Giang Từ lên lầu tắm rửa xong, thay một bộ quần áo khác ra tìm cô út, không ngờ lại gặp ở góc cầu thang.
Giang Từ: "Cô út, bây giờ cô có bận không, cháu muốn hỏi cô một chút chuyện."
"Không bận, chuyện gì?" Giang Lam nói.
Hai người cùng ra sân thượng ngồi.
Đầu tháng bảy, bầu trời đêm trăng sáng sao thưa, những vì sao lấp lánh, nhưng gió thổi đến lại mang theo cái nóng oi bức.
Giang Từ cầm ly nước uống một ngụm, hỏi: "Cô út, cô có còn ấn tượng gì về dì Trần, Trần Thố không ạ?"
Trần Thố, một cái tên thật quen thuộc.
Giang Lam ngả người ra sau dựa vào lưng ghế chăm chú hồi tưởng. Trần Thố, Trần Thố, Trần Thố, lẩm nhẩm mấy lần, nàng chợt nhớ ra, nhìn về phía Giang Từ nói: "Trần Thố, chẳng lẽ là Trần Thố mà hai mươi mấy năm trước suýt nữa thì kết hôn với mẹ cháu đó sao?"
Giang Từ khẽ gật đầu: "Đúng, chính là dì ấy."
Giang Lam có chút không thể tin được: "Sao cháu lại quen người đó, bây giờ sao lại đột nhiên nhắc đến?"
Năm đó lúc Tiểu Từ và Tiểu Ninh còn chưa ra đời, Trần Thố đã không đến nhà họ Giang nữa rồi, Tiểu Từ căn bản không thể nào quen biết bà ta.
Giang Từ giải thích: "Mười mấy năm trước, hôm bà nội mất, dì ấy đã đến. Cháu có hỏi chị Giang Khê dì ấy là ai, chị Giang Khê nói, dì ấy là dì suýt nữa thì kết hôn với mẹ. Chuyện này cháu cũng không rõ lắm, chỉ nghe chị Giang Khê có nhắc qua một chút."
Giang Lam: "Bây giờ cháu hỏi bà ấy làm gì?"
Giang Từ cúi đầu từ trong túi quần lấy ra một bản thông tin cá nhân đưa cho cô út, nói: "Cô có còn nhớ đối tượng xem mắt lần trước cô giới thiệu cho cháu, Trần Úy không? Cô ấy chính là con gái của Trần Thố."
"Gì cơ?"
Giang Lam nghi hoặc nhận lấy, mở tờ giấy A4 ra, đập vào mắt là thông tin cá nhân chi tiết của Trần Úy.
Hai mươi lăm, tin tức tố mùi hoa hồng, omega.
Lúc trước Giang Lam chỉ xem điều kiện và tin tức tố của cô ấy chứ không nhớ rõ lắm, bây giờ xem lại: "Trần Úy, hai mươi lăm tuổi. Cô ấy cũng hai mươi lăm tuổi, bằng tuổi với cháu và Tiểu Ninh à?"
Như vậy có nghĩa là, năm đó vừa mới hủy hôn, Trần Thố đã ở bên người khác rồi. Nhưng bao nhiêu năm qua hoàn toàn không nghe thấy tin tức gì về việc bà ta kết hôn, cũng không biết bà ta có một đứa con gái.
Giang Lam vẫn còn chút không tin, hỏi: "Sao cháu lại chắc chắn Trần Úy này là con gái của Trần Thố?"
Giang Từ trả lời: "Hai hôm trước cháu đã gặp hai mẹ con họ rồi, mẹ của Trần Úy, Trần Thố, quả thực là Trần Thố mà năm đó suýt nữa thì kết hôn với mẹ cháu, không sai đâu."
"Hả?" Giang Lam thật sự ngạc nhiên.
Giang Từ nhận thấy vẻ mặt của cô út, hỏi: "Cô út, sao cô lại kinh ngạc vậy. Năm đó dì ấy và mẹ cháu kết hôn thất bại, sau đó kết hôn với người khác chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?"
Giang Lam đặt bản thông tin cá nhân của Trần Úy xuống bàn, nói: "Kết hôn thì bình thường, không có gì cả, cô chỉ kinh ngạc là năm đó vừa mới hủy hôn mà bà ta đã đi kết hôn sinh con rồi, cô cứ tưởng bà ta đến tận bây giờ vẫn còn độc thân đấy."
Giang Từ: "Sao lại nói vậy?"
Đây là một câu chuyện đã rất lâu rồi.
Giang Lam suy nghĩ một lát, hồi tưởng lại chuyện của năm đó một lượt rồi mới từ từ kể lại: "Năm đó mẹ cháu và mommy quen biết, tìm hiểu rồi yêu nhau ở trường đại học. Hai người yêu nhau cuồng nhiệt, chưa tốt nghiệp đã có bầu Tiểu Khê. Không những có bầu mà còn giấu cả gia đình lén lút sinh ra. Sau khi tốt nghiệp, mẹ cháu đã mua nhà, mua xe cho mommy ở ngoài, mỗi tháng cho mấy chục nghìn, hai người cứ thế sống với nhau bao nhiêu năm trời mà không ai biết."
Giang Từ lắng nghe, vẻ mặt không giấu nổi sự kinh ngạc. Phong cách hành xử của thế hệ trước quả thực là không gò bó. Không ngờ mẹ và mommy lại táo bạo như vậy.
Giang Lam: "Nhưng mà chuyện này cho dù có giấu giếm thế nào cũng sẽ không giấu được mãi. Sau khi mẹ cháu đến tuổi kết hôn, gia đình bắt đầu thúc giục. Mẹ cháu đã đùn đẩy một thời gian, cuối cùng không đùn đẩy được nữa, bất đắc dĩ phải nói ra sự thật với hai bà nội của cháu, bế Tiểu Khê về tiền trảm hậu tấu. Cảnh tượng lúc đó, cả nhà chết lặng, đều sững sờ. Hai bà nội của cháu đột nhiên có thêm một cô cháu gái mấy tuổi, cô thì đột nhiên có thêm một cô cháu gái mấy tuổi. Chuyện này mà có thể phát lại thì tuyệt đối là một sự kiện long trời lở đất, có thể được ghi vào sử sách của nhà họ Giang.
Giang Từ hỏi: "Cô út, lúc đó khi thấy chị Giang Khê cô nghĩ thế nào?"
Giang Lam xòe hai tay ra, nói: "Cô thấy rất tốt mà. Chị Giang Khê của cháu lúc đó mới bốn tuổi thôi, đôi mắt to tròn, rất dễ thương, thấy cô là gọi cô út ngay, cũng không sợ người lạ. Dù sao thì bất kể mẹ cháu và mommy thế nào, cô rất thích."
Giang Lam: "Tất nhiên, Tiểu Khê dễ thương là một chuyện, nhưng mẹ cháu và mommy đã bị bà nội Tiền của cháu mắng cho một trận tơi tả, bởi vì lúc đó hai bà nội của cháu đã tìm được đối tượng kết hôn cho mẹ cháu rồi, đối tượng này chính là Trần Thố."
Giang Lam: "Trần Thố là tiểu thư nhà họ Trần, được xem như là một thiên kim tiểu thư. Chuyện này vỡ lở ra, nhà họ Trần lập tức trở mặt với nhà họ Giang chúng ta, nói là bắt nhà họ Giang phải cho một lời giải thích. Ngay lúc đang ầm ĩ không thể hòa giải, Trần Thố đã đứng ra nói rằng bà ấy không để ý chuyện mẹ cháu có con gái, hai nhà vẫn có thể tiếp tục liên hôn. Lúc đó mẹ của Trần Thố, tức đến mức nhập viện ngay lập tức, mắng bà ta sao lại có thể đi lấy một đứa đã qua một lần đò, còn đi làm mẹ kế cho người ta nữa chứ. Nhưng Trần Thố cứ nhất quyết đòi kết hôn với mẹ cháu, khuyên thế nào cũng không được."
"À... cái này quả thực là..."
Giang Từ không ngờ dì Trần Thố lại kiên trì với mẹ đến thế.
Giang Lam tiếp tục nói: "Trần Thố không để ý, nhưng mẹ cháu lại để ý chứ. Lúc đó, bà ấy vì để hai bà nội đồng ý cho mình và mommy cháu kết hôn, đã quỳ gối ở phòng khách ba ngày bốn đêm, cuối cùng ngất đi được đưa vào bệnh viện. Sau khi mommy cháu biết tin, ôm Tiểu Khê khóc một trận, không đợi mẹ cháu tỉnh lại, để lại một tờ giấy rồi đi."
Giang Từ xen vào hỏi: "Vậy sau này mẹ chắc là tìm được mommy rồi chứ ạ, nếu không thì cũng không có cháu và Tiểu Ninh."
Giang Lam "ừm" một tiếng: "Tìm được rồi, chưa đầy hai ngày đã tìm được. Mommy cháu cũng giống như mẹ cháu đó, đều là người si tình. Vừa nghe mẹ cháu nói sẽ đi tìm cả năm châu bốn bể, bà ấy đã tự mình ôm Tiểu Khê xuất hiện. Cháu và Tiểu Ninh chính là có từ đêm hai người tái ngộ."
Giang Từ nghe đến đây chợt im lặng: "..."
"Haha." Bây giờ nghĩ lại, Giang Lam vẫn còn muốn cười, "Ý của mẹ cháu là, Trần Thố không ngại làm mẹ của Giang Khê nhưng nếu có đứa nữa thì Trần Thố sẽ rút lui, cho nên ngay tối đó đã cùng mommy cháu tạo ra cháu và Tiểu Ninh. Một tháng sau, mẹ cháu cầm kết quả siêu âm đến cho bà nội Giang và bà nội Tiền của cháu xem. Hai người tức đến không biết nên nói gì. Sau đó bà lại đến nhà họ Trần xin lỗi, hủy hôn. Cuối cùng thì hai bà nội của cháu bất đắc dĩ phải đồng ý cho họ kết hôn, còn họ thì không sao cả, dù sao Giang Khê cũng là con cháu nhà họ Giang."
Giang Từ cúi đầu đỡ trán, thật là hoang đường.
Giang Lam: "Lúc đầu Trần Thố thật sự không để ý chuyện mẹ cháu có một đứa con, nhưng sau đó nghe tin mommy cháu có thai mới buông tay. Nhưng tính thời gian, tuổi của Trần Úy cũng bằng tuổi cháu và Tiểu Ninh, mà ngày sinh cũng rất gần nhau. Lẽ nào là trong một tháng đó Trần Thố đã đi kết hôn với người khác rồi sao? Chuyện này... Cô cứ tưởng bà ta si tình với mẹ cháu đến thế nào chứ."
Giang Từ đã làm rõ ngọn ngành rồi, trong lòng đã có đáp án. "Cảm ơn cô út, cháu biết rồi ạ."
Giang Lam nói đến khát nước, cầm ly nước lên uống một ngụm rồi hỏi: "À đúng rồi, cháu hỏi những chuyện này làm gì?"
Giang Từ: "Không có gì, chỉ là tình cờ gặp được dì Trần, tò mò thôi. Cô út về nghỉ ngơi đi ạ."
"Được." Giang Lam cầm ly nước lên định đứng dậy rời đi. Cô vừa nhấc mông lên một chút đã ngồi lại xuống, hỏi: "A này, Tiểu Từ, dạo này cháu và bác sĩ Cố rốt cuộc thế nào rồi? Thân phận của bác sĩ Cố cháu có điều tra qua chưa?"
Bác sĩ Cố có thể ở trong căn nhà trị giá hàng chục triệu, gia thế chắc chắn không tầm thường. Nếu là trước đây, Giang Lam cũng không quan tâm, nhưng bây giờ bác sĩ Cố và Tiểu Từ lại thân thiết như vậy, cô vẫn phải hỏi một câu cho chắc, lỡ như thân phận quá đặc biệt thì sao.
Giang Từ có chút lúng túng, giọng điệu chậm lại nói: "Cũng xem như là ổn ạ, chỉ là lại làm bác sĩ Cố giận nữa rồi."
Giang Lam chậc một tiếng, nói: "Sao cháu lại làm bác sĩ Cố giận nữa rồi, cô quen bác sĩ Cố lâu như vậy mà chưa thấy cô ấy giận, toàn giận vì cháu. Cháu đó, đối tốt với bác sĩ Cố một chút, chuyện gì cũng nhường nhịn một chút. Còn nữa, tuyệt đối đừng chỉ xem bác sĩ Cố là một Omega cấp S có thể đánh dấu ngược, chữa bệnh cho cháu. Cho dù là bạn bè, người yêu bình thường, bác sĩ Cố cũng là một người rất tốt."
Giang Từ nghiêm túc ghi nhớ: "Vâng, cháu biết rồi ạ."
Đợi bác sĩ Cố trở về sẽ đi xin lỗi nàng.
Giang Lam: "Được rồi, nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai còn phải đi làm nữa đó. Ngày mai bác sĩ Cố về, cô sẽ nhắn tin cho cháu."
Giang Từ cười nói: "Vâng, cảm ơn cô út."
——
Sáng thứ Hai, Giang Từ đến công ty, nhờ người điều tra lại một lượt chi tiết tình hình phát triển bao nhiêu năm qua của Bác Nguyên, cũng như thông tin cá nhân của nhà họ Trần và Trần Thố.
Bác Nguyên bao nhiêu năm qua luôn tập trung vào ngành sản xuất, hoàn toàn không dính dáng gì đến dược phẩm, nhưng lại liên tục mấy chục năm đầu tư vào Tề thị.
Xem ra ngành dược vẫn còn kiếm được tiền.
Giang Từ ở lại công ty cả một buổi sáng, buổi trưa vốn định chạy qua bệnh viện xem bác sĩ Cố đã về chưa, kết quả vừa xuống lầu đã nhận được thông báo của thầy Thạch, bảo là hai giờ chiều mọi người đến văn phòng, họp một cuộc, tập trung nói về tình hình luận văn.
Giang Từ nhắn tin riêng cho thầy Thạch: Thưa thầy Thạch, luận văn của em đã sửa xong rồi, hôm nay có phải đến nữa không ạ?
Thầy Thạch: Đến, tất cả mọi người không được nghỉ.
Giang Từ: Vâng ạ.
Giang Từ đành phải thay đổi lịch trình, đến trường họp trước. Trước khi đi, cô có gửi tin nhắn cho bác sĩ Cố hỏi nàng đã về chưa.
Cho đến lúc đến trường, Giang Từ vẫn không nhận được tin nhắn trả lời của bác sĩ Cố, xem ra là nàng thật sự rất tức giận.
Hai giờ chiều, tất cả các bạn học cùng lớp đều đã có mặt đông đủ, thầy Thạch ngồi ở vị trí chính bắt đầu họp.
Giang Từ vừa nghe vừa trả lời tin nhắn công việc ở dưới bàn.
Thầy Thạch thấy được cũng không nói gì, tiếp tục nói chuyện khác. Nhưng đến đoạn quan trọng, thầy gõ nhẹ vào bàn nhắc nhở Giang Từ: "Tôi cũng lớn tuổi rồi, không thể thức khuya được nữa đâu. Mấy chục nghìn chữ luận văn, tôi mà coi như là tiểu thuyết thì cũng phải xem mấy ngày, huống hồ lại là luận văn của mấy em. Cho nên cứ theo lời tôi mà sửa đi. Hoặc là nếu các em tự thấy mình viết không tệ thì cũng có thể trực tiếp đến nói với tôi, tuyệt đối đừng có tôi nói một câu thì các em lại phản bác một câu, nghĩ rằng tôi có bệnh gì đó làm khó các em. Các em đa số đều là được tuyển thẳng lên nghiên cứu sinh, đầu óc thông minh, chắc cũng hiểu được là tôi không hề cố tình làm khó các em, cũng không hề gây khó dễ cho các em."
"Vâng, lời của thầy Thạch rất phải."
"Sao có thể thế được chứ thầy Thạch, chúng em nào dám."
"Thưa thầy Thạch, chúng em tuyệt đối không có suy nghĩ đó."
Mọi người vội vàng phụ họa.
Thạch Kỳ: "Tôi mặc kệ các em có ý đó hay không, tôi đã nói xong rồi, các em tự xem mà làm đi. Còn nữa, các cô cậu quý tử à, tuy Giang Từ là một Alpha tàn tật về tin tức tố nhưng luận văn của người ta đã sớm viết xong sửa xong rồi, cho nên bây giờ họp mà có chơi điện thoại, không nghe tôi nói chuyện, tôi cũng không để tâm đâu."
Mọi người đồng loạt quay đầu lại nhìn.
Giang Từ đang trả lời tin nhắn: "..."
Giang Từ tắt điện thoại, từ từ ngẩng đầu lên nhìn xung quanh. Cô nhìn thấy trong ánh mắt của mỗi người đều có sự oán hận cùng phẫn nộ.
Thạch Kỳ: "Các em đừng nhìn em ấy, nhìn tôi đây này. Nhìn em ấy có tác dụng gì chứ, mặt em ấy có ghi luận văn à?"
Mọi người lại đồng loạt nhìn về phía thầy Thạch.
Giang Từ cúi đầu thở ra một hơi, ông thầy Thạch này thật là gắp lửa bỏ tay người mà, còn lấy mình ra làm bia đỡ đạn.
Cốc cốc, Thạch Kỳ lại gõ nhẹ vào bàn hai cái, nói: "Luận văn cần sửa thì nhanh chóng sửa đi, đừng lãng phí thời gian nữa. Với lại, ngày mai trường sẽ tổ chức một buổi đại hội cho các em nghiên cứu sinh ở hội trường, tất cả mọi người bắt buộc phải tham gia. Luận văn thì tôi sẽ lùi cho các em một ngày, nhớ kỹ, không được mang điện thoại, các loại thiết bị điện tử vào hội trường, một khi phát hiện sẽ bị tạm giữ xử lý."
Một bạn giơ tay lên, "Thưa thầy Thạch, có thể xin nghỉ phép được không ạ?"
Thạch Kỳ gật đầu: "Tất nhiên là được rồi."
Nụ cười trên mặt nàng lập tức hiện ra: "Vậy thưa thầy Thạch, ngày mai em có chuyện quan trọng, xin phép được nghỉ."
Thạch Kỳ: "Đến gặp hiệu trưởng xin phép đi."
Nụ cười trên mặt nàng lập tức cứng lại.
Thạch Kỳ nhìn những vị cô cậu quý tử đang ngồi, nói: "Tất nhiên là có thể xin nghỉ phép rồi, nhưng mà các em phải trực tiếp nói chuyện với hiệu trưởng. Nếu hiệu trưởng đồng ý thì các em nghỉ, còn nếu hiệu trưởng không đồng ý thì các em cứ tìm người nhà đến nói chuyện với hiệu trưởng. Nếu người nhà lên tiếng mà hiệu trưởng vẫn không đồng ý thì các em cứ quyên góp cho trường một ít tiền, lôi kéo một ít quan hệ, hiệu trưởng rồi sẽ đồng ý thôi."
Tất cả mọi người, trừ Giang Từ, mặt mày đều tái mét.
Thạch Kỳ: "Các em đừng lúc nào cũng cho là họp hành phiền phức, nhàm chán. Đợi đến lúc các em vào tầng lớp quản lý trong công ty nhà mình rồi thì các em sẽ trở thành chính cái loại người mà các em ghét đó. Báo trước cho các em một chút, trong buổi họp ngày mai, sẽ có vài vị khách mời bất ngờ xuất hiện ở hội trường. Còn là ai thì các em đến lúc đó xem là sẽ biết."
"Dạ biết."
"Haiz, lại phải họp."
Giang Từ cứ mải miết trả lời tin nhắn, không hề lắng nghe. Đang trả lời thì cô út đột nhiên gửi tin nhắn tới, nói: Bác sĩ Cố về rồi, buổi tối nhớ xin lỗi cho đàng hoàng, đừng làm bác sĩ Cố tức giận nữa.
Giang Từ: Vâng, cháu biết rồi.
Giang Từ thoát khỏi trang trò chuyện, đặt một bó hoa hồng lớn trên mạng, thời gian hẹn là bốn giờ chiều, đến lúc đó cô sẽ lái xe đến cửa hàng hoa lấy.
Bốn giờ chiều, họp xong, Giang Từ từ trường ra đã đến cửa hàng hoa đúng giờ, nhận được bó hoa hồng. Hoa hồng trông cũng khá được, bó hoa được cắt tỉa rất đẹp, không có cánh hoa héo hay bị dập. Hy vọng lúc tặng cho bác sĩ Cố, bác sĩ Cố sẽ thích, chỉ không ngờ là kế hoạch mãi vẫn không theo kịp được sự thay đổi.
Vừa đến công ty, Giang Từ đã bị bà nội gọi đến văn phòng, bảo là tám giờ tối có một bữa tiệc tối. Người tham gia toàn là những nhân vật có tiếng tăm trong ngành, kể cả Trần Thố cũng sẽ đến. Cô đi kết giao một chút để nhận mặt, biết đâu sau này ngày nào đó lại có ích.
Giang Từ tính toán thời gian, tám giờ tham dự, muộn nhất cũng là mười hoặc mười một giờ là xong. Giờ đó bác sĩ Cố thường là vừa mới tan làm.
Giang Từ đáp lại: "Vâng."
Hơn bảy giờ năm mươi tối, Giang Từ đến bữa tiệc. Vừa vào trong, mặc kệ người ngồi đó nghĩ gì, Giang Từ vẫn đến chào hỏi mọi người trước rồi ngồi xuống bên cạnh Trần Thố.
Giang Từ: "Dì Trần, lại gặp mặt rồi."
Trần Thố lười biếng dựa vào ghế, tay phải đặt trên bàn, cầm một ly rượu vang trắng, "Giang Khê, Giang Ninh không có ở đây, sau này bà lão Tiền có phải là sẽ giao công ty cho cháu không?"
Giang Từ khẽ cười: "Chuyện này thì không nói trước được đâu ạ, toàn bộ đều xem ý của bà nội. Bà nội vẫn tương đối xem trọng chị Giang Khê hơn."
Trần Thố: "Dì lại cảm thấy cháu rất phù hợp."
Giang Từ trả lời: "Bà nội là cổ đông lớn nhất của công ty, quyền quyết định là ở bà. Cháu không thể can dự được."
Trần Thố không nói gì thêm, nâng ly rượu vang trắng đưa lên môi nhấp một ngụm. Một lúc sau, bà mới nói: "Nếu cháu có thể ngồi vào vị trí không thể thiếu ở Giang thị, dì nghĩ, dì sẽ hợp tác với cháu. Hơn nữa, nội dung hợp tác biết đâu cháu sẽ có hứng thú, suy nghĩ xem."
Giang Từ quay đầu nhìn dì Trần, trong mắt bà ẩn chứa tâm tư, không nhìn ra được, nhưng cũng không giống đang nói dối.
Tuy các ngành sản xuất của Giang thị không liên quan gì đến Bác Nguyên, nhưng nếu thật sự muốn tạo mối liên hệ thì cũng không phải là chuyện khó.
Có điều bây giờ đối phương chỉ là nói suông, chuyện hợp tác hay không vẫn là chuyện của sau này. Giang Từ cũng chỉ hứa miệng trước: "Cháu sẽ cố gắng thử ạ, nếu đến lúc đó thật sự ngồi được vào vị trí đó, hy vọng có thể hợp tác thuận lợi với dì Trần."
Trần Thố nhẹ nhàng ừ một tiếng, xem như trả lời.
Bữa tiệc tối kết thúc vào hơn mười giờ tối, Giang Từ tự mình lái xe, không uống rượu. Vừa ra khỏi đó, cô đạp ga một mạch đến văn phòng của bác sĩ Cố, nhưng bác sĩ Cố đã tan làm rời đi rồi.
Giang Từ thở dài một hơi trở lại xe, ngồi ngẩn ra một phút, quay đầu nhìn bó hoa hồng đang nở rộ trên ghế phụ.
Bó hoa này nếu ngày mai mới tặng cho bác sĩ Cố, có lẽ đã không còn đẹp nữa.
Ngày hôm sau, Giang Từ đúng giờ đến hội trường của trường để tham dự đại hội nghiên cứu sinh.
Vì đến muộn nên tất cả những người cùng khóa đều đã ngồi ở những hàng ghế phía sau được sắp xếp sẵn, để lại hàng ghế đầu cho cô.
Giang Từ liếc nhìn một cái cũng không còn lựa chọn nào khác, đành phải ngồi xuống.
Mười giờ sáng, cuộc họp bắt đầu. Hiệu trưởng, phó hiệu trưởng, cũng như các giáo viên hướng dẫn lục tục vào hội trường ngồi xuống.
Chủ đề của cuộc họp trên danh nghĩa là buổi giao lưu, nhưng thực chất là đang nói về xu hướng việc làm sau này của Alpha, Omega và cả Beta. Nhà trường khuyến khích họ hướng đến tầng lớp cao hơn, trở thành những người có quyền lực xuất sắc của xã hội, như vậy mới có thể thúc đẩy sự phát triển của xã hội.
Sự chọn lọc tự nhiên là quy luật sinh tồn của thế giới tự nhiên, cũng là quy luật sinh tồn giữa Alpha, Omega và Beta.
Giữa chừng cuộc họp, hiệu trưởng nói: "Hôm nay trường chúng ta đã mời một vài đại diện xuất sắc đến để phát biểu. Đầu tiên chúng ta hãy chào mừng sinh viên tốt nghiệp xuất sắc, Omega đỉnh cấp, bạn Trương Hủ. Bạn là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc nhất của khoa Triết học."
Dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Giang Từ cũng vỗ tay theo.
Khoa Triết học, tư tưởng giáo dục.
Giang Từ chăm chú nghe mười mấy phút, nội dung nói rất phức tạp, từ sự thay đổi trong quản lý xã hội của Alpha, Omega đến Beta, và cả sự thay đổi trong quy tắc xã hội.
Đại ý là, Alpha và Omega hiện là những nhà lãnh đạo chính của xã hội, Beta là những người theo sau.
Bạn học này đã thuyết trình nửa tiếng rồi xuống sân khấu. Người thứ hai lên sân khấu là một người mà Giang Từ không ngờ tới.
Tề Dư Tư, vậy mà lại là cô ta.
Hiệu trưởng: "Tề Dư Tư, Alpha đỉnh cấp, sinh viên tốt nghiệp xuất sắc khoa Tuyến thể của Đại học Y Lâm Giang."
Dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay.
Tề Dư Tư mặc một bộ đồ công sở màu đen, đi ra từ một bên đứng trước bục giảng. Vì vị trí ngồi của Giang Từ gần nên lúc cô ta đứng lên, ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy Giang Từ ở hàng ghế đầu.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Giang Từ nhẹ nhàng gật đầu chào hỏi.
Lúc Tề Dư Tư nhìn thấy Giang Từ, cô ta rất kinh ngạc. Không ngờ lại gặp được cô ấy ở đây, hơn nữa lại còn sắp trở thành một tiến sĩ sắp tốt nghiệp của Đại học Lâm Giang.
Bao nhiêu năm qua, cô ấy thay đổi không nhỏ nhỉ.
Tề Dư Tư chỉ liếc nhìn một cái rồi bắt đầu phát biểu: "Chào mọi người, tôi là Tề Dư Tư, một Alpha đỉnh cấp, tốt nghiệp khoa Tuyến thể, rất vui khi được quý trường mời đến đây để có một bài phát biểu ngắn gọn. Về tuyến thể, tin rằng không cần tôi phải nói nhiều, mọi người cũng biết, nó dùng để phân biệt Alpha, Omega và Beta, phân biệt đẳng cấp của Alpha và Omega, đồng thời cũng quyết định gen di truyền của chúng ta..."
Tề Dư Tư thuyết trình nửa tiếng rồi xuống sân khấu.
Đại ý nói rằng, tuyến thể là quy tắc không thể vượt qua được giữa gen của Alpha, Omega và Beta. Ý muốn nói với mọi người ở dưới rằng, đẳng cấp từ khoảnh khắc phân hóa bắt đầu, cuộc sống đã thay đổi, mạnh được yếu thua là quy tắc của thế giới này.
Những Alpha và Omega có mặt đều đã tiếp nhận khái niệm này từ năm mười tám tuổi, mọi người đều có thể hiểu được.
Các Beta thì... có thể hiểu, nhưng không tôn trọng.
Dù sao thì ai mà muốn thừa nhận gen của mình thuộc loại cấp thấp chứ.
Sau đó, lại tiếp tục có hai người lên thuyết trình nữa.
Hiệu trưởng: "Người cuối cùng, là một Omega cấp S. Vì một vài lý do, chúng ta không công bố tên, nghề nghiệp cũng như trường học của cô ấy. Chúng ta hãy chào mừng sự có mặt của cô ấy."
Omega cấp S, dưới sân khấu lập tức thảo luận sôi nổi.
"Omega cấp S, trời ơi, mình còn chưa bao giờ được nhìn thấy ngoài đời thật nữa đó, thật hay giả vậy."
"Ối giời ơi, hôm nay đúng là mở rộng tầm mắt."
"Nghe nói Omega cấp S dù không phóng thích tin tức tố thì trên người cũng có một loại hương thơm tự nhiên, thật muốn ngửi thử xem rốt cuộc là loại hương thơm nào."
"Nếu không phải không được chụp ảnh, không được ghi âm, mình thật muốn chụp một tấm ảnh đăng lên bạn bè."
Trong sự mong đợi của mọi người, Omega cấp S mà hiệu trưởng nói, tay cầm bản thuyết trình, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, chân váy bút chì dài màu đen, đi giày cao gót từ từ xuất hiện.
"Oa, đây là Omega cấp S sao."
"Dáng người đẹp quá."
"Sao lại còn đeo khẩu trang, không cho người ta nhìn mặt à."
"Đúng vậy, không cho biết thân phận, tên tuổi, sao lại còn không cho xem cả mặt nữa, bí mật như vậy."
Người đến đi đến bục giảng dừng lại, khoảnh khắc đối phương ngẩng đầu lên, Giang Từ nhìn vào đôi mắt đó đã nhận ra.
Bác sĩ Cố.
Không ngờ lại là nàng.
Cố Phỉ Nhiên cũng đã nhìn thấy Giang Từ, nhưng nàng giả vờ không thấy, cúi đầu xuống, mở bản thảo ra bắt đầu đọc: "Rất vui khi được mời đến tham dự buổi diễn thuyết của quý trường, bài nói của tôi rất đơn giản, không sâu sắc như những bài trước, chủ đề là tuổi trẻ."