Sau đó, hai người ôm nhau một lúc mới đi tắm.
Giang Từ tắm xong từ phòng ngủ cho khách trở về, bước lên bậc thềm, thấy bác sĩ Cố đang mặc một chiếc áo hai dây nhỏ màu trắng, mái tóc óng ả trượt trên vai, khoanh chân cúi người ngồi trên giường, chăm chú nhìn vào chiếc máy kiểm tra.
Giang Từ chậm rãi bước tới, hỏi: "Sao chị vẫn còn xem vậy?"
Vừa rồi bác sĩ Cố bảo cô đeo máy kiểm tra, không cho tháo ra, nói là nhỡ đâu lại đo được nồng độ tin tức tố thì sao.
Cố Phỉ Nhiên buông thõng hai tay, chiếc máy kiểm tra theo đó rơi xuống chăn, nàng ngẩng đầu nhìn Giang Từ, nghiêm túc nói: "Lần trước em nói số liệu đo được mà em xóa đi là 99, là thật hay giả vậy, không phải là đang lừa chị đấy chứ?"
Giang Từ: "Không có, sao có thể lừa chị được."
Cố Phỉ Nhiên chau mày, tự lẩm bẩm: "Chẳng lẽ thật sự chỉ khi tái phát mới có thể đo được số liệu sao?"
Giang Từ cởi dép lê bước lên giường, ngồi xếp bằng đối diện bác sĩ Cố, "Hôm nay chị sao vậy, trước đây đâu có để tâm đến thế?"
"Không có gì, chỉ nghĩ một chút thôi." Cố Phỉ Nhiên vừa nói vừa cất máy kiểm tra đi, định xuống giường để đặt lên giá sách, Giang Từ đã nhanh hơn một bước nhận lấy, xuống giường đặt lại máy kiểm tra vào chỗ cũ.
Giang Từ quay lại giường, kéo cổ tay bác sĩ Cố rồi nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, ôm chặt lấy tấm lưng mỏng manh của nàng, lòng bàn tay phủ trên mái tóc dài, khẽ thì thầm an ủi: "Đừng lo lắng nữa, lần sau dù thế nào em cũng sẽ không giấu chị nữa, xin lỗi chị."
Trái tim hoang mang bất an của Cố Phỉ Nhiên dần được cái ôm này xoa dịu đi rất nhiều, nàng từ từ cúi đầu, vùi mặt vào hõm cổ cô, nhẹ nhàng cọ xát, giọng nói cực nhỏ: "Ừm."
Hai người ôm nhau một lát rồi nằm xuống nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, Giang Từ phải đến bệnh viện thăm Trần Úy, vì vậy cô dậy sớm đi mua trái cây để trong cốp xe, rồi mới lái xe quay về đưa bác sĩ Cố đến bệnh viện đi làm.
Xe dừng trong bãi đỗ của bệnh viện, Cố Phỉ Nhiên cầm chìa khóa xe, mở cửa bước xuống, đứng ở đầu xe đợi cô.
Giang Từ chạy nhanh đến cốp xe, hai tay xách giỏ trái cây đầy ắp đi tới, hỏi bác sĩ Cố: "Tối nay chị có muốn ăn gì không, em về nhà làm rồi mang qua cho chị."
Mấy ngày nay công việc không bận, có thể về nhà nấu cơm, cô út nhắn tin nói thèm món canh sườn do mình làm.
Cố Phỉ Nhiên khóa xe lại, đến gần Giang Từ, nhét chìa khóa xe vào túi áo cô, nói: "Không muốn ăn gì cả."
Gần đây khẩu vị không tốt, không ăn được nhiều lắm.
Giang Từ: "Cô út nhắn tin nói muốn ăn canh sườn, đến lúc đó em làm xong sẽ mang cho chị một phần, buổi tối chị ăn ít, em sẽ mang ít thôi, chị ăn một hai miếng cũng được."
Cố Phỉ Nhiên gật đầu: "Được."
Giang Từ đáp: "Ừm."
Sau khi vào trong, hai người tách ra, bác sĩ Cố đến khoa ngoại tổng hợp, còn Giang Từ xách trái cây đến phòng bệnh của Trần Úy.
Cốc cốc, Giang Từ nhẹ nhàng gõ cửa rồi đi vào.
Trần Thố mấy ngày nay đều ở đây trông Trần Úy, bà từ phòng vệ sinh ra sau khi rửa mặt, thấy Giang Từ đến liền để mặt mộc đi tới, nói: "Giám đốc Giang đến rồi à, sao lại đến sớm vậy?"
Giang Từ: "Tiện đường nên cháu qua xem một chút, đây là trái cây mua cho Trần Úy, cháu để ở đây ạ. Bác sĩ nói chuối không ảnh hưởng đến việc uống thuốc nên cháu mua nhiều chuối một chút."
Trần Thố: "Cảm ơn cháu."
"Không có gì đâu ạ." Giang Từ cúi người đặt trái cây lên bàn, quay người đi đến bên giường bệnh nhìn Trần Úy, cô ấy đang ngủ, sắc mặt so với trước kia đã tốt hơn nhiều, quầng thâm mắt cũng đã nhạt đi.
Trần Thố không khách sáo, lấy mấy quả chuối từ trong túi ra đặt lên đĩa hoa quả, lại lấy thêm một ít trái cây khác đi rửa, lúc đi ra thì nói: "Cây đèn dầu được bán đấu giá trong buổi tiệc từ thiện tối qua, để ở nhà cẩn thận, đừng vứt đi nhé."
Nếu dì Trần không nhắc đến chuyện này, Giang Từ cũng đã quên mất, giờ nó vẫn còn nằm trong cốp xe, "Được, cháu biết rồi."
Trần Thố ăn một quả việt quất rồi nói: "Đúng rồi, bác sĩ bảo Tiểu Úy hai ngày nay xuống giường đi lại một chút, đừng nằm mãi một chỗ, nhân lúc nó đang ngủ, dì về nhà lấy ít quần áo thay giặt, nếu nó tỉnh lại, cháu đi cùng nó một vòng trên hành lang bệnh viện nhé."
Giang Từ: "Được."
Trần Thố ăn thêm mấy quả việt quất nữa rồi xách túi đựng quần áo rời đi, Giang Từ ngồi xuống sofa.
Nửa tiếng sau.
"Phụt phụt, phụt." Trên giường bệnh phát ra những tiếng động kỳ quái.
Giang Từ từ từ ngẩng đầu nhìn sang.
"Trời đất ơi, ai nói viêm ruột thừa là tiểu phẫu vậy, trước khi mổ thì đau, sau khi mổ cũng đau, hồi phục sau mổ còn khó chịu hơn, mình sẽ không bao giờ ăn uống lung tung, uống nhiều rượu nữa đâu."
Trần Úy phàn nàn xong, lật người lại, nói vào không trung: "Không biết đến bao giờ mới thoát hết khí ra nữa, con sắp thành 'đại vương xì hơi' đến nơi rồi, mẹ ơi, hôm nay con ăn gì được không? Mẹ."
Trần Úy gọi một tiếng, phòng bệnh im phăng phắc, không ai trả lời, nàng đành gọi thêm một tiếng nữa: "Mẹ—— ơi——"
Giang Từ đứng dậy, đi đến bên giường bệnh, giữ bình tĩnh nói: "Dì Trần không có ở đây, dì về nhà lấy quần áo thay giặt rồi."
Trần Úy: "Hả?"
Giọng nói quen thuộc này, lẽ nào là——
Trần Úy: "......"
—— Vãi l...
Giang Từ vờ như không biết chuyện vừa rồi, với vẻ mặt ngây thơ vô hại nói với nàng: "Trước khi đi dì Trần có dặn tôi, đợi cô tỉnh lại thì đưa cô ra ngoài đi dạo một chút, cô dậy nổi không? Có cần tôi đỡ không?"
Sau khi Trần Úy xác nhận người kia đúng là Giang Từ, miệng nàng mím chặt, hai vai run lên thấy rõ.
Giang Từ thấy vậy, quay đầu đi như đang nhìn thứ gì đó, rồi lại nhanh chóng quay lại, đổi lời nói: "Hay là, cô cứ tỉnh táo lại đã, tôi ra ngoài gọi bác sĩ vào xem giúp cô."
Nói xong, cô quay người rời đi, lúc đóng cửa phòng bệnh còn cố tình đóng mạnh hơn một chút cho Trần Úy nghe thấy.
Sau khi nghe tiếng đóng cửa, Trần Úy đưa cẳng tay lên che mắt, tay kia nắm thành quyền, khóe môi trễ xuống.
Giây tiếp theo dường như có thể khóc được ngay.
Giang Từ ra ngoài gọi bác sĩ, để cho nàng có thời gian bình tĩnh lại, cô đã cố tình đợi ở ngoài hai mươi phút rồi mới đi gọi.
Trên đường quay về sau khi gọi xong, bác sĩ Cố đột nhiên dẫn theo một thực tập sinh xuất hiện ở hành lang, nhìn cô rồi nói: "Tôi đến thăm khám, khám cho Trần Úy."
Giang Từ gật đầu: "Được."
Hai người cùng đi vào, Trần Úy mặt lạnh tanh hoàn toàn không nhìn Giang Từ, coi cô như không khí.
Cố Phỉ Nhiên kiểm tra cẩn thận xong, nhìn Trần Úy nói: "Mấy ngày nay hồi phục không tồi, lát nữa có thể dậy ra ngoài đi dạo một chút để thoát khí ra ngoài, tình hình của cô nếu hồi phục nhanh thì khoảng hơn một tuần sau là có thể xuất viện."
Trần Úy nói chuyện không chút cảm xúc: "Cảm ơn bác sĩ."
"Ừm." Cố Phỉ Nhiên dẫn sinh viên thực tập ra ngoài.
Giang Từ nói: "Tôi ra tiễn bác sĩ."
Trước đây Cố Phỉ Nhiên đều sẽ xua tay từ chối, nhưng lần này lại không, đợi sau khi ra ngoài, nàng quay lại nhìn Giang Từ, dặn dò: "Trông chừng cẩn thận, lát nữa đưa cô ấy ra ngoài đi dạo để hít thở không khí."
Giang Từ: "Được ạ."
Cố Phỉ Nhiên: "Chị đi đây."
"Ừm." Giang Từ tiễn nàng đi một đoạn đường.
Vài phút sau, Giang Từ quay trở lại, cùng với y tá và hộ lý đỡ Trần Úy dậy khỏi giường.
Y tá treo chai thuốc lên giá truyền dịch di động.
Trần Úy một tay vịn vào đó, một tay vịn eo chậm rãi đi ra ngoài.
Vừa ra ngoài, Trần Úy đã nói: "Cô không cần đi theo đâu."
Giang Từ đi sang bên cạnh giữ khoảng cách với nàng, "Dì Trần và bác sĩ đều bảo tôi đi cùng cô một lát, đi thôi."
Trần Úy từ chối: "Không cần."
Giang Từ: "Bác sĩ nói, thoát khí là hiện tượng nhu động ruột hoạt động bình thường sau phẫu thuật viêm ruột thừa, không có..."
Trần Úy ngắt lời cô: "Không cần cô đi cùng, tôi tự đi một vòng rồi về, cô ở đây đợi là được rồi."
Thấy nàng kiên quyết như vậy, Giang Từ cũng không nài ép nữa.
Hộ lý đi cùng Trần Úy dạo bước trên hành lang.
Phòng bệnh của Lục Lâm Y.
Chủ nhiệm khoa Tuyến thể và các chuyên gia tuyến thể đến giao lưu lần này đứng bên cạnh giường bệnh, nhìn Lục Lâm Y đã tỉnh lại rồi nói: "Cô Lục, tình trạng của cô đã có chuyển biến tốt, nhưng tuyến thể vẫn đang trong trạng thái mở, cần phải nằm viện theo dõi."
Lục Lâm Y đã thay quần áo bệnh nhân, ngồi tựa vào thành giường, nói: "Tôi biết rồi, mọi người ra ngoài trước đi."
"Được." Vài người quay bước rời đi.
Lúc Hàn Lan Châu đi ra, vừa định nói vài câu với chủ nhiệm khoa Tuyến thể Dư Phương thì không ngờ mới đi được hai bước đã va phải Giang Từ, đây cũng là một bệnh nhân có tuyến thể đặc biệt.
Cô Lục thuộc dạng bệnh nhân có hai khứu thể, sẽ đồng thời bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của cả Alpha và Omega, còn Giang Từ lại thuộc dạng bệnh nhân bất lực về tin tức tố và tuyến thể, bất kể là tin tức tố của Alpha hay Omega đều không thể ảnh hưởng đến cô.
Nếu hai người này có thể kết hợp lại...
Hàn Lan Châu chủ động chào hỏi Giang Từ: "Cô Giang, sao cháu cũng ở bệnh viện, đến khám tuyến thể sao?"
Giang Từ phủ nhận: "Không phải, con gái của một người dì của cháu phẫu thuật viêm ruột thừa, cháu đến thăm cô ấy."
Hàn Lan Châu cười nhẹ: "Thì ra là vậy, đúng rồi, cô Giang, không biết tình trạng tuyến thể của cháu đã giải quyết được chưa, nếu chưa thì tôi có thể tiếp tục chẩn trị cho cháu."
Giang Từ: "Không cần đâu, cháu rất ổn."
So với hai khứu thể của Lục Lâm Y, Hàn Lan Châu còn tò mò hơn về sự bất lực về tin tức tố và tuyến thể của Giang Từ.
Nếu có thể nghiên cứu ra được tình trạng của cô, và dựa vào đó nghiên cứu ra một phác đồ điều trị, tin rằng mình nhất định sẽ lưu danh sử sách trong giới nghiên cứu tuyến thể, chỉ tiếc là, Giang thị đứng sau lưng cô tuy không có quyền thế bằng nhà họ Lục, nhưng cũng không phải dễ chọc vào.
Giang Từ không muốn nói chuyện nhiều với bà ta, liền nói: "Bạn cháu đã đi phía trước rồi, cháu xin phép đi trước."
Hàn Lan Châu chủ động nhường đường: "Được."
Giang Từ đi về phía trước, đột nhiên nhớ lại hôm đó bác sĩ Cố nói, có một bệnh nhân cần tin tức tố của nàng để phẫu thuật.
Bác sĩ Cố là Omega cấp S, người có thể chịu được tin tức tố của Omega cấp S thì cấp bậc cũng sẽ không thấp hơn Alpha đỉnh cấp, thậm chí có thể là Alpha cấp S.
Alpha đỉnh cấp và Alpha cấp S ở Lâm Giang chỉ đếm trên đầu ngón tay, nếu những người này có chuyện gì thì tin tức chắc chắn sẽ lan ra, nhưng gần đây không nghe nói có ai gặp chuyện cả.
Phó Nguyễn Ý, cô ấy là Alpha cấp S, nhưng hôm qua cô ấy vẫn còn tham dự tiệc từ thiện, không giống người có chuyện.
Vậy thì là ai?
Rầm——
Giang Từ mải suy nghĩ, không để ý có người đi tới ở góc rẽ, liền va phải đối phương, "Xin lỗi, xin lỗi..."
Lời xin lỗi còn chưa nói xong, trong đầu Giang Từ đột nhiên hiện lên hình ảnh của một người, Lục Lâm Y.
Lần trước ở hành lang bệnh viện cô đã từng va phải cô ta, và hành lang đó chính là khoa ngoại tổng hợp của bác sĩ Cố, ngoài ra, cô ta còn là Alpha cấp S... Hơn nữa, với thân phận địa vị của bác Cố, người có thể khiến bà lo lắng cho bác sĩ Cố như vậy thì gia thế của đối phương chắc chắn không hề đơn giản, tổng hợp tất cả các điều kiện lại, người này ngoài Lục Lâm Y ra, không thể là ai khác.
Thì ra lại là cô ta, thảo nào có thể khiến nhiều chuyên gia tuyến thể cùng lúc có mặt ở đây, lẽ ra mình phải đoán ra từ sớm mới phải.
Giang Từ lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lương Niệm: Điều tra xem, Lục Lâm Y của nhà học Lục ở Hoa Thái có bệnh gì về tuyến thể.
Lương Niệm: Rõ, thưa sếp.
Giang Từ cất điện thoại, quay lại nhìn phòng bệnh mà Hàn Lan Châu vừa mới bước ra, Lục Lâm Y hẳn là đang ở trong đó.
Hơn mười giờ sáng, Lý Vinh Ngọc dẫn theo Phó Nguyễn Ý đến bệnh viện, hai người đi thẳng đến phòng bệnh của Lục Lâm Y.
Giang Từ nghe thấy tiếng bước chân ồn ào ngoài hành lang, cố tình đứng dậy mở cửa đi ra, nhìn thấy bà cụ Lý và Phó Nguyễn Ý đang đi về phía này, bên cạnh còn có năm sáu người đi theo.
Lý Vinh Ngọc không ngờ sẽ gặp Giang Từ ở bệnh viện, kinh ngạc một tiếng, dừng lại nói: "Tiểu Từ, sao cháu lại ở đây?"
Giang Từ nhẹ nhàng gật đầu: "Chào chủ tịch Lý, một người bạn của dì cháu phẫu thuật nằm viện, cháu đến thăm ạ."
Lý Vinh Ngọc "ồ" một tiếng: "Vậy à."
Lý Vinh Ngọc vội vàng đi xem tình hình của Lục Lâm Y, sau khi chào hỏi Giang Từ xong định đi thì đột nhiên nhớ đến Tiểu Nguyễn bên cạnh.
Hai nhà đến giờ vẫn chưa hòa giải, hai bên gặp nhau như gặp kẻ thù.
Bữa tiệc từ thiện tối qua, Tiểu Từ ngồi xa nên không có cơ hội, bây giờ chẳng phải là cơ hội tốt đó sao?
Lý Vinh Ngọc gọi Giang Từ, chỉ vào Phó Nguyễn Ý nói với cô: "Tiểu Từ, đây là Phó Nguyễn Ý của Thịnh Đỉnh nhà họ Phó, chắc cháu cũng biết, con bé lớn tuổi hơn cháu một chút, cháu chủ động chào hỏi đi."
Phó Nguyễn Ý nghe thấy hai chữ 'tuổi tác', liền lập tức thay đổi sắc mặt, bất bình nói: "Ai bảo nó chào cháu chứ, còn nữa, cháu đây thì lớn tuổi chỗ nào, tuổi của cháu đang là thời rực rỡ nhất được không, dì nói chuyện chú ý dùng từ một chút, nếu nói về tuổi tác, tuổi của dì còn lớn hơn cháu gấp đôi đấy, sao dì không nói mình lớn tuổi đi."
Lý Vinh Ngọc: "......"
Con bé này sao cứ hễ nghe thấy hai chữ tuổi tác là lại xù lông lên thế không biết.
Lý Vinh Ngọc vội vàng an ủi: "Được được, dì biết sai rồi, chúng ta không nhắc đến tuổi tác nữa, vậy Tiểu Từ, cháu chào một tiếng đi."
Giang Từ trước giờ vẫn luôn khách sáo với Phó Nguyễn Ý, dù sao cũng là bên A tôn quý, cô gật đầu nói: "Chào giám đốc Phó."
"Hứ." Phó Nguyễn Ý quay mặt đi.
Lý Vinh Ngọc đưa tay kéo cánh tay đang khoanh lại của cô, nói: "Người ta đã chào hỏi cháu rồi, thái độ của cháu đây là sao thế, mau đáp lại một tiếng, chúng ta còn có việc."
Phó Nguyễn Ý: "Không đáp."
Lý Vinh Ngọc lườm cô: "Cháu lịch sự một chút đi."
Phó Nguyễn Ý cười lạnh: "Con người của cháu là không có lịch sự, dì hỏi nó xem, có cần cháu lịch sự với nó không?"
Giang Từ lên tiếng: "Giám đốc Phó không muốn chào thì không cần miễn cưỡng đâu ạ, chủ tịch Lý, hai vị nếu có việc thì cứ đi làm đi, đừng vì cháu mà chậm trễ."
"Thôi được."
Cũng đành phải như vậy, nhưng Lý Vinh Ngọc vẫn không buông tha cho Phó Nguyễn Ý, cứ lải nhải suốt đường đến cửa phòng bệnh của Lục Lâm Y.
Phó Nguyễn Ý nghe mà suýt nữa quay người bỏ đi.
Hai người vào phòng bệnh gặp Lục Lâm Y, Lục Lâm Y hai tay chống người ngồi dậy, khách sáo nói: "Chủ tịch Lý, giám đốc Phó."
Lý Vinh Ngọc đưa tay ra hiệu cô ta không cần cử động.
Quản gia bê một chiếc ghế lại, đặt sau lưng Lý Vinh Ngọc để bà ngồi xuống.
Phó Nguyễn Ý căn bản không muốn nhìn người giả tạo này một chút nào, vào trong liền đi đến bên cửa sổ, khoanh tay đứng đó.
Lý Vinh Ngọc vừa ngồi xuống, quay đầu lại đã không thấy người đâu, tìm một vòng mới thấy cô ở bên cửa sổ, "ôi" một tiếng định gọi nhưng nghĩ lại rồi thôi, để mình nói trước.
Lý Vinh Ngọc nhìn về phía Lục Lâm Y, hỏi: "Cô Lục, sức khỏe cô thế nào, ổn chứ?"
Lục Lâm Y rất khách sáo: "Vẫn ổn ạ, bác sĩ nói đã ức chế được rồi, nhưng vẫn cần nằm viện theo dõi, làm phiền bác phải đích thân đến đây một chuyến, thực ra không có chuyện gì đâu ạ."
Lý Vinh Ngọc mặt nghiêm lại: "Tối qua đã vào đến phòng cấp cứu rồi, sao lại gọi là không có chuyện gì được, này, lão Lý, ông đi gọi bác sĩ đến đây, tôi muốn đích thân hỏi tình hình."
Quản gia nói: "Vâng, tôi đi gọi ngay."
Nói xong liền đi ra ngoài.
Lục Lâm Y biết bà cụ Lý này muốn nghe bác sĩ nói rõ tình hình của mình trước mặt, nhưng cô ta vẫn an ủi bà cụ: "Chủ tịch Lý, thật sự không có chuyện gì đâu ạ, tình trạng của cháu là bệnh cũ rồi, nằm viện vài ngày là khỏi thôi, bác không cần lo lắng như vậy đâu."
Lý Vinh Ngọc: "Nói hay nhỉ, nếu bệnh nào cũng nằm viện vài ngày là khỏi, vậy thì hễ ai bị bệnh, chẳng cần tiêm thuốc uống thuốc, chẳng cần phẫu thuật, cứ trực tiếp làm thủ tục nhập viện là xong, chúng ta vẫn nên để bác sĩ chẩn trị thêm vài lần, nhỡ đâu có thể chữa khỏi được thì sao."
Người của bà đã đi gọi rồi, Lục Lâm Y còn có thể nói gì nữa: "Được ạ, vậy nghe theo lời chủ tịch Lý."
Lý Vinh Ngọc: "Thế mới phải chứ."
Trong lúc chờ đợi, ánh mắt Lục Lâm Y thỉnh thoảng lại liếc về phía Phó Nguyễn Ý bên cửa sổ, không ngờ cô ấy lại đến.
Màn kịch tối qua của mình căn bản không thể qua mắt được Phó Nguyễn Ý, nhưng cô ta cũng không định giấu, mục đích chính là để gây áp lực cho Vinh Hòa Quốc Tế.
Lý Vinh Ngọc và Phó Hiển Thanh của nhà họ Phó là chị em mấy chục năm, quan hệ rất tốt, có lẽ nhà họ Phó có thể mặc kệ mình, nhưng bây giờ lại kéo cả Vinh Hòa Quốc Tế vào, nhà họ Phó sẽ không dễ dàng dứt khoát đứng ngoài cuộc như vậy.
Nếu cho dù như vậy mà họ cũng không đồng ý, mình vẫn còn một nước cờ chí mạng nữa.
Mười mấy phút sau, Dư Phương của khoa Tuyến thể được gọi vào, bà đi đến bên giường, quản gia giới thiệu: "Chủ nhiệm Dư, đây là chủ tịch Lý Vinh Ngọc của Vinh Hòa Quốc Tế chúng tôi, chủ tịch, vị này là chủ nhiệm Dư Phương của khoa Tuyến thể, cũng là bác sĩ điều trị chính của cô Lục."
Dư Phương không hiểu rõ về Vinh Hòa Quốc Tế nhưng cũng đã từng nghe qua cái tên, biết thân phận đối phương không thấp, "Chủ tịch Lý."
Lý Vinh Ngọc hỏi: "Chủ nhiệm Dư, bà là bác sĩ điều trị chính của Cô Lục, bà nói xem, đây là tình hình thế nào? Sao người đang khỏe mạnh mà tối qua đột nhiên lại ngất xỉu vậy."
Dư Phương đáp: "Tình trạng của cô Lục khá đặc biệt."
Lý Vinh Ngọc: "Đặc biệt thế nào?"
Dư Phương nói: "Lúc cô Lục phân hóa, trong tuyến thể đã mọc thêm một khứu thể nữa, hiện tại cô ấy có tổng cộng hai khứu thể, có thể đồng thời bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của cả Alpha và Omega, hơn nữa còn có thể kích phát kỳ phát nhiệt của cô Lục."
Lý Vinh Ngọc đã hiểu ra, "Mọc thêm một khứu thể, vậy thì cắt bỏ đi là được rồi, phẫu thuật rất khó sao?"
Dư Phương đáp: "Phẫu thuật không khó, cũng có thể cắt bỏ, nhưng vì cô Lục là Alpha cấp S, lúc làm phẫu thuật cắt bỏ, giá trị nồng độ tin tức tố sẽ được giải phóng lên đến 99, thậm chí là 100. Phẫu thuật trong tình trạng này không chỉ ảnh hưởng đến bác sĩ phẫu thuật mà khứu thể cũng sẽ bị tổn thương không thể phục hồi, vì vậy cần có một Omega cấp S ở trong phòng mổ để áp chế tin tức tố của cô Lục."
Lý Vinh Ngọc nói theo: "Vậy thì tìm đi, Omega cấp S tuy hiếm nhưng cũng không phải là không có."
Dư Phương cũng nghĩ như vậy, nhưng bệnh nhân lại không đồng ý, còn về lý do thì bà cũng không biết.
Dư Phương: "Chúng tôi đã đề xuất phương án giải quyết cho cô Lục, nhưng bên cô Lục dường như có điều khó nói."
Lý Vinh Ngọc quay đầu nhìn Lục Lâm Y, nói: "Cô Lục, bác sĩ chẳng phải đã đề xuất phương án giải quyết rồi sao, sao còn có điều gì khó nói chứ, sớm làm phẫu thuật thì cơ thể mới sớm khỏe lại được, cháu có gì khó nói à."
Lục Lâm Y: "Không giấu gì chủ tịch Lý, cháu thật sự có một Omega cấp S khá là thích, chỉ là đối phương không đồng ý."
Lý Vinh Ngọc không hiểu: "Không đồng ý thì cháu đổi người khác là được rồi, sao lại cứ phải treo cổ trên cùng một cây thế."
Lục Lâm Y bị nói đến nghẹn họng.
Phó Nguyễn Ý nghe xong tâm trạng cuối cùng cũng tốt lên một chút, quay đầu nhìn sang, hùa theo: "Đúng vậy, cô đổi người khác là được rồi, sao lại cứ phải chết trên cùng một cây làm gì, lỡ như cứ treo mãi, không cẩn thận chưa đợi được người cứu mà đã treo chết chính mình thì thật không đáng."
Cô nói giọng đầy châm chọc, ai có mặt ở đó cũng đều nghe ra.
Lục Lâm Y giải thích: "Bởi vì đối phương không chỉ là Omega cấp S mà tin tức tố còn là hoa mạn đà la, tương tự với tin tức tố của cháu, có cô ấy ở đó, tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật sẽ cao hơn, vì vậy mấy ngày nay cháu vẫn luôn nhờ vả cô ấy, nhưng cô ấy vẫn chưa đồng ý."
Lý Vinh Ngọc: "Đối phương là ai vậy, cháu nói xem, tôi đi hỏi giúp cháu, biết đâu lại nói thành công."
Sắc mặt Phó Nguyễn Ý lại trở nên khó coi.
Lục Lâm Y nói: "Là bác sĩ của khoa ngoại tổng hợp bệnh viện này, bác sĩ Cố Phỉ Nhiên, cô ấy chính là người cháu cần tìm."
"Bác sĩ của bệnh viện này à, chà, vậy thì đơn giản rồi, tôi đi nói với viện trưởng của họ một tiếng." Lý Vinh Ngọc vừa nói vừa đứng dậy, bảo quản gia dẫn mình đi tìm viện trưởng Đặng Đôn Linh.
Quản gia đi trước dẫn đường.
Phó Nguyễn Ý không hề ngăn cản, mà sau khi đi theo ra ngoài, cô gọi bà cụ Lý lại, "Dì đừng đi nữa."
Lý Vinh Ngọc quay người lại, nói: "Sao lại không đi, Lục Lâm Y này giống như một quả bom hẹn giờ vậy, cô ấy không đi ngày nào thì người nhà họ Lục có thể tìm đến tận cửa ngày đó, dì phải mau chóng chữa khỏi cho vị ôn thần này rồi tống đi mới được."
Phó Nguyễn Ý từ từ đi tới, nói: "Vị bác sĩ khoa ngoại tổng hợp mà cô ta muốn, là em gái ruột của cháu, đứa năm xưa theo họ mẹ, dì chắc vẫn còn nhớ chứ."
"Nhớ rồi." Chuyện này Lý Vinh Ngọc đúng là có biết.
Năm đó con gái lão Phó sinh được hai đứa, đứa lớn Phó Nguyễn Ý theo nhà họ Phó, đứa thứ hai từ nhỏ đã được nhà họ Cố đưa đi, theo họ Cố, à, đúng rồi, vừa nãy Lục Lâm Y nói Omega cấp S đó tên là Cố Phỉ Nhiên, chẳng phải là họ Cố của Cố Mục Thời sao.
Lý Vinh Ngọc nhìn cô, ánh mắt dò xét nói: "Vậy chuyện này của Lục Lâm Y, cháu biết trước rồi à?"
Phó Nguyễn Ý: "Không chỉ biết trước mà chúng cháu còn từ chối rồi. Tối qua Lục Lâm Y cố ý ngất xỉu ở tiệc từ thiện chính là đang gài bẫy hai nhà chúng ta, dì có tin không, nếu dì cũng từ chối cô ta, ngày mai trên các mặt báo lớn sẽ xuất hiện tin Lục Lâm Y sau khi quyên góp một triệu tệ ở tiệc từ thiện đã đột ngột phát bệnh ngất xỉu, đến lúc đó sẽ có hàng loạt tin tức chỉ trích Vinh Hòa Quốc Tế, vậy thì danh tiếng mà dì tích lũy bao nhiêu năm nay, sẽ mất hết đấy."
"Bảo sao mà." Lý Vinh Ngọc lúc này mới hiểu ra, "Chúng ta và nhà họ Lục không thân không thích, ngày thường cũng ít qua lại, cô ta đột nhiên đến tham dự tiệc từ thiện này, lại còn quyên góp một triệu, thì ra là đang có ý đồ này, quả nhiên trên đời không có bữa trưa nào miễn phí, không ngờ dì lăn lộn trong ngành mấy chục năm, đến tuổi này lại bị một con nhóc gài bẫy."
Phó Nguyễn Ý: "Vậy ý của dì là gì?"
Lý Vinh Ngọc nhìn thấy chiếc ghế dài sát tường, từ từ đi tới, cúi người ngồi xuống, bình tĩnh nói: "Tuy dì và bà cụ nhà họ Phó các cháu quan hệ rất tốt, nhưng mà, dùng sự trong sạch và danh dự của cháu gái bà ấy để đổi lấy danh tiếng của công ty thì tính thế nào cũng không đáng, chuyện này, dì không đồng ý, nhưng mà cô Lục này, quả thật rất biết tính toán."
Phó Nguyễn Ý cười nhẹ: "Dì quyết định nhanh thật đấy."
Lý Vinh Ngọc mở hai tay ra, nói: "Vậy thì có thể làm sao, cô ta quyên góp là sự thật, ngất xỉu ở bữa tiệc do Vinh Hòa Quốc Tế của dì tổ chức cũng là sự thật, cứ coi như ngậm bồ hòn làm ngọt vậy."
Phó Nguyễn Ý nghe vậy, từ từ cụp mắt xuống.
Hai người ở bên ngoài nửa tiếng mới quay lại, lần này Phó Nguyễn Ý không vào cùng, chỉ có một mình Lý Vinh Ngọc.
Lý Vinh Ngọc đứng chứ không ngồi, nói: "Cô Lục, tôi vừa đi hỏi rồi, vị bác sĩ Cố này, thân phận khá đặc biệt, không phải là người mà bà già này có thể động đến được, mấy ngày nay cháu cứ ở lại bệnh viện trước đã, tôi sẽ tìm người giúp cháu tìm các Omega cấp S khác, biết đâu sẽ có người phù hợp hơn xuất hiện, nếu không có, thì cháu cứ ở đây, cho đến khi tìm được thì thôi."
Nói xong liền rời đi thẳng.
Trong phòng bệnh trở nên trống trải, chỉ còn một trợ lý đứng bên cạnh.
Lục Lâm Y bật cười đầy mỉa mai, tay phải siết chặt tấm chăn, "Xem ra đã biết rồi, không ngờ Lý Vinh Ngọc này lại thông suốt đến vậy, trước sau chưa đầy nửa tiếng đã quyết định xong, hai nhà quả nhiên quan hệ rất tốt."
Trợ lý đi tới, nhỏ giọng hỏi: "Giám đốc Lục, cô xem, chúng ta có cần dùng Omega cấp S dự phòng không ạ?"
Lục Lâm Y lạnh mặt: "Không cần."
Trợ lý: "Vâng."
Giang Từ đứng ở một góc khuất, tay siết chặt điện thoại, nhìn Phó Nguyễn Ý và bà cụ Lý rời khỏi phòng bệnh của Lục Lâm Y, hai người họ hẳn đều đến vì chuyện Lục Lâm Y ngất xỉu ở tiệc từ thiện tối qua.
Mười mấy phút trước, Lương Niệm đã gửi tin nhắn đến.
Nói rằng Lục Lâm Y có bệnh về tuyến thể, tối qua còn ngất xỉu ở tiệc từ thiện.
Chuyện Lục Lâm Y ngất xỉu, kết hợp với lời bác sĩ Cố nói, bệnh của cô ta cần tin tức tố của Omega cấp S để áp chế, nên đã tìm đến chỗ bác sĩ Cố, nhưng trên đời có biết bao nhiêu Omega cấp S, tại sao cô ta lại cứ nhằm vào bác sĩ Cố?
Nhất định có nguyên nhân.
Nếu Lục Lâm Y nhất quyết phải là bác sĩ Cố, thì nhà họ Phó và bà cụ Lý biết đâu sẽ tìm đến bác sĩ Cố để gây áp lực.
"Lục Lâm Y." Giang Từ siết chặt nắm đấm nói.
Giang Từ rời khỏi tầng có phòng bệnh, đến khoa ngoại tổng hợp tìm bác sĩ Cố, nghiêm túc nói với nàng: "Đừng đồng ý phẫu thuật cho Lục Lâm Y, em sẽ giúp chị giải quyết tất cả mọi chuyện, đợi em."
Nói xong câu đó, cô liền chạy một mạch đi mất.
Cố Phỉ Nhiên đeo khẩu trang, ngây người ra một lúc, ngẫm lại lời cô vừa nói, đuôi mắt khẽ cong lên, tự nói: "Em ấy biết tin từ đâu vậy nhỉ."
Tuy không biết em ấy sẽ giải quyết chuyện này như thế nào, nhưng nghe những lời đó cũng cảm thấy được an ủi lắm rồi.