Lúc Tề Dư Tư ngồi vào xe, cả người vẫn còn run rẩy, vì quá kinh hãi mà cảnh tượng vừa rồi cứ liên tục quay cuồng trong ký ức.
Sự kinh hoàng trước khi chết, cảm giác bất lực sắp bị nhấn chìm, và sự giành giật điên cuồng lấy không khí khi được cứu.
Giang Từ, cô ta chính là một kẻ điên, lại dám làm ra chuyện như vậy, cô ta không cần mạng, nhưng mình thì cần.
"Nhanh lên, nhanh lên, dọn dẹp đá ở bên này đi."
"Haizz, hôm qua vừa mới xảy ra tai nạn xe cộ, lan can còn chưa sửa xong, bây giờ lại xảy ra chuyện nữa."
"Đừng nói nữa, mau dọn dẹp đi, cấp trên đã trả thêm tiền rồi."
Phía xa trước xe, mấy người đang loảng xoảng dọn dẹp đống hỗn độn, Tề Dư Tư ngồi trong xe nhìn, nước mũi vẫn đang từ từ nhỏ giọt.
Cốc cốc, cửa sổ xe bị gõ vang, cô ta nghe tiếng liền quay đầu lại, nhìn thấy quần áo của người đối diện thì hạ cửa sổ xe xuống.
Giang Từ: "Giám đốc Tề có cần tôi đi cùng cô đến đồn cảnh sát một chuyến không? Nhân lúc nước trên người vẫn chưa khô."
Tề Dư Tư cười lạnh: "Đi so đo với một kẻ điên, tôi mới là kẻ điên ấy. Giang Từ, có bệnh thì nhớ đi khám, nếu ngày nào đó thật sự chết đi thì đừng kéo người khác theo làm đệm lưng."
Giang Từ: "Cảm ơn giám đốc Tề đã nhắc nhở, tôi sẽ làm vậy. À phải rồi, chuyện của Hàn Lan Châu, giám đốc Tề còn muốn quản nữa không?"
Tề Dư Tư: "Cô cứ bảo vệ bà ta cho tốt cả đời đi, tốt nhất là nuôi bà ta lúc về già, rồi lo hậu sự luôn."
"Đi." Tề Dư Tư ra lệnh cho tài xế, rồi nâng cửa sổ xe lên.
Sáng hôm sau, Giang Từ ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, đeo nhẫn vào rồi lái xe đến nhà xe khu chung cư của bác sĩ Cố để đón nàng đi làm.
Vì không có thẻ thang máy nên không thể lên lầu, cô xuống xe đứng đợi người trước thang máy. Bình thường bác sĩ Cố bảy giờ rưỡi đến bệnh viện, bây giờ mới hơn bảy giờ, còn hơn mười phút nữa, đợi một lát là được.
Giang Từ đứng đợi không có việc gì làm, bèn đi tới đi lui trước thang máy xem như tản bộ, thỉnh thoảng có người đi xuống thì cô lại lùi về đứng sang một bên.
Đợi người đó đi rồi, cô lại tiếp tục đi loanh quanh trước cửa thang máy.
Đinh——
Lại có người xuống tầng hầm, người bên trong bước ra ngoài.
Giang Từ theo phản xạ bước sang một bên, nhưng vừa mới nghiêng người, khóe mắt đã trông thấy một bóng dáng quen thuộc ở phía trong cùng thang máy. Cô sững lại, thấy bác sĩ Cố không có ý định đi ra, cô bèn tiến lên đưa tay chặn cánh cửa thang máy sắp đóng lại rồi bước vào trong.
Giang Từ và bác sĩ Cố đứng đối mặt nhau, ánh mắt cô quét từ trên xuống dưới. Hôm nay là ngày đi làm, nhưng bác sĩ Cố lại mặc bộ đồ thể thao thường ngày, tay còn cầm một bình nước.
Giang Từ: "Đã bảy giờ rưỡi rồi, sao chị còn mặc đồ thể thao ở đây, lát nữa đi làm sẽ trễ đó."
Cố Phỉ Nhiên nhìn cô: "Hôm nay cuối tuần, được nghỉ."
"Cuối tuần?" Giang Từ nghi hoặc: "Bình thường không phải chị chỉ được nghỉ một ngày hoặc nghỉ luân phiên sao, mấy hôm trước vừa mới nghỉ rồi mà."
Là nghỉ vào ngày sinh nhật.
Cố Phỉ Nhiên đưa bình nước trong tay cho cô: "Trước đây chị đổi ca với đồng nghiệp, nên hôm nay có thể nghỉ thêm một ngày."
"Vậy à." Giang Từ đưa tay ra nhận, ánh mắt cô nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái của bác sĩ Cố, nhất thời có chút ngỡ ngàng.
Tuy đã cầu hôn rồi, Phỉ Nhiên cũng đã đồng ý, nhưng tại sao vẫn cảm thấy thật khó tin, giống như hai người ở hai không gian khác nhau đột nhiên va vào nhau, rồi đạt được một sự hòa hợp hoàn hảo nào đó.
Giang Từ vừa nhìn, vừa đưa tay nhận lấy bình nước, đồng thời cũng nắm lấy tay bác sĩ Cố, tiến lên cúi đầu định hôn.
Nhưng... đã bị ngăn lại.
Cố Phỉ Nhiên nắm lấy cánh tay cô ấn dừng lại, nàng khẽ cau mày, mỉm cười nói: "Có camera giám sát, đợi về nhà đã."
"Vâng." Giang Từ vẫn giữ nguyên tư thế này mà nhìn nàng chằm chằm.
Thang máy đi lên được vài tầng, Giang Từ nhớ ra câu hỏi vừa định hỏi: "Sáng nay chị đi chạy bộ à? Em xem tài liệu nói rằng, giai đoạn đầu là lúc cần phải chú ý nhất, có chạy bộ được không chị?"
Cố Phỉ Nhiên lắc đầu: "Không được, nhưng chị cũng không chạy bộ, chỉ xuống dưới đi dạo hai vòng thôi, buổi sáng không khí trong lành."
Giang Từ: "Vậy ngày mai em đến sớm một chút đi cùng chị."
Cố Phỉ Nhiên: "Nếu có thời gian thì đến, không có thì không cần miễn cưỡng. Miễn cưỡng nhiều sẽ biến thành nhiệm vụ, rất dễ mệt mỏi."
Giang Từ nắm lấy tay nàng, nói: "Chị phân tích nhân tính thấu đáo như vậy, là đang nói em sau này cũng sẽ mệt mỏi sao?"
Cố Phỉ Nhiên khẽ nói: "Em sẽ không đâu."
Giang Từ che giấu sự kinh ngạc thoáng qua: "Tại sao?"
Cố Phỉ Nhiên: "Chắc là vì, nếu em thật sự cảm thấy mệt mỏi, cũng tuyệt đối sẽ không mở lời nói với chị, còn nếu chị nhận ra, chắc chắn sẽ mở lời không cho em đến nữa."
Lý do vô cùng xác đáng, khiến người ta không thể phản bác.
Nói chuyện vài câu, thang máy đã đến tầng, Cố Phỉ Nhiên dẫn Giang Từ ra ngoài, hỏi: "Em ăn sáng chưa?"
Giang Từ: "Vẫn chưa ạ."
Cố Phỉ Nhiên kéo ngăn tủ ra, lấy đôi dép lê cô thường mang: "Vào đi, chị bảo dì giúp việc chuẩn bị cho em."
"Vâng." Giang Từ đáp lời, rồi cúi người xổm xuống nắm lấy cổ chân bác sĩ Cố, giúp nàng thay dép lê.
Mang cho bác sĩ Cố xong, cô mới tự mình thay dép.
Lúc hai người vào nhà, dì giúp việc đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp, Cố Phỉ Nhiên nói với dì chuẩn bị thêm một phần, rồi xoay người về phòng ngủ tắm rửa.
Giang Từ đi theo bác sĩ Cố vào phòng ngủ.
Tối hôm qua đã tắm rồi, lúc nãy đi dạo trong khu chung cư chỉ ra một chút mồ hôi, nên Cố Phỉ Nhiên tắm rất nhanh rồi bước ra.
Kể từ khi biết mình mang thai, Cố Phỉ Nhiên đã tăng lương cho dì giúp việc, dặn dò bữa sáng có thể làm bổ dưỡng hơn bình thường, đồng thời cũng viết ra danh sách các loại thực phẩm và trái cây không được ăn rồi in ra dán lên tủ lạnh trong bếp, để dì giúp việc ngày thường chú ý hơn.
Dì giúp việc là người từng trải, nhìn thấy những điều cần lưu ý liền hiểu ra chuyện gì, nhưng không mở miệng hỏi.
Sáng hôm nay, dì giúp việc đã đặc biệt chuẩn bị theo thực đơn các món như rau chân vịt, bông cải xanh, sữa ít béo và thịt đỏ, trái cây thì có cam và kiwi, những thứ này đều dùng để bổ sung vitamin B11, protein chất lượng cao, vitamin C và sắt.
Cố Phỉ Nhiên gắp một miếng rau chân vịt đặt vào bát, nhìn về phía Giang Từ: "Em ăn có thấy hơi nhạt không?"
Giang Từ vừa cúi đầu ăn vừa cầm bát: "Không có, rất ngon ạ."
Bình thường ăn cơm cô nấu, phần lớn trông có vẻ thanh đạm, nhưng thực tế ăn vào đều hơi nhiều dầu nhiều muối, bữa sáng hôm nay tuy đủ dinh dưỡng nhưng vị cũng rất nhạt, chắc hẳn cô ăn không quen lắm, nhưng khẩu phần ăn thì vẫn tốt như mọi khi.
Cố Phỉ Nhiên: "Lần sau đến giờ ăn cơm thì nói với chị một tiếng, chị bảo dì lúc nấu chia ra làm hai phần."
Giang Từ vừa ăn vừa nói ú ớ: "Vâng."
Ăn sáng xong, Cố Phỉ Nhiên gọi Giang Từ vào phòng ngủ, đưa cho cô một chiếc thẻ thang máy: "Sau này em có thể lên thẳng luôn."
"Vâng." Giang Từ nhận lấy cầm trong lòng bàn tay mà ngắm nghía.
Cố Phỉ Nhiên thấy cô ngay cả một chiếc thẻ thang máy cũng có thể nhìn đến xuất thần, bèn đến gần hơn một chút, hỏi: "Bảy giờ tối nay, dì út muốn gặp bác sĩ Giang ở khách sạn để bàn bạc chuyện cưới xin, phụ huynh hai bên lúc đó đều sẽ đến, em có đi không?"
Giang Từ không nhìn nữa: "Ý của cô út là mấy chị em chúng em đi hay không đều được, chỉ cần cô và bà nội đến là được. Dù sao tối nay nói là cuộc gặp mặt của cô và dì Liễu, nhưng thực chất là chuyện giữa bà nội nhà em và bà ngoại nhà chị. Chị có đi không?"
Cố Phỉ Nhiên khẽ gật đầu: "Chị ấy bảo chị đến gặp bà nội Tiền chào hỏi một tiếng, nhận mặt cho quen."
Giang Từ bất giác mở to mắt, nói: "Vậy em cũng đi, em sẽ đến chào bà ngoại của chị, tạo chút sự hiện diện."
Lúc cô út nói, cô chỉ nghĩ đến chuyện bà nội và bà ngoại nhà họ Phó không hợp nhau, lỡ như giữa chừng xảy ra chuyện không vui thì cô út và dì Liễu sẽ rất khó xử, mà quên mất rằng mình và bác sĩ Cố có thể nhân cơ hội tối nay, lần lượt tạo sự hiện diện giữa hai nhà.
Cố Phỉ Nhiên: "Được, vậy lúc đó gặp."
Giang Từ: "Vâng."
Chuyện đã bàn xong, hai người nhìn nhau, có vài phần mờ ám trôi nổi cùng sự xao động không an phận.
Giang Từ nhớ lại nụ hôn bị bác sĩ Cố từ chối trong thang máy trước bữa sáng, lúc này h*m m**n được hôn lại trào dâng, nhưng cô vẫn cố gắng kiềm chế, cố gắng không để bác sĩ Cố nhận ra điều bất thường, nhưng tin tức tố lại bắt đầu mất kiểm soát mà tỏa ra bên ngoài, nồng độ không ngừng tăng cao.
Cố Phỉ Nhiên nhanh chóng bị ảnh hưởng, nồng độ tin tức tố cũng theo đó mà tăng lên, nàng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cố tình không lên tiếng.
Tuyến thể của Giang Từ đã hồi phục, có thể cảm nhận được tin tức tố của đối phương, vì vậy sau khi nhận thấy sự thay đổi nồng độ tin tức tố trong không khí, cô lập tức hiểu được ánh mắt của bác sĩ Cố khi nãy.
Thế là cô chủ động bước tới ôm lấy bác sĩ Cố, cúi đầu hôn xuống.
Vừa mới đánh răng xong, giữa môi nhau đều là hương bạc hà thanh mát, mềm mại và ẩm ướt, cảm giác tinh tế nơi vòng eo chạm vào rất thoải mái.
Rèm cửa sổ sát đất đang mở toang, ánh nắng xuyên qua lớp kính chiếu vào vừa đủ lại nóng rực, nhưng lại hoàn toàn không có chút không khí nào.
Giang Từ vừa hôn bác sĩ Cố, vừa lảo đảo đi đến đầu giường, cầm lấy điều khiển từ xa đóng rèm lại. Rèm cửa kêu sột soạt từ từ kéo vào giữa, ánh nắng từng chút một bị che khuất, hơi thở của nhau cũng theo tiếng động mà trở nên rối loạn khó tả.
Đợi đến khi trong phòng hoàn toàn tối đi, Giang Từ kiềm chế hơi thở của mình, đỡ lấy eo bác sĩ Cố nằm xuống, rồi áp người lên.
Mái tóc dài của Cố Phỉ Nhiên xõa tung trên gối, mày mắt ửng hồng, chiếc cổ thiên nga xinh đẹp thuận theo mà ngẩng lên, đôi môi đỏ bị cắn chặt, hai tay ôm lấy vai cô, mười ngón tay thon dài lúc siết chặt rồi lại buông lỏng, v**t v* trên tóc hoặc luồn qua kẽ tóc, cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Đợi đến khi trong phòng hoàn toàn chìm vào bóng tối, không thể nhìn thấy biểu cảm của nhau, thì xúc giác đã trở thành sự cứu rỗi của đối phương.
Trước đây không có tin tức tố, hai người dựa vào cảm giác và phản ứng, bây giờ có thêm sự hỗ trợ của tin tức tố, lý trí đã hoàn toàn bị vứt ra sau đầu.
Giang Từ lần đầu tiên cảm thấy mình không biết thỏa mãn.
Đặc biệt là khi ngọn đèn sàn chớp sáng, cô vô tình nhìn thấy dáng vẻ cau mày, cắn chặt môi dưới kiềm chế của bác sĩ Cố.
Thật sự rất đẹp.
Giang Từ đưa tay vén mái tóc dài của bác sĩ Cố ra sau tai, tay trái nâng gò má, ngón cái ấn lên d** tai, đồng thời cúi đầu hôn mạnh lên môi nàng, khẽ gọi: "Phỉ Nhiên."
Cố Phỉ Nhiên nghe cô gọi tên mình, từ từ mở mắt ra, ánh mắt mơ màng, trong khoảnh khắc thất thần, đã bị Giang Từ bắt trọn. Giây tiếp theo, nàng khẽ rên một tiếng, nhắm mắt cau mày nghiêng đầu né tránh, tay phải bấu lấy vai cô, đầu ngón tay siết chặt.
Giang Từ không hề buông tha, đuổi theo hôn tới, một lần nữa chiếm đoạt hơi thở và xúc cảm của đối phương.
Cố Phỉ Nhiên co đôi chân dài lại, một giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài theo khóe mắt.
Vốn dĩ sáng nay Giang Từ định đưa bác sĩ Cố đi làm xong, chín giờ sẽ đến gặp Trần Thố bàn chuyện, nhưng tám giờ năm mươi chín phút, cô vẫn còn ở trên giường của bác sĩ Cố, đành phải mò lấy điện thoại nhắn tin cho Trần Thố, đổi sang chín giờ sáng mai gặp.
Trần Thố trả lời: Giám đốc Giang công việc bận rộn, dì có thể hiểu được, chỉ cần giám đốc Giang muốn gặp, lúc nào cũng được.
Giang Từ liếc nhìn tin nhắn, tắt chế độ im lặng đặt ở đầu giường, lại xé một túi giấy gói khác, rút một tờ khăn ướt ra tiếp tục bận rộn.
Trong lúc Giang Từ đang bận, Cố Phỉ Nhiên quay đầu nhìn hộp khăn ướt đặt cạnh giường, suy nghĩ một lát, rồi vươn tay rút một tờ cầm lấy, lau hai bên d** tai. Nhưng vừa lau được vài cái, tờ khăn ướt đã bị nắm chặt trong tay, hơi lạnh lan tỏa.
Hơn mười một giờ trưa, Giang Từ tắm xong bước ra, mang ga giường vừa thay đến phòng giặt để giặt, tự mình cho thêm viên giặt.
Đợi máy giặt bắt đầu quay, Giang Từ từ phòng giặt đi ra quầy bar rót một cốc nước ấm mang vào phòng ngủ. Cô đi đến bên giường, cúi người một tay chống lên giường, hỏi bác sĩ Cố đang nằm nghiêng: "Chị có muốn uống nước không?"
Cố Phỉ Nhiên ho một tiếng, hắng giọng: "Không cần, lúc nãy tắm xong chị có uống một cốc rồi, em uống đi."
"Vâng." Giang Từ khom người xoay qua ngồi ở mép giường, nâng cốc nước lên uống ừng ực cho đến hết.
Cố Phỉ Nhiên ở phía sau lặng lẽ quan sát.
Giang Từ uống xong đặt cốc xuống, cầm điện thoại nhắn tin cho cô út: Cô út, tối nay buổi gặp mặt của hai nhà cháu sẽ đến.
Giang Lam: Thật sao?
Giang Lam: Vậy cháu nhất định phải đến nhé, cô mới gặp bà cụ Phó một hai lần, không thân quen, trong lòng hơi hồi hộp. Hơn nữa quan hệ hai nhà chúng ta cháu cũng biết rồi đấy, lỡ như lúc đó hai bà cụ đánh nhau, Tiểu Từ à, cháu nhất định phải lên can ngăn đấy.
Giang Từ: Được ạ.
Giang Lam: Phù, có cháu ở đây, cô yên tâm nhiều rồi.
Giang Từ: Vậy tối nay gặp ạ.
Giang Lam: Ừm.
Giang Từ nói chuyện xong với cô út, quay đầu nói với bác sĩ Cố: "Em vừa nói với cô út, tối nay em sẽ đến buổi gặp mặt của hai nhà."
"Được." Cố Phỉ Nhiên trả lời, ánh mắt nàng nhìn thấy thứ gì đó, rồi chống tay ngồi dậy dịch người về phía Giang Từ, nắm lấy cánh tay phải của cô, lo lắng hỏi: "Cánh tay em bị thương thế nào vậy? Nhìn giống vết thương mới."
Phía trên cánh tay, gần chỗ bả vai có hai ba vết xước, còn hơi bầm tím.
"Có sao ạ?"
Giang Từ quay đầu nhìn chỗ bác sĩ Cố đang nắm, thản nhiên giải thích: "Chắc là vô tình đụng phải thôi, không sao đâu chị."
Cố Phỉ Nhiên cau mày: "Không đau à?"
Giang Từ: "Không đau, không có cảm giác gì cả."
Giang Từ vừa nói vừa cười với bác sĩ Cố: "Thật sự không sao đâu, chắc là đụng phải thôi. Trưa nay chị muốn ăn gì, em nấu cho chị."
Cố Phỉ Nhiên không trả lời, nàng vén chăn lên đi lấy hộp y tế.
Nhân lúc bác sĩ Cố không có ở đó, Giang Từ lại vội vàng nhìn thêm vài lần nữa, trông không nghiêm trọng lắm, mà cũng thật sự không đau lắm, chắc là tối qua lúc ra khỏi xe đã vô tình đụng phải.