Về việc đầu tư vào Bác Nguyên, Giang Từ trở lại công ty họp.
Đầu tư tuy là một việc có rủi ro, nhưng thế mạnh hiện giờ của Bác Nguyên lại quá hấp dẫn, nên khi họp, phần lớn mọi người đều đồng ý đầu tư, nhưng cần phải tiến hành đánh giá và phân tích chính xác về dự án.
Giang Từ họp xong, lại đến văn phòng của chủ tịch một chuyến.
Tiền Anh nghe xong báo cáo liền nói: "Chuyện đầu tư, nếu đã chắc chắn, vậy thì cứ làm đi, nhà họ Giang chúng ta bế quan tỏa cảng bao nhiêu năm nay, quả thật cũng nên ra ngoài xem sao."
Giang Từ: "Cảm ơn chủ tịch."
Tiền Anh lại nói: "Giang Lam nói với ta, vợ cô có thai rồi, đã hai tháng rồi, vậy là hai đứa có thai mới kết hôn à."
Giang Từ chột dạ nói: "Xin lỗi, cháu đã không báo trước ạ."
Tiền Anh không mấy để tâm: "Không sao cả, đằng nào sau khi kết hôn cũng phải có con, bây giờ có thì cứ có thôi. Trong lúc con bé mang thai cô phải chăm sóc cho người ta tử tế, đừng có không đâu lại ngồi lì ở công ty tăng ca đến nửa đêm, để người ta ở nhà một mình chiếc bóng. Giai đoạn này và giai đoạn sau sinh là lúc cần người ở bên nhất đấy."
Giang Từ: "Cháu nhớ rồi ạ."
Bình thường đã quen với dáng vẻ nghiêm túc và trang nghiêm của bà nội, bây giờ đột nhiên lại dặn dò mình quan tâm đến bác sĩ Cố, quả thật có chút bất ngờ.
Xem ra bà nội thật sự rất hài lòng về vợ mình.
"Được rồi, ra ngoài đi." Tiền Anh nói xong.
Giang Từ gật đầu, xoay người định rời đi, nhưng rồi lại dừng bước, vẫn muốn hỏi: "Chủ tịch, cháu có một vấn đề luôn muốn hỏi bà, không biết bà có tiện giải đáp không ạ?"
Tiền Anh: "Chuyện gì?"
Giang Từ hỏi: "Bà hận người nhà họ Phó như vậy, tại sao lại khoan dung với Phỉ Nhiên đến thế? Từ đầu đến cuối bà gần như không hề phản đối hai chúng cháu, có phải vì chị ấy họ Cố, không phải họ Phó không ạ?"
Ánh mắt của Tiền Anh đang đặt trên tài liệu chậm rãi dừng lại.
Giang Từ yên lặng chờ đợi.
Tiền Anh: "Không liên quan đến họ của nó. Bất kể là họ gì, trong người nó chung quy vẫn chảy dòng máu của nhà họ Phó, ta vẫn hận."
Giang Từ: "Nhưng bà không hề thể hiện sự hận thù đối với Phỉ Nhiên."
Tiền Anh nói: "Không có lý do gì cả, đơn giản là nhìn nó không khiến ta tức giận như những người khác của nhà họ Phó. Hơn nữa, nó đã dùng chính mình để cứu cô một mạng, cứ coi như là bù đắp cho món nợ mà nhà họ Phó nợ nhà họ Giang năm đó."
Giang Từ gật đầu: "Cháu hiểu rồi ạ."
Giang Từ rời khỏi văn phòng, tay từ từ trượt xuống khỏi nắm đấm cửa.
Thì ra bà nội thật sự là vì Phỉ Nhiên đã cứu mạng mình nên mới giơ cao đánh khẽ, bà cụ đúng là ân oán phân minh.
Giang Từ mỉm cười, sải bước đi về phía trước.
Chuyện tập đoàn Giang thị đầu tư vào dược phẩm Bác Nguyên nhanh chóng lên báo, hai công ty chính thức đạt được thỏa thuận hợp tác, trên báo còn có ảnh chụp chung của Giang Từ và Trần Thố.
Công ty họ Kiều.
Kiều Trân Phi đọc xong tin tức, đặt máy tính bảng xuống, nói: "Cái con bé Giang Từ này chạy nhanh thật, một miếng mỡ béo bở như Bác Nguyên lại để nó xơi mất. Lần trước cô đến Bác Nguyên bàn bạc với Trần Thố, bà ta qua loa bảo cô sẽ xem xét, kết quả vừa quay đầu đã hợp tác với tập đoàn Giang thị."
Kiều Dịch Thư ngồi bên cạnh: "Vậy chúng ta còn đến Bác Nguyên nữa không ạ?"
Kiều Trân Phi lắc đầu: "Không cần đến nữa. Trần Thố có thể đồng ý với khoản đầu tư của Giang Từ đầu tiên, chứng tỏ quan hệ hai người không tồi. Trước đây nhà họ Kiều chúng ta đối xử với Giang Từ như vậy, trong lòng nó chắc chắn oán hận cô và Vân Trì. Có đến cũng vô ích, không chừng còn bị nó tìm cách này cách khác để đối phó chúng ta, việc gì chúng ta phải lấy mặt nóng của mình dán vào mông lạnh của người ta."
Kiều Dịch Thư: "Thưa chủ tịch, hiện giờ Liễu Hi Đình của nhà họ Phó đã kết hôn với Giang Lam của nhà họ Giang, hai nhà ở một mức độ nào đó đã đạt được liên hôn. Sau này nếu gặp tình huống gì, hai nhà họ có khi sẽ hoàn toàn buông bỏ hận thù, giúp đỡ lẫn nhau. Hơn nữa các dự án hiện tại mà tập đoàn Giang thị đang tiến hành đều là công nghệ mới, một khi ra mắt thị trường, tiền đồ sẽ không thể lường được. Lâm Giang trước kia là nhà họ Phó, nhà họ Lý, nhà họ Tề và nhà họ Kiều chúng ta, nhưng nhà họ Tề bây giờ đã không còn như trước, đang đứng trước bờ vực tan rã. Mà nhà họ Giang và nhà họ Phó lại liên hôn, quan hệ tốt với nhà họ Lý, nhưng lại có thù với nhà họ Kiều chúng ta. Bác Nguyên lại là ngôi sao mới đang lên ở Lâm Giang. Xem xét tình hình sắp tới của Lâm Giang, có lẽ chúng ta phải biết điều một chút rồi."
Kiều Trân Phi từ từ siết chặt tay vịn sofa, mày nhíu lại: "Không ngờ cái đứa vô dụng mà chúng ta ghét bỏ vạn phần ngày xưa, giờ lại trở thành miếng bánh thơm ngon."
"Dịch Thư, tháng này hãy tổ chức một bữa tiệc tối thương mại ở trường đua ngựa của nhà họ Phó, cô muốn mời Giang Từ." Kiều Trân Phi nói.
Kiều Dịch Thư: "Vâng, thưa chủ tịch."
Công ty Tề thị, rầm...
Tề Dư Tư nắm lấy tập tài liệu ném mạnh xuống đất, hai mắt đỏ ngầu: "Giang Từ, tập đoàn Giang thị, bọn họ vậy mà đã góp vốn vào Bác Nguyên, xem ra nó đã quyết tâm đối đầu với nhà họ Tề của tôi."
Trợ lý cúi người nhặt tập tài liệu lên, hai tay đặt lên bàn làm việc, nói: "Giám đốc Tề, còn một việc nữa muốn báo cáo với cô. Bên nhà máy có tin tức, nguyên liệu dược liệu của chúng ta bị thiếu hụt, không thể tiếp tục sản xuất miếng dán ức chế và thuốc ức chế với số lượng lớn. Nếu trong vòng một tháng chúng ta không thu mua được dược liệu, nhà máy có thể sẽ phải ngừng hoạt động."
"Thế thì bảo phòng thu mua đi mua đi." Tề Dư Tư gầm lên.
Trợ lý cúi đầu: "Bên phía nông dân trồng dược liệu yêu cầu tăng giá thu mua, nếu không sẽ không bán dược liệu cho chúng ta nữa. Hơn nữa, công ty trước đó đã bồi thường quá nhiều, cộng thêm việc một số cổ đông rút vốn, tài khoản đã không còn đủ tiền lưu động."
Tề Dư Tư cúi đầu cười lạnh: "Tăng giá thu mua, không đủ tiền lưu động trong tài khoản, đúng là hết chuyện này đến chuyện khác."
"Bên phòng marketing và phòng kinh doanh thế nào rồi?" Tề Dư Tư hỏi.
Trợ lý đáp: "Phòng marketing và phòng kinh doanh những ngày này vẫn đang tích cực cứu vãn, nhưng tác động của thuốc ức chế mới đối với thị trường quá lớn, doanh số bán thuốc ức chế giảm mạnh như vách núi, hiện tại chỉ có một số bệnh viện vẫn tiếp tục sử dụng vì hợp đồng. Doanh số bán miếng dán ức chế cũng đã giảm gần một nửa, dự đoán tháng sau có thể sẽ còn giảm nữa."
Tề Dư Tư vừa nãy còn đầy vẻ tức giận, nghe xong những điều này liền từ từ ngồi xuống, ánh mắt trống rỗng, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ.
Tề Dư Tư: "Tôi biết rồi, cô ra ngoài đi."
Trợ lý: "Vâng."
Trợ lý rời đi, tiện tay đóng cửa lại. Trong văn phòng chỉ còn lại một mình Tề Dư Tư ngửa đầu nhìn lên trần nhà.
Cuối tuần, Giang Từ và bác sĩ Cố cùng về nhà họ Phó ăn cơm.
Phó Nguyễn Ý vừa từ trên lầu đi xuống thì bắt gặp đôi vợ vợ son ngọt ngào này vào phòng khách, tay còn xách theo quà cáp, liền trêu chọc: "Ối, còn biết đường về à? Không biết còn tưởng hai đứa đi nghỉ mát ở đâu rồi ấy chứ, ngày thường thì bặt vô âm tín, nhà không về, đúng là kết hôn xong quên hết trời đất rồi."
Cố Phỉ Nhiên: "Chị."
Giang Từ cũng đổi cách xưng hô: "Chị Nguyễn Ý."
"Chậc." Phó Nguyễn Ý đưa tay lên xoa tai, nói: "Lần trước em gọi chị là chị Nguyễn Ý, là lần trước."
"Chị."
Cố Phỉ Nhiên lại gọi một tiếng, nhưng tiếng này mang ý trách móc.
Phó Nguyễn Ý mím môi, không vui nói: "Sao nào, hai đứa kết hôn rồi thì chị không được nói nó à? Kết hôn rồi chị càng có quyền nói, em nói có phải không, em dâu."
Giang Từ cười nhẹ: "Vâng ạ."
"Thôi được rồi, Tiểu Nguyễn, chỉ có con là lắm mồm suốt ngày, nghiêm túc đi, cẩn thận em bé nghe thấy sau này ra đời cũng học theo con đấy, thai giáo quan trọng lắm." Cố Mục Thời từ trong bếp đi ra, tay bưng một đĩa trái cây, nhìn về phía hai người họ: "Tiểu Nhiên, Tiểu Từ, qua đây ngồi đi."
"Vâng ạ." Hai người đi tới ngồi xuống.
Cố Mục Thời đặt đĩa trái cây trước mặt Cố Phỉ Nhiên, nói: "Những loại trái cây này đều có thể ăn được trong thời kỳ mang thai."
Cố Phỉ Nhiên cười nói: "Cảm ơn mẹ."
Phó Nguyễn Ý ngồi đối diện, càng thêm không vui: "Cái đứa nhóc này phúc khí thật tốt, còn chưa ra đời đã được bà ngoại cưng chiều chăm sóc thế này, không như mình, đường đường là con gái lớn, bây giờ đến một miếng trái cây cũng không được ăn, haizz, tình thân cuối cùng cũng nhạt phai rồi."
"Nói bậy bạ gì đấy." Cố Mục Thời quay người đi vào bếp, "Có chuẩn bị cho con rồi, cả ngày không yên."
Phó Nguyễn Ý lập tức cười tươi: "Cảm ơn mẹ."
Giang Từ cầm lấy nĩa, đưa cho Phỉ Nhiên một miếng kiwi: "Kiwi có thể giảm rạn da thai kỳ, chị có muốn ăn một ít không?"
Cố Phỉ Nhiên vốn không muốn ăn, nhưng nghe cô nói vậy, liền há miệng ăn, hỏi: "Em xem ở đâu thế?"
Giang Từ: "Em đã xem trên sách và cả trên mạng."
Cố Phỉ Nhiên cười nói: "Nỗ lực thế à?"
Giang Từ: "Vâng ạ."
Tuy Phỉ Nhiên là bác sĩ, nhưng mình không thể làm người chỉ tay năm ngón, cái gì cũng để Phỉ Nhiên bảo mình.
Cố Phỉ Nhiên: "Đúng rồi, Tiểu Từ, chị muốn bàn với em một chuyện."
Giang Từ gật đầu: "Chị nói đi."
Cố Phỉ Nhiên: "Còn hơn một tháng nữa là nghỉ sinh rồi, một mình dì giúp việc ở nhà có thể không đủ, nên chị muốn thuê thêm hai người nữa, một người phụ trách chăm sóc trước sinh và các lưu ý, người còn lại phụ trách chăm sóc chị, em thấy sao?"
Giang Từ tâm đầu ý hợp nói: "Thật ra gần đây em cũng đang tìm người. Dì giúp việc ở nhà tuy làm rất tốt mọi mặt, nhưng một mình chăm sóc chị vẫn có chút vất vả, tìm thêm người là nên làm. Nhưng chúng ta phải nói rõ với dì trước, người mới tuyển chỉ phụ trách trước và sau khi chị sinh, sẽ không vì vậy mà bên trọng bên khinh với dì."
Những gì nàng có thể nghĩ đến, Tiểu Từ cũng đã nghĩ đến.
Ánh mắt Cố Phỉ Nhiên dịu dàng: "Đến lúc đó chị sẽ nói với dì."
Giang Từ: "Vâng ạ."
Phó Nguyễn Ý nhìn hai người họ nhìn nhau với ánh mắt đong đầy tình cảm, chỉ cảm thấy họ khoe ân ái một cách không coi ai ra gì, mình thật không nên ngồi ở đây.
Cố Mục Thời lại bưng một đĩa trái cây khác từ trong bếp ra, đặt trước mặt Phó Nguyễn Ý. Đĩa trái cây này không chỉ nhiều loại hơn, mà còn to hơn cả đĩa của hai người kia.
Cố Mục Thời: "Ăn đi."
Phó Nguyễn Ý vui vẻ nói: "Cảm ơn mẹ."
"Mẹ, chị, bà ngoại đâu ạ?" Từ lúc vào cửa vẫn chưa thấy bà ngoại, giờ này hẳn là bà đang ở nhà.
Cố Mục Thời nói: "Đang ở trong phòng sách, lát nữa sẽ xuống."
Cố Phỉ Nhiên: "Vâng ạ."
Phó Nguyễn Ý ăn vài miếng trái cây, đợi mẹ đi rồi, liền đặt nĩa xuống, hỏi Giang Từ: "Gần đây chuyện tập đoàn Giang thị của mấy đứa góp vốn vào Bác Nguyên ầm ĩ như thế, em có suy nghĩ gì?"
Giang Từ trả lời: "Có hai mục đích. Thứ nhất, Bác Nguyên hiện tại rất đáng để đầu tư; thứ hai, trước đây em bị viện nghiên cứu Tề thị và cục quản lý tin tức tố đưa đi hai lần, là vì chúng ta chưa từng dính vào, không hiểu rõ. Cho nên em muốn đầu tư, tạo dựng quan hệ. Dù sao thì căn bệnh này của em nói là có thể chữa khỏi, nhưng lỡ đâu ngày nào đó lại tái phát thì sao? Còn một điểm quan trọng nhất, em có vấn đề về gen, không thể đảm bảo đứa bé mười tám tuổi sẽ phân hóa bình thường, nên phải sắp xếp trước, không thể để con lặp lại vết xe đổ của em."
Cả hai lý do đều rất có lý có cứ.
Cố Phỉ Nhiên nhìn Tiểu Từ, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Phó Nguyễn Ý chỉ nghĩ đến tầng ý thứ nhất của Giang Từ, tầng thứ hai thì lại không nghĩ đến phương diện này, điểm này quả thật phải tính toán trước, không thể như trước đây để Tiểu Nhiên ở nhà cũng bị người ta đưa đi.
Phó Nguyễn Ý: "Nếu chị cũng đầu tư vào Bác Nguyên, em thấy khả năng Trần Thố đồng ý sẽ lớn đến đâu?"
Giang Từ: "Trần Thố sẽ không từ chối, Thịnh Đỉnh của nhà họ Phó là ông lớn hàng đầu Lâm Giang, có đầu tư của Thịnh Đỉnh làm bảo chứng, sao bà ấy có thể từ chối được, vui mừng còn không kịp ấy chứ."
"Được." Phó Nguyễn Ý nói rồi nhìn sang Tiểu Nhiên.
Cố Phỉ Nhiên hiểu ý chị mình, nói: "Cảm ơn chị."
Phó Nguyễn Ý mỉm cười.
Nói chuyện một lúc, Phó Hiển Thanh từ trên lầu đi xuống. Giang Từ nhìn thấy trước, vội vàng đứng dậy gọi: "Bà ngoại."
Phó Hiển Thanh hơi sững lại một chút, "Ừ."
"Bà ngoại." Lần này là Cố Phỉ Nhiên gọi.
Phó Hiển Thanh lập tức cười, quan tâm hỏi: "Gần đây cháu thấy trong người thế nào, giai đoạn đầu thai kỳ là quan trọng nhất, nhất định phải chăm sóc bản thân cho tốt."
Cố Phỉ Nhiên: "Sức khỏe cháu rất tốt, không có vấn đề gì cả, bà ngoại yên tâm. Hơn nữa Tiểu Từ chăm sóc cháu rất tốt, đi làm về đều tự mình đưa đón, về nhà cũng không để cháu phải động tay vào việc gì, còn cùng cháu tập thể dục thể thao nữa."
Phó Hiển Thanh: "Như vậy còn tàm tạm. Nó mà dám đối xử không tốt với cháu, cháu cứ nói với bà ngoại, bà ngoại sẽ không tha cho nó đâu."
"Vâng ạ." Cố Phỉ Nhiên cười tươi nói.
Giang Từ đợi Phó Hiển Thanh ngồi xuống, mới ngồi lại vào ghế.
Giang Từ vừa mới bàn luận với Phó Nguyễn Ý về việc đầu tư vào Bác Nguyên, không lâu sau, Phó Hiển Thanh lại hỏi một lần nữa.
Lần này Giang Từ nói chi tiết hơn, không hề giấu giếm chút nào.
Phó Hiển Thanh nói: "Chuyện này có hơi liên quan đến bí mật công ty rồi đấy nhỉ?"
Giang Từ: "Cũng có liên quan ạ, nhưng với bà ngoại thì vẫn có thể nói được, hơn nữa những gì cháu nói chỉ liên quan đến tập đoàn Giang thị, không liên quan đến Bác Nguyên."
Phó Hiển Thanh: "Trong lòng cũng rõ ràng ra phết."
Giang Từ: "Vâng ạ."
Hai người ở lại ăn trưa. Trước bữa cơm, Cố Mục Thời đặc biệt hỏi Giang Từ thích ăn gì để dì giúp việc làm.
Giang Từ nói mình không kén chọn, ăn gì cũng được.
Cố Mục Thời kiên trì, nhất định phải hỏi ra món cô thích.
Giang Từ vội vàng vận động trí não, trả lời: "Hôm qua con đã ăn sườn xào chua ngọt, hôm nay con cũng muốn ăn ạ."
"Được, vậy để dì làm món sườn xào chua ngọt." Cố Mục Thời nói rồi quay người đi về phía nhà bếp.
Giang Từ nói lớn hơn: "Cảm ơn mẹ ạ."
Cố Phỉ Nhiên ngồi bên cạnh chống cằm cười.
Giang Từ quay lại nhìn thấy, liền nói nhỏ: "Đã quen với việc người nhà chị nói móc mỉa, đột nhiên quan tâm em như vậy, nói thật, có chút không quen."
Cố Phỉ Nhiên: "Sao thế, còn có xu hướng thích bị ngược đãi à?"
Giang Từ phủ nhận: "Không có, không có."
Câu này cô chỉ thuận miệng nói thôi.
Ăn trưa xong, buổi chiều hai người lại về nhà họ Giang thăm bà nội, cô út và dì Liễu cũng xong việc đến.
Mấy người đang ngồi trò chuyện trong phòng khách thì lại có người bước vào.
Giang Từ biết là ai, liền nói với vợ: "Chị Vọng Tụng."
Cố Phỉ Nhiên hỏi: "Sao em biết?"
Giang Từ: "Tối hôm qua chị Vọng Tụng có nhắn tin riêng cho em, hỏi hôm nay chúng ta có về nhà họ Giang không, chị ấy muốn cố tình trùng hợp, chứ một mình chị ấy đến sẽ thấy ngại."
Cố Phỉ Nhiên nhướng mày: "Không ngờ chị Vọng Tụng lại chủ động như vậy. Nhưng với mối quan hệ của hai nhà, nếu chị Vọng Tụng thật sự đến hỏi cưới, bà nội sẽ không từ chối đâu."
Giang Từ: "Em cũng nghĩ vậy, nhưng suy nghĩ của bà cụ ai mà đoán được, nên hôm nay chị Vọng Tụng đến thử xem sao."
Cố Phỉ Nhiên: "Cũng phải."
Lý Vọng Tụng xách túi lớn túi nhỏ quà cáp vào cửa, đến phòng khách thấy mấy người liền gọi: "Cô út, dì út, Tiểu Nhiên, Tiểu Từ, mọi người đều ở đây à, thật là trùng hợp."
Liễu Hi Đình nói: "Đúng là rất trùng hợp."
Lý Vọng Tụng coi như không nghe thấy, quay đầu nhìn quanh, hỏi: "Ủa, bà nội và Giang Khê đâu rồi, sao không thấy hai người họ?"
Giang Từ đứng dậy đón cô: "Lát nữa họ sẽ qua."
"Ồ, được."
Lý Vọng Tụng đưa đồ cho Giang Từ, đi đến trước sofa trong phòng khách, cúi người ngồi xuống bên cạnh Cố Phỉ Nhiên.
Lý Vọng Tụng khách sáo xong, liền nghiêng người hỏi: "Tiểu Nhiên, hồi trước em làm thế nào để được bà nội Tiền đồng ý thế? Dạy chị với, lát nữa chị sẽ thể hiện thật tốt."
Cố Phỉ Nhiên nghiêm túc suy nghĩ: "Không làm gì cả."
"Không làm gì cả?" Lý Vọng Tụng vẻ mặt không thể tin được, "Hai nhà các em thù hận nhau như thế, em không làm gì mà bà nội Tiền đã đồng ý rồi sao, hào quang nhân vật chính à?"
Cố Phỉ Nhiên cười hai tiếng, nói: "Bình thường ngoài Tiểu Từ và bác sĩ Giang ra, em rất ít khi gặp những người khác trong nhà họ Giang. Lần đầu tiên chính thức gặp bà nội Tiền là trong bữa tiệc gặp mặt của cô út và dì út. Lúc đó gặp mặt gọi một tiếng bà nội Tiền, sau đó không nói chuyện gì thêm. Lần gặp lại sau, bà nội Tiền cũng không nói gì em, rất tự nhiên mà chấp nhận."
Lý Vọng Tụng nhếch môi: "Em đây hoàn toàn là do sức hút cá nhân rồi. Bà nội Tiền đến người nhà mình còn không vừa mắt, chỉ có nhìn Tiểu Nhiên em là vừa mắt thôi, đây chính là duyên phận, chứng tỏ định mệnh của em sẽ ở bên Giang Từ."
Cố Phỉ Nhiên nghe vậy rất vui: "Cảm ơn."
"Không cần cảm ơn." Lý Vọng Tụng rất lễ phép.
Mấy người ngồi trong phòng khách mười phút thì Tiền Anh và Giang Khê từ bên ngoài bước vào. Hai người mặc trang phục công sở, xem ra vừa đi gặp ai đó hoặc làm việc gì đó.
"Chào bà nội Tiền!" Lý Vọng Tụng gọi, giọng lớn, có sức xuyên thấu, cả phòng khách đều vang vọng tiếng của cô.
Tiền Anh vỗ vỗ tai: "Ta tuy lớn tuổi nhưng chưa điếc, gọi to thế làm gì, nghe được."
Lý Vọng Tụng cười gượng, hạ thấp giọng: "Chào bà nội ạ."
"Sao cô lại đến đây?" Tiền Anh hỏi.
Lý Vọng Tụng liếc nhìn Giang Khê một cái rồi mới trả lời: "Hôm nay cuối tuần, rảnh rỗi không có việc gì làm, nên đến thăm bà."
Tiền Anh: "Vô sự bất đăng tam bảo điện, ruồi bâu chẳng phải không nguyên do. Trước đây số lần cô đến cũng không nhiều, dạo này lại đến chăm thế, là vì cái gì?"
Câu nói này tương đương với việc bắt Lý Vọng Tụng phải nói thẳng ra.
Lý Vọng Tụng nào đâu không biết, nhưng mỗi lần muốn nói rõ đều bị Giang Khê ngăn lại, nói cái gì mà thời cơ chưa đến, hãy đợi thêm.
Bây giờ có phải là thời cơ thích hợp không?
Tiền Anh: "Không có gì để nói thì ngồi xuống đi."
Lý Vọng Tụng lại nhìn Giang Khê, chị ấy vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, không biểu lộ thái độ, thế là cô đành tiu nghỉu ngồi xuống, có chút chán nản.
Chuyện này chỉ dựa vào một mình cô âm thầm làm sao mà được.
Cố Phỉ Nhiên an ủi: "Bà nội nói vậy, có lẽ đã biết chuyện của chị và chị Giang Khê rồi, hơn nữa trông bà có vẻ không phản đối hai người lắm đâu. Chị chi bằng tìm lúc nào đó ngồi xuống nói chuyện rõ ràng với chị Giang Khê, chỉ cần chị ấy gật đầu, chuyện này muốn thành cũng không khó."
Lý Vọng Tụng thở dài: "Chị ấy cũng giống như Giang Từ nhà các em, cả đời này cái gì cũng có thể buông bỏ, duy chỉ có bà nội Tiền là không thể. Bà nội Giang mất sớm, một mình bà nội Tiền chống đỡ cả nhà họ Giang, hao tâm tổn trí, thậm chí sau này cha mẹ lần lượt qua đời, bà nội Tiền còn không có cả thời gian để đau buồn đã phải tiếp tục lao vào công việc. Giang Khê, Tiểu Từ và Tiểu Ninh, ba chị em họ tuy tính cách khác nhau, nhưng thực ra trong xương tủy đều ẩn chứa sự quyết tâm gánh vác nhà họ Giang. Năm đó Giang Khê nói là từ bỏ công ty, ra nước ngoài du lịch, thực chất trước khi đi chị ấy đã sắp xếp xong mọi công việc của công ty cũng như định hướng phát triển trong ba năm tới, ra nước ngoài là để học hỏi. Không có kiến thức, không có năng lực, chị ấy không thể dẫn dắt Giang thị đi xa được. Tiểu Từ cũng vì công ty mà thay đổi nguyện vọng, và sớm tiếp quản. Còn Tiểu Ninh sau khi tốt nghiệp cấp ba thì được một trường đại học nước ngoài tuyển thẳng với thành tích xuất sắc, học ngành thương mại, thậm chí là bằng kép."
Lý Vọng Tụng nói xong nhìn Cố Phỉ Nhiên: "Tiểu Nhiên, chị thấy bà nội Tiền có thể không chút phản đối mà đồng ý cho hai đứa, ngoài sức hút cá nhân của em ra, là vì có mối quan hệ này ngăn cách giữa hai nhà. Dù Tiểu Từ có thích em đến đâu cũng sẽ không chủ động theo đuổi. Chính vì em là người chủ động nên bà nội Tiền mới đồng ý, dì út và cô út là ví dụ điển hình nhất, nếu bà nội Tiền không đồng ý, cô út có thể vì bà nội Tiền mà không chút do dự buông tay. Còn nữa, lần trước Tiểu Ninh tham gia buổi tiệc ở giải đua ngựa, giữa chừng có hai người đến, mục đích của họ rất rõ ràng, muốn tiến xa hơn trong mối quan hệ với Tiểu Ninh. Tiểu Ninh trong lòng hiểu rõ, nhưng hôm nay vẫn đến trường đua cưỡi ngựa cùng Hạ An. Về phần Giang Khê, chị ấy không phải không muốn mở lời, mà là lo lắng sau khi tụi chị kết hôn, chị là con một nhà họ Lý, đứa con đầu tiên sinh ra nhất định sẽ mang họ Lý, chứ không phải họ Giang."
Mặc dù họ của đứa trẻ không quan trọng, cả hai gia đình đều sẽ yêu thương, nhưng khi đứa trẻ lớn lên, những người xung quanh sẽ để ý.
Giang Khê lại càng không quan tâm những điều này, chị ấy chỉ quan tâm đến nhà họ Giang, nhưng nếu con mang họ Lý, chị ấy sẽ phải lo liệu cho tương lai của đứa bé.
Và bên nhà họ Giang sẽ phải hy sinh một vài thứ.
Cố Phỉ Nhiên: "Nếu chị em kết hôn, dù đối phương là ai, đứa con đầu tiên chắc chắn sẽ mang họ Phó."
Lý Vọng Tụng gật đầu: "Tiểu Nhiên của chúng ta đúng là thông minh, thời buổi này, hai bên kết hôn, nhà nào ưu tú hơn thì đứa con đầu tiên sẽ theo họ nhà đó, dù sao thì bản thân nó cũng là một loại tài nguyên."
Cố Phỉ Nhiên đăm chiêu suy nghĩ.
Lý Vọng Tụng nói xong, bỗng nhiên nghĩ ra một cách: "Này, Tiểu Nhiên, em bảo Tiểu Từ nhà em mau mau cố gắng lên đi."
"Cái gì?" Cố Phỉ Nhiên nghi hoặc.
Lý Vọng Tụng: "Thật ra Giang Khê không thích công việc đến thế, chỉ là thân là chị cả, phải gánh vác trách nhiệm này. Em bảo Tiểu Từ nhà em gánh vác nhà họ Giang, thì chị ấy sẽ không còn những lo lắng này nữa."
Cố Phỉ Nhiên cười nói: "Em ấy còn chưa tốt nghiệp, muốn thật sự gánh vác nhà họ Giang, ít nhất cũng phải hai ba năm sau."
Lý Vọng Tụng lập tức cau mày ủ dột: "Hai ba năm? Đến lúc đó chị đã già bằng chị em rồi, thật không muốn chờ lâu như vậy."
Cố Phỉ Nhiên: "Hai người có thể kết hôn trước, không cần có con."
Lý Vọng Tụng: "Nói rồi, chị ấy không đồng ý, nói cái gì mà bước một dỗ dành kết hôn, bước tiếp theo là dỗ dành sinh con, tức chết chị. Cho dù chị có gia sản bạc vạn cần kế thừa, nhưng có thể DINK (*) mà, trước khi chết lập di chúc quyên tặng, giao tài sản cho nhà nước hoặc cho nhà họ Giang, chị không hề để ý, cái chị muốn chỉ là Giang Khê, nhưng người phụ nữ đó vẫn không đồng ý."
Nói đi nói lại càng tức.
Giang Từ vừa lúc đi tới nghe được câu đem tài sản cho nhà họ Giang, liền tiếp lời: "Chị muốn đem Vinh Hòa Quốc Tế cho nhà họ Giang chúng em à, khi nào đi làm thủ tục? Em lúc nào cũng rảnh."
Lý Vọng Tụng: "..."
Cố Phỉ Nhiên bật cười: "Sao lại đúng lúc nghe được câu này chứ."
Giang Từ cầm ly nước đưa cho bác sĩ Cố: "Trùng hợp thôi."
Cố Phỉ Nhiên nhận lấy ly nước uống một ngụm.
Lý Vọng Tụng vốn đã buồn bực, thấy đôi vợ vợ son đã có con này, trong lòng càng thêm mất cân bằng.
Thế là cô đứng dậy dưới con mắt của mọi người, đi đến ngồi cạnh Giang Khê.
Giang Khê không đuổi cô.
Tiền Anh ngồi xuống ghế chính xong, nhìn những người đang ngồi đông đủ, liền hỏi Lý Vọng Tụng: "Có phải cô muốn kết hôn với Giang Khê không?"
"Hửm?" Mọi người đột nhiên ngẩn ra.
---------------------------------------
(*) DINK (丁克): Double Income – No Kids. Cặp đôi đều tạo ra thu nhập nhưng không sinh con.