Sau Khi Bất Ngờ Đánh Dấu Nữ Thần O Lạnh Lùng Của Người Yêu Cũ

Chương 80

Một giây sau, Cố Phỉ Nhiên đưa tay lên vai đẩy cô ra, lòng bàn tay vẫn đặt trên vai không hề rời đi, những ngón tay thon dài xinh đẹp từ từ cong lại, ánh mắt nàng nhìn Giang Từ có chút phức tạp.

 

Lúc bị bác sĩ Cố đẩy ra, Giang Từ thoáng ngẩn người, cô vốn tưởng nàng không muốn, nhưng đến khi ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt gợn sóng nước, long lanh tình tứ của bác sĩ Cố thì trong lòng chợt rung động, vẻ mặt cố kìm nén, ngay sau đó liền nắm lấy cổ tay trắng ngần của nàng, đặt xuống bên cạnh, cô đứng thẳng lưng, tay còn lại luồn qua eo, ôm chặt lấy vòng eo thon gọn, lại một lần nữa nghiêng người hôn xuống.

 

Lần này khác với nụ hôn nhẹ nhàng lúc nãy, Giang Từ nghiêng đầu áp sát, há miệng dùng răng cắn vào môi dưới của nàng, hôn sâu day dứt.

 

Lúc này sau gáy của hai người đều không có dán miếng dán ức chế, trong lúc hôn, tin tức tố trong phòng điên cuồng tỏa ra khắp nơi, ước chừng nồng độ đã đạt đến trên 85%, thậm chí gần 90%.

 

Giang Từ vừa mới đánh răng xong, trong miệng toàn là vị thanh mát và ngọt ngào của chanh, nhưng dù vậy cũng không thể nào chống lại được cơn nóng do kỳ phát nhiệt mang lại, toàn thân cứ như bị lửa đốt, nóng đến bỏng rát, nụ hôn và hành động cũng dần mất đi sự dịu dàng không kiểm soát được, trở nên ngang ngược ép buộc, cô nắm lấy vạt áo, không hề có ý định cởi ra, trong đầu chỉ toàn là ý nghĩ xé toạc nó ra.

 

Lúc Alpha tỏa ra tin tức tố thì ảnh hưởng đối với Omega là chí mạng, huống chi là trong tình huống nồng độ tin tức tố đã đạt đến 90%, bất kể là Alpha hay Omega cũng đều rất dễ mất đi lý trí.

 

Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, Cố Phỉ Nhiên vẫn cố gắng kiểm soát lý trí, ngay trước khi bị Giang Từ đẩy ngã, hai tay nàng cùng lúc dùng sức đẩy vào vai cô, lại một lần nữa đẩy cô ra, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, đôi môi đã bị hôn đến đỏ mọng, mặt đỏ bừng lên, giọng nói cũng có vài phần trầm xuống: "Đi tắm đi."

 

Tuy Giang Từ lúc nãy đã đánh răng rồi nhưng vẫn chưa tắm, trên người mùi rượu rất nồng, vô cùng khó chịu, áo sơ mi cũng ướt sũng, sờ vào không thoải mái, nếu mà nằm xuống thì còn làm bẩn cả chăn.

 

Sau khi bị đẩy ra, Giang Từ cúi đầu cố gắng kìm nén hơi thở nặng nhọc, đôi con ngươi bị kỳ phát nhiệt chi phối lộ rõ vẻ khao khát mãnh liệt.

 

Vào lúc này mà đi tắm thì đúng là sẽ phát điên mất, nhưng lại không thể không tắm, dù sao thì vừa mới nôn xong, trên người cũng bẩn thỉu.

 

Cố Phỉ Nhiên nhìn vào ánh mắt cô, tay phải giơ lên véo lấy má ửng hồng của Giang Từ, kiên quyết nói: "Phải tắm, vệ sinh sức khỏe rất quan trọng."

 

"Vậy thì, tắm cùng nhau." Trong đầu Giang Từ lúc này chỉ có một ý nghĩ duy nhất đó, cô nói xong, tay trái ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của bác sĩ Cố, tay phải luồn xuống dưới đầu gối, trực tiếp ôm nàng đi về phía phòng tắm.

 

Không đợi Cố Phỉ Nhiên từ chối, Giang Từ đã ôm nàng đi nhanh vào phòng tắm, sau khi vào trong, cô dùng chân đóng cửa lại, thuận tay bật vòi hoa sen, để nó chảy ào ào bên cạnh.

 

Cố Phỉ Nhiên được đặt xuống, trực tiếp bị ép vào tường.

 

Giang Từ giữ chặt cổ tay nàng, nhắm mắt lại cúi người hôn xuống mạnh mẽ, trong lúc môi răng quấn quýt, hơi thở của hai người càng trở nên nồng nàn bất ổn.

 

Trước đây hai người tuy đã từng có một lần thân mật trong phòng tắm, nhưng lần đó tắm cũng là tách nhau ra, lần đầu tiên tắm cùng nhau, Cố Phỉ Nhiên ban đầu rất không tự nhiên mà chống cự vài lần, sau đó liền hoàn toàn buông xuôi.

 

Tắm xong ra ngoài đã là bốn mươi phút sau, sau khi sấy khô tóc, lau sạch người, Giang Từ ôm bác sĩ Cố từ từ ngã xuống giường, tay phải cách lớp áo choàng tắm mà v**t v*, vừa định tháo dây buộc ra để cởi áo.

 

"Đi đeo máy kiểm tra đi." Cố Phỉ Nhiên giữ tay Giang Từ lại nói.

 

Hôm nay khó khăn lắm mới gặp phải tình huống tuyến thể có vấn đề, nếu không ghi lại kịp thời thì lần sau không biết lại là lúc nào.

 

Giang Từ không nói gì cả, cô vùi mặt vào hõm cổ nàng hôn mấy cái rồi mới "ừm" một tiếng đứng dậy xuống giường, đến bên giá sách lấy máy kiểm tra ra.

 

Một cái đeo sau gáy mình, một cái đưa cho bác sĩ Cố.

 

Sau khi cả hai đều đã đeo xong, Giang Từ lại chui vào trong chăn, lòng bàn tay vén mái tóc óng ả bên tai bác sĩ Cố ra, ngón cái và ngón trỏ từ từ di chuyển xuống dưới, vào lúc nắm lấy d** tai nàng, cô liền há miệng hôn qua, một tiếng rên khẽ cũng vào lúc này vang lên, hay đến động lòng người, giống như tiếng nhạc từ thiên đường.

 

Giang Từ nghe thấy, khẽ mở mắt ra một chút.

 

Sau đó liền nhắm mắt lại ngậm lấy đôi môi đỏ mọng tiếp tục hôn m*t, vị ngọt nhàn nhạt giống như một món tráng miệng thơm ngon, quyến rũ người ta đòi hỏi nhiều hơn nữa, mà cô đúng là làm như vậy.

 

Cố Phỉ Nhiên bất giác chau mày, mắt hé ra, cảm giác tê dại lan tỏa khắp người, quyến luyến dây dưa, không bao lâu sau, mái tóc đen tuyền đã rối tung trên gối, năm ngón tay thon dài siết chặt lấy vai Giang Từ, không biết từ lúc nào mà khóe mắt đã đỏ ửng cả lên, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mông lung cùng hoảng loạn không thể nói thành lời.

 

Lần đầu tiên cùng nhau trải qua việc mất kiểm soát tin tức tố, cả hai người đều đã quên mất là có thể dùng đánh dấu tạm thời để dừng lại, lúc kết thúc đã là hơn bốn giờ sáng.

 

Giang Từ sau khi đánh dấu bác sĩ Cố xong, lòng bàn tay khẽ v**t v* đầu nàng, cô nghiêng đầu hỏi giọng nhỏ nhẹ: "Được không?"

 

"Ừm." Cố Phỉ Nhiên há miệng cắn vào tuyến thể của Giang Từ để thử đánh dấu tạm thời, còn tưởng sẽ không thành công, không ngờ lại rất thuận lợi, nỗi lo lắng bấy lâu nay cuối cùng cũng vơi đi một chút.

 

Sau khi Cố Phỉ Nhiên đã đánh dấu tạm thời xong, nàng mệt mỏi nằm ngửa ra sau, nhắm mắt lại liền ngủ thiếp đi.

 

Ánh đèn trong góc chiếu qua một chút, có thể thấy được từ xương quai xanh xuống dưới toàn là những dấu hôn chi chít, sâu nông khác nhau, trên làn da trắng như tuyết, đẹp như một bức tranh phong cảnh hữu tình.

 

Giang Từ chống người dậy ngắm nhìn vài lần.

 

Ngày hôm sau, hơn mười giờ, Giang Từ tỉnh lại trước, cô mở mắt ra, nhìn vào người đang nằm quay lưng lại với mình, ánh mắt dịu dàng như nước.

 

Bác sĩ Cố, cảm ơn chị, còn nữa, vất vả cho chị rồi.

 

Giang Từ im lặng nhìn một lúc rồi mới dậy, để không đánh thức bác sĩ Cố, cô cử động rất nhẹ nhàng, mang dép đi trong nhà bước vào phòng thay đồ, tùy tiện tìm một bộ quần áo bình thường màu đen mặc vào, tiếp đó lại vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, sau khi xong xuôi mới rời khỏi phòng ngủ.

 

Giang Từ tay đè lên tay nắm cửa, nghiêng người qua, đợi đến khi cửa phòng ngủ đóng lại, cô nhẹ nhàng buông tay, tay nắm cửa trở về vị trí cũ, hạ tay xuống, đi về phía phòng khách.

 

Nhưng...

 

Giang Từ vừa mới ra ngoài, lúc nhìn thấy người đang ngồi ở phòng khách thì cả người đột nhiên đứng khựng lại, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

 

Dì giúp việc đứng bên cạnh nhỏ giọng nói: "Chào cô Giang."

 

"Cô Giang à?" Người đang ngồi trên sofa trầm giọng nhắc lại một lần nữa, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Giang Từ, "Khi nào thì cô ở đây có thể được gọi là cô Giang vậy? Là do bác Cố của cô cho phép, hay là do chủ nhân ở đây, Tiểu Nhiên cho phép?"

 

Giang Từ hai tay siết chặt.

 

Phó Nguyễn Ý vịn vào tay vịn đứng dậy khỏi sofa, cô bước từng bước một về phía Giang Từ, chất vấn: "Tối qua mẹ tôi nể cô đã uống rượu hộ bà, lại say khướt, không có ai chăm sóc nên mới đưa cô đến đây, để Tiểu Nhiên chăm sóc, nhưng cô Giang có thể cho tôi biết, ở đây rõ ràng có phòng ngủ cho khách dư dả, nhưng tại sao bây giờ cô lại đi ra từ phòng của Tiểu Nhiên?"

 

Giang Từ không trả lời.

 

Phó Nguyễn Ý nhìn chằm chằm vào cô, mắt đỏ hoe, cơ thể không kìm được mà run rẩy, giọng điệu còn lạnh lùng hơn lúc nãy nữa, "Cô Giang, cô có thể cho tôi biết lý do không?"

 

"Tôi..."

 

Oành——

 

Phó Nguyễn Ý không hề nghe cô nói, trực tiếp tiến lên đánh một quyền vào mặt Giang Từ, ánh mắt hung hãn nhìn chằm chằm vào dấu hôn trên cổ cô.

 

Cú đấm này vừa mạnh vừa bất ngờ, Giang Từ không hề phòng bị nên đã lảo đảo lùi lại một bước, cơ thể nghiêng ngả, đợi đến khi cô lấy lại được tinh thần, từ từ đứng thẳng lại thì khóe môi đã chảy máu.

 

Dì giúp việc đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì sợ hãi không biết phải làm sao, có nên đi gọi cô Cố dậy ngay bây giờ không?

 

Sau khi đánh xong, Phó Nguyễn Ý tiến lên túm lấy cổ áo của Giang Từ, những dấu hôn càng lộ rõ hơn ở cổ, cô nhìn thấy liền lập tức hoảng sợ, buông tay ra, đẩy Giang Từ ra xa.

 

Phó Nguyễn Ý: "Tôi hỏi cô, cô và Tiểu Nhiên... là chuyện tối qua cô say rượu vô tình xảy ra, hay là đã bắt đầu từ trước rồi?"

 

Tối qua Giang Từ có uống rượu, Tiểu Nhiên thì không, cho dù cô ta có say rượu muốn làm gì Tiểu Nhiên đi chăng nữa thì Tiểu Nhiên cũng sẽ không để cô ta được như ý, nhưng những dấu hôn này đang nói lên rằng, những gì xảy ra giữa hai người họ vào tối qua, Tiểu Nhiên không chỉ đồng ý mà thậm chí còn chủ động nữa.

 

Phó Nguyễn Ý không muốn chấp nhận sự thật này.

 

Giang Từ trả lời: "Bắt đầu từ trước rồi."

 

Phó Nguyễn Ý: "Trước đây là khi nào?"

 

Giang Từ đưa tay lên, dùng mu bàn tay lau đi vết máu ở khóe môi, nhìn về phía Phó Nguyễn Ý, nói: "Vì chị là chị gái của bác sĩ Cố nên mới hỏi, theo lý mà nói thì tôi nên trả lời, nhưng chuyện này tốt nhất là giám đốc Phó nên trực tiếp hỏi bác sĩ Cố thì hơn, điều tôi có thể nói là, mọi chuyện đều không liên quan gì đến bác sĩ Cố, đều là do tôi chủ động cả."

 

Oành——

 

Phó Nguyễn Ý lại cho cô một cú đấm nữa.

 

Phó Nguyễn Ý tức giận đến mức gần như mất đi lý trí, nhưng vẫn giữ lại được một chút: "Tiểu Nhiên là em gái của tôi, tôi đã nhìn nó lớn lên từ nhỏ, chuyện này nếu nó không đồng ý thì cô chủ động cũng có tác dụng gì?"

 

Giang Từ cúi người, lúc này trong miệng toàn là mùi máu tanh.

 

Phó Nguyễn Ý: "Từ rất sớm tôi đã cảm thấy giữa cô và Tiểu Nhiên có gì đó không ổn rồi, tôi còn tưởng đó là do tôi ảo giác, thì ra lại là sự thật, thảo nào, thảo nào, Giang Từ, cô cũng có bản lĩnh thật đấy, lại có thể khiến Tiểu Nhiên thích cô, tôi cứ tưởng nó cả đời này cho dù có mắt mù đi chăng nữa thì cũng sẽ không bao giờ để mắt đến loại người như cô."

 

Giang Từ lại một lần nữa đứng thẳng người lên, vết máu vừa mới lau ở khóe môi lúc này lại tiếp tục chảy xuống, cô nói một cách nghiêm túc: "Tôi biết giám đốc Phó từ nhỏ đã nhìn bác sĩ Cố lớn lên, vô cùng yêu thương bác sĩ Cố, mà tôi lại là người chị ghét nhất, đối với chuyện này rất khó chấp nhận, nhưng tôi sẽ chịu trách nhiệm với bác sĩ Cố."

 

"Chịu trách nhiệm à?" Phó Nguyễn Ý như thể vừa nghe thấy một câu chuyện cười không thể nào buồn cười hơn, "Cô lấy gì mà chịu trách nhiệm, lấy cả cái nhà họ Giang của các người, hay là lấy cái thân Alpha vô dụng này của cô?"

 

Phó Nguyễn Ý: "Giang Từ, cô không thể nào chịu trách nhiệm được đâu."

 

Phó Nguyễn Ý đưa tay ra chỉ về phía cửa: "Cút đi, bây giờ lập tức cút đi cho tôi, kể từ hôm nay, nếu cô còn dám xuất hiện trước mặt Tiểu Nhiên nữa thì việc hợp tác giữa hai nhà chúng ta không chỉ dừng lại ở đây mà tôi còn sẽ khiến nhà họ Giang của các người biến mất hoàn toàn ở Lâm Giang, nếu cô không tin thì cứ thử xem."

 

"... Được." Giang Từ đồng ý trước.

 

Phó Nguyễn Ý hiện giờ đang nổi nóng, cho dù mình có nói gì cũng vô ích, chỉ làm tăng thêm cơn giận của cô ấy thôi.

 

Giang Từ quay người, đi dép lê rời đi.

 

Sau khi Giang Từ đã đi được một lúc, Phó Nguyễn Ý từ từ ngước mắt lên nhìn về phía phòng ngủ chính, trong lòng vừa tức giận vừa không biết phải làm sao, cô không hiểu, tại sao Tiểu Nhiên lại thích Giang Từ.

 

Hơn mười một giờ trưa, Cố Phỉ Nhiên tỉnh lại, nhìn thấy bên cạnh không có ai, nàng cũng quen rồi, lại nằm xuống tiếp tục ngủ.

 

Mười một giờ rưỡi, nàng tắm rửa xong xuôi ra ngoài, nhìn thấy Phó Nguyễn Ý đang ngồi ở phòng khách, nàng đi tới nói: "Chị, đến khi nào vậy, sao không nói một tiếng?"

 

Phó Nguyễn Ý không nhìn nàng: "Mới đến."

 

Cố Phỉ Nhiên: "Chị đến tìm em hay là tìm mẹ? Nếu là tìm mẹ thì sáng nay mẹ đã đi từ bốn giờ sáng rồi, đi đến viện nghiên cứu làm việc rồi."

 

Phó Nguyễn Ý giọng trầm xuống: "Chị biết."

 

Cố Phỉ Nhiên lại nói: "Được, vậy thì sắp đến giờ cơm trưa rồi, chị có muốn ăn cơm ở đây không, em bảo dì giúp việc làm vài món chị thích ăn nhé."

 

"Sao cũng được." Phó Nguyễn Ý nói.

 

Cố Phỉ Nhiên lại nói: "Trưa nay rảnh, vậy thì em đi cùng dì giúp việc, chị cứ ngồi ở đây đi."

 

Lần này Phó Nguyễn Ý không nói gì nữa.

 

Cố Phỉ Nhiên bước chân đi về phía bếp, sắc mặt nàng lập tức trở nên nghiêm nghị, đợi đến khi vào trong bếp, nàng đóng cửa bếp lại, nhỏ giọng hỏi dì giúp việc: "Dì, cho cháu hỏi một chút, Giang Từ đi khi nào vậy, chị cháu đến khi nào?"

 

Cố Phỉ Nhiên lo rằng hai người họ sẽ chạm mặt nhau.

 

Nếu một người ở phòng ngủ chính, một người ở phòng ngủ cho khách, mà bị chị bắt gặp thì cũng không sao cả, nhưng vấn đề là tối qua mình và Giang Từ đều nghỉ ngơi ở phòng ngủ chính.

 

Dì giúp việc nói: "Cô Giang đi vào khoảng mười giờ đó ạ, cô Phó thì khoảng mười một giờ mới đến, hai người không chạm mặt nhau."

 

Cố Phỉ Nhiên: "Ừm, cảm ơn dì."

 

Dì giúp việc: "Không có gì ạ."

 

Sau khi hỏi xong, Cố Phỉ Nhiên quay người ra khỏi bếp, trước tiên rót một ly nước đặt trước mặt chị, sau đó về lại phòng ngủ, tìm điện thoại kiểm tra camera giám sát ở cửa.

 

Trên camera cho thấy, Giang Từ đúng là đã đi vào khoảng hơn mười giờ, chị cũng đúng là hơn mười một giờ mới đến, hai người đúng là không hề gặp nhau, nhưng vẻ mặt của chị trông có vẻ không ổn, như là có chuyện gì đó.

 

Cố Phỉ Nhiên thật sự không yên tâm nên đã nhắn tin cho Giang Từ: Em đi khi nào vậy, sao không nói với chị một tiếng?

 

Giang Từ ra khỏi đây, đi tìm một hiệu thuốc mua vài túi chườm lạnh, hiện đang chườm, cô nhận được tin nhắn, một tay gõ chữ trả lời: Đi được một lúc rồi, thấy chị ngủ say quá nên không gọi dậy.

 

Cố Phỉ Nhiên: Em có gặp chị của chị không?

 

Giang Từ: Không.

 

Cố Phỉ Nhiên: Được, chị biết rồi.

 

Cố Phỉ Nhiên không nhắn tin cho Giang Từ nữa, nàng cầm điện thoại ra ngoài cất vào trong túi rồi vào bếp cùng với dì giúp việc làm bữa trưa.

 

Giang Từ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, vừa chườm đá vừa không tự chủ được mà thở dài, còn tưởng tối qua khó khăn lắm mới hòa hợp lại được với bác sĩ Cố, có thể yên ổn được hai ngày, không ngờ vừa ra khỏi cửa đã gặp phải giám đốc Phó, quả nhiên là cây kim trong bọc có ngày cũng phải lòi ra, nhưng chuyện bên phía giám đốc Phó nhất định phải tự mình giải quyết, không thể để bác sĩ Cố làm được.

 

Sau khi đã chườm xong túi chườm đá, Giang Từ trước tiên đã đặt lịch hẹn ở một bệnh viện khác khoa Tai-Mũi-Họng để chụp CT, chụp X-quang xem tình hình trên mặt có nghiêm trọng không, sau đó lại đặt lịch hẹn VIP khoa tuyến thể của bệnh viện Thành Phố, còn chỉ định đích danh chủ nhiệm Dư đích thân khám cho mình nữa.

 

Kể từ tối qua sau khi được bác sĩ Cố thành công đánh dấu tạm thời, cô cảm thấy cơ thể thoải mái và thông suốt hơn rất nhiều, tuyến thể sau gáy cũng không còn cảm giác bị bí bách như trước đây nữa, tình huống này cô phải đi khám lại.

 

Giang Từ đến bệnh viện, chụp X-quang xong, bác sĩ xem qua nói, tình huống này phải đến khoa Hàm-Mặt xem, nói không chừng còn phải chữa trị nữa.

 

Giang Từ cầm tờ đơn ra ngoài, đặt lịch hẹn VIP khoa Hàm-Mặt một lần nữa.

 

Vì mặt bị thương nên sưng lên không ra hình dạng gì cả, không thể ra ngoài gặp người được nên mấy ngày nay Giang Từ đã tự sắp xếp cho mình một chuyến đi công tác giả, ban ngày thì đeo khẩu trang đến bệnh viện khám bệnh, tối thì về nhà làm việc.

 

Bên phía bác sĩ Cố cũng không hề liên lạc gì cả, nhưng mà bác sĩ Cố có nhắn tin cho mình.

 

Cố Phỉ Nhiên: Sau khi đi công tác về, đến khoa tuyến thể tìm chủ nhiệm Dư làm kiểm tra tuyến thể nhé, xem tuyến thể có hồi phục không, nếu hồi phục được thì tốt nhất, nếu không hồi phục được thì đừng có xảy ra chuyện gì khác là được.

 

Giang Từ: Đã đặt lịch hẹn rồi, đợi về là sẽ đi khám.

 

Cố Phỉ Nhiên: Ừm.

 

"Tiểu Nhiên." Liễu Hi Đình ngồi trên giường bệnh xem lại vụ án mà văn phòng luật sư đã gửi đến, sau khi xem một lúc, cô thấy Phỉ Nhiên cứ mãi lơ đãng nên đã gọi nàng.

 

"Tiểu Nhiên?" Liễu Hi Đình lại gọi một tiếng nữa.

 

Lúc này Cố Phỉ Nhiên mới nghe thấy, nàng đứng dậy khỏi sofa đi qua, nói: "Sao vậy dì út, có chỗ nào không thoải mái sao?"

 

Liễu Hi Đình lắc đầu: "Dì không sao, chỉ có cháu đó, mấy ngày nay cứ mãi mất tập trung, trông như là có tâm sự, cháu có phải đã cãi nhau với Tiểu Nguyễn không?"

 

Cố Phỉ Nhiên cười nhẹ: "Cãi nhau với chị à? Không có đâu dì út, sao dì lại nghĩ vậy chứ, trong trí nhớ của cháu thì từ nhỏ đến lớn cháu và chị chưa bao giờ cãi nhau cả."

 

Liễu Hi Đình: "Dì biết hai chị em các cháu quan hệ tốt, gần như không bao giờ cãi nhau cả, mỗi lần gặp nhau đều rất vui vẻ, có nói mãi không hết chuyện, nhưng mấy ngày nay cháu có phát hiện không, Tiểu Nguyễn nhìn thấy cháu lúc nào cũng lộ ra vẻ mặt buồn bã, mà còn mỗi lần đến có vài phút là đi ngay, nếu cháu không ở đó, nó có khi ở lại lâu hơn một chút, cho nên dì đoán hai chị em có phải là đã cãi nhau không."

 

"Không đâu ạ." Cố Phỉ Nhiên tuy miệng nói như vậy nhưng thực ra trong lòng cũng đã nhận ra.

 

Mấy ngày nay chị quả thực rất không ổn, cái sự không ổn này hình như bắt đầu từ ngày đó, nhưng ngày đó nàng đã hỏi dì giúp việc, hỏi cả Giang Từ, cũng đã xem lại cả bản ghi camera giám sát, tất cả đều nói là hai người họ không hề gặp nhau, vậy thì tại sao chị lại đột nhiên lại như vậy?

 

Cố Phỉ Nhiên nhìn về phía dì út, nói: "Dì út, nếu chị hôm nay đến, dì hỏi xem đi ạ, xem là có chuyện gì."

 

Liễu Hi Đình: "Được thôi."

 

Hai người đang nói chuyện thì cửa phòng bệnh đã được đẩy ra, người đến không ai khác chính là chị.

 

Cố Phỉ Nhiên nghiêng người qua, "Chị."

 

Phản ứng của Phó Nguyễn Ý nhạt nhẽo: "Ừm, dì út, trong người thế nào rồi, nghe bác sĩ nói một thời gian nữa là có thể xuất viện rồi."

 

"Ừm, hồi phục cũng không tệ lắm." Liễu Hi Đình nói.

 

Trước đây hai người đều chỉ là suy đoán, bây giờ nhìn vào phản ứng của chị thì đúng là có điều gì đó không ổn.

 

Cố Phỉ Nhiên liếc nhìn dì út, nói: "Chị, dì út, bên kia cháu còn có việc nên đi trước nhé, hai người cứ nói chuyện."

 

Liễu Hi Đình: "Được thôi, đi đi."

 

Cố Phỉ Nhiên: "Vâng."

 

Đợi đến khi Cố Phỉ Nhiên đi, cửa phòng bệnh đóng lại, Liễu Hi Đình gấp tài liệu lại đặt sang một bên, đưa tay lên vỗ vỗ thành giường, nói: "Tiểu Nguyễn, qua đây ngồi xuống đi, dì út có chuyện muốn nói với cháu."

 

"Chuyện gì ạ?"

 

Phó Nguyễn Ý lơ đãng nhưng vẫn qua ngồi xuống.

 

Liễu Hi Đình dịu dàng nói: "Tiểu Nguyễn à, lúc nãy dì có hỏi Tiểu Nhiên là có phải đã cãi nhau với cháu không mà lại mất tập trung như vậy, nó nói không phải, dì không tin đâu. Mấy ngày nay cháu cũng cứ mãi mất tập trung đấy, cháu trả lời dì xem có phải là đã cãi nhau với Tiểu Nhiên không? Hai đứa đừng có lừa dì đấy nhé, dì nhìn là biết ngay."

 

Phó Nguyễn Ý: "Không hề cãi nhau ạ."

 

Liễu Hi Đình đưa tay lên khẽ gõ vào trán cô, nói: "Không cãi nhau mà mặt ai nấy đều khó coi như vậy, cháu nói cho dì út nghe xem, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, chị em ruột thì làm gì có chuyện thù dai, dì từ nhỏ đến lớn cãi nhau với mommy cháu cũng đã hơn bốn mươi năm rồi, cũng có nói là thật sự không thèm để ý đến đối phương đâu."

 

Chuyện này Phó Nguyễn Ý vốn không muốn nói với ai cả, vì thấy quá là khó tin, nhưng dì út với cô út nhà họ Giang và Giang Từ đều quen biết cả, chắc sẽ biết được một ít.

 

Phó Nguyễn Ý hơi ngồi thẳng lại một chút, nói: "Dì út, dì có biết... chuyện của Giang Từ và Tiểu Nhiên không?"

 

Liễu Hi Đình: "Cháu đang nói về chuyện hai đứa nó ở bên nhau à?"

 

"Dì út biết à?" Phó Nguyễn Ý sững sờ.

 

Sau khi cô hỏi câu đó, Liễu Hi Đình đã biết tại sao mấy ngày nay Tiểu Nguyễn lại trông không ổn như vậy rồi, chắc là đã biết chuyện Tiểu Nhiên và Tiểu Từ ở bên nhau.

 

Chuyện này không chỉ đối với Tiểu Nguyễn mà đối với bất kỳ ai trong nhà họ Giang và nhà họ Phó cũng đều rất khó chấp nhận.

 

Liễu Hi Đình gật đầu: "Biết."

 

Phó Nguyễn Ý: "Dì út, vậy hai đứa nó quen nhau từ lúc nào, cháu hỏi Giang Từ thì Giang Từ nói là nó chủ động, nhưng mà nó lấy tư cách gì chứ? Tiểu Nhiên nhà chúng ta gia thế xuất chúng, là Omega cấp S, tin tức tố lại còn là mùi hoa mạn đà la vô cùng hiếm có nữa, con bé Giang Từ đó thì có gì chứ, không có gì cả, nó làm sao lại dám theo đuổi Tiểu Nhiên?"

 

Liễu Hi Đình nói: "Tiểu Nguyễn à, chuyện này, cháu thật sự không thể chỉ trách một mình Tiểu Từ được, nếu Tiểu Nhiên không có ý gì thì cháu nghĩ Tiểu Từ có theo đuổi được không?"

 

Phó Nguyễn Ý: "..."

 

Cô chính là vì biết rõ nên mới tức giận.

 

Rốt cuộc Tiểu Nhiên đã nhìn trúng điểm nào của con bé Giang Từ đó chứ, chẳng có gì cả, nếu nói là có tác dụng thì chỉ có cái mã ngoài thôi.

 

Liễu Hi Đình nói với cô: "Nói cho cháu một chuyện cháu không biết nhé, lúc trước tuyến thể của Tiểu Từ đột nhiên có vấn đề, tin tức tố đột nhiên bắt đầu có biến động, nhưng biến động này lên xuống rất thất thường, cần phải có một Omega đỉnh cấp hoặc Omega cấp S đánh dấu hoàn toàn, nếu không sẽ có nguy hiểm đến tính mạng."

 

Phó Nguyễn Ý vẻ mặt không tin nổi: "Cho nên là Tiểu Nhiên đã đến giúp nó? Dì út, dì biết chuyện mà, tại sao dì không ngăn cản Tiểu Nhiên?"

 

Liễu Hi Đình vội vàng nói: "Dì đã ngăn cản rồi mà, lúc đó dì còn tìm đến Tiểu Nhiên nói chuyện, bảo là đừng vì chuyện của dì và cô út nhà họ Giang mà đến giúp, không cần thiết đâu, nhưng Tiểu Nhiên lại trả lời dì, dì út có thể nhìn em ấy chết sao? Tiểu Nhiên đã nói như vậy rồi thì dì còn có thể trả lời thế nào được nữa, đành phải để mặc nó đi."

 

"Hả?" Phó Nguyễn Ý cứ tưởng mình nghe nhầm, "Cái, cái gì chứ, Tiểu Nhiên nói gì cơ, dì có thể nhìn em ấy chết sao?"

 

Liễu Hi Đình: "Đúng vậy."

 

Phó Nguyễn Ý: "..."

 

Cái gì mà "dì út có thể nhìn em ấy chết sao" chứ? Với tính cách của Tiểu Nhiên thì chắc chắn là nó không muốn nhìn thấy Giang Từ chết đi.

 

Hóa ra Cố Phỉ Nhiên mới là người chủ động.

 

Phó Nguyễn Ý hít một hơi thật sâu, tức đến nỗi muốn kéo Cố Phỉ Nhiên qua đây rồi chỉ thẳng vào mũi mà mắng, nó sao lại để mắt đến Giang Từ chứ, có phải là có khuynh hướng yêu người tàn tật không vậy?

 

Sau khi Phó Nguyễn Ý đã bình tĩnh lại một lúc, cô lại hỏi: "Vậy sau đó thì sao ạ? Cứ như vậy mà Tiểu Nhiên bắt đầu giúp Giang Từ làm đánh dấu hoàn toàn à?"

 

Liễu Hi Đình: "Cái này thì dì không biết nữa, Tiểu Nhiên và Tiểu Từ đều không nói với dì, dì cũng không hỏi chuyện của người trẻ bọn nó, nhưng thỉnh thoảng sẽ thấy hai đứa nó cùng nhau đi làm và tan làm, Tiểu Từ còn mang đồ ăn thức uống cho Tiểu Nhiên nữa, còn có lần Tiểu Từ còn đợi ở bệnh viện đến nửa đêm đợi Tiểu Nhiên tan làm, dì thấy hai đứa nó sống chung với nhau cũng không tệ lắm."

 

Phó Nguyễn Ý không nói nên lời: "..."

 

Liễu Hi Đình nói xong, lại vội vàng nói: "Đúng rồi, lúc này Tiểu Từ vẫn còn chưa biết Tiểu Nhiên là người nhà họ Phó chúng ta. Cháu nghĩ mà xem, một người chị trẻ trung xinh đẹp, có tiền, lại còn là Omega cấp S, không hề tính toán mà lại giúp Tiểu Từ làm loại kiểm tra này, đừng nói là Tiểu Từ, mà cho dù là bất kỳ ai cũng sẽ bị xiêu lòng."

 

Phó Nguyễn Ý: "..."

 

Dì út đúng là giỏi thật đấy, vừa mới xát muối lên vết thương xong.

 

Liễu Hi Đình: "Về chuyện tại sao Tiểu Nhiên lại thích Tiểu Từ thì dì thật sự không biết nguyên nhân, nhưng mà Tiểu Từ thích Tiểu Nhiên thì chắc chắn Tiểu Nhiên phải chiếm 90% nguyên nhân."

 

Phó Nguyễn Ý: "..."

 

Liễu Hi Đình lại nói: "Tiểu Nguyễn à, nếu cháu tức giận vì chuyện này thì trước đây có thể nói được, nhưng bây giờ thì hoàn toàn không cần thiết."

 

Phó Nguyễn Ý không hiểu: "Tại sao lại không cần thiết?"

 

Liễu Hi Đình: "Vì trước đây Tiểu Từ không biết thân phận của Tiểu Nhiên, nếu lúc đó cháu mà chia cắt chúng nó thì hoàn toàn có thể được, nhưng bây giờ Tiểu Từ đã biết thân phận của Tiểu Nhiên rồi mà hai đứa nó vẫn ở bên nhau, điều đó chứng tỏ hai đứa nó là thật lòng yêu nhau, giống như dì và cô út nhà họ Giang vậy."

 

Phó Nguyễn Ý: "... Hơ hơ."

Bình Luận (0)
Comment