Quá trình đăng ký không lâu, hai người nhanh chóng đi ra.
Đi đến chỗ đậu xe, Giang Từ đổi tay cầm túi của bác sĩ Cố, kéo mở cửa ghế phụ, nói: "Lần trước chị nói vẫn chưa đi khám, tuần này hoặc tuần sau chúng ta đi khám một chuyến được không chị?"
Cố Phỉ Nhiên cũng đang có ý định này: "Lát nữa đến bệnh viện xem lịch làm việc tuần này, ngày nào nghỉ thì ngày đó đi."
"Có cần khám ở bệnh viện của chị không?" Giang Từ hỏi.
Cố Phỉ Nhiên vừa lắc đầu vừa ngồi vào xe, hai tay kéo dây an toàn, nói: "Không khám ở đây đâu, đến bệnh viện tư. Nếu khám ở bệnh viện Thành Phố, buổi sáng khám, chưa đến trưa thì tất cả đồng nghiệp trong bệnh viện quen biết chị đều sẽ biết chuyện này."
Giang Từ đặt túi lên đùi bác sĩ Cố: "Cũng phải, vậy chị định xong thì nhắn tin cho em."
Cố Phỉ Nhiên: "Ừm."
Giang Từ đóng cửa xe lại, đưa bác sĩ Cố đến bệnh viện đi làm. Sau khi đến nơi, cô cũng tự mình tháo dây an toàn ra đi xuống.
Trong bệnh viện còn có một người phải đến thăm.
Giang Từ đi cùng bác sĩ Cố suốt đường đến cửa văn phòng, trong lúc đó luôn giữ khoảng cách một bước, nhưng lại không rời nửa bước.
"Chị đến rồi, em đi làm việc đi." Cố Phỉ Nhiên vừa nói vừa lấy chìa khóa mở cửa, xoay về bên phải, "cạch" một tiếng, vừa định đưa tay đẩy vào thì một cánh tay dài từ bên cạnh đã đẩy cửa ra trước, tiếp theo cơ thể nàng bị ôm từ phía sau đi vào trong.
Rầm, cửa đóng lại.
Giang Từ áp nàng lên cửa, nghiêng đầu mở môi hôn tới, tay trái đặt trên gáy, ngón cái xòe ra đặt phần thịt đệm lên vị trí cổ họng, tay còn lại siết chặt lấy vòng eo mềm mại.
Chóp mũi hai người chạm vào nhau, trao đổi hơi thở, sự thân mật ở cự ly gần luôn có thể kích phát d*c v*ng chiếm hữu sâu thẳm nhất trong lòng.
Thật ra Giang Từ đã muốn hôn từ lúc rời khỏi nhà rồi.
Hôm nay phải đến Cục quản lý tin tức tố, bác sĩ Cố hiếm khi trang điểm nhẹ, làn da trắng nõn, không một chút tì vết.
Tuy không khác mấy so với ngày thường, đều rất xinh đẹp, nhưng hôm nay không biết tại sao trông lại đặc biệt khác lạ, đôi môi mềm mại, lúc nói chuyện cô cứ không nhịn được mà nhìn chằm chằm, nhưng trên đường đi không tìm được cơ hội nào, cứ nhịn cho đến tận bây giờ.
Vì sắp đến giờ làm của bác sĩ Cố, Giang Từ không dây dưa nhiều, hôn vài phút rồi bắt đầu chỉnh lại áo sơ mi cho bác sĩ Cố.
Cố Phỉ Nhiên dựa vào cửa, hai tay buông thõng bên hông, ánh mắt nhìn thẳng chằm chằm, vừa sâu thẳm lại vừa ánh lên vẻ dịu dàng sáng ngời. Đợi đến khi Giang Từ chỉnh xong, ngẩng đầu nhìn qua, nàng mới khẽ dời tầm mắt đi.
Rời khỏi văn phòng, Giang Từ đến phòng bệnh VIP thăm Hàn Lan Châu. Mấy ngày nay bà ta hồi phục cũng tạm ổn, ngày mai có thể tháo bột, nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa là có thể xuống giường đi lại.
Giang Từ nói với bà ta: "Chuyện thuốc ức chế loại mới được nghiên cứu phát minh ra, chắc hẳn bác đã biết rồi, và người nghiên cứu ra nó cháu tin bác cũng quen thuộc, Cao Xảo Chân, bạn học đại học của bác. Hai người từng là đồng nghiệp trong cùng một đơn vị, sau này Cao Xảo Chân vì một vài lý do mà bị đuổi, rồi bặt vô âm tín, bây giờ lại vì nghiên cứu ra thuốc ức chế loại mới mà một lần nữa xuất hiện trước công chúng."
Hàn Lan Châu: "Cháu muốn nói gì?"
Giang Từ: "Nước chảy chỗ trũng, người đi chỗ cao, chim khôn chọn cành mà đậu. Viện nghiên cứu Tề thị bác đã không thể quay lại được nữa, nhưng Tề Dư Tư vì để cải tiến miếng dán ức chế sẽ còn tiếp tục đến tìm bác. Vì vậy chi bằng chọn một người khác để nương tựa, biết đâu có thể thay đổi vận mệnh sau này của bác."
Những lời cô nói, Hàn Lan Châu chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể hiểu được.
Hàn Lan Châu: "Cháu muốn tôi đầu quân cho Trần Thố?"
Giang Từ khẽ gật đầu: "Trần Thố đã lôi kéo không ít nhân viên nghiên cứu của Dược nghiệp Tề thị, bây giờ lại thành lập một công ty dược phẩm, trong đó còn có người quen cũ của bác là Cao Xảo Chân. Nếu bác đến, không chỉ Trần Thố sẽ không từ chối, mà Cao Xảo Chân cũng sẽ nhiệt liệt chào đón."
Hàn Lan Châu thận trọng nói: "Làm sao cháu biết Cao Xảo Chân nhất định sẽ nhiệt liệt chào đón, cháu đã điều tra chúng tôi à?"
"Đây không phải là điều cơ bản nhất sao?" Giang Từ hỏi ngược lại.
Cao Xảo Chân và Hàn Lan Châu cùng khóa cùng ký túc xá, đi học thì học cùng nhau, tốt nghiệp thì làm việc cùng nhau. Sau này Cao Xảo Chân gặp chuyện, Hàn Lan Châu còn ra tay giúp đỡ bà. Nhưng Cao Xảo Chân lúc đó lòng tự trọng cao ngất trời, sau khi bị đuổi việc thì đi thẳng luôn.
Còn về việc hai người có liên lạc với nhau trong khoảng thời gian đó không thì không ai biết được, nhưng tiếng "chúng tôi" mà Hàn Lan Châu vừa nói cũng đủ để chứng minh, quan hệ của hai người họ ít nhất bây giờ vẫn không tệ.
Hàn Lan Châu không lập tức đồng ý: "Cháu đưa thông tin liên lạc của Cao Xảo Chân và Trần Thố cho tôi, tôi sẽ tự liên lạc."
Giang Từ: "Được thôi."
Hàn Lan Châu nhìn Giang Từ, trong lòng có một thắc mắc: "Trước đây tôi đối xử với cháu như vậy, tại sao cháu còn giúp tôi? Dựa trên kinh nghiệm nhìn người nhiều năm của tôi, Giang Từ cháu tuy không thể nói là giống hệt Tề Dư Tư, nhưng cũng tuyệt đối không phải người tốt, thậm chí có thể còn ác hơn cả Tề Dư Tư."
Giang Từ cười nhẹ: "Cháu giúp bác, đương nhiên là có điều kiện của cháu. Nhưng những điều kiện này đều là chuyện sau này, bây giờ bác cứ coi như cháu thuần túy đang giúp bác, giúp bác thoát khỏi nanh vuốt của Tề Dư Tư, thế nào?"
"...Được." Hàn Lan Châu cũng không còn lựa chọn nào khác.
Giang Từ lấy điện thoại ra gửi thông tin liên lạc của Trần Thố và Cao Xảo Chân cho bà ta, đồng thời nhắn tin cho Trần Thố: Chín giờ gặp.
Trần Thố: Ừm.
Giang Từ đứng dậy rời khỏi đây, giờ cao điểm buổi sáng để đến Bác Nguyên. Vừa vào đại sảnh, đã có nhân viên nhận ra và đến đón cô.
Nhân viên: "Giám đốc Giang, mời cô đi theo tôi."
"Được." Giang Từ nói.
Nhân viên dẫn cô đi thang máy chuyên dụng lên tầng, đến văn phòng chủ tịch nơi Trần Thố đang ở. Hai người đi đến cửa văn phòng, nhân viên không gõ cửa mà đẩy thẳng cửa vào: "Giám đốc Giang, mời cô."
Giang Từ vừa vào vừa nghiêng người nói: "Cảm ơn."
"Không có gì." Nhân viên đợi Giang Từ vào trong rồi đóng cửa văn phòng lại, không gian xung quanh lập tức yên tĩnh hơn rất nhiều.
Giang Từ xách theo hộp trà trong tay, đi về phía bàn trà nơi Trần Thố đang ngồi, chưa đến nơi đã cất tiếng gọi: "Chủ tịch Trần."
Trần Thố nhìn qua, không đứng dậy chào đón, chỉ dùng giọng điệu thoải mái pha chút trêu chọc nói với cô: "Hôm qua cháu đã muốn đến tìm dì, nhưng vì có việc nên lỡ mất, hôm nay lại đến sớm như vậy, chắc hẳn chuyện muốn bàn với dì là chuyện không thể không nói."
Giang Từ đưa hộp trà đặt lên trước mặt Trần Thố: "Đây là trà cũ cháu nhờ bạn đặc biệt mua cho dì, dì nếm thử xem."
Trần Thố: "Được, ngồi đi."
"Vâng." Giang Từ xoay người đi đến ngồi xuống phía đối diện.
Trần Thố cầm lấy hộp trà Giang Từ mang đến, xem xét kỹ lưỡng rồi nói: "Là trà ngon, cảm ơn ý tốt của giám đốc Giang."
Vừa nói bà ta vừa cầm ấm nước lên pha trà, thần thái thong dong tự tại, xem ra dạo gần đây tâm trạng không tệ.
Sau khi ngồi xuống, Giang Từ nhìn khay trà và các loại trà cụ bày trên bàn, rồi thẳng thắn nói: "Không giấu gì chủ tịch Trần, hôm nay cháu đến tìm dì quả thực có một chuyện khá quan trọng muốn nói, chỉ là không biết nói ra rồi, chủ tịch Trần có đồng ý hay không."
Trần Thố một lòng tập trung vào việc pha trà: "Giám đốc Giang cứ nói trước đi."
Giang Từ: "Cháu muốn đầu tư vào công ty dược phẩm mà dì thành lập."
Một câu nói ngắn gọn súc tích đã thể hiện rõ chuyện cô đến để nói.
Tuy trong lĩnh vực đầu tư, đa số nhà đầu tư là bên A, người được đầu tư là bên B, nhưng thỉnh thoảng cũng có trường hợp nhà đầu tư là bên B, nhưng Giang Từ hôm nay đến đây không phải để làm bên B.
Trần Thố không có phản ứng gì lớn: "Cháu không phải nói rằng, cháu chỉ đồng ý điều kiện của dì, không tham gia vào cuộc đấu tranh với Tề thị sao?"
Giang Từ đáp: "Trước đây cháu có thái độ đó, bây giờ cũng vẫn thái độ đó. Muốn đầu tư, chỉ là cảm thấy ngành công nghiệp thuốc ức chế này có lợi nhuận. Dược nghiệp Tề thị trước đây bán miếng dán và thuốc ức chế có tác dụng phụ mà còn có thể kiếm được nhiều như vậy trên thị trường. Thuốc ức chế dưới trướng chủ tịch Trần hoàn hảo đến thế, lợi nhuận chẳng phải còn nhiều hơn sao? Cho nên cháu đến đây để chia một miếng bánh, không biết chủ tịch Trần có bằng lòng san sẻ không?"
Trần Thố cầm ấm trà lên từ từ rót nước pha trà, dòng nước chảy xuống theo vòi ấm, vang lên tiếng leng keng trong văn phòng yên tĩnh.
Công ty dược phẩm vừa mới thành lập, rất nhiều việc vẫn còn đang trong giai đoạn khởi đầu.
Bên Bác Nguyên tuy mấy năm nay làm ăn không tệ, nhưng chỉ dựa vào một mình Bác Nguyên để chống đỡ một công ty dược phẩm vừa mới khởi nghiệp vẫn còn hơi gượng ép. Vì vậy sau này việc kêu gọi vốn đầu tư là một quy trình không thể thiếu.
Hiện tại nhìn khắp thành Lâm Giang, người có thể đạt yêu cầu đầu tư chỉ có Thịnh Đỉnh nhà họ Phó, Vinh Hòa Quốc Tế, Tập đoàn Kiều thị, tiếp đến là Tập đoàn Giang thị. Nhưng bên nhà họ Phó khó nói, Vinh Hòa Quốc Tế vẫn luôn không hứng thú với công ty dược phẩm, còn nhà họ Kiều lại vì chuyện Kiều Vân Trì nhập viện bị chụp lén mà bất mãn với mình, tuyệt đối sẽ không đầu tư. Vậy thì chỉ còn lại Tập đoàn Giang thị, một công ty có đà phát triển rất tốt trong tương lai.
Thực ra ngoài họ ra, Trần Thố cũng có những lựa chọn khác, nhưng chắc chắn sẽ bị đối phương hét giá trên trời.
Giang Từ và nhà họ Giang thực ra là lựa chọn tối ưu nhất.
Trần Thố: "Dì nhớ Giang thị hiện tại đang chuẩn bị rất nhiều dự án, vì vấn đề chuỗi vốn, trước đây còn phải hỏi vay vốn đầu tư từ Thịnh Đỉnh nhà họ Phó. Bây giờ giám đốc Giang đột nhiên nói muốn đầu tư vào công ty dược phẩm của dì, cháu có đầu tư nổi không?"
Giang Từ đáp: "Đó không phải là vấn đề chủ tịch Trần cần phải cân nhắc, đã là đầu tư thì chỉ cần có thể bỏ tiền ra là được."
"Cháu tự tin như vậy, là vì mối quan hệ với cô hai nhà họ Phó, Cố Phỉ Nhiên sao?" Trần Thố ngẩng mắt nhìn Giang Từ.
Giang Từ nghe lời này, sắc mặt vẫn như thường.
Trước đây Tề Dư Tư và người của Cục quản lý tin tức tố trực tiếp đến tận nhà họ Phó, mời bác sĩ Cố đến viện nghiên cứu. Trần Thố đã cài cắm không ít người trong viện nghiên cứu, bà ta không thể không biết được, huống hồ mối quan hệ giữa mình và bác sĩ Cố cũng chỉ cần điều tra qua là có thể biết được.
Giang Từ: "Cháu và bác sĩ Cố yêu nhau là chuyện riêng của hai chúng cháu, không liên quan đến công việc của hai nhà, càng không liên quan đến tiền bạc. Nhưng chủ tịch Trần đã nhắc đến, chắc hẳn dì cũng có thể hiểu được, nếu một khi cháu và nhà họ Phó kết thân, vậy thì mối quan hệ trong đó sẽ không còn như trước nữa. Cộng thêm mối quan hệ giữa Vinh Hòa Quốc Tế và hai nhà chúng cháu, sau này cục diện ở Lâm Giang sẽ ra sao cũng không ai nói trước được."
Liên hôn thông gia, liên kết không chỉ là hai gia đình, mà còn là lợi ích và mạng lưới quan hệ đằng sau.
Trần Thố đương nhiên có thể hiểu được, nhưng có một điểm bà ta không hiểu: "Nhà họ Giang và nhà họ Phó các người không phải là thế thù ba mươi năm sao? Tại sao cô hai nhà họ Phó lại ở bên cháu? Với lại, Phó Nguyễn Ý và Phó Hiển Thanh có đồng ý cho hai người ở bên nhau không?"
Giang Từ: "Câu hỏi đầu tiên cháu chỉ có thể nói, là duyên phận; câu hỏi thứ hai, giám đốc Phó đã đồng ý rồi."
Phó Nguyễn Ý đồng ý rồi ư? Trần Thố quả thực kinh ngạc.
Dựa trên những thông tin bà ta nhận được trong thời gian này, sau khi biết chuyện, Phó Nguyễn Ý không phải nên là người tức giận nhất sao?
Giang Từ: "Chuyện này chủ tịch Trần có thể suy nghĩ kỹ, nếu ngày nào đó nghĩ thông rồi, thì cứ gọi điện hoặc nhắn tin cho cháu, cháu lúc nào cũng đợi tin của dì. Ngoài ra, chuyên gia tuyến thể nổi tiếng trong nước, Hàn Lan Châu, dạo gần đây cũng sẽ liên lạc với dì, bà ấy và bác Cao là bạn học nhiều năm, năng lực không tồi. Có hai người họ ở đó, cháu tin sự nghiệp của chủ tịch Trần sau này nhất định sẽ có tương lai tươi sáng."
Hàn Lan Châu?
Trần Thố thực ra đã sớm có ý định lôi kéo bà ta, nhưng bà ta vẫn luôn lượn lờ giữa hai nhà Lục và Tề, không có cơ hội ra tay.
Trần Thố: "Dì sẽ nghiêm túc cân nhắc."
Giang Từ đứng dậy: "Vậy thì chủ tịch Trần, hôm nay chúng ta trò chuyện đến đây thôi, mong chờ lần gặp mặt tiếp theo của chúng ta."
Lần này Trần Thố đã đứng dậy, "Ừm."
Trần Thố tiễn Giang Từ đến cửa thang máy, đợi thang máy đến, nhân viên đã đưa cô ra đến cửa.
Giang Từ rời khỏi đây, về công ty bắt đầu bận rộn với công việc.
Khoảng thời gian này bận rộn chuyện của viện nghiên cứu Tề thị, công việc ở công ty đã bị trì hoãn khá nhiều, phải nhanh chóng bắt tay vào làm lại. Còn bên nhà họ Phó cũng phải tìm cách giải quyết trong vòng một tháng, nếu không kéo dài, bên bác sĩ Cố sẽ không giấu được nữa.
Hơn chín giờ tối, Giang Từ cầm tài liệu cùng Tiểu Ninh đi tìm chị Giang Khê bàn chuyện, kết quả đi được nửa đường thì đột nhiên đụng phải một người.
Giang Từ và Giang Ninh nhìn thấy đối phương thì mặt mày đều kinh ngạc tột độ, còn đối phương nhìn thấy hai người họ thì lại càng xấu hổ đến mức chỉ muốn đào lỗ chui xuống.
"Ờ... Tiểu Từ, Tiểu Ninh, haha, lâu rồi không gặp, hai em có nhớ chị không?" Lý Vọng Tụng vừa nói vừa vỗ hai tay vào nhau, cười gượng đi về phía hai người họ, vẻ mặt cực kỳ không tự nhiên.
Cả hai đều không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm.
Lý Vọng Tụng nhất thời càng thêm xấu hổ, gò má suýt nữa đã nghẹn đến đỏ bừng, cười như không cười nói: "Không đáp lại một tiếng à?"
Giang Từ nghiêm túc đưa tay trái lên, nhìn vào cổ tay trống không, hỏi: "Chị Vọng Tụng, giờ này rồi, sao chị lại xuất hiện ở đây? Vừa rồi em còn tưởng mình nhìn nhầm người."
Giang Ninh: "Em cũng vậy."
Lý Vọng Tụng tiếp tục cười gượng, nói: "Có chút chuyện công việc muốn bàn với các em, nên chị đến đây, hahaha."
"Công việc?" Giang Từ không tin, "Em nhớ hợp tác giữa Giang thị và Vinh Hòa Quốc Tế đã kết thúc từ quý trước rồi, quý sau còn chưa bắt đầu, chị Vọng Tụng, chị đến đây là để bàn chuyện gì vậy ạ? Với lại, công việc quý trước là do em tiếp quản, cho dù chị có vấn đề gì, cũng nên tìm em mới phải, sao lại chạy đến cửa văn phòng của chị Giang Khê thế này, có phải nhân viên đã dẫn chị đi nhầm đường không ạ?"
Lý Vọng Tụng vừa nghe, lập tức hùa theo: "Đúng đúng, chính là nhân viên của các em dẫn chị đi nhầm đường. Chị nói chị đến gặp giám đốc Giang có việc, chắc các cô ấy hiểu nhầm thành chị của em, nên mới dẫn chị đến đây. Haizz, đúng là làm ăn chán thật."
Giang Từ: "Nhưng chức danh của chị em đâu phải là giám đốc Giang, mà là chủ tịch Giang cơ."
Nụ cười của Lý Vọng Tụng cứng đờ: "..."
Giang Ninh cười khẽ, nói: "Không sao đâu chị Vọng Tụng, có lẽ chị mới về, nhất thời chị chưa kịp đổi cách xưng hô thôi."
Lúc này Lý Vọng Tụng đã không cười nổi nữa, chỉ biết hùa theo: "Đúng, chắc là do chị gọi nhầm, nhân viên cũng hiểu nhầm. Thôi, muộn thế này rồi, chị không bàn công việc với các em nữa, các em tan làm sớm đi, ngày mai chị lại đến."
Lý Vọng Tụng nói xong định bỏ đi, nhưng khi đi ngang qua Giang Từ thì bị níu cánh tay lại, và bị gọi: "Chị Vọng Tụng."
Lý Vọng Tụng căng thẳng nói: "Sao, sao thế?"
Giang Từ: "Xe của chị em hôm nay hình như bị hạn chế lưu thông, giờ này lại là giờ cao điểm tan tầm, ra ngoài khó bắt taxi. Chị đã đến đây rồi, có muốn giúp chúng em đưa chị Giang Khê về nhà không?"
"Hả?" Lý Vọng Tụng ngơ ngác.
Giang Từ buông tay xuống: "Em và Tiểu Ninh vào nói chuyện với chị ấy vài phút là ra ngay, chị ở đây đợi một chút nhé."
Lý Vọng Tụng: "Ồ... được."
Giang Từ: "Vậy chúng em qua đó trước."
Lý Vọng Tụng gật đầu: "Được."
Trước khi vào văn phòng của Giang Khê, Giang Từ đã gọi một nhân viên giúp rót một cốc nước, lấy một ít bánh điểm tâm cho chị Vọng Tụng.
Cô và Tiểu Ninh vào văn phòng bàn công việc với chị Giang Khê.
Hai người vào thẳng vấn đề, chưa đến hai mươi phút đã bàn xong.
Giang Từ cầm tập tài liệu trong tay nhưng không đứng dậy rời đi, mà ngẩng đầu nhìn chị Giang Khê, gọi: "Chị."
"Ừm, sao thế?" Giang Khê dời mắt khỏi máy tính.
Giang Từ nói: "Chị Vọng Tụng đang ở ngoài cửa văn phòng đợi chị."
Giang Khê thoáng sững sờ, tay phải siết chặt con chuột, khẽ di chuyển qua lại, nhưng rất nhanh lại dừng lại, "Các em ra ngoài rồi thì bảo em ấy về đi."
Giang Từ: "Chị không gặp chị ấy à?"
Giang Khê thu tay trái về đặt lên mép bàn, từ từ nắm chặt lại, "Không có gì đáng gặp cả, các em cứ coi như không thấy là được."
"Vâng ạ." Chị đã nói vậy rồi, nói nhiều cũng vô ích. Giang Từ và Tiểu Ninh cùng đứng dậy, nói: "Vậy chúng em đi đây, chị cũng tan làm sớm đi nhé."
Giang Khê cười gật đầu: "Ừm."
Hai người đóng cửa văn phòng rời đi.
Giang Ninh tò mò nói: "Trước đây chưa từng nghe nói chị và chị Vọng Tụng có liên lạc, sao đột nhiên cảm giác quan hệ đã khác đi rồi. Mà xem trạng thái của hai người, giống như vừa mới chia tay vậy."
Giang Từ: "Chuyện này chỉ có hai người họ biết thôi."
Mấy năm nay chị ở nước ngoài, rất ít khi về.
Bên chị Vọng Tụng... cũng ở nước ngoài hai năm mới về, cho nên hai người là trước đây đã có mối quan hệ này, hay là ở nước ngoài vô tình có liên lạc?
"Chị Vọng Tụng." Giang Từ và Giang Ninh đi tới gọi.
Lý Vọng Tụng đứng dậy, vẻ mặt đã nghiêm túc hơn lúc nãy rất nhiều: "Tiểu Từ, Tiểu Ninh, các em bàn xong việc rồi à?"
"Vâng."
Giang Từ trả lời xong, nói thẳng: "Chị ấy bảo chị về đi."
Tâm trạng vừa mới trấn tĩnh lại của Lý Vọng Tụng, vì sáu chữ này mà ánh mắt lập tức trở nên ảm đạm, trông rất thất vọng.
Lý Vọng Tụng: "Được, vậy chị về trước đây."
Tuy Giang Từ rất muốn hỏi tình hình hiện tại của hai người họ, nhưng nhìn trạng thái bây giờ của chị Vọng Tụng, chắc hỏi cũng sẽ không nói.
Giang Từ đành nói trước: "Chị Vọng Tụng, nếu có cần gì thì có thể liên lạc với em và Tiểu Ninh, em và Tiểu Ninh nhất định sẽ giúp chị."
Giang Ninh: "Vâng, chị cứ hỏi thoải mái ạ."
Vẻ mặt Lý Vọng Tụng từ từ giãn ra, nhìn hai đứa nhóc lém lỉnh này, cười nói: "Được, có cần chị nhất định sẽ liên lạc."
"Vậy chúng em tan làm về trước đây." Giang Từ nói, lát nữa cô còn phải đến bệnh viện đón bác sĩ Cố tan làm.
Lý Vọng Tụng: "Được, các em tan làm đi."
Giang Từ: "Vâng."
Hai người nghiêng người đi vòng qua cô, sắp đến cửa thang máy thì đột nhiên bị Lý Vọng Tụng đuổi theo gọi lại, "Tiểu Từ, Tiểu Ninh."
"Sao thế ạ?" Cả hai cùng xoay người lại.
Lý Vọng Tụng nói với họ: "Thứ sáu tuần này chị sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ ở trường đua ngựa, lúc đó các em đến nhé."
Giang Từ đồng ý: "Được."
Giang Ninh cũng không có ý kiến: "Vâng ạ."
Thấy hai người họ đồng ý nhanh như vậy, Lý Vọng Tụng định nói một hơi cho xong, nhưng lời đến bên miệng lại bắt đầu ấp úng không biết phải nói thế nào.
Giang Từ và Giang Ninh đều là người tinh ý, sau khi thấy sự do dự của cô, bèn nói thẳng: "Hôm đó cũng sẽ gọi chị cả đi cùng."
Lý Vọng Tụng theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn họ, mắt đầy vẻ ngạc nhiên và vui mừng. Nhưng vẻ vui mừng đó vừa mới hiện ra chưa đầy một giây đã nhanh chóng bị dằn xuống, cô nói: "Cái đó, sao cũng được, chị của em đi hay không cũng không quan trọng."
"Vậy sao?" Giang Ninh hỏi ngược lại: "Nếu chị Vọng Tụng nói như vậy, vậy thì chúng em không mời nữa."
Lý Vọng Tụng lập tức sốt ruột, "Ấy, em!"
Sốt ruột xong, nhận thấy có gì đó không ổn, cô cố tình ho khan hai tiếng nói: "Tiểu Ninh, em không thể học hư theo Tiểu Từ được đâu."
Giang Từ đứng một bên: "?"
Hình như cô có nói gì không nên nói đâu nhỉ.
Giang Ninh cười khẽ, dạy dỗ: "Chị em là người ăn mềm không ăn cứng, chị càng cứng rắn, chị ấy càng dễ làm ngược lại. Cho nên chị Vọng Tụng à, chị phải học cách mềm mỏng. Nhưng mà, chị em cũng không phải là người không phân biệt phải trái, nếu chị cảm thấy là chuyện đúng thì cứ kiên trì, nếu cảm thấy chuyện này không đúng thì phải nói lý lẽ. Tuy nói lý lẽ không hẳn là cách thông thường, nhưng chị em nhất định sẽ nghe. Tóm lại, mềm cứng kết hợp mới là chân lý."
Lý Vọng Tụng chăm chú lắng nghe, nghe xong còn hỏi: "Chị của em thật sự chịu nghe lý lẽ à? Sao chị cứ có cảm giác chị ấy là người mềm cứng đều không ăn thua, nói lý lẽ không nghe, mềm mỏng cũng không nghe, hình như nếu tụi chị không liên lạc thì có lẽ chị ấy sẽ tự tiêu hóa tốt hơn."
Giang Ninh: "Đó chính là tính cách của chị em, thỉnh thoảng chị ấy cũng cần không gian riêng. Nhưng những gì cần nói vẫn phải nói."
Lý Vọng Tụng thở dài: "Thôi được, chị biết rồi."
Giang Ninh đã nói xong, đến lượt Giang Từ hỏi, cô hỏi thẳng: "Chị Vọng Tụng, chị và chị em ở bên nhau từ khi nào vậy?"
"Tụi chị là..." Lý Vọng Tụng theo phản xạ định trả lời, lời đã nói được một nửa thì đột nhiên phanh gấp.
Lý Vọng Tụng nghiêm túc đổi giọng: "Chị và chị của em không ở bên nhau, em hỏi lung tung cái gì đấy, cẩn thận để chị em biết đấy."
Giang Từ: "Không ở bên nhau, vậy sao chị lại nghe lời Tiểu Ninh nói, những lời Tiểu Ninh nói khi nãy là khuyên cho mấy người có bạn gái mà chị."
Lý Vọng Tụng: "..."
Cảm giác mình lại bị gài bẫy rồi, cả nhà này sao ai cũng lắm mưu nhiều kế thế.
Lý Vọng Tụng nhớ lại lời dặn của Giang Khê, ho khan một tiếng, kiên quyết nói: "Tiểu Từ, Tiểu Ninh, chị rất nghiêm túc nói với các em, chị và chị Giang Khê của các em không ở bên nhau, tụi chị không có quan hệ gì cả, nhiều nhất chỉ là thanh mai cùng nhau lớn lên thôi."
Giang Từ: "Ồ, vậy thì chị Vọng Tụng, chẳng lẽ chị không muốn ở bên chị em ạ?"
Lý Vọng Tụng lập tức lại cạn lời: "..."
Tiểu Từ này, thật sự là hỏi lung tung.
Lý Vọng Tụng: "Chị đã nói rồi, chị và chị Giang Khê của các em không có quan hệ đó. Thôi, các em đừng hỏi nữa, mau tan làm đi. Thứ sáu tuần này nhớ đến dự tiệc, ngày mai chị sẽ gửi thiệp mời cho các em. Còn Giang Khê có đến hay không, hoàn toàn tùy ý chị ấy."
Giang Từ cười nói: "Vâng ạ, em biết rồi."
Giang Ninh cũng đồng ý: "Vâng ạ."
Nói chuyện xong, cả ba người rời đi.
Về chuyện của chị Giang Khê và chị Vọng Tụng, tuy cảm thấy đột ngột nhưng cũng không đến mức không thể tin được, nên Giang Từ và Giang Ninh quyết định, có thể giúp thì sẽ giúp, nhưng chủ yếu vẫn là xem ý của chị mình.
Giang Từ mang tài liệu về văn phòng, xuống lầu lái xe đến bệnh viện đón bác sĩ Cố tan làm. Trên đường đi cô đã nhắn tin, nhưng mãi đến bệnh viện mới nhận được hồi âm của bác sĩ Cố.
Bác sĩ Cố nói bên này có thể phải đợi thêm khoảng hai mươi mấy phút nữa.
Giang Từ bảo nàng cứ từ từ làm việc.
Bên Bác Nguyên đang đợi tin tức, bên công ty mọi thứ đều đang đi vào quỹ đạo, Hàn Lan Châu cũng đã được Trần Thố tiếp nhận.
Vậy thì chuyện quan trọng nhất tiếp theo, là nhà họ Phó.
Giang Từ ngồi trên chiếc ghế dài bên ngoài văn phòng của bác sĩ Cố, tìm kiếm thông tin liên quan đến bà cụ nhà họ Phó cũng như một số sở thích của bà, và cả những hoạt động mà bà cụ nhà họ Phó sẽ tham gia gần đây.
Tuy không biết cách này có được không, nhưng ít nhất phải làm quen với bà cụ, nếu không nói thẳng ra thì quá không đáng tin cậy rồi.
Giang Từ đang tìm kiếm thì đột nhiên nhận được một bản thiệp mời điện tử do chị Vọng Tụng gửi đến trước. Chị ấy còn nói, bữa tiệc nhỏ thứ sáu tuần này, bà cụ Phó cũng sẽ tham gia, hơn nữa không chỉ có bà cụ Phó, mà còn có cả chủ tịch Lý, ngay cả bà nội của cô cũng được mời.
Đây là buổi tụ họp của các bà nội sao?