Liễu Hi Đình đến bệnh viện đón Giang Lam tan làm, cô vươn tay nhận lấy túi xách treo lên vai mình, hai người sánh vai cùng nhau bước đi.
Sau khi vào thu, thời tiết dần trở nên se lạnh, áo cộc tay cũng đã được thay bằng áo khoác dày.
Liễu Hi Đình vừa đi vừa hỏi: "Dạo này công việc ở bệnh viện thế nào, nếu mệt quá thì có muốn nghỉ ngơi một chút không?"
Giang Lam: "Không cần đâu, dạo này mình vẫn ổn, không bận đến mức không có thời gian ăn cơm như trước nữa."
"Ừm." Liễu Hi Đình yên tâm gật đầu.
Giang Lam rút tay khỏi túi áo khoác, kéo kéo tay áo Liễu Hi Đình, nói: "Vụ án phòng vệ quá mức kia của cậu thế nào rồi, có khó giải quyết không?"
Liễu Hi Đình đáp: "Không khó, đã đến giai đoạn khởi tố rồi, đối phương chỉ là lớn tiếng la lối vậy thôi."
Giang Lam: "Dù sao đi nữa, mỗi lần gặp phải loại vụ án này, cậu cố gắng dẫn theo vệ sĩ, an toàn là trên hết."
Liễu Hi Đình gật đầu: "Mình biết rồi."
"Đúng rồi, có một chuyện mình muốn nói với cậu."
Giang Lam hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Liễu Hi Đình liếc nhìn Giang Lam trước, rồi nắm chặt vật đang giấu trong tay trái thành nắm đấm đưa ra trước mặt nàng, đợi đến khi Giang Lam chú ý, ngón tay cô từ từ buông ra, một chiếc chìa khóa bỗng rơi xuống từ lòng bàn tay.
"Chìa khóa?" Giang Lam có chút nghi hoặc, thuận miệng nói: "Là cửa mật mã ở nhà bị hỏng, thay khóa mới rồi à?"
Mấy hôm trước cửa cứ liên tục gặp vấn đề, đã tìm thợ sửa khóa đến sửa, kết quả hôm qua lại hỏng.
Liễu Hi Đình lắc đầu: "Không phải chìa khóa nhà mình."
Giang Lam hoàn toàn không nghĩ nhiều: "Vậy là cái gì?"
Liễu Hi Đình: "Trước đây mình đã từng nói với cậu rồi, mình định đổi nhà cho chúng ta, gần bệnh viện một chút, như vậy cũng tiện cho cậu đi làm hàng ngày."
Giang Lam đột ngột dừng bước, nghiêng người kinh ngạc hỏi: "Mua thật rồi à?"
Liễu Hi Đình đặt chìa khóa xuống, nói: "Chìa khóa đã cầm trong tay rồi, đương nhiên là mua thật."
Giang Lam: "Ừm..."
Lần trước khi cô nói, Giang Lam cũng chỉ nghe qua loa, không để tâm lắm, không ngờ cô lại thật sự mua.
Liễu Hi Đình đặt chìa khóa vào tay Giang Lam: "Căn nhà ở cùng khu chung cư với Tiểu Nhiên và Tiểu Từ, nhưng khác tòa nhà, bình thường cũng có thể thường xuyên gặp mặt, thăm Sơ Nhất."
Nếu nói trước khi mua, Giang Lam còn có thể từ chối, bây giờ chìa khóa đã cầm trong tay rồi, cũng không thể bảo đi trả lại được.
Giang Lam: "Chuyện này đã nói với Tiểu Nhiên và Tiểu Từ chưa? Hai đứa nó có cuộc sống riêng mà."
Liễu Hi Đình: "Trước khi mua mình đã nói rồi."
Giang Lam: "Vậy được rồi."
Nàng cất chìa khóa vào túi.
Liễu Hi Đình cứ ngỡ nàng sẽ từ chối, cằn nhằn mình một hồi, không ngờ lại chấp nhận nhanh như vậy, cô vui vẻ nói: "Sau khi mình nói cho Tiểu Nhiên và Tiểu Từ, hai đứa nó nói cuối tuần này sẽ dẫn Sơ Nhất đến dự tiệc tân gia, nếu hai đứa nó đến, thì Tiểu Khê và Tiểu Ninh chắc chắn cũng sẽ dẫn theo người nhà và con cái đến, cho nên cuối tuần này nhà mình có thể sẽ rất náo nhiệt."
Giang Lam vươn vai nói: "Náo nhiệt thì náo nhiệt thôi, mình cũng muốn gặp mấy đứa nhỏ rồi, à, đúng rồi, hôm nay đã là thứ ba rồi, cuối tuần này tân gia, trong nhà nhiều đồ như vậy, mấy ngày nay có thể chuyển hết qua không?"
"Được chứ." Liễu Hi Đình bảo nàng yên tâm, "Mình đã liên hệ công ty chuyển nhà rồi, hai ngày là chuyển xong, lại thuê thêm mấy người dọn dẹp, trước cuối tuần là có thể vào ở."
Giang Lam: "Nghe ý định này của cậu, dường như không có chút ý nào muốn để mình nhúng tay vào, định tự mình làm hết à?"
Liễu Hi Đình đưa tay ôm lấy vai nàng, nói: "Bác sĩ Giang vĩ đại, ngài có thời gian sao?"
Giang Lam khẽ cười: "Vậy thì vất vả cho cậu rồi."
Liễu Hi Đình: "Ừm hửm."
Mấy ngày chuyển nhà này, Giang Lam ở tạm khách sạn gần bệnh viện nhất, ở gần đúng là có lợi, ngay cả ngủ cũng có thể ngủ thêm mười phút.
Bên nhà cửa đều do một tay Liễu Hi Đình lo liệu.
Tối thứ năm, tất cả đồ đạc đã được chuyển qua.
Giang Lam trở về cùng Liễu Hi Đình dọn dẹp.
Đến mười hai giờ đêm, Liễu Hi Đình bảo Giang Lam về ngủ trước, còn mình thì tiếp tục ở lại phòng khách dọn dẹp.
Chủ nhật, Giang Từ và Cố Phỉ Nhiên sáng sớm đã dẫn theo Sơ Nhất và lễ vật đến dưới lầu, Liễu Hi Đình đã dặn dò trước với nhân viên ở sảnh, sau khi ba người đến, nhân viên quản lý sẽ dẫn họ lên.
Một nhà ba người đến lúc hơn tám giờ, thời gian đã được coi là rất sớm, không ngờ vừa ra khỏi thang máy đã thấy ba đôi giày, hai lớn một nhỏ, được thay ra đặt trước tấm thảm lau chân.
Cố Phỉ Nhiên buông tay đang nắm Sơ Nhất ra, hỏi Giang Từ: "Cục cưng, em đoán xem đây là nhà nào?"
Giang Từ tay xách túi lớn túi nhỏ: "Là chị cả và chị Vọng Tụng."
Cố Phỉ Nhiên: "Chị cũng đoán vậy."
Cửa không đóng, ba người thay dép dùng một lần rồi đi vào.
Mộc Mộc đang ngồi ở phòng khách ăn bim bim, thấy Sơ Nhất, cô bé lập tức ném gói bim bim xuống, nhảy khỏi ghế sô pha, chạy đi tìm chị, lớn tiếng gọi: "Chào dì ạ, chị Sơ Nhất."
Cố Phỉ Nhiên đưa tay xoa đầu Mộc Mộc: "Ừm."
"Em Mộc Mộc." Sơ Nhất nắm lấy bàn tay nhỏ của cô bé, hai đứa trẻ tay trong tay đi đến ghế sô pha ngồi xuống.
Mộc Mộc chia sẻ bim bim của mình cho Sơ Nhất ăn.
Giang Từ đặt những món đồ mang đến cạnh ghế sô pha, rồi cùng bà xã đi về phía nhà bếp, đến cửa, cô thấy dì và cô út đang bận rộn phân loại rau củ, thịt cá và trái cây mới mua, nhưng lại không thấy hai chị đâu.
Giang Từ thấy vậy, liền cởi áo khoác ra đưa cho bà xã rồi vào giúp, bên trong cô mặc một chiếc áo thun ngắn tay màu trắng.
Là Cố Phỉ Nhiên mua cho cô hai ngày trước.
Mái tóc dài được búi lên bằng kẹp tóc, vóc người thanh mảnh, dáng người cao ráo, trông rất gọn gàng.
Giang Từ: "Cô út, dì út."
"A, Tiểu Từ, Tiểu Nhiên hai đứa đến rồi à, bọn dì bận quá, không để ý gì cả." Liễu Hi Đình nói.
Giang Từ cúi người nhặt rau lên: "Không sao đâu ạ."
Giang Lam vừa bận rộn vừa phàn nàn: "Tiểu Khê, Tiểu Tụng hai đứa này, bảy rưỡi đã gọi điện bảo đến rồi, hai cô đây mặt còn chưa rửa đã phải vội vàng dậy đi đón, cô hỏi hai đứa nó sao lại đến sớm thế, Tiểu Tụng bảo, hai đứa bây bây giờ ở gần, chắc chắn là đến sớm nhất, nên tụi nó cố tình phải đến sớm hơn hai đứa, làm cho Mộc Mộc buồn ngủ đến mức vẫn còn ngủ gật trong lòng."
Cố Phỉ Nhiên hai tay ôm quần áo của Giang Từ, nói: "Cách làm này rất đúng với phong cách của chị Vọng Tụng."
Giang Lam: "Tiểu Nhiên, Tiểu Ninh và Nguyễn Ý có nói khi nào hai đứa nó đến không?"
Cố Phỉ Nhiên: "Hai người họ chắc khoảng hơn mười giờ mới đến ạ."
Giang Lam rút một tờ giấy ăn nhà bếp lau vệt nước trên tay, nói: "Được, cháu ra ngoài ngồi đi, cô rót cho cháu ly nước."
"Cô út, không cần đâu ạ."
Lời này là do Giang Từ nói, cô đặt đồ xuống, xoay người đi ra, "Cháu đi rót cho Phỉ Nhiên là được rồi."
"Không sao đâu." Giang Lam nói rồi đi ra ngoài.
Cố Phỉ Nhiên ở ngay cửa chặn người lại, nói: "Cô út, cháu tự đi được rồi ạ, tiện thể trông hai đứa nhỏ luôn, hai người cứ tiếp tục bận đi ạ."
Giang Lam kéo tay nàng lại: "Aiya, rót ly nước thôi mà, xem hai đứa khách sáo câu nệ chưa kìa."
Cố Phỉ Nhiên bị kéo ra ngoài, Giang Từ cúi đầu tiếp tục làm việc.
Giang Lam rót nước cho cả Cố Phỉ Nhiên và hai đứa nhỏ, ngoài ra còn rót thêm một ly cho Giang Từ và Liễu Hi Đình.
Hai người họ lúc nào cũng có thể ra ngoài uống.
Hơn chín giờ, Lý Vọng Tụng và Giang Khê xách bữa sáng về.
Cố Phỉ Nhiên và mấy đứa nhỏ ra đón.
Lý Vọng Tụng cười hì hì, đắc ý nhướng mày với Cố Phỉ Nhiên: "Phỉ Nhiên, em với Tiểu Từ ở gần đấy, nhưng người đến sớm nhất lại là bọn chị, hai đứa mất tiên cơ rồi nhé."
Cố Phỉ Nhiên: "Bái phục chịu thua."
Lý Vọng Tụng cười nói: "Haha, hiểu chuyện đấy."
Giang Khê dịu dàng nói: "Phỉ Nhiên."
Cố Phỉ Nhiên khẽ cười: "Chị."
Mấy người đi vào, Lý Vọng Tụng đặt bữa sáng lên bàn ăn, lần lượt lấy ra, có cháo, bánh bao, bánh gối chiên, bánh cuốn,...
Bữa sáng là phần của sáu người.
Tuy Giang Từ và Cố Phỉ Nhiên đã ăn ở nhà mới đến, nhưng lát nữa bận rộn đói bụng, có thể sẽ ăn một ít.
Lý Vọng Tụng nhanh chóng ăn xong bữa sáng, đứng dậy vào bếp thay phiên cho cô và dì giúp dọn dẹp.
Giang Khê và Cố Phỉ Nhiên ngồi ở bàn ăn, chăm sóc hai đứa nhỏ ăn cơm.
Lý Vọng Tụng vào bếp nói: "Cô út, dì út, hai người ra ăn sáng đi ạ, cháu với Tiểu Từ làm là được rồi."
"Được." Hai người không khách sáo, ra ngoài ăn cơm.
Mấy đứa nhỏ đang ăn, thấy người, ngoan ngoãn gọi: "Bà cô, bà dì."
Giang Lam đưa tay xoa đầu hai đứa nhỏ: "Ừm, ngoan."
Trẻ con thật sự quá đáng yêu.
Lát nữa Lâm Lâm đến, phải chụp cho ba đứa một tấm ảnh mới được.
Hơn mười giờ sáng, Giang Ninh và Phó Nguyễn Ý dẫn theo Lâm Lâm đến muộn, tay cũng xách rất nhiều đồ.
Lý Vọng Tụng thấy họ, không khách sáo nói: "Ối, đến sớm thế, đến muộn thêm chút nữa là ăn được cả cơm tối rồi đấy, phải không Tiểu Từ?"
"Xin lỗi, có chút việc ạ." Giang Ninh xin lỗi nói.
Giang Từ đi tới: "Ăn gì chưa?"
Giang Ninh: "Lâm Lâm ăn chút bánh mì, uống một bình sữa, bây giờ chắc không đói lắm đâu."
Lâm Lâm ăn những thứ đó, hai người họ chắc chắn là chưa ăn gì.
Giang Từ nói: "Chị cả có mua bữa sáng, có để riêng ra một phần, hai người ra ăn chút đi đã."
"Được." Giang Ninh đáp lời.
Phó Nguyễn Ý cùng nàng đến bàn ăn ngồi xuống ăn cơm.
Lý Vọng Tụng chép miệng nói: "Quả nhiên à, vẫn là chị em ruột, đâu có như mình nói năng không biết giữ mồm giữ miệng."
"Chị." Giang Từ đưa tay khoác lên cánh tay cô.
Lý Vọng Tụng bĩu môi: "Chị lại chẳng phải chị ruột của em."
Giang Từ: "Không phải thì cũng là rồi, chị có khát không, chị uống nước hay uống nước ngọt ạ?"
Lý Vọng Tụng: "Cho một ly nước chanh."
Giang Từ: "Được, có ngay."
Lý Vọng Tụng hài lòng rồi.
Giang Khê ngồi trên ghế sô pha, thật sự cảm thấy kinh ngạc.
Nghe nói tính cách của trẻ con giống cha mẹ, chưa bao giờ nghĩ rằng sau khi có con, tính cách của mẹ bỗng nhiên trở nên giống y hệt con mình.
Hai mẹ con cứ thế suốt ngày ở nhà, không hề lạnh lẽo chút nào.
Lý Vọng Tụng xoay người đi đến trước mặt Giang Khê, cúi người nghiêm túc hỏi: "Buổi trưa có món gì đặc biệt muốn ăn không, em, Tiểu Từ và dì út sẽ vào bếp, làm một vài món ăn gia đình."
Giang Khê: "Không có, mọi người cứ xem xét mà làm là được."
Lý Vọng Tụng: "Được thôi."
Buổi trưa, ba người trong bếp đeo tạp dề nấu ăn.
Bên ngoài mấy người ngồi ở phòng khách trò chuyện.
Gần đến mười hai giờ, tài xế đưa Phó Hiển Thanh và Tiền Anh đến, cùng lúc đó còn có Phó Hi Du và Cố Mục Thời.
Họ đến, chỉ nói với đám hậu bối, chứ không nói với Giang Lam và Liễu Hi Đình, cho nên lúc hai người nhìn thấy họ thì đều sững sờ, cũng lập tức hiểu ra, tại sao Tiểu Từ và Tiểu Tụng lại làm nhiều món ăn như vậy.
Cố Mục Thời cười nói: "Dọa hai đứa sợ rồi à."
Liễu Hi Đình gật đầu thừa nhận: "Ừm, bị dọa sợ rồi."
Phó Hiển Thanh vào thẳng phòng khách, nói: "Mấy đứa tụ tập đông đủ thế này, không gọi bọn ta sao được, Sơ Nhất, Mộc Mộc, Lâm Lâm, có nhớ bà cố không nào."
"Bà cố, bà cố."
Ba đứa trẻ cùng nhau nhào tới.
Phó Hiển Thanh ôm trọn cả ba, cười không khép được miệng: "Ôi trời ơi, được, được, được, đều ngoan cả."
Mấy người loẹt quẹt đứng dậy.
Người bỗng nhiên đông hơn hẳn, Cố Phỉ Nhiên định đi rót nước cho các trưởng bối, nhưng bị Phó Nguyễn Ý kéo lại: "Chị đi cho."
Cố Phỉ Nhiên nhìn chị: "Vâng ạ."
Phó Hiển Thanh ôm xong, đến lượt Tiền Anh, ba đứa nhỏ cũng chạy đến gọi bà cố, bà cố.
Tiền Anh nhìn mà ánh mắt tràn đầy trìu mến.
Nhiều người như vậy, những món ăn đã làm chắc chắn không đủ.
Liễu Hi Đình đang lo lắng có nên đặt đồ ăn ngoài không, thì Giang Từ nói: "Dì út, đã đặt trước rồi ạ, đồ ăn đã đặt sẽ được giao đến đây trước mười hai giờ."
Liễu Hi Đình thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt rồi, không phải, sao mấy đứa không nói với dì một tiếng, làm dì sợ quá."
Giang Từ khẽ cười: "Bà ngoại đặc biệt dặn không cho bọn cháu nói, bảo là muốn cho hai người một bất ngờ."
"Bất ngờ?" Liễu Hi Đình không thể tin nổi nói: "Bất ngờ này còn đáng sợ hơn cả kinh hãi nữa."
Buổi trưa ăn cơm, bàn ăn không đủ chỗ, chia làm hai bàn, các trưởng bối và mấy đứa nhỏ ngồi ăn ở bàn ăn.
Mấy người họ thì ăn ở phòng khách.
Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, có công việc, có cuộc sống, có cả chuyện giáo dục con cái hàng ngày, còn có cả việc cân nhắc trường học cho bọn trẻ.
Giang Lam và Liễu Hi Đình nhìn cả căn phòng đầy ắp người nhà, náo nhiệt và hạnh phúc, sau khi nhìn nhau một cái, cả hai đều ăn ý mỉm cười.
Hạnh phúc ở ngay bên cạnh.
Toàn văn kết thúc.