Sau khi hai người tắm rửa xong, ngồi ăn cơm bên bàn ăn, vẫn như thường lệ, cả hai đều ít nói, yên lặng vô cùng.
Hay nói đúng hơn là mỗi người đều có những suy nghĩ riêng.
Đặc biệt là về chuyện của Lục Lâm Y, hai bên đều ngậm miệng không hề nhắc tới.
Cố Phỉ Nhiên ngồi đối diện Giang Từ, ăn một miếng sandwich, nhai rất lâu mới nuốt xuống được, hỏi: "Mấy ngày nay em đều nghỉ ngơi, làm việc, chị không muốn làm phiền em, bây giờ có thời gian nên muốn hỏi một chút, lúc đó tại sao lại nghĩ đến việc tìm người của Cục Quản lý Tin tức tố AO?"
Giang Từ biết nàng đã muốn hỏi câu này từ hôm đó rồi, cứ nhịn mãi, đến tận bây giờ mới hỏi.
Giang Từ đáp: "Omega cấp S cả đời chỉ có thể bị đánh dấu một lần, cho nên các điều khoản pháp luật quy định rất nghiêm ngặt, chúng ta lúc trước vì chuyện đánh dấu hoàn toàn mà đã đi ký kết thỏa thuận hợp đồng. Tuy hợp đồng đó không có giá trị như hôn nhân trên thực tế, nhưng nó lại có hiệu lực pháp lý nhất định. Em tình cờ biết được có một bộ luật bảo vệ hôn nhân thử, sau khi tra cứu, đã mang theo bằng chứng và bản thỏa thuận đã ký lúc trước, lấy lý do chúng ta hiện tại đang trong tình trạng 'hôn nhân thử, để đề xuất ủy thác và bảo vệ chị với Cục Quản lý Tin tức tố AO, sau khi họ xem qua những bằng chứng em cung cấp thì đã tiếp nhận vụ án này."
Cái gọi là bằng chứng chính là lịch sử trò chuyện gần đây của hai người, cũng như việc chung sống sau ba tháng ký hợp đồng, v.v.
Vì bằng chứng đầy đủ nên việc ủy thác đã được thành lập.
Cố Phỉ Nhiên khẽ nhắc lại: "Hôn nhân thử."
Pháp luật quy định, Alpha và Omega sau khi ký thỏa thuận, nếu trong thời gian thỏa thuận có sự chung sống trên thực tế thì được coi là hôn nhân thử.
Hai bên sau khi nhận giấy chứng nhận kết hôn sẽ trở thành hôn nhân thật, thỏa thuận sẽ mất hiệu lực.
Lúc đưa bác sĩ Cố đi làm, Giang Từ tiện thể lên lầu thăm Trần Úy, nàng đã hồi phục rất tốt.
Bác sĩ nói, hai ngày nữa là có thể xuất viện.
Nhưng từ lúc Giang Từ vào phòng bệnh, Trần Úy cứ nằm nghiêng người, không thèm liếc nhìn một cái, ngay cả lúc dì Trần nói chuyện với nàng cũng chẳng thèm trả lời, trông như đang hờn dỗi.
Dì Trần xòe hai tay, nói với Giang Từ: "Dì không hề chọc giận con bé này đâu nhé, vừa nãy tâm trạng còn đang vui vẻ lắm."
Giang Từ: "Là vì cháu."
Chuyện thoát khí lần trước tuy không phải là chuyện lớn nhưng quả thật rất khó xử.
Dì Trần tưởng Giang Từ đang khách sáo, chủ động nhận trách nhiệm về mình, nói: "Không liên quan đến cháu đâu."
Dì Trần quay lại nhìn Trần Úy một cái rồi tiến lên nắm lấy tay Giang Từ, kéo cô sang một bên, nhỏ giọng hỏi: "Mấy ngày trước nghe nói nhà họ Lục ở Hoa Thái đến đây gây chuyện, còn kéo cả Vinh Hòa Quốc Tế và nhà họ Giang, nhà họ Phó các cháu vào nữa à?"
Chuyện này đối với bên ngoài, ầm ĩ nhất là việc Lục Lâm Y ngất xỉu tại tiệc từ thiện, hơn nữa lúc đó phần lớn mọi người đều chỉ quan tâm đến chuyện gia tộc nhà họ Lục có quan hệ rộng và giàu có đến mức nào, cộng thêm không có diễn biến gì tiếp theo nên chuyện này ồn ào chưa đến một hai ngày đã chìm nghỉm.
Giang Từ: "Vâng, nhưng đã giải quyết xong rồi ạ."
Dì Trần không biết nhiều về chuyện này nhưng bà cũng không hỏi nhiều, chỉ dặn dò: "Tuy nhà họ Giang và nhà họ Phó các cháu có mối thù truyền kiếp không thể hóa giải được, nhưng nếu có thể lấy lòng được nhà họ Phó thì sẽ có lợi rất nhiều cho Giang thị của các cháu, cháu có thể tiếp cận Phó Nguyễn Ý nhiều hơn."
Lấy lòng nhà họ Phó?
Giang Từ có chút ngẩn người, đáp khẽ: "Vâng."
Sau khi chuyện của Lục Lâm Y được giải quyết, hai ngày nay Giang Từ cứ chạy đi chạy lại giữa công ty và viện nghiên cứu để xử lý công việc tồn đọng, cũng ít đến bệnh viện hơn nhưng vẫn sẽ báo cho bác sĩ Cố một tiếng.
Hôm nay viện nghiên cứu có buổi đào tạo, bác Cố là giảng viên chính, đến tham dự đào tạo có cả nhân viên mới vào làm, cũng có cả nhân viên cũ, trong phòng thực hành chật ních người ngồi, ai nấy đều rất nghiêm túc học tập và thỉnh thoảng lại nhìn về phía bác Cố với ánh mắt ngưỡng mộ.
Giang Từ cũng có mặt ở đó, để không làm phiền mọi người, cô mặc đồng phục công sở, đeo khẩu trang đứng ở cửa sau.
Cố Mục Thời: "Xử lý tín hiệu, đại số tuyến tính, vi tích phân, và cả lập trình nữa, đây đều là những kiến thức rất cơ bản, nhưng càng là kiến thức cơ bản thì càng phải xây dựng nền móng thật vững chắc. Mọi người đều là những người mới tốt nghiệp, mới vào làm, ở một phương diện nào đó biết rất nhiều, ở một số phương diện khác lại không biết nhiều, và điều chúng ta cần học chính là những phần chưa biết đó, nhưng tôi nói như vậy không phải với tư cách của một giáo viên để đốc thúc các bạn, mà là hy vọng các bạn có thể thông qua những kiến thức học được để kiếm được nhiều tiền hơn, hiện thực hóa được cuộc sống hạnh phúc của riêng mình."
Vỗ tay rào rào, phòng đào tạo vang lên những tràng pháo tay nhiệt liệt.
Sau khi tiếng vỗ tay dừng lại, Cố Mục Thời tiếp tục buổi đào tạo.
Kết thúc buổi đào tạo, mọi người lần lượt đến nhà ăn dùng bữa, Giang Từ tháo khẩu trang ra, đi ngược dòng người vào trong, "Bác Cố."
Cố Mục Thời cúi đầu nhìn giáo án nói: "Giám đốc Giang nghe lâu như vậy, buổi đào tạo này của tôi nếu có chỗ nào giảng chưa tốt thì phải chỉ ra nhé, nếu không nhỡ đâu có chỗ nào nói sai, sau này sẽ ảnh hưởng đến công việc của giám đốc Giang đấy."
Giang Từ: "Bác Cố giảng rất hay ạ, không có chỗ nào cần phải chỉ ra cả, cháu chỉ tò mò là, trong hợp đồng không hề có điều khoản đào tạo nhân viên mới này, tại sao bác lại đồng ý?"
Cố Mục Thời từ từ gấp giáo án lại, nhìn về phía Giang Từ, nói: "Mấy ngày trước tôi đi công tác không thể về được, không thể lo lắng cho chuyện của Tiểu Nhiên, nghe nói là cháu đã giúp giải quyết."
Giang Từ không dám nhận công: "Phần lớn đều là do cô cả nhà họ Phó là Phó Nguyễn Ý làm ạ, cháu chỉ tham gia một chút thôi."
Cố Mục Thời: "Bất kể là cháu đã làm, hay là đã tham gia, tóm lại, Tiểu Nhiên bây giờ được bình an vô sự là có công của giám đốc Giang, bây giờ tôi giúp giám đốc Giang đào tạo nhân viên mới, chúng ta công ra công, tư ra tư, chuyện nào ra chuyện đó, hai bên không ai nợ ai."
Giang Từ đã hiểu ra, "Vâng, cháu nhớ rồi ạ."
"Ừm."
Cố Mục Thời thu dọn đồ đạc của mình rồi rời khỏi phòng đào tạo.
Buổi tối, Giang Từ có thời gian rảnh đã làm ba phần canh sườn mang đến bệnh viện.
Một phần cho cô út, một phần cho bác sĩ Cố, phần còn lại làm theo khẩu vị nhạt hơn một chút, là cho Trần Úy.
Trước khi đến, Giang Từ đã nhắn tin cho cả cô út và bác sĩ Cố, cô út trả lời trước, cô nói hiện đang ở văn phòng viết bệnh án, tạm thời sẽ không rời đi, bây giờ có thể qua trực tiếp, cho nên Giang Từ đã mang phần của cô út qua trước.
Cốc cốc, Giang Từ nhẹ nhàng gõ cửa văn phòng, bên trong có hai ba vị bác sĩ đang ngồi, nghe thấy tiếng gõ cửa liền đồng loạt nhìn ra.
"Tiểu Từ lại đến đưa cơm cho bác sĩ Giang rồi, thật ghen tị với bác sĩ Giang có một đứa cháu gái biết nấu ăn, mà lần nào cũng làm món không giống nhau, mình mà có được cái lộc ăn này thì tốt biết mấy."
Một chị bác sĩ trong văn phòng nói.
Giang Từ cười bước vào, nói: "Lần sau nếu làm nhiều, có thể mang cho các chị một phần ạ."
"Không được đâu." Đồng nghiệp của cô út nghiêng người qua, tay cầm một tập bệnh án, "Chị chỉ nói vậy thôi, lần trước Tiểu Từ đặt đồ ăn ngoài cho bác sĩ Giang, đã đặt thêm cho tụi chị một phần là đã cảm kích lắm rồi, mà còn đặt nhiều lần như vậy, tụi chị vẫn chưa cảm ơn em được tiếng nào đó."
Giang Từ: "Không cần cảm ơn đâu ạ, mọi người ăn vui vẻ là được rồi."
Chị đồng nghiệp là một Omega, trước đây biết Giang Từ bị bất lực về tin tức tố và tuyến thể nên đã cùng người khác tiếc nuối một phen.
Bây giờ xem ra, đứa cháu gái này của bác sĩ Giang có tiền, có nhan sắc, có vóc dáng, lại còn có cảm xúc ổn định, cho dù cả đời không thể bị đánh dấu tạm thời, chỉ có thể dựa vào miếng dán ức chế, tiêm thuốc ức chế để giảm bớt kỳ phát nhiệt thì cũng được, dù sao thì có một số Alpha có cũng như không.
Chị đồng nghiệp suy nghĩ nghiêm túc một lúc rồi đi về phía Giang Từ.
Giang Lam thò đầu ra từ phía sau máy tính nhìn sang, đưa tay vỗ vỗ chiếc máy tính sắp hỏng, vừa chửi vừa nói: "Tiểu Từ, cháu cứ để hộp cơm ở đây là được, cô ăn xong sẽ mang hộp cơm về nhà, đợi lần sau cháu đến rồi mang về sau."
Giang Từ xách hộp cơm lên đặt cạnh máy tính: "Vâng."
Đặt hộp cơm xuống, Giang Từ quay người định đi đưa cơm cho bác sĩ Cố thì chị đồng nghiệp đó gọi cô lại: "Ê, Tiểu Từ."
Giang Từ: "Vâng, có chuyện gì không ạ?"
Đối phương nhẹ nhàng đến gần, thăm dò hỏi: "Em với cô minh tinh kia sau khi chia tay, có yêu đương gì không?"
Chuyện của hai người trước đây ầm ĩ cả lên, cộng thêm Giang Từ lại là cháu gái của bác sĩ Giang nên đồng nghiệp trong khoa đều biết, chỉ là không ai nhắc đến trước mặt bác sĩ Giang mà thôi.
Giang Từ cười nhẹ: "Tại sao chị lại hỏi vậy?"
Đối phương nói: "Chị có một người bạn có con gái là Omega, trông rất xinh đẹp, tính cách cũng ổn, nếu em còn độc thân thì chị có thể giới thiệu cho em quen?"
"Không cần đâu ạ."
Giang Từ lịch sự từ chối, "Bây giờ em chưa có ý định này."
"Ơ, cô ấy thật sự rất..."
Chị đồng nghiệp không bỏ cuộc, vừa định nói thêm vài câu thì Giang Lam đã đứng dậy từ phía sau nắm lấy tay chị ta, nhẹ nhàng đẩy sang một bên, nói: "Được rồi, cả nhà chúng tôi còn không thúc giục nó yêu đương, cô đừng thúc nữa, mau làm việc đi, sớm tan làm."
Đối phương bị cô út kéo đi, Giang Từ khẽ gật đầu, xách hộp cơm quay người đi đến văn phòng của bác sĩ Cố, nhưng cửa văn phòng đã khóa, tin nhắn cũng không trả lời, xem ra là đang bận.
Giang Từ ngồi ở gần đó đợi một lúc mà không thấy, liếc nhìn đồng hồ đeo tay, tám giờ mười, còn lâu mới đến giờ bác sĩ Cố tan làm, nhưng Trần Úy chắc sắp nghỉ ngơi rồi.
Giang Từ lấy điện thoại ra nhắn tin cho bác sĩ Cố: Bác sĩ Cố, em qua đưa đồ cho Trần Úy trước, lát sẽ quay lại ngay.
Gửi xong, Giang Từ đứng dậy rời đi.
Giang Từ đến phòng bệnh của Trần Úy, Trần Úy đang xem TV, dì Trần Thố không có ở đó, có một người hộ lý đang ngồi cùng cô ấy.
"Tôi có làm canh sườn cho cô." Giang Từ đi tới đặt hộp cơm lên tủ đầu giường, "Nếu cô đói thì ăn ngay, không đói thì để trong tủ lạnh, mai hâm lại ăn."
Trần Úy bây giờ cứ nhìn thấy Giang Từ là lại nhớ đến chuyện buổi sáng hôm đó, xấu hổ đến mức không có chỗ nào để chui xuống, nhưng thấy cô muộn thế này còn mang canh sườn đến cho mình thì cũng đã bớt đi cái cảm giác khó xử đến nổi da gà, hỏi cô: "Sao muộn thế này còn mang đến?"
Người này lẽ nào thích mình à.
Giang Từ nói: "Cô út muốn ăn nên tôi làm mang qua cho cô út, nghĩ đến cô đang ở bệnh viện nên cũng mang cho cô một phần."
Trần Úy lúc này mới để ý trong tay Giang Từ vẫn còn một hộp cơm, thì ra là mang cho người khác, tiện thể mang cho mình thôi.
Đặt hộp cơm xuống, Giang Từ không ở lại lâu: "Vậy tôi đi trước, cô nghỉ ngơi cho khỏe."
Vừa đến đã đòi đi, Trần Úy bất giác ngẩng người lên một chút, gọi cô: "Này, cô Giang, cô tối muộn đến đây chỉ để mang cho tôi một hộp canh sườn thôi à?"
Giang Từ: "Ừm, muộn thế này rồi, cũng không có chuyện gì, tôi còn phải đưa cho người khác nữa, tôi đi trước."
Thấy không có ý muốn ở lại, Trần Úy đương nhiên cũng lười giữ cô lại, nằm xuống tiếp tục xem TV, nhưng không biết tại sao, xem mãi cũng không vào, mà ánh mắt cứ thỉnh thoảng lại liếc nhìn hộp canh sườn đặt trên bàn, hết lần này đến lần khác.
Lớn đầu rồi mà còn dán sticker hình cún con lên hộp cơm.
Người hộ lý tinh ý để ý thấy, đi tới nói: "Cô có muốn uống canh sườn không? Nếu có thì tôi mở ra cho cô."
Trần Úy giọng uể oải: "Không cần, tôi xem TV."
"Vâng." Người hộ lý lại ngồi về chỗ cũ.
Giang Từ ra khỏi phòng bệnh của Trần Úy, lúc định quay lại văn phòng của bác sĩ Cố thì ngoài cửa sổ hành lang đột nhiên vang lên một tiếng sấm rền, cô bất giác quay đầu lại nhìn, dự báo thời tiết nói hai ngày nay đều có mưa lớn, dặn mọi người ra ngoài phải chú ý an toàn.
Giang Từ liếc nhìn một cái rồi tiếp tục đi về phía trước, không lâu sau khi cô rời khỏi phòng bệnh của Trần Úy, Cố Phỉ Nhiên đã đẩy cửa vào thăm khám.
Giờ này ghé qua một chuyến xem xét, trước khi tan làm sẽ không cần đến nữa.
Sau khi Cố Phỉ Nhiên xem qua các loại dữ liệu trên máy theo dõi của Trần Úy, thấy không có gì bất thường, liền cúi đầu định xem vết mổ của Trần Úy thì bất chợt nhìn thấy hộp cơm giữ nhiệt đặt trên chiếc bàn bên cạnh, trên nắp hộp có dán một miếng sticker hình cún con dễ thương.
Trong chốc lát, ánh mắt Cố Phỉ Nhiên không khỏi tối sầm đi một chút, sau đó lại cúi người tiếp tục kiểm tra vết mổ cho Trần Úy.
"Nghỉ ngơi cho khỏe." Cố Phỉ Nhiên nói như thường lệ.
Trần Úy: "Vâng, cảm ơn bác sĩ."
Cố Phỉ Nhiên tháo ống nghe ra cầm trong tay rồi quay người rời khỏi phòng bệnh, bên ngoài sấm chớp đùng đùng, trời đổ mưa như trút nước, những gợn sóng lăn tăn trên mặt kính.
Cố Phỉ Nhiên quay lại văn phòng, rẽ vào khúc cua thì nhìn thấy người đang ngồi trên chiếc ghế dài cách đó không xa, nghiêng đầu nghỉ ngơi, bước chân nàng dần chậm lại.
Hành lang vô cùng yên tĩnh.
Chuyện của nhà họ Lục ầm ĩ lên như vậy, trong lòng Giang Từ ít nhiều cũng đã biết được một chút, nhưng tại sao lại không mở miệng hỏi mình?
Em ấy còn không ngại dì út và cô út nhà họ Giang ở bên nhau, lẽ nào còn ngại mình là người nhà họ Phó sao?
Cố Phỉ Nhiên đứng yên tại chỗ mười mấy phút không động đậy, cho đến khi một y tá đến đưa cho nàng bản cam kết đồng ý trước khi phẫu thuật, gọi lớn: "Bác sĩ Cố, đây là bản cam kết đồng ý trước khi phẫu thuật, cô xem qua đi ạ."
"Được." Cố Phỉ Nhiên quay người đi qua nhận lấy, y tá tiện thể nói qua cho nàng về tình hình của bệnh nhân.
Cố Phỉ Nhiên: "Cảm ơn, tôi biết rồi."
Y tá: "Không có gì ạ."
Y tá chạy đi, Cố Phỉ Nhiên cầm bản cam kết đồng ý trước khi phẫu thuật đi về phía Giang Từ, cô đã đứng dậy rồi.
Giang Từ ngáp một cái thật to, hỏi: "Ăn tối chưa? Canh sườn em mang cho chị."
Cố Phỉ Nhiên: "Chưa, hôm nay bận quá, không có thời gian ăn, em ăn cơm chưa?"
Giang Từ gật đầu: "Ừm, ăn rồi, em ăn cơm ở nhà ăn với mẹ chị ở viện nghiên cứu, ba món mặn một món chay, cộng thêm một miếng dưa hấu rất ngọt, bây giờ đúng là mùa ăn dưa hấu."
Cố Phỉ Nhiên: "Năm nay chị còn chưa ăn."
Giang Từ tiến đến gần bác sĩ Cố, đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy má trái nàng, cúi người nhìn vào xương gò má, ngón cái xoa xoa thứ gì đó, "Mặt chị dính một vết đen, có phải do vô tình chạm phải bút bi không? Nếu chưa ăn thì bây giờ em đặt cho chị... không được, bên ngoài đang mưa, đặt hàng không tiện lắm, vậy đợi trời quang đãng rồi em mang qua cho chị, ngoài dưa hấu ra, chị còn muốn ăn gì nữa không?"
Cố Phỉ Nhiên: "Không muốn ăn gì khác nữa."
Giang Từ lau xong cũng không bỏ tay xuống, ống tay áo sơ mi buông thõng xuống, cổ tay để lộ món quà sinh nhật bác sĩ Cố đã tặng.
Giang Từ dịu dàng nói: "Không sao đâu, chị muốn ăn gì cứ nói với em, em nhất định sẽ mang qua cho chị."
"... Được." Cố Phỉ Nhiên nhìn cô nói.
Giang Từ bỏ tay xuống, tay còn lại cầm một chiếc hộp cơm giữ nhiệt màu xanh lam, nói: "Bây giờ ăn, hay đợi tan làm ăn?"
Ánh mắt Cố Phỉ Nhiên rời khỏi người Giang Từ, nhìn về phía hộp cơm trong tay cô, ánh mắt có chút thâm trầm, "Bây giờ ăn đi, lát nữa còn phải đi làm việc. Đúng rồi, tối nay trời mưa, trong bệnh viện có thể sẽ có việc gấp, em không cần đợi chị tan làm ở đây đâu, về đi, trên đường đi chú ý an toàn."
Giang Từ hỏi: "Có phải tăng ca không?"
Cố Phỉ Nhiên: "Không chắc nữa, cho nên mới không để em đợi ở đây, về đi."
Giang Từ ngẩng đồng hồ đeo tay lên xem giờ, nói: "Em đợi hai tiếng, nếu đến lúc đó chị vẫn chưa tan làm thì em sẽ đi."
Cố Phỉ Nhiên: "Sao cứ nhất định phải đợi chứ, mệt lắm đấy."
Giang Từ nhìn thẳng vào mắt nàng, ánh mắt phức tạp, nhưng giọng điệu nói chuyện lại rất thoải mái: "Em trước đây cũng có đợi mà, lúc đó chị cũng đâu nói gì, sao bây giờ lại không muốn em đợi chị?"
Cố Phỉ Nhiên không tìm được lý do để giải thích, từ từ quay mặt đi, lấy chìa khóa trong túi ra mở cửa văn phòng, đẩy vào, "Vậy em cứ đợi hai tiếng đi, nếu chị không tan làm thì em đi nhé."
"Được." Giang Từ theo sau đi vào.
Cố Phỉ Nhiên đi đến phía sau bàn làm việc cúi người ngồi xuống, mở máy tính bắt đầu làm việc, Giang Từ đứng đối diện nàng, lấy canh sườn, tôm rang và một phần rau xào trong hộp cơm ra đặt lên bàn, đũa, dĩa và thìa đều có đủ.
"Nè, đũa." Giang Từ đưa cho nàng.
Cố Phỉ Nhiên không đói lắm, ngẩng đầu nói: "Cứ để đó đi, lát nữa chị ăn sau, em ra ghế ngồi nghỉ đi."
"Được." Giang Từ đặt đũa lên gác đũa, quay người đi về phía sofa, cúi người ngồi xuống nghỉ ngơi.
Hôm nay ở viện nghiên cứu đứng gần một ngày, chân và cẳng chân đều hơi mỏi, Giang Từ ngồi xoa bóp một lúc, liếc nhìn bác sĩ Cố, thấy nàng vẫn đang chăm chú gõ bàn phím, cô lắc đầu, cởi giày ra, co chân lên sofa, quay mặt vào trong bắt đầu ngủ.
Cố Phỉ Nhiên để mình bận rộn hơn một giờ đồng hồ mới dám từ từ dừng lại, nhìn về phía sofa.
Không biết đã nhìn bao lâu, Cố Phỉ Nhiên đột nhiên nhắm mắt lại, hít sâu vài hơi, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình.
Sau đó lại tiếp tục bận rộn công việc, không thèm liếc về phía này một lần nữa.
Lúc trước đã nói sẽ đợi hai tiếng rồi đi, nhưng Giang Từ vẫn ở trong văn phòng đợi đến tận lúc bác sĩ Cố tan làm.
Lần trước trời mưa, Giang Từ đã đưa cho cô út một chiếc ô.
Tối nay dì Liễu đến đón cô út tan làm, nên chiếc ô đó lại quay trở về tay Giang Từ.
Giang Lam khoác tay Liễu Hi Đình, nhìn về phía hai người họ, nói: "Tiểu Từ, trời mưa rồi, lái xe chậm thôi nhé, nhớ phải đưa bác sĩ Cố về nhà an toàn, biết chưa?"
Giang Từ một tay cầm ô, một tay cầm hai hộp cơm, khuỷu tay còn vắt cả chiếc áo khoác mặc ban ngày: "Cháu biết rồi, cô út, chào dì Liễu, hai người trên đường đi cũng cẩn thận nhé."
"Ừm, tạm biệt." Giang Lam vừa nói, Liễu Hi Đình đứng bên cạnh đã đẩy ô lên, đưa tay ôm lấy vai nàng.
Liễu Hi Đình khẽ vẫy tay: "Tạm biệt."
Giang Từ: "Tạm biệt."
Tiễn cô út và dì Liễu xong, Giang Từ quay người lấy chiếc áo vest khoác trên khuỷu tay ra, khoác lên vai bác sĩ Cố,
Cố Phỉ Nhiên nói: "Chị không lạnh."
Giang Từ cúi đầu sửa lại cổ áo cho bác sĩ Cố, bật ô tự động, nói: "Không lạnh thì cũng có thể khoác, lát nữa phải đi bộ một đoạn, nước mưa có thể bị gió thổi vào, như vậy sẽ không lo bị ướt."
Cố Phỉ Nhiên không từ chối nữa: "Được."
Hai người chung một chiếc ô bước vào trong màn mưa, dẫm lên những vũng nước nhỏ đi về phía bãi đỗ xe.
Bác sĩ Cố tối nay không nói chuyện nhiều lắm, Giang Từ chủ động bắt chuyện với nàng: "Bác Cố học ngành điện tử thông tin và máy tính, bác sĩ Cố, tại sao chị lại chọn ngành y?"
Cố Phỉ Nhiên: "Lúc nhỏ có một lần bị bệnh phải nhập viện, người nhà không có ở bên, thế là đã nhờ một chị bác sĩ ở lại bệnh viện chăm sóc chị, chị ấy rất tốt bụng, cũng rất chăm sóc chị, ngày chị xuất viện chị đã nói với chị ấy rằng sau này muốn trở thành một bác sĩ giống như chị ấy."
"Thì ra là ký ức hồi nhỏ." Giang Từ cúi đầu nhìn nàng, "Vậy bây giờ chị bác sĩ đó đâu rồi?"
Cố Phỉ Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía trước, "Không biết nữa, sau này chị có tìm chị ấy, bệnh viện nói chị ấy đã thôi việc từ rất lâu rồi."
Giang Từ an ủi bác sĩ Cố: "Nghề y không phải ai cũng làm được, đặc biệt là vào thời đó, không có miếng dán ức chế, không có thuốc ức chế, tin tức tố AO hỗn loạn, cộng thêm Beta gây rối, ngành nghề nào cũng khó khăn cả, huống chi là nghề y, nghỉ việc cũng là chuyện bình thường."
Cố Phỉ Nhiên: "Chị cũng nghĩ như vậy."
Hai người đi đến bãi đỗ xe, Giang Từ che ô trước, để bác sĩ Cố ngồi vào ghế phụ lái, sau đó đặt hộp cơm ở ghế sau, rồi vòng lại phía ghế lái chính, mở cửa xe ngồi vào.
Về đến nhà, hai người tắm rửa xong, mỗi người một chiếc chăn nằm trên giường, bên cạnh có một chiếc đèn cây màu vàng ấm áp.
Rầm—— bên ngoài vẫn đang sấm chớp đùng đùng.
Giang Từ không ngủ, nghe thấy tiếng sấm, cô từ từ quay đầu nhìn sang, nhưng vì rèm cửa kéo kín mít nên không thể nhìn thấy gì, cô lại quay đầu nhìn về phía bác sĩ Cố, bác sĩ Cố hai tay đặt trong chăn, chỉ để lộ ra một cái đầu nhỏ, ngủ rất ngon lành.
Hôm nay là thứ bảy.
Cơn mưa này kéo dài cả một đêm, đến ngày hôm sau vẫn còn lác đác, lá cây trên đường phố bị đánh rơi đầy đất.
Cuối tuần, Giang Từ lái xe đưa Giang Ninh đến nhà họ Lý dự tiệc, đã hẹn mười một giờ, nhưng hai chị em đã đến từ mười giờ mười mấy phút.
Lúc họ đến, Lý Vinh Ngọc đang ngồi ở lầu một, quản gia báo rằng hai người họ đã đến, bà vẫn có chút không tin, đến sớm quá vậy, chưa đến mười một giờ mà.
Lý Vinh Ngọc đứng dậy ra cửa đón khách.
Giang Từ vẫn như thường lệ mặc một bộ vest nữ, còn Giang Ninh thì mặc theo phong cách cool ngầu, áo hai dây đen, quần soóc đen, bốt cao cổ, mái tóc dài thẳng mượt, cổ tay đeo một chiếc vòng tay đầu lâu rất cá tính, trông có vẻ không dễ động vào.
Lúc Giang Từ đón em, nhìn thấy bộ trang phục này, cô đã nhìn một lúc lâu rồi mới nói: "Chúng ta đến nhà bà cụ Lý ăn cơm chứ không phải đi đánh nhau."
Giang Ninh khoanh hai tay trước ngực, nói: "Em cũng đâu phải đi đánh nhau, bộ quần áo này có sao đâu, trông đẹp mà. Lần trước em mặc bộ này đi làm, còn được nhiều người xin số Wechat đấy."
Giang Từ: "..."
Nếu Tiểu Ninh không nhắc đến chuyện này thì Giang Từ đã quên mất, cô nhân lúc này nói với Tiểu Ninh: "Không được yêu đương trong công ty, nếu em có người thích, muốn yêu đương với người ta thì phải để chị xem qua, được chị đồng ý mới được."
Nếu là trước đây ở nước ngoài, Giang Ninh sẽ không thèm để ý, nhưng bây giờ thì không được, cô phối hợp nói: "Em biết rồi, chị, chị yên tâm đi, em sẽ không yêu đương đâu."
Giang Từ vẫn rất yên tâm về Tiểu Ninh: "Ừm."
Lý Vinh Ngọc nhìn thấy hai phong cách hoàn toàn khác nhau của hai chị em thì ngây ra một lúc, ánh mắt dừng lại trên người Giang Ninh, hỏi: "Đây là, Tiểu Ninh?"
Giang Ninh cởi bốt cao cổ ra, mang dép đi trong nhà vào, đi đến trước mặt Lý Vinh Ngọc, ngọt ngào nói: "Đúng rồi ạ, chào bác Lý, cháu là Tiểu Ninh, trước đây đã từng gặp ở tiệc từ thiện, lần trước ở bãi đỗ xe bệnh viện cũng đã gặp một lần ạ."
Lý Vinh Ngọc biết thì có biết, chỉ là, mỗi lần gặp cách ăn mặc lại khác nhau quá.
Giang Từ từ phía sau đi tới: "Bác Lý."
Lý Vinh Ngọc lại nhìn sang Giang Từ, lần này thì không thấy lạ lẫm nữa, bà cười nói: "Vào đi các cháu, hẹn các cháu mười một giờ mà sao lại đến sớm thế."
Giang Ninh đi cùng Lý Vinh Ngọc, "Bên ngoài trời mưa, chị cháu lo kẹt xe nên bảo cháu đến sớm, nhưng hôm nay cuối tuần mà, làm gì có kẹt xe, là chị cháu lo xa thôi ạ."
"Đúng vậy, đúng là Tiểu Từ lo xa rồi." Lý Vinh Ngọc nói.
Hai người vừa mới vào trong, còn chưa kịp ngồi xuống thì quản gia lại đi tới nói: "Bà ơi, cô cả nhà họ Phó đã đến rồi ạ."
Lý Vinh Ngọc ngẩn người: "Tiểu Nguyễn, sao nó cũng đến sớm thế?"