"Sao em lên được đây?" Cố Phỉ Nhiên hỏi.
Cổng tiểu khu đã mở kiểm soát ra vào cho cô, xe và người có thể tùy ý ra vào, nhưng đi thang máy cần phải quẹt thẻ.
Cố Phỉ Nhiên còn chưa đưa cho cô, bình thường đều là tự nàng dẫn cô lên.
Giang Từ đưa hai tay ra sau lưng, kéo tay áo cởi áo khoác ra cầm trong tay, cô cúi người vốn định ngồi bên mép giường, nhưng nghĩ lại mình còn chưa thay quần áo nên đổi thành một tay chống lên giường, tay còn lại rất tự nhiên mà áp mu bàn tay lên trán nàng, không nóng, nhưng sắc mặt trông rất nhợt nhạt, không có chút tinh thần nào cả.
Giang Từ thu tay về nói: "Hả? Không phải bảo vệ đã gọi điện cho chị, chị đồng ý, sau đó họ đưa em lên sao?"
Mình đã đồng ý trong điện thoại?
Cố Phỉ Nhiên hoàn toàn không nhớ có chuyện này, "Có sao?"
Giang Từ đứng thẳng người, cầm quần áo đi về phía phòng tắm, "Có, chị xem lại lịch sử cuộc gọi đi."
Nói xong, giọng cô dần xa đi.
Cố Phỉ Nhiên lật người tìm điện thoại, mở khóa, tìm kiếm lịch sử cuộc gọi.
Lịch sử cho thấy nửa tiếng trước bên ban quản lý có gọi một cuộc, thời gian gọi là một phút, tại sao mình lại hoàn toàn không nhớ?
Cố Phỉ Nhiên nghiêm túc nhớ lại, hình như lúc đó mình có nhận một cuộc điện thoại trong lúc mơ màng, nhưng còn nói gì thì không biết, xem ra đầu óc hôm nay có chút bị sốt đến hồ đồ rồi.
Giang Từ nhanh chóng tắm rửa mười mấy phút trong phòng tắm rồi bước ra, trên người mặc một bộ đồ ngủ màu đen kiểu dáng rất đẹp.
Trông tay dài chân dài, cả người cũng rất thon thả.
Sau khi xem xong lịch sử cuộc gọi, Cố Phỉ Nhiên tắt điện thoại tiếp tục nghỉ ngơi, không để ý Giang Từ đi làm gì, đợi đến khi một bên chăn được xốc lên, có một người áp sát từ phía sau, nàng mới từ từ tỉnh lại, tiếp đó cả người được ôm vào một vòng tay.
Vai Cố Phỉ Nhiên cách lớp áo ngủ chạm vào xương quai xanh của cô, có chút cấn, trên chóp mũi là hơi thở ấm áp thoảng qua.
Hai người thân mật nép vào nhau, không nói gì cả, Giang Từ không biết đang suy nghĩ chuyện gì, một lúc lâu sau mới cúi đầu hôn xuống, tay phải vén mái tóc đen bên má nàng ra, ngón cái nhẹ nhàng áp vào đuôi mắt, nụ hôn dịu dàng cẩn thận, trong veo ngọt ngào mang theo một chút đắm chìm.
Cố Phỉ Nhiên nhắm mắt lại, khẽ khàng đón nhận, dù để mặt mộc hoàn toàn, hàng mi vẫn dài và rậm, vừa trong sáng vừa quyến rũ, đôi mắt được ánh đèn chiếu rọi, con ngươi đen tuyền mờ ảo, tràn đầy cảm giác sâu lắng, giống như một linh hồn trong sạch không thể dễ dàng chạm vào.
Giữa chừng, nụ hôn của hai người trở nên sâu hơn, cả hai ngừng lại để thở, một người cúi đầu, một người ngẩng lên, bốn mắt nhìn nhau.
Giang Từ không dám nhìn vào mắt bác sĩ Cố, cô lại cúi người xuống, hôn lên vành tai nàng, khẽ thì thầm: "Lần này đổi lại em kiểm tra cho chị, nếu không muốn thì có thể nói."
Đôi môi mỏng đang khép lại của Cố Phỉ Nhiên nhẹ nhàng hé mở, nhiệt độ và hơi thở quen thuộc, cùng với lực đạo không biết nặng nhẹ cùng lúc ùa đến, đầu ngón tay v**t v* hàng mi nàng, lướt nhẹ qua, nhân cơ hội này nàng nhắm mắt lại, mặc cho đối phương v**t v*.
Giang Từ vừa hôn vừa đeo máy kiểm tra cho bác sĩ Cố, bên cạnh gối đặt màn hình hiển thị, chỉ số từ 76% ban đầu dần dần tăng lên, khi đạt đến 87% thì đột nhiên không hề báo trước mà nhảy vọt lên 95%, người bên dưới cũng trong khoảnh khắc đó mà đầu ngón tay siết chặt lấy vai cô, đầu nghiêng vùi vào gối, nước mắt nơi khóe mi từ từ lăn dài, rơi xuống gối.
Giang Từ nhìn thấy, cô nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nàng hướng về phía mình, vừa dùng ngón cái lau đi, vừa hôn lên an ủi, nhưng người bên dưới lại vào lúc này rơi xuống thêm một giọt nước mắt, hơi thở quyện vào nhau bên tai, hai tay không kìm được mà ôm càng chặt hơn.
Khi kết thúc, Giang Từ vớ lấy chiếc áo choàng tắm đã chuẩn bị sẵn khoác lên người, vén chăn từ từ xuống giường đi tắm.
Tiện thể chuẩn bị nước tắm cho bác sĩ Cố.
Trong lúc chờ đợi, Cố Phỉ Nhiên nằm nghiêng trên giường nghỉ ngơi, trên người mặc một bộ đồ ngủ màu đen.
Bộ đồ ngủ này là do Giang Từ tự mua mang qua đây, là đồ đôi màu đen trắng, nhưng hai người chưa bao giờ mặc cùng lúc.
Hiệu quả của việc đánh dấu tạm thời rất nhanh chóng, sau khi Cố Phỉ Nhiên tắm xong bước ra, tinh thần nàng đã tốt hơn nhiều, cả một ngày chưa ăn gì, nàng quay người rời khỏi phòng ngủ, bảo dì giúp việc làm một tô mì trứng.
Giang Từ chủ động giơ tay, nói: "Để em làm cho chị."
Cố Phỉ Nhiên: "Sao cũng được."
Đối với tay nghề nấu ăn của cô, Cố Phỉ Nhiên rất tin tưởng.
Trước đây mỗi lần đến đón nàng đều mang theo một phần cơm tối, món gì cũng biết làm, mà còn làm rất ngon.
Giang Từ bước vào nhà bếp, dì giúp việc lấy một chiếc tạp dề mới đưa cho cô, đồng thời nói qua trong tủ lạnh có những loại rau củ, trái cây và thịt nào, còn có những loại sữa, cola và đồ uống nào.
Bác sĩ Cố lúc nãy muốn ăn mì trứng, Giang Từ lấy từ trong tủ lạnh ra hai quả trứng, mấy cây cải xanh nhỏ, và một vắt mì tươi, ngoài ra còn lấy thêm một hộp bít tết, định lúc làm mì trứng sẽ chiên qua một chút, ăn tối cũng phải có cả mặn lẫn chay.
Giang Từ đang làm mì trứng thì dì giúp việc đứng bên cạnh rửa một ít trái cây, rót một ly nước ấm mang qua cho Cố Phỉ Nhiên.
Cố Phỉ Nhiên đắp một chiếc chăn mỏng, một chân co lên ngồi trên tấm thảm ở phòng khách, nàng mở chiếc TV không biết đã bật từ bao giờ, tìm bừa một chương trình tạp kỹ rồi bắt đầu xem.
"Cô Cố." Dì giúp việc bưng trái cây tới.
Cố Phỉ Nhiên nói: "Cảm ơn dì."
Dì giúp việc đặt trái cây xuống, rồi lại quay vào bếp xem cô Giang có cần giúp gì không.
Giang Từ vốn chỉ định làm cho bác sĩ Cố một phần mì trứng, nhưng món bít tết chiên bơ bên cạnh thơm quá, cô không nhịn được, lại cho thêm một ít nước, một ít mì, làm thành hai phần mì trứng, bít tết cũng bảo dì giúp việc lấy ra thêm một phần nữa.
Chưa đầy nửa tiếng, mì trứng và bít tết đều đã làm xong.
Giang Từ đeo tạp dề bưng ra đặt trên bàn ăn, quay đầu lại thấy bác sĩ Cố đang xem TV ở phòng khách, cô đi tới, cúi người hỏi: "Chị ăn ở bàn ăn hay ăn ở phòng khách?"
"Ăn ở bàn ăn." Cố Phỉ Nhiên nói.
Tấm thảm trải ở phòng khách màu trắng, lỡ như bị rớt dầu mỡ sẽ rất khó giặt, ăn ở bàn ăn vẫn tốt hơn.
Giang Từ: "Được."
Cố Phỉ Nhiên lấy chiếc chăn mỏng đặt sang bên cạnh, tay trái chống lên sofa phía sau đứng dậy, mang dép lê đi đến trước bàn ăn ngồi xuống.
Nước dùng của mì trứng, bên trên có một quả trứng chiên hình trái tim, điểm xuyết thêm chút hành lá và ngò rí.
Trên món bít tết tiêu đen cũng rắc hành lá ngò rí.
Trước khi Cố Phỉ Nhiên động đũa, nàng nói với cô: "Cảm ơn."
Giang Từ tưởng đợi bác sĩ Cố ngồi qua là được, lúc nãy đã không nhịn được mà cầm đũa gắp một miếng thịt bò nhét vào miệng, nghe thấy tiếng cảm ơn này, cô ngơ ngác nhìn, hai má phồng lên, ăn cũng không được, nhổ ra lại càng không xong.
Cố Phỉ Nhiên: "... Em cứ ăn đi."
Giang Từ vội vàng nhai ngấu nghiến: "Ừm."
Hai người ngồi đối diện nhau, một người ăn nhai chậm rãi, dịu dàng tao nhã, một người ăn mì xì xụp, ăn thịt ngấu nghiến, ngay cả nước dùng cũng bưng lên húp cạn.
"Mùi vị có được không?"
Giang Từ húp xong ngụm canh cuối cùng, đặt bát xuống hỏi nàng.
Cố Phỉ Nhiên gắp một miếng bít tết: "Không tệ lắm."
Giang Từ hài lòng nói: "Vậy là được rồi, lần sau chị muốn ăn, em có thể làm cho chị nữa, các loại mì khác em cũng biết làm."
Cố Phỉ Nhiên ngước mắt nhìn cô: "Ừm."
Hai người ăn xong cơm thì vào phòng ngủ đánh răng rửa mặt.
Mặc dù Cố Phỉ Nhiên đi làm thường xuyên đeo khẩu trang, không hay lộ mặt nhưng vẫn sẽ đắp mặt nạ, dưỡng da một chút.
Giang Từ trời sinh da đã đẹp, không có lỗ chân lông và mụn đầu đen, thường chỉ rửa mặt, thoa chút đồ dưỡng da là xong.
Cố Phỉ Nhiên đắp mặt nạ xong bước ra, đi đến trước giá sách, kéo ghế ngồi xuống, mở máy tính bắt đầu viết luận văn học thuật, vốn nàng định hôm nay sẽ viết cả một ngày, không ngờ lại đến kỳ phát nhiệt, một chữ cũng chưa viết được, xem ra buổi tối sau này sẽ không có thời gian nghỉ ngơi nữa rồi.
Giang Từ ngồi trên sofa bên cạnh cửa sổ sát đất, dùng máy tính xách tay của bác sĩ Cố để xử lý một số email công việc.
Reng reng, WeChat có tin nhắn hiện lên.
Giang Từ chạm vào màn hình mở ra, là tin nhắn trong nhóm chat, tên nhóm chat là "Ngày nào cũng ảo tưởng mở mắt ra là tốt nghiệp".
Chị lớn: Cuối tuần sau chúng ta có hẹn ăn tối với thầy Thạch, các anh chị em, ai đến thì bấm 1, ai không đến cũng bấm 1, ai liều chết không muốn đến cũng bấm 1.
Mọi người lần lượt nhảy ra bấm 1, Giang Từ cũng theo đó gửi một số 1, ăn tối thôi mà, năm nào cũng có, quen rồi.
Chị lớn: Được rồi, tất cả mọi người đều có mặt đông đủ.
Sau khi mọi người đã gửi xong, thầy Thạch đột nhiên nhảy ra nói: Đây là ý chị của các em nói đấy, không liên quan gì đến thầy đâu.
Chị lớn: Thầy Thạch, thầy phá đám em.
Thầy Thạch: Thầy chỉ đang chứng minh sự trong sạch của mình thôi.
Chị lớn: Khóc khóc.
Bên này Giang Từ nhận được tin nhắn hẹn của bạn cùng lớp, thì Cố Phỉ Nhiên trong lúc đang viết luận văn, tài khoản WeChat cá nhân của nàng bị kéo vào một nhóm chat, tên nhóm chat là "Tuần lễ truyền hình trực tiếp phẫu thuật khoa ngoại tổng hợp".
Trong đó có tổng cộng bảy người, năm bác sĩ khoa ngoại tổng hợp, hai người còn lại là chủ nhiệm Dương và viện trưởng Đặng.
Dương Triết: Chào viện trưởng Đặng, chào các bác sĩ, muộn thế này rồi làm phiền mọi người, kéo mọi người vào nhóm là có một chuyện muốn nói.
Trong nhóm không có ai trả lời.
Cố Phỉ Nhiên gửi tin nhắn: Ngài cứ nói đi.
Dương Triết: Có một tuần lễ truyền hình trực tiếp phẫu thuật khoa ngoại tổng hợp, bệnh viện đã bàn bạc, định sắp xếp cho năm bác sĩ các cô đi tham gia.
Cố Phỉ Nhiên: Khi nào đi, đi mấy ngày?
Dương Triết: Bắt đầu từ tuần sau nữa, kéo dài năm ngày, ngày mai các cô đến bệnh viện đi làm sẽ có cuộc họp cho các cô.
Cố Phỉ Nhiên: Được.
Giang Lam: Đã biết.
Tuần lễ truyền hình trực tiếp phẫu thuật, Cố Phỉ Nhiên cúi đầu dùng tay chống trán, xem ra hai tuần này sẽ còn bận rộn hơn nữa.
Giang Từ làm việc đến mười một giờ rưỡi thì đi nghỉ, trước khi ngủ, cô đội bịt mắt trên trán hỏi bác sĩ Cố: "Chị không ngủ à?"
Cố Phỉ Nhiên đang xem tài liệu: "Chị đợi mười hai giờ rồi ngủ."
"Được." Giang Từ kéo bịt mắt xuống, nằm vào trong chăn ngủ thiếp đi, tiếng gõ bàn phím cũng không làm cô thức giấc.
Sáng sớm hôm sau, Cố Phỉ Nhiên vừa đến bệnh viện đã cùng bác sĩ Giang đến phòng họp để họp, nói về chuyện tuần lễ truyền hình trực tiếp, năm người bọn họ, trên mặt ai cũng lộ rõ vẻ không muốn đi, nhưng khoa ngoại tổng hợp chỉ có bấy nhiêu người, những người được chọn đều là những người đã dự đoán từ trước.
Cuộc họp kéo dài hơn một giờ đồng hồ, phần lớn đều là nói về những điều cần chú ý, cuối cùng đặc biệt dặn dò: "Tuần lễ truyền hình trực tiếp lần này, hy vọng mọi người sẽ thể hiện thật tốt, cố gắng làm tốt nhất có thể."
Mọi người tâm trạng bình thường: "Đã rõ."
Từ trong phòng họp bước ra, Giang Lam xoa bóp cái cổ bị vẹo của mình nói: "Lúc trước tại sao mình lại cứ nhất quyết phải làm bác sĩ vậy trời."
Cố Phỉ Nhiên cũng có chung cảm giác: "Ừm."
Giang Lam thở dài một hơi thật dài, nói: "Tuần sau phải làm phẫu thuật cả một tuần liền, nghĩ đến đã thấy đau đầu rồi, mà tuần sau lại đúng vào ngày sinh nhật của người kia rồi, e là không thể cùng cậu ấy đón sinh nhật được rồi, chán thật."
Sinh nhật, đúng rồi, tuần sau là sinh nhật của dì út, bà ngoại còn đặt nhà hàng để tổ chức sinh nhật cho dì út nữa.
Mình phải chuẩn bị quà sinh nhật cho dì út trước mới được.
——
Tuần này cả hai người đều rất bận, bình thường rất ít khi gặp nhau, chỉ có tối thứ sáu Giang Từ mới tranh thủ được chút thời gian rảnh để đến đón một lần.
Về đến nhà, làm xong những việc cần làm, bác sĩ Cố tắm xong liền ngồi trước bàn làm việc bắt đầu viết luận văn, chuẩn bị cho công việc của tuần lễ truyền hình trực tiếp phẫu thuật, bận đến mức không có thời gian để ý đến cô.
Giang Từ cũng không làm phiền nàng.
Trong khoảng thời gian này Trần Úy đã hồi phục rất tốt và xuất viện, Giang Từ nhận được tin nhắn của dì Trần liền lái xe đến.
Trần Úy thấy Giang Từ đến, bất giác buột miệng phàn nàn: "Cô đến đây làm gì, chẳng lẽ lúc trước mẹ tôi không ở bên cạnh mẹ cô, nên cô cứ phải bám riết đòi liên hôn với tôi hay sao?"
Giang Từ: "Không phải, tôi hoàn toàn không có ý đó, chỉ là có chút chuyện muốn nói với dì Trần."
"Không có ý đó?" Trần Úy đứng ở cuối giường chất vấn Giang Từ, dì Trần Thố đang dọn dẹp quần áo và đồ dùng cá nhân cho nàng.
Giang Từ gật đầu: "Đúng vậy, hoàn toàn không có ý đó."
Nghe thấy cô phủ nhận một cách dứt khoát như vậy, trong lòng Trần Úy thoáng có chút chua xót, nhưng nàng cũng biết rõ, cô đến thăm mình, căn bản là do mẹ sắp đặt, nếu không cô sẽ không ngày nào cũng chạy đến bệnh viện.
Trần Úy "hứ" một tiếng với cô: "Cô tưởng tôi có ý đó à, hứ, nói một câu mà cũng cho là thật."
Nói xong, nàng ôm bụng rời khỏi phòng bệnh.
Dì Trần Thố dọn dẹp xong quần áo của Tiểu Úy, một tay xách ra, nói với Giang Từ: "Đi thôi, chúng ta vừa đi vừa nói."
Giang Từ: "Được ạ."
Rời khỏi bệnh viện, Trần Úy đi xe riêng rời đi.
Dì Trần Thố ngồi trên xe của Giang Từ, nói: "Tháng sau, ngành dược của Tề thị sẽ cho ra mắt một loại miếng dán ức chế mới, nó đã trải qua hàng trăm lần thử nghiệm, gần như có thể áp chế được kỳ phát nhiệt của Omega đỉnh cấp, nhưng cũng có một khuyết điểm rất chí mạng."
Giang Từ sắc mặt nghiêm túc: "Là gì ạ?"
Dì Trần Thố nói: "Đắt."
Giang Từ bất giác muốn hỏi giá cả là bao nhiêu, nhưng trước khi sản phẩm mới được ra mắt, chuyện này thuộc về bí mật kinh doanh, sẽ không dễ dàng tiết lộ ra bên ngoài, cho nên cô đã kiềm chế lại, không hỏi nữa.
Dì Trần Thố tiếp tục nói: "Miếng dán ức chế và thuốc ức chế là những thứ thuộc về nhu yếu phẩm của Alpha và Omega, một miếng dán ức chế một trăm tệ, một mũi thuốc ức chế một ngàn tệ, rất nhiều người căn bản không thể dùng nổi, cộng thêm, ngành này bị mấy công ty độc quyền, giá cả sẽ chỉ ngày càng cao, huống chi là giá của sản phẩm mới, tin rằng người mua nổi sẽ còn ít hơn nữa, nhưng đó cũng là một ngành siêu lợi nhuận."
Từ hôm gặp nhau ở bữa tiệc, nhiều lần Giang Từ nói chuyện với dì Trần, dì đều nhắc đến miếng dán ức chế và thuốc ức chế, trong đó nói nhiều nhất là về ngành dược của Tề thị, trong lời nói còn có vẻ khá bất mãn, nhưng Bác Nguyên rõ ràng đang hợp tác với Tề thị.
Giang Từ không muốn đoán mò suy nghĩ của dì Trần, cũng không muốn đi theo con đường mạo hiểm của dì Trần, cô nói: "Việc nghiên cứu phát triển miếng dán ức chế và thuốc ức chế không phải là chuyện một hai ba ngày, một hai tháng, mà là chuyện của mấy năm hoặc mười mấy năm, ngành dược của Tề thị đã nghiên cứu trong lĩnh vực này hơn mười năm rồi, họ sở hữu nhân tài, kỹ thuật và thành quả nghiên cứu tiên tiến hàng đầu cả nước, giá cao... cũng không có cách nào khác."
Dì Trần Thố thoáng ngẩn người, nhìn vào kính chắn gió, nói: "Cháu nói đúng, không có cách nào, nhưng đó chỉ là trước đây không có cách nào thôi, bây giờ biết đâu ngày nào đó sẽ có cách thì sao."
Giang Từ chau mày, lời này sao nghe có vẻ không đúng lắm.
Giang Từ đưa dì Trần đến cổng tiểu khu, trước khi xuống xe, dì Trần Thố lại nói một câu: "Giám đốc Giang, dì rất coi trọng sự hợp tác giữa cháu và Thịnh Đỉnh, chúc hai bên sớm ngày thành công, thực hiện được việc đôi bên cùng có lợi, đến lúc đó dì nhất định sẽ ăn mừng cho cháu."
Giang Từ càng cảm thấy không đúng, "Cảm ơn ạ."
"Không có gì." Dì Trần Thố mở cửa xe xuống.
Xe của Giang Từ dừng bên lề đường, nhìn dì Trần lên xe của Trần Úy vào trong tiểu khu, cô mới lái xe rời đi.
——
Thứ sáu, Tiền Anh đến viện nghiên cứu kiểm tra công việc, bà đến đột ngột nên tất cả mọi người đều phải tập trung tinh thần cao độ.
Lúc này không phải lúc để lười biếng, cũng không phải lúc để tỏ ra chăm chỉ, mà là lúc không được lơ là.
Tiền Anh đi qua mấy khu làm việc, lúc đến khu làm việc tiếp theo, bên trong có người đang nói chuyện phiếm, "Bác Cố lại là con dâu nhà họ Phó, trời đất ơi, thì ra bác Cố lại còn có mối quan hệ này nữa, nhà họ Cố và nhà họ Phó cộng lại, vô địch rồi."
"Không phải nhà họ Giang và nhà họ Phó là kẻ thù sao? Sao lại hợp tác với nhà họ Phó, còn tuyển người nhà họ Phó nữa?"
"Cái này thì chúng ta không biết."
"Vậy chắc là nhà họ Giang đang nịnh bợ nhà họ Phó."
"Biết đâu đấy."
Chủ nhiệm cũng nghe thấy những lời này, tiến lên một bước, nhỏ giọng nói: "Chủ tịch, chúng ta đi xem chỗ khác đi ạ."
Tiền Anh sắc mặt trầm xuống, nói: "Hai người này không cần xử lý."
Chủ nhiệm căng thẳng nói: "Vâng ạ."
Tiền Anh bước tiếp đi kiểm tra các bộ phận khác, chủ nhiệm đi theo sau, đưa tay lên dùng tay áo lau đi mồ hôi lạnh trên trán, cái miệng của mấy người này thật đúng là phải trị cho chừa.
Thứ sáu, Giang Từ đến bệnh viện đón bác sĩ Cố tan làm.
Lần này cô cố tình mua một bó hoa hồng ở ven đường, hoa hồng nở rất đẹp, không biết bác sĩ Cố có thích không.
Giang Từ giấu bó hoa vào trong áo khoác, che chắn suốt đường đi, lúc sắp đến nơi, cô lấy ra xem một cái.
Phía trước sắp đến góc rẽ, Giang Từ khẽ cười một tiếng, từ từ quay người lại, nhưng ngay khoảnh khắc nửa người vừa lộ ra, cô nhanh chóng lùi lại dựa vào tường, vẻ mặt kinh ngạc, hai môi mím chặt, sống lưng hơi cong lại đứng yên tại chỗ.
Giang Từ cúi đầu ngẩn người đứng đó, bó hoa hồng giấu trong lòng, dưới lực đạo mất kiểm soát của lòng bàn tay từ từ gãy làm đôi ở giữa.
Cố Phỉ Nhiên: "Em biết rồi chị."
Phó Nguyễn Ý mím môi, "Mỗi lần đến bệnh viện đều muốn khuyên em nghỉ việc, cũng không biết công việc này có cái gì đáng để làm."
Cố Phỉ Nhiên cười nhẹ: "Không có cách nào, mommy thật sự nói bà ấy tháng sau về sao? Nói mới nhớ, chúng ta đã gần nửa năm không gặp mommy rồi, cũng không nghe mẹ nhắc đến."
Phó Nguyễn Ý: "Hai người họ gặp nhau thì cãi nhau, không gặp thì trong lòng lại nhớ, nhưng ai cũng không chịu lên tiếng, đã hơn ba mươi năm rồi mà cũng không biết sao lại sống thành ra thế này."
Cố Phỉ Nhiên nhún vai: "Chắc là mỗi người có một cách sống riêng, vậy em làm việc trước đây, chị về đi."
Phó Nguyễn Ý không hề có ý định muốn đi, nói: "Còn nữa, nhắc lại cho bác sĩ Cố của chúng ta một lần nữa, ngày mai thứ bảy, bà ngoại đã đặt nhà hàng để tổ chức sinh nhật sớm cho dì út, nếu không đến thì cứ đợi dì út đến chất vấn đi nhé."
Chuyện này Cố Phỉ Nhiên sao dám không đi, "Đi chứ, nhất định đi, chị cứ yên tâm."
Phó Nguyễn Ý: "Ừm, tan làm sớm một chút, đừng ngày nào cũng tăng ca, sức khỏe là trên hết, mấy hôm trước chị còn thấy tin tức nói có bác sĩ tăng ca đột tử ngay tại nơi làm việc đấy, em chú ý sức khỏe, nếu lại xảy ra chuyện kỳ phát nhiệt như lần trước thì đừng trách chị gây áp lực cho em."
Chuyện kỳ phát nhiệt đó...
Cố Phỉ Nhiên trước tiên hùa theo: "Biết rồi, chị về đi, lát nữa em viết xong bệnh án là tan làm ngay."
Sắc mặt Phó Nguyễn Ý lúc này mới khá hơn một chút: "Ừm."
Cố Phỉ Nhiên muốn tiễn cô nhưng đã bị Phó Nguyễn Ý từ chối, "Không cần đâu, mau làm việc đi, tan làm sớm một chút."
Cố Phỉ Nhiên đứng lại: "Được."
Phó Nguyễn Ý quay người rời đi, trợ lý và vệ sĩ đi theo sau lưng cô, mấy người cùng nhau rời đi, họ rẽ qua góc, không đi thang máy mà đi thang cuốn xuống.
Đợi họ đi khỏi, Giang Từ từ một cửa cầu thang bộ bước ra, cúi đầu, nửa người chìm vào trong bóng tối.
Tuy lần trước đã từng đoán qua, nhưng vẫn không thể nào bằng được cảm giác sốc khi nhìn thấy tận mắt, bác sĩ Cố... lại là người nhà họ Phó, lại còn là em gái của Phó Nguyễn Ý.
Giang Từ quay người ngồi xuống bậc cầu thang, tay nắm chặt bó hoa hồng, ánh mắt thất thần, hai tay xoay đi xoay lại.
Mỗi người đi qua đều liếc nhìn cô một cái.
Giang Từ ngồi nửa tiếng, nhận được tin nhắn của bác sĩ Cố: Chị tan làm rồi, nếu em bận thì không cần đến đâu.
Cố Phỉ Nhiên tắt máy tính, cởi áo blouse trắng, cầm túi xách và điện thoại, đi đến cửa kéo ra.
"Sao lại đến?" Cố Phỉ Nhiên hỏi cô.
Giang Từ: "Lúc nhắn tin thì đã đến nơi rồi, muốn tạo bất ngờ cho chị nên không trả lời."
Cố Phỉ Nhiên: "Bất ngờ? Coi như là vậy đi."
"Em đưa chị về." Giang Từ nói.
Hai người vẫn như thường lệ đi thang máy xuống, trên đường lái xe về, Bluetooth tự động kết nối bắt đầu phát nhạc.
Cố Phỉ Nhiên: "Chiều mốt phải đi công tác, khoảng năm ngày hoặc một tuần, bác sĩ Giang đi cùng chị, không biết bác sĩ Giang có nói với em chuyện này chưa."
Giang Từ nhìn đường: "Chưa nói, chúc hai người đi công tác thuận lợi."
Cố Phỉ Nhiên: "Ừm."
Giang Từ lái xe đưa bác sĩ Cố đến hầm để xe của tiểu khu, trước khi xuống xe, cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn gọi bác sĩ Cố lại: "Bác sĩ Cố, em đột nhiên nhớ ra còn có chút việc phải về làm, tối nay em không về cùng chị nữa, hơn nữa tối mai còn phải đi ăn tối với thầy và các bạn cùng lớp, có lẽ không qua được, xin lỗi chị."
Cố Phỉ Nhiên: "Biết rồi, ngủ ngon."
Giang Từ giọng thấp đi nhiều: "Ngủ ngon."
Cố Phỉ Nhiên tháo dây an toàn xuống xe, tự mình đi đến trước thang máy, một mình đợi mấy phút, thang máy mới đến tầng hầm một.
Giang Từ cứ nhìn cho đến khi bác sĩ Cố lên thang máy đi lên rồi mới lái xe rời đi, trên đường không ngừng nhớ lại cảnh tượng nhìn thấy ở hành lang tối nay, tại sao bác sĩ Cố và Phó Nguyễn Ý, hai người trông hoàn toàn không liên quan đến nhau, lại có thể là chị em ruột.
Nhà họ Phó bao nhiêu năm nay đối ngoại chỉ có Phó Nguyễn Ý, tại sao lại có thêm một cô con gái thứ hai, mà người này lại là bác sĩ Cố.
Lúc trước biết chuyện, cô đã muốn coi như không biết, không nghĩ đến nữa, nhưng tối nay lại không thể không nghĩ.
Sáng thứ bảy, Giang Từ bị gọi về nhà họ Giang, cô út và Tiểu Ninh cũng bị gọi về cùng.
Mấy người ngồi trên bàn ăn cơm.
Giang Lam hôm nay được nghỉ bù, không phải vội đi làm, cô mặc một bộ đồ ở nhà thoải mái, vừa ăn vừa hỏi: "Mẹ, mẹ gọi Tiểu Từ và Tiểu Ninh về có chuyện gì không? Hai đứa nó chăm chỉ lắm đấy, thứ bảy và chủ nhật cũng đi làm."
Tiền Anh nói: "Gọi chúng nó về không phải là để nói chuyện của hai đứa nó, là chuyện của cô."
Giang Lam đột nhiên nghẹn lại, ho sặc sụa.
Giang Ninh vội vàng rút một tờ giấy ăn đưa cho cô út, đồng thời vỗ vỗ lưng cô út, "Cô út, từ từ thôi, bà nội còn chưa nói chuyện gì mà, sao lại sợ đến thế."
Ngồi đối diện, Giang Từ chau mày.
Tiền Anh: "Nhìn phản ứng của cô thì chắc là đã biết ta định nói chuyện gì rồi, đã biết rồi thì mấy ngày nay tranh thủ cắt đứt cho sạch sẽ đi, nếu cô còn giở trò giả vờ nghe lời mà lén lút qua lại, thì đừng trách ta tìm thẳng đến nhà họ Phó, nói rõ hết mọi chuyện."
Nhà họ Phó?
Lẽ nào là chuyện của cô út và dì út nhà họ Phó.
Giang Ninh thấy cô út ho đến đỏ cả mặt, lại đưa một ly nước qua, giúp nói: "Bà nội, không phải cô út đã chia tay với dì út nhà họ Phó rồi sao ạ? Sao bà lại nhắc lại nữa, hơn nữa, lúc họ quen biết và đến với nhau cũng đâu biết thân phận của đối phương, chuyện này sao có thể trách cô út được."
Tiền Anh: "Ở đây không có phần cho cô nói, im miệng."
Giang Ninh chau mày, nhưng không nói thêm gì nữa.
Giang Lam ho cũng đã đỡ, nhận lấy ly nước Tiểu Ninh đưa qua, ngửa cổ uống mấy ngụm nước, nói: "Mẹ, hôm nay tự dưng vô cớ sao mẹ lại nhắc đến chuyện này, có phải bên nhà họ Phó lại làm gì rồi không ạ? Hay là có nguyên nhân nào khác?"
Tiền Anh: "Nhà họ Giang chúng ta hiện đang hợp tác với nhà họ Phó, cố vấn kỹ thuật được tuyển dụng cho nghiên cứu sinh là Cố Mục Thời, cũng là người nhà họ Phó, bây giờ cô lại hẹn hò với con gái nhà họ Phó, nếu chuyện này bị người khác biết, đến lúc đó nhà họ Giang chúng ta sẽ giải thích thế nào? Nói là nhà họ Giang chúng ta bề ngoài là kẻ thù của nhà họ Phó, nhưng sau lưng lại đi nịnh bợ nhà họ Phó sao?"
Giang Từ nghe vậy, lông mày càng nhíu chặt hơn, cả hai chuyện này đều là do mình làm, là mình đã khiến bà nội phải ép cô út và dì Liễu chia tay.
Giang Lam muốn biện hộ nhưng lại không biết nên nói gì, hai người họ đã sớm nói với gia đình hai bên là đã chia tay rồi, bây giờ giải thích chẳng phải là gián tiếp thừa nhận, lời nói chia tay trước đây đều là giả dối hay sao.