Sau Khi Bất Ngờ Đánh Dấu Nữ Thần O Lạnh Lùng Của Người Yêu Cũ

Chương 116

Cố Phỉ Nhiên nghĩ về dáng vẻ của hai người họ trong đầu rồi nói: "Chuyện tình cảm đúng là không thể đoán trước được."

 

"Đúng vậy." Giang Từ đáp lại, cài cúc áo đến chiếc cuối cùng trên cổ, hai tay buông xuống ôm lấy nàng, cúi đầu hôn.

 

Cố Phỉ Nhiên vốn còn đang nghĩ về câu nói lúc nãy của cô, không kịp phòng bị đã bị hôn lên khóe môi, ngay sau đó cô nhanh chóng hé môi cắn lấy, hơi thở quyện vào nhau đặc quánh đầy ái muội, hàm răng dễ dàng bị cạy mở để đầu lưỡi tiến vào sâu hơn, lòng bàn tay cách lớp áo sơ mi áp lên bụng của nàng.

 

Hàng mi dày của nàng cụp xuống nhìn Giang Từ, chợt cảm thấy người này sang đây nói chuyện này chỉ là viện cớ để muốn hôn mình mà thôi.

 

Giang Từ ôm người ta hôn trong phòng thay đồ mấy phút, chiếc áo sơ mi vừa mặc chỉnh tề đã bị cô kéo đến nhăn nhúm, lúc buông ra nhìn thấy, trong lòng cô có hơi để ý.

 

Cố Phỉ Nhiên an ủi: "Không sao đâu, đến bệnh viện cũng phải mặc áo blouse trắng, cả một ngày trời cũng như nhau cả thôi."

 

Giang Từ: "Vâng."

 

Hai người sửa soạn xong xuôi thì ra ngoài, cùng nhau đi thang máy xuống lầu.

 

Giang Từ đưa bác sĩ Cố đến tận cửa phòng làm việc, đưa cốc nước và đồ ăn vặt bổ sung đường cho nàng rồi dặn dò: "Tuy bác sĩ các chị một khi đã vào guồng công việc thì rất khó dừng lại, nhưng chị vẫn phải chăm sóc bản thân cho tốt, hơn nữa bây giờ chị đang trong giai đoạn đầu, càng phải chú ý nhiều hơn. Buổi tối em sẽ cố gắng tan làm đến đón chị."

 

Cố Phỉ Nhiên dùng hai tay nhận lấy, khẽ nói: "Ừ, chị sẽ chú ý mà, với cả ở đây là bệnh viện rồi, có vấn đề gì chị sẽ đi kiểm tra ngay lập tức."

 

Giang Từ nhìn nàng chằm chằm: "Được."

 

"À phải rồi." Cố Phỉ Nhiên vừa định xoay người vào phòng làm việc thì chợt nhớ ra một chuyện, bèn nói với cô: "Vì Chủ nhật chúng ta phải về nhà họ Phó thăm bà ngoại nên chị đã dời lịch khám thai ngày Chủ nhật sớm hơn hai tiếng. Sáu giờ sáng chúng ta đi khám thai, làm xong trong ba tiếng thì vừa kịp về nhà họ Phó."

 

Giang Từ nhíu mày: "Có vất vả quá không chị?"

 

"Không sao đâu." Cố Phỉ Nhiên lắc đầu: "Tối hôm trước đi ngủ sớm là được rồi, trái lại là em đó, cũng phải chú ý nghỉ ngơi, bình thường thỉnh thoảng có thể rèn luyện sức khỏe."

 

Cố Phỉ Nhiên rảnh ra tay phải, đưa tới chọc chọc vào bụng cô, nhỏ giọng nhắc nhở: "Cơ bụng không còn rõ như trước nữa rồi."

 

Giang Từ: "..."

 

Sao vẫn còn để ý chuyện này chứ.

 

Giang Từ đưa tay che bụng mình, có chút ngượng ngùng: "Em biết rồi, thời gian tới em sẽ tập lại, lấy lại cơ bụng."

 

Cố Phỉ Nhiên cười khẽ, nói: "Cơ bụng là thứ yếu, vốn dĩ chị muốn em rèn luyện sức khỏe, giữ gìn sức khỏe và tinh thần sung mãn. Sau khi em ra khỏi viện nghiên cứu trông gầy đi một chút, tinh thần cũng sa sút rõ rệt. Công việc không bận thì hãy cho mình thời gian thư giãn, bên chị em không cần lo lắng đâu, hơn nữa còn có cả chế độ nghỉ thai sản mà."

 

"Em biết rồi." Giang Từ bỏ tay xuống.

 

"Được rồi, chị đi làm đây, em cũng đi đi." Cố Phỉ Nhiên sờ sờ má cô, xoay người vào phòng làm việc thay quần áo.

 

Giang Từ không đi ngay, cô đứng đợi ở cửa phòng làm việc cho đến khi bác sĩ Cố thay áo blouse trắng xong ra ngoài đi khám phòng bệnh mới rời khỏi bệnh viện.

 

Giang Từ đến công ty, lúc chuẩn bị vào thang máy, cô ngẩng đầu thì bắt gặp Tiểu Ninh đang ngáp ngắn ngáp dài, bèn tiến lên hỏi: "Sao lại buồn ngủ thế này, tối qua không ngủ ngon à?"

 

Giang Ninh bị hỏi lại bất giác ngáp một cái nữa, đáp: "Vâng, bốn giờ sáng em mới ngủ, chỉ ngủ được hai ba tiếng thôi."

 

Bốn giờ sáng mới ngủ?

 

Giang Từ nhớ lại tin nhắn Tiểu Ninh gửi tối qua, sau khi chị Vọng Tụng được hai người họ đưa đến nhà chị Giang Khê, Tiểu Ninh đã rời đi cùng với giám đốc Phó...

 

Giang Từ hỏi: "Tối qua lúc em trả lời tin nhắn của chị, tầm gần mười hai giờ, về đến nhà cũng chưa đến một tiếng, sao lại ngủ muộn thế?"

 

Giang Ninh hít một hơi thật sâu rồi lại thở dài thườn thượt, giải thích: "Tối qua rời khỏi nhà chị Giang Khê là mười hai giờ, nhưng lúc đi, giám đốc Phó đó vì chuyện của chị Vọng Tụng mà bực tức suốt cả quãng đường. Em không quen thân với vị giám đốc Phó này lắm, trên đường cũng không dám mở miệng nói gì, nên cũng không nói địa chỉ nhà cho tài xế, định bụng xuống xe ở cổng khu nhà rồi tự bắt taxi về. Nhưng lúc đến cổng em đề nghị xuống xe thì vị giám đốc Phó đó đột nhiên hỏi..."

 

"Em xuống xe làm gì?" Phó Nguyễn Ý hỏi cô nàng.

 

Bàn tay đang định mở cửa xe của Giang Ninh khựng lại, cô nàng nói: "Dạ bởi vì... đây là nhà của giám đốc Phó, em phải về nhà mình ạ."

 

Phó Nguyễn Ý hỏi ngược lại: "Em không nói cho tài xế địa chỉ nhà em à?"

 

Giang Ninh nhớ lại bầu không khí nghiêm nghị đến gần như đáng sợ trong xe suốt quãng đường, tay phải từ từ rời khỏi cửa xe, nói: "Vì muộn quá rồi ạ, em sợ làm phiền chị nghỉ ngơi nên không nói với tài xế, em tự bắt taxi là được rồi."

 

Phó Nguyễn Ý: "Em rời đi từ trường đua ngựa của nhà họ Phó chúng tôi, cũng là do tôi gọi đi làm việc, bây giờ để em một mình bắt taxi về, nếu để Giang Từ biết được thì tôi biết giải thích với nó thế nào?"

 

"Không sao đâu ạ, chị ấy sẽ không để ý đâu."

 

Giang Ninh lúc nào cũng sẵn sàng mở cửa xe rời đi, tình hình bây giờ, thay vì để vị giám đốc Phó này đưa về, chi bằng tự mình bắt taxi còn hơn.

 

Phó Nguyễn Ý lạnh mặt: "Nó không để ý, nhưng tôi để ý, lỡ như chuyện này truyền ra ngoài, sẽ không tốt cho danh tiếng của nhà họ Phó chúng tôi. Em ở đâu, tôi bảo tài xế đưa em về."

 

Giang Ninh vốn định dùng dằng một chút để giành quyền tự bắt taxi về, nhưng thấy thái độ của vị giám đốc Phó này, dùng dằng nhiều hơn có khi đối phương lại càng tức giận hơn.

 

Thế là cô nàng đành nói thẳng địa chỉ nhà mình cho tài xế.

 

"Rồi sao nữa?" Giang Từ hỏi dồn.

 

Giang Ninh thở dài: "Sau đó trên đường đưa em về nhà, chị Vọng Tụng gọi điện tới, nói chị Giang Khê đuổi chị ấy ra ngoài rồi, vừa khóc vừa bảo chúng em quay lại đón. Giám đốc Phó nhận điện thoại, đầu tiên là châm chọc mỉa mai một trận, sau đó ra lệnh cho tài xế quay đầu xe lại đón người. Kết quả là đến cửa nhà chị Giang Khê mà không thấy chị ấy đâu, gọi điện mới biết, chị Giang Khê bị sự đáng thương của chị Vọng Tụng làm cho cảm động nên đã cho chị ấy quay lại rồi, hai bọn em đi một chuyến công cốc."

 

Giang Ninh kể tiếp: "Lúc chị Vọng Tụng gọi điện còn đặc biệt dặn chúng em tuyệt đối không được gõ cửa, nếu không chị Giang Khê nhất định sẽ đuổi chị ấy ra ngoài."

 

Giang Từ nghe đến nhập tâm: "Với tính tình của giám đốc Phó thì chắc là không đồng ý đâu nhỉ."

 

"Vâng ạ." Giang Ninh khẳng định chắc nịch: "Vị giám đốc Phó đó ngay tại chỗ, không chút nể nang từ chối chị Vọng Tụng, rồi tiến lên bấm chuông cửa. Chưa đầy một phút, chị Giang Khê mở cửa ra, thấy hai đứa em quay lại, cũng không chút do dự gọi ngay chị Vọng Tụng bắt chị ấy đi cùng chúng em. Kết quả là chị Vọng Tụng sống chết không chịu ra, giám đốc Phó liền đứng ở cửa châm chọc mỉa mai chị Vọng Tụng suốt mười mấy phút đồng hồ. Nói đến cuối cùng, em còn cảm thấy chị Giang Khê lại mềm lòng với chị Vọng Tụng nữa rồi."

 

Giang Từ đưa tay lên, cong ngón trỏ xoa xoa ấn đường, cảnh tượng này nghe thôi đã thấy đặc sắc rồi, xem tận mắt chắc còn đặc sắc hơn.

 

Giang Ninh: "Bốn người bọn em đứng ở cửa ồn ào quá lâu, hàng xóm bên cạnh không chịu nổi phải mở cửa ra nói bọn em đêm hôm làm phiền người khác. Bọn em vội vàng xin lỗi người ta, xin lỗi xong xuôi, em kéo vị giám đốc Phó đó đi luôn, chị Vọng Tụng thì được như ý nguyện ở lại nhà chị Giang Khê. Trên đường về lại đổ xăng, rồi sửa đường phải đi đường vòng, về đến nhà đã ba giờ sáng, em tắm rửa xong, lúc nằm hẳn xuống giường nhìn đồng hồ thì đã ba giờ năm mươi bảy phút sáng rồi."

 

Giang Từ nghe xong cũng thở dài: "Đúng là một buổi tối bận rộn."

 

Giang Ninh lại ngáp một cái, nói: "Chị Giang Khê trước giờ luôn thích yên tĩnh, thế mà chị Vọng Tụng lại là người ồn ào, không biết hai người rốt cuộc sống với nhau kiểu gì."

 

'Tinh' — cửa thang máy mở ra, hai người cùng bước ra ngoài.

 

Giang Từ nói: "Có lẽ chính vì tính cách quá khác biệt nên mới có thể thu hút lẫn nhau, chuyện tình cảm đúng là không thể đoán trước được."

 

Giang Ninh quay đầu nhìn chị gái, trêu chọc: "Chị và cô hai nhà họ Phó kia cũng vậy sao?"

 

Giang Từ nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, mình và bác sĩ Cố đều không phải người có tính cách ồn ào, tính cách cũng chẳng hề tương đồng, có thể đi đến ngày hôm nay, hoàn toàn là nhờ vào sự kiên trì không ngừng nghỉ của bác sĩ Cố.

 

Giang Từ nói: "Chị và chị ấy có rất nhiều vướng mắc, tính cách không phải là quan trọng nhất, mà liên quan đến sự cho đi."

 

"Vâng, dù thế nào đi nữa, hạnh phúc là được rồi." Giang Ninh nói.

 

Giang Từ: "Hạnh phúc."

 

Bởi vì phải cùng nhau đến văn phòng chủ tịch họp nên khi hai người đi gần đến cửa thì gặp chị gái đang đợi họ, thỉnh thoảng lại ngáp.

 

"Chị." Hai người cùng gọi.

 

Giang Khê quay đầu nhìn sang, ánh mắt dịu dàng: "Ừ, ăn sáng chưa? Lát nữa họp có thể sẽ hơi lâu đấy."

 

Giang Từ: "Em ăn rồi mới đến."

 

Giang Ninh: "Em ăn rồi ạ."

 

Giang Ninh không kìm được lòng hóng chuyện, tiến lên vài bước lại gần Giang Khê, nhỏ giọng hỏi: "Chị ơi, tối qua chị Vọng Tụng có đi không ạ?"

 

"Chuyện người lớn, trẻ con không được hỏi." Giang Khê không trả lời.

 

Giang Ninh "ồ" một tiếng, nói: "Vậy là ở lại rồi."

 

Giang Từ tuy không hỏi nhưng vẻ mặt hóng chuyện bên cạnh không hề ít đi chút nào.

 

Giang Khê nhìn dáng vẻ tò mò của hai đứa em, cười xoay người đẩy cửa phòng làm việc, "Được rồi, vào họp thôi."

 

Giang Ninh quay đầu nhìn chị gái, hai người cũng cười rồi bước vào.

 

Các dự án lớn của công ty hiện đang được tiến hành một cách có trật tự, hôm nay ba người họp để phân công rõ ràng các dự án và công việc phụ trách của mỗi người, nhằm tạo điều kiện cho hoạt động của các bộ phận sau này.

 

Khi đã bàn bạc gần xong, Giang Từ trình bày ý tưởng muốn đầu tư vào doanh nghiệp dược phẩm Bác Nguyên với họ và đưa ra phương án đầu tư đã chuẩn bị từ trước.

 

Giang Khê và Giang Ninh xem xong đều đồng ý.

 

Một mặt, dự án này thực sự có giá trị đầu tư, mặt khác, khi đạt được hợp tác với Bác Nguyên, họ sẽ có được chỗ dựa của riêng mình trong ngành dược phẩm và Cục quản lý tin tức tố. Trước đây, chính vì họ không hề cân nhắc đến điểm này nên mới bị nhà họ Tề dắt mũi, quyền chủ động vẫn nên nắm trong tay mình thì tốt hơn.

 

Tiền Anh biết ba người họ đang toan tính điều gì, xem xong phương án, bà gập lại ném lên bàn, nói: "Chuyện đầu tư vào dược phẩm Bác Nguyên, được thôi. Nhưng bây giờ các dự án của công ty có không ít chỗ cần tiêu tiền, nếu các cô không làm tốt sản phẩm và doanh số thì chúng ta lấy tiền đâu ra mà đầu tư?"

 

Giang Từ: "Điểm này cháu đã suy nghĩ rồi ạ, lát nữa cháu sẽ họp lại với chị Giang Khê để đưa ra phương án dự án."

 

Tiền Anh: "Được, nếu cô đã suy nghĩ kỹ rồi thì mau đưa phương án ra đây, nếu tôi xem không được thì chuyện đầu tư này hủy bỏ."

 

"Vâng." Giang Từ nói.

 

Tan họp, ba người cùng nhau bước ra khỏi văn phòng.

 

Giang Từ và Giang Khê tiếp tục đi họp, còn Giang Ninh thì quay về phòng ban của mình làm việc, tiện thể sắp xếp chuyện thi đấu ở trường đua ngựa sắp tới.

 

Tối thứ Bảy, Giang Từ tham gia một bữa tiệc tối thương mại, về đến nhà bác sĩ Cố đã là mười một giờ đêm.

 

Cố Phỉ Nhiên từ phòng ngủ ra ngoài lấy đồ, nghe thấy tiếng mở cửa ở huyền quan thì bất giác ngẩng đầu nhìn, không bao lâu sau, Giang Từ với khuỷu tay vắt áo khoác, tay cầm cặp tài liệu, cổ áo sơ mi bung ra để lộ chiếc áo ba lỗ màu đen bên trong, mái tóc có phần rối bù xuất hiện trong tầm mắt.

 

Cố Phỉ Nhiên hỏi: "Sao... tóc tai lại rối bù thế này?"

 

Giang Từ từ từ thẳng lưng đi tới: "Gió thổi mấy cái, em lười chải nên mới thành ra thế này, rối bù lắm ạ?"

 

Cố Phỉ Nhiên gật đầu: "Ừ."

 

"Thôi được rồi." Giang Từ đưa tay sửa lại tóc, Cố Phỉ Nhiên thấy vậy liền nói: "Lát nữa cũng phải gội đầu rồi, không sửa lại cũng không sao đâu."

 

Giang Từ vẫn sửa lại một chút, vì không có gương nên không biết đã chải gọn gàng chưa, cảm thấy cũng tàm tạm rồi mới bỏ tay xuống nói: "Xin lỗi chị, tối nay em tham gia một bữa tiệc công việc nên về muộn."

 

"Không sao, em vất vả rồi." Cố Phỉ Nhiên tiến lên nhận lấy áo khoác và cặp tài liệu trên tay cô, quan tâm nói: "Em đi tắm đi."

 

"Vâng." Giang Từ nắm lấy tay bác sĩ Cố, kéo người lại gần, cúi đầu hé môi cắn lấy môi dưới của nàng để hôn.

 

Lúc đầu Giang Từ chỉ muốn đòi một nụ hôn để xua tan mệt mỏi trong lòng, nhưng đầu môi bác sĩ Cố lại có hương vị ngọt ngào, hôn lên mềm mại khiến người ta bất giác muốn đòi hỏi thêm. Cô đưa tay ôm lấy eo nàng kéo lại gần mình, ngay lúc sắp chạm vào sự mềm mại bên trong, cô chợt nhớ ra mình chưa tắm rửa, bèn vội vàng buông ra, ánh mắt mơ màng cũng trở nên tỉnh táo.

 

Giang Từ: "Em đi tắm trước đây."

 

Nói xong liền quay người chạy vào phòng ngủ.

 

Cố Phỉ Nhiên đứng tại chỗ, từ từ nắm chặt chiếc áo trong tay, đôi mắt mờ ảo, ánh mắt cụp xuống, chỉ còn lại vệt ẩm ướt trên môi.

 

Vì ngày hôm sau phải dậy sớm đi khám nên Giang Từ tắm xong liền cùng bác sĩ Cố tắt đèn đi ngủ.

 

Ngày hôm sau, hơn năm giờ, Giang Từ đúng giờ thức dậy rửa mặt thay quần áo, sau khi xong việc của mình, cô lại giúp bác sĩ Cố chuẩn bị đồ dùng vệ sinh cá nhân, tiện thể kiểm tra lại chứng minh thư cần mang theo và những lưu ý trong quá trình khám bệnh.

 

Giang Từ qua hỏi: "Hôm nay chúng ta có phải kiểm tra đường huyết không chị?"

 

"Có kiểm tra." Cố Phỉ Nhiên hôm nay mặc một chiếc áo ba lỗ tiện cho việc vén lên, tóc dài không buộc mà xõa ra, "Tối qua chị không ăn tối, đã cố ý để bụng rỗng mười tiếng rồi."

 

Giang Từ: "Vậy sau khi làm xong các xét nghiệm cần bụng rỗng như đường huyết, mỡ máu, chúng ta đi ăn sáng trước nhé."

 

Cố Phỉ Nhiên: "Ừ."

 

Tối hôm qua hai người đã thu dọn đồ đạc xong xuôi, vừa rồi kiểm tra lại một lượt, xác nhận đã mang đủ cả rồi, Giang Từ mới nắm tay nàng xuống lầu.

 

"Em căng thẳng lắm à?" Cố Phỉ Nhiên thấy sắc mặt cô có hơi nghiêm trọng.

 

Giang Từ gật đầu: "Một chút ạ."

 

Cố Phỉ Nhiên từ từ nắm lại tay cô: "Lo lắng kết quả xét nghiệm có vấn đề, hay là lo lắng con sẽ di truyền tình trạng của em?"

 

Giang Từ nghe bác sĩ Cố nói đến trường hợp thứ hai, bàn tay trái không được nắm lấy bất giác siết chặt: "Cả hai ạ."

 

Tuy Cố Phỉ Nhiên muốn an ủi cô, nhưng xác suất di truyền trong y học là một vấn đề không thể xem nhẹ, hơn nữa liệu có di truyền hay không, phải đợi đến lúc đứa bé mười tám tuổi phân hóa mới có được câu trả lời.

 

Cố Phỉ Nhiên: "Nếu thật sự di truyền, cũng không phải bệnh nan y gì, sau này giống như em, tìm một Alpha cấp S hoặc Omega cấp S là được."

 

Nỗi lo trong lòng Giang Từ không hề giảm bớt, thậm chí còn ngày một nặng nề hơn: "Nếu tình hình của con còn tệ hơn của em thì sao?"

 

Cố Phỉ Nhiên dịu dàng nói: "Sẽ không đâu."

 

Tuy giờ phút này đang vô cùng lo lắng bất an, nhưng Giang Từ không gây thêm áp lực cho bác sĩ Cố nữa, cô quay đầu nhìn sang, cười nói: "Ngay cả em mà còn được chị chữa lành, con của chúng ta nhất định sẽ di truyền gen ưu tú của chị."

 

Cố Phỉ Nhiên cười khẽ: "Ừ, biết đâu được."

 

Giang Từ khẳng định: "Là nhất định."

 

Cố Phỉ Nhiên nhìn vào mắt cô: "Ừ, là nhất định."

 

Thang máy xuống đến hầm xe, hai người bước ra ngoài, tài xế đã đợi sẵn ở cửa thang máy. Giang Từ kéo cửa sau xe ra, đợi bác sĩ Cố ngồi vào, cô mới khom người ngồi theo sau.

 

Thời gian hẹn khám là sáu giờ, lúc đến là năm giờ năm mươi, nhân viên bệnh viện đã đợi sẵn họ.

 

Bác sĩ tiếp đón nói: "Cô Cố, chúng ta đến các mục khám cần bụng rỗng trước, sau khi làm xong, cô có thể ăn chút gì đó rồi làm các mục khác sau."

 

Cố Phỉ Nhiên: "Được."

 

Giang Từ vừa đi vừa nhìn về phía bác sĩ Cố, nhớ lại những lời nói trong thang máy lúc nãy, trong lòng thầm thấy áy náy. Vấn đề của đứa bé chắc chắn bác sĩ Cố còn lo lắng hơn mình, vậy mà mình còn gây thêm áp lực cho chị ấy, những lời như vậy sau này tốt nhất không nên nói nữa, bây giờ quan trọng nhất là đi khám và nhận kết quả.

 

Giang Từ theo sát bên cạnh bác sĩ Cố suốt cả quá trình, đợi sau khi các mục khám cần bụng rỗng hoàn thành, nhân viên bệnh viện mang đến hai phần bữa sáng dinh dưỡng lành mạnh.

 

Hai người ăn xong lại tiếp tục làm các mục khám khác.

 

Vì hiệu suất khá nhanh, vốn dĩ nói cần ba tiếng nhưng hai tiếng rưỡi đã xong xuôi.

 

Bác sĩ nói: "Hiện tại mọi thứ đều bình thường, đợi khi có kết quả các mục khám khác, chúng tôi sẽ thông báo cho hai vị ngay lập tức."

 

Cố Phỉ Nhiên: "Cảm ơn."

 

Bác sĩ: "Không có gì."

 

Ra khỏi bệnh viện, mặt trời bên ngoài đã lên cao, chiếu rọi khiến người ta không mở nổi mắt, hôm nay lại là một ngày nắng nóng.

 

Cố Phỉ Nhiên lấy điện thoại ra xem giờ, tám giờ rưỡi.

 

Cố Phỉ Nhiên nói với Giang Từ: "Lát nữa chúng ta hãy đến."

 

"Sao vậy chị?" Giang Từ hỏi.

 

Cố Phỉ Nhiên: "Giờ này bà ngoại mới ăn sáng xong, đang là lúc tinh thần tốt nhất, đến đó có khi chưa kịp nói câu nào đã bị mắng rồi. Chín giờ chúng ta đến."

 

Giang Từ bị lý do này chọc cười, còn tưởng đột nhiên có chuyện gì.

 

Giang Từ gật đầu: "Được ạ."

 

Cố Phỉ Nhiên thấy cô cười, bản thân cũng cười theo, hỏi: "Sao nghe đến sắp bị mắng mà lại cười thế này?"

 

"Không có." Xe chạy tới, Giang Từ đưa tay ôm lấy bác sĩ Cố, kéo cửa sau xe ra, nói: "Vốn dĩ hai ngày nay em đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị mắng xối xả rồi, nhưng nghe chị nói vậy, hình như thế nào cũng sẽ bị mắng, chi bằng cứ đến thẳng đó nói, 'Dạ thưa bà, bà cứ mắng cháu luôn đi'."

 

Cố Phỉ Nhiên cười nói: "Được nha, vậy lát nữa em cứ nói như vậy đi."

 

Giang Từ từ chối: "Thế thì không được, em có thể nói với chị, chứ không thể nói với bà ngoại chị được, nếu không thì đúng là tự đi tìm mắng còn gì."

 

"Em cũng biết cơ à." Cố Phỉ Nhiên cười càng sâu hơn.

 

Giang Từ: "Chút tự giác này thì em vẫn có."

 

Hai người lên xe, đợi đến chín giờ, bảo tài xế xuất phát về nhà họ Phó, Cố Phỉ Nhiên đã nhắn tin trước cho bà ngoại.

 

Cuối tuần xe không nhiều, tài xế lái xe, rất nhanh đã đến nơi.

 

Giang Từ cầm đồ xuống xe trước, sau đó quay người đỡ lấy cánh tay bác sĩ Cố: "Chị đi chậm thôi."

 

Cố Phỉ Nhiên: "Ừm."

 

Hai người xuống xe, cùng nhau ngẩng đầu nhìn.

 

Đây là lần đầu tiên Giang Từ đến nhà họ Phó, tường trắng ngói đỏ, nguy nga lộng lẫy, xung quanh có rất nhiều cây xanh, trông không hề ăn nhập với hai chữ "nghiêm nghị", trong lòng cô thoáng chốc bớt căng thẳng đi nhiều.

 

Tâm trạng của Cố Phỉ Nhiên luôn rất tốt, chỉ là lo lắng cho cô mà thôi.

 

Trước khi vào nhà, Cố Phỉ Nhiên quan tâm hỏi: "Em căng thẳng không? Có cần ở ngoài cửa một lát, đợi một chút rồi hãy vào không?"

 

Giang Từ: "Không cần đâu, đi thôi chị."

 

"Được." Cố Phỉ Nhiên dắt cô vào trong.

 

Hai người vào nhà, Cố Phỉ Nhiên lấy từ tủ giày ra một đôi dép lê dùng một lần đưa cho cô: "Nghĩ xong lát nữa gặp sẽ gọi là gì chưa?"

 

Giang Từ khom người ngồi xuống thay dép cho bác sĩ Cố trước: "Bà Phó hoặc là chủ tịch Phó, nếu không ngay từ đầu đã gọi là bà ngoại thì có vẻ thân mật quá, hơi đáng ghét."

 

Cố Phỉ Nhiên: "Vậy thì gọi là bà."

 

Giang Từ: "Vâng."

 

Giang Từ thay dép cho bác sĩ Cố xong, mình cũng mang vào, xách đồ trên tay đi vào trong, dì giúp việc trong nhà ra đón trước, nói: "Cô Cố."

 

Cố Phỉ Nhiên gật đầu, nghiêng người giới thiệu với dì giúp việc: "Dì Lưu, đây là Giang Từ, bạn gái của cháu."

 

Giang Từ cười chào hỏi: "Dì Lưu, lần đầu gặp mặt, chào dì ạ. Cháu là Giang Từ, Giang trong 'sông lớn', Từ trong 'đồ sứ', là bạn gái của bác sĩ Cố, dì cứ gọi cháu là Tiểu Từ là được ạ."

 

Dì Lưu cũng tươi cười vui vẻ, nói: "Chào Tiểu Từ, đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm cô Cố dẫn bạn gái về đấy, xinh đẹp quá."

 

Giang Từ tự hào nói: "Đương nhiên phải xinh đẹp một chút mới xứng với vẻ đẹp của bác sĩ Cố chứ ạ."

 

"Ha ha ha." Dì Lưu không ngờ cô sẽ trả lời như vậy, vui đến không ngậm được miệng: "Cái miệng ngọt ngào thế này, thảo nào theo đuổi được cô Cố nhà chúng ta."

 

Giang Từ: "Điểm này cháu vẫn còn thiếu sót, sau này sẽ tiếp tục cố gắng ạ."

 

Cố Phỉ Nhiên cười huých cùi chỏ vào người cô.

 

Giang Từ quay đầu nhìn bác sĩ Cố.

 

Hai người nói chuyện xong với dì giúp việc, liền bước vào phòng khách, kết quả là vừa ló mặt ra đã thấy ba cặp mắt trong phòng khách đang nhìn thẳng về phía này.

 

Sự tự tin Giang Từ vừa gom góp được tức thì bị đánh tan tác, khóe môi đang cong lên từ từ hạ xuống, trong lòng dấy lên một thôi thúc muốn quay người bỏ đi.

 

Phó Nguyễn Ý: "Lúc nãy nói gì ấy nhỉ, Giang trong 'sông lớn', Từ trong 'đồ sứ', gọi cháu là Tiểu Từ là được rồi, còn một câu gì nữa ấy nhỉ, đương nhiên phải xinh đẹp mới xứng với vẻ đẹp của bác sĩ Cố."

 

Giang Từ: "..."

 

"Em đi được không ạ?" Giang Từ nói với vẻ mặt chán chường.

 

Cố Phỉ Nhiên cúi đầu ho khan một tiếng, né tránh ánh mắt của ba người, an ủi: "Nếu chị nói chị không để ý những lời em vừa nói, em có thấy dễ chịu hơn một chút không?"

 

Giang Từ: "Không đâu ạ."

 

Cố Phỉ Nhiên lập tức đổi cách an ủi khác: "Không sao, thật ra bây giờ xấu hổ một chút cũng tốt. Lát nữa bị bà ngoại mắng, trong lòng em cứ nghĩ mãi về khoảnh khắc xấu hổ này, có lẽ sẽ không nghe vào tai được, cũng coi như là chuyển dời mâu thuẫn."

 

Giang Từ bị an ủi đến không nói nên lời.

 

Phó Nguyễn Ý đứng bên cạnh ghế sofa, chống tay lên đó, nói: "Lúc nãy không phải nhiệt tình lắm sao? Sao thấy chúng tôi lại không nhiệt tình nữa rồi?"

 

Cố Phỉ Nhiên: "Chị, mẹ, dì út, chào buổi sáng."

 

"Chào buổi sáng." Câu chào này của Phó Nguyễn Ý là nói với Tiểu Nhiên, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Giang Từ, cứ như muốn nhìn xuyên thấu cô.

 

Giang Từ: "Giám đốc Phó, bác Cố, dì Liễu, chào buổi sáng ạ."

 

Liễu Hi Đình từ trên ghế sofa đứng dậy, đi tới nói: "Các cháu đến rồi, qua đây ngồi đi. Bà ngoại đang ở trong thư phòng, các cháu đợi một lát rồi hãy qua đó."

 

"Vâng ạ." Cố Phỉ Nhiên dẫn cô đến phòng khách ngồi xuống.

 

Dì Lưu bưng ra hai ly nước ấm.

 

Giang Từ gật đầu: "Cảm ơn dì."

 

Sau khi ngồi xuống, Cố Phỉ Nhiên hỏi: "Mẹ, dì út, hôm nay sao hai người lại cùng về ạ?"

 

Cố Mục Thời: "Nguyễn Ý nhắn tin cho mẹ và dì con, nói hôm nay con định dẫn Tiểu Từ đến gặp bà ngoại, nên hai người cùng về. Nhưng mà Tiểu Nhiên này, chuyện này con làm đúng là không phải, nếu hẹn hò với người khác mà giấu thì thôi, cả nhà cũng không hỏi nhiều, nhưng hẹn hò với Tiểu Từ thì vẫn phải nói một tiếng, dù sao quan hệ hai nhà cũng khó nói."

 

Cố Phỉ Nhiên xin lỗi: "Con xin lỗi, sở dĩ con không nói cho mọi người biết là vì quan hệ hai nhà quá phức tạp."

 

Liễu Hi Đình là người từng trải, lên tiếng giúp: "Không sao, dì hiểu mà. Nếu trước khi dì và bác sĩ Giang quen nhau mà biết cậu ấy là người nhà họ Giang, thì dù có đánh chết dì, dì cũng sẽ không đâm đầu đến gặp bà Tiền để cầu hôn, càng không nói với bà ngoại các cháu. Dù sao cũng phải tìm một cơ hội thích hợp."

 

Phó Nguyễn Ý đột nhiên xen vào: "Ấy, dì út, dì nói vậy thì có lẽ nào lý do Tiểu Nhiên giấu chúng ta chính là vì có tấm gương đi trước của dì?"

 

"Hừm, nói vậy thì có khi đúng là vậy thật." Liễu Hi Đình có chút bừng tỉnh, chuyện của mình và bác sĩ Giang, cả Tiểu Nhiên và Tiểu Từ đều biết, hai đứa nó nhìn mình và bác sĩ Giang bị cả hai nhà từ chối, thế này thì sao mà mở miệng nói ra được.

 

Cố Mục Thời: "Dù sao đi nữa, chuyện này các con cứ giấu mãi cũng không đúng, nhất là khi các con đã đánh dấu hoàn toàn. Nếu Giang Từ là con nhà người khác, là người mẹ chưa từng tiếp xúc tìm hiểu, nếu mẹ biết Tiểu Nhiên bị đối phương đánh dấu hoàn toàn, chuyện này tuyệt đối sẽ không qua đi dễ dàng như vậy."

 

Trong lòng cả hai đều thấy áy náy: "Chúng con xin lỗi."

 

Cố Mục Thời: "Mẹ không phản đối các con ở bên nhau, các con xin lỗi mẹ, mẹ chấp nhận, nhưng bên bà ngoại thì vẫn phải suy nghĩ cách."

 

Đây mới là trọng điểm của ngày hôm nay.

Bình Luận (0)
Comment