhắn từ phía cảnh sát, nói rằng cô Cố Phỉ Nhiên, người mà cô đã từng đánh dấu hoàn toàn, đã mang thai. Cô Cố nói đó là con của cô, xin hỏi phía cô có thừa nhận không?"

 

"Cái gì?" Giang Từ chết lặng.

Bình Luận (0)
Comment