Sau Khi Bất Ngờ Đánh Dấu Nữ Thần O Lạnh Lùng Của Người Yêu Cũ

Chương 88

Phủ nhận một cách do dự như vậy, không cần đoán cũng biết là thật.

 

Phó Nguyễn Ý lắc đầu.

 

Hai người ngồi trong phòng khách chưa đến mười phút, Phó Hi Du và Cố Mục Thời cùng nhau đi xuống, lướt nhìn một vòng nhưng không thấy bóng dáng của mẹ, bèn hỏi hai cô con gái: "Bà ngoại của các con đâu? Không phải nói hôm nay đến bệnh viện để bàn chuyện của Liễu Hi Đình và cô út nhà họ Giang sao."

 

Phó Nguyễn Ý: "Bà ngoại đi trước rồi ạ, không cho con và Tiểu Nhiên đi cùng, chắc là trong lòng vẫn còn hơi để ý."

 

Phó Hi Du siết chặt túi xách, giơ cổ tay lên xem giờ: "Dù có để ý hay không, chuyện này cũng đã thành chắc chắn rồi, đi thôi, chúng ta đến bệnh viện giải quyết xong chuyện này. Ngày mai mommy phải về đơn vị, có lẽ phải đến ngày cưới của hai đứa kia mới về lại được."

 

"Vâng ạ." Hai người đứng dậy đi theo.

 

Mấy người đến bệnh viện, Cố Phỉ Nhiên vừa từ trong thang máy bước ra, điện thoại trong túi bỗng rung lên, nàng lấy ra xem, là chủ nhiệm Dư, chắc là bệnh viện có chuyện gì đó.

 

Cố Phỉ Nhiên trượt màn hình để nghe máy: "A lô, chủ nhiệm Dư."

 

Dư Phương nói với giọng lo lắng trong điện thoại: "Bác sĩ Cố, có thể đến bệnh viện ngay bây giờ được không? Bên khoa tuyến thể có mấy bệnh nhân cấp cứu cần cô, khoảng khi nào cô đến được?"

 

"Tôi đang ở bệnh viện rồi, sẽ qua ngay."

 

Cố Phỉ Nhiên nói xong liền cúp máy, "Mẹ, mommy, chị, bên bệnh viện có chút chuyện, con qua đó trước, xong việc con sẽ quay lại tìm mọi người sau."

 

Phó Nguyễn Ý: "Ừ, đi đi em."

 

"Ừm."

 

Cố Phỉ Nhiên quay người chạy vào thang máy để xuống khoa tuyến thể.

 

"Bác sĩ Cố."

 

Chủ nhiệm Dư đang cầm tờ báo cáo xem, nghe thấy tiếng mở cửa ở phòng làm việc, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy bác sĩ Cố, không ngờ ngày nghỉ mà nàng cũng ở bệnh viện.

 

Cố Phỉ Nhiên đẩy cửa bước vào, phát hiện trong phòng làm việc ngoài chủ nhiệm Dư, bác sĩ Triệu ra, còn có mấy vị bác sĩ khác của khoa tuyến thể, thậm chí cả phó viện trưởng cũng đang ngồi bên cạnh. Họ quây quần bên nhau, ai nấy trông cũng đều có vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.

 

Cố Phỉ Nhiên thở hổn hển, từ từ đi tới, hỏi: "Phó viện trưởng, chủ nhiệm Dư, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

 

Chủ nhiệm Dư đưa cho nàng tờ báo cáo của bệnh nhân, trầm giọng nói: "Hôm nay bệnh viện đột nhiên tiếp nhận mấy ca cấp cứu về tuyến thể, có cả Alpha và Omega, triệu chứng gần như giống hệt nhau, buồn ngủ, ù tai, kèm theo khó thở nhẹ. Cần bác sĩ Cố và mấy vị bác sĩ Omega khác tiến hành áp chế tin tức tố trong quá trình điều trị."

 

Cố Phỉ Nhiên cúi đầu chăm chú xem tờ báo cáo, khi lật đến cột nguyên nhân gây bệnh, lông mày nàng từ từ nhíu lại.

 

Miếng dán ức chế kiểu mới của Tề thị.

 

Cố Phỉ Nhiên nhìn chằm chằm mấy chữ này một lúc, sau đó gấp báo cáo lại, trả cho chủ nhiệm Dư, nói: "Tôi nhớ các sản phẩm của dược phẩm Tề thị trước khi bán ra thị trường đều phải trải qua kiểm tra nghiêm ngặt, đảm bảo không có tác dụng phụ nghiêm trọng, tại sao lần này..."

 

Phó viện trưởng trả lời: "Không biết nữa, bệnh viện chúng ta và dược phẩm Tề thị có hợp tác về phương diện này, bây giờ xảy ra tình trạng này, viện trưởng cũng rất lo lắng, cho nên sáng sớm đã dẫn người đến đó thương lượng. Nhưng xem tình hình, có lẽ phải một thời gian nữa mới có kết quả, bây giờ quan trọng nhất là làm sao để điều trị cho những bệnh nhân này."

 

"Vâng, tôi sẽ hoàn toàn phối hợp." Cố Phỉ Nhiên nói.

 

Dư Phương: "Cảm ơn bác sĩ Cố."

 

Cố Phỉ Nhiên gật đầu ngồi xuống, vừa lấy điện thoại trong túi ra định tắt âm thì nhận được hai tin nhắn, là của người đó gửi đến.

 

Giang Từ: Miếng dán ức chế em đưa cho chị, đừng dùng nữa.

 

Giang Từ: Có tác dụng phụ.

 

Cố Phỉ Nhiên nhìn xem, em ấy cũng biết chuyện này sao?

 

——

 

Sau khi hai gia đình tự thương lượng, đã tuân theo ý kiến của hai người, tổ chức hôn lễ nội bộ, chỉ mời những người thân thiết trong hai nhà, tuy nhiên các chi tiết cụ thể vẫn cần phải ngồi lại bàn bạc một lần nữa.

 

Phó Hi Du từ phòng bệnh đi ra, Cố Mục Thời và Phó Nguyễn Ý đi theo sau, Phó Nguyễn Ý nói: "Mommy, thật sự không cần con và mẹ đưa mommy ra sân bay sao? Chỉ mất một hai tiếng thôi mà."

 

"Không cần đâu." Phó Hi Du từ chối: "Tài xế đón mommy đã đợi sẵn ở cổng bệnh viện rồi, các con chạy đi chạy lại cũng phiền phức lắm. Tiểu Nhiên vẫn chưa xong việc về à?"

 

Phó Nguyễn Ý: "Chưa ạ, bệnh viện của em ấy nhiều việc, biết đâu chừng giờ này đang phẫu thuật trong phòng mổ."

 

Phó Hi Du gật đầu: "Thôi được, vậy cứ để nó làm việc cho tốt, đợi Tiểu Nhiên xong việc thì nói với nó một tiếng."

 

Phó Nguyễn Ý: "Vâng ạ."

 

Hai người tiễn Phó Hi Du ra cổng bệnh viện lên xe, ghế phụ có một vệ sĩ, phía sau còn có một chiếc xe đi theo. Những thứ này đều do đơn vị của mommy sắp xếp, một mặt là để bảo vệ, mặt khác là để giám sát, nhưng điều này cũng là hợp tình hợp lý.

 

Tiễn mommy đi xong, Phó Nguyễn Ý vừa quay người định trở lại bệnh viện thì cánh tay đột nhiên bị mẹ kéo lại.

 

Phó Nguyễn Ý thắc mắc: "Sao vậy ạ, mẹ?"

 

Cố Mục Thời buông tay nói: "Tiểu Nguyễn, mommy con tối qua trước khi ngủ có nói với mẹ, bảo mẹ lúc nào rảnh thì hỏi con xem, con có biết Tiểu Nhiên và cô bé Tiểu Từ nhà họ Giang có quan hệ gì không?"

 

"Hả?" Phó Nguyễn Ý căng thẳng, nói: "Hai đứa nó chỉ là quan hệ quen biết thôi ạ, không có quan hệ gì khác đâu."

 

Phó Nguyễn Ý bất giác che giấu giúp Tiểu Nhiên.

 

Cố Mục Thời nói: "Mẹ cũng nghĩ như vậy, nhưng mommy con nói, bà ấy cảm thấy giữa Tiểu Nhiên và Tiểu Từ có gì đó không đúng, có thể hai đứa đang yêu nhau. Mẹ nói không thể nào, Tiểu Nhiên trông có vẻ không thân với Tiểu Từ, làm sao chúng có thể yêu nhau được."

 

Phó Nguyễn Ý kinh ngạc.

 

Mommy chỉ về có mấy ngày, gặp hai đứa nó có vài lần mà đã nhận ra rồi, ánh mắt quả nhiên sắc bén.

 

Phó Nguyễn Ý: "Dạ... hai đứa nó chỉ là quan hệ quen biết bình thường thôi, không có yêu đương gì cả. Nếu có, con sẽ nói cho mẹ và mommy biết. Nhưng mà mẹ, nếu Tiểu Nhiên thật sự đang yêu đương với Giang Từ, mẹ và mommy có để ý không ạ?"

 

Câu hỏi này tối qua cô đã hỏi giáo sư Phó rồi.

 

Cố Mục Thời bước về phía sảnh lớn của bệnh viện, nói: "Nếu là trước đây, khi chưa hiểu rõ về Giang Từ, mẹ tuyệt đối sẽ không đồng ý cho con bé ở bên cạnh Tiểu Nhiên. Nhưng qua thời gian tiếp xúc vừa rồi, Giang Từ đã khiến mẹ có cái nhìn khác hẳn, làm việc nghiêm túc, năng lực mạnh mẽ, có khả năng điều phối rất xuất sắc, học vấn cũng không tệ. Ngoài ra, con bé là người cẩn trọng, chú ý đến chi tiết, thưởng phạt nhân viên rõ ràng. Nói chung, là một đối tác và một người chủ không tồi, nhân phẩm lại càng khỏi phải bàn. Cho nên nếu hai đứa nó thật sự ở bên nhau, mẹ cũng không phản đối nhiều. Hơn nữa, sự nghiệp của nhà họ Giang bây giờ đã đi vào quỹ đạo, chỉ cần làm tốt, sau này không chừng còn có thể sánh ngang với nhà họ Phó chúng ta một lần nữa, Tiểu Nhiên và Tiểu Từ kết hôn cũng không thiệt thòi."

 

Cố Mục Thời: "Còn mommy con, suy nghĩ của bà ấy cũng giống mẹ, nhưng điều mommy con xem trọng nhất không phải là sự nghiệp, mà là nhân phẩm. Con bé Tiểu Từ này ôm lòng chân thành, giữ chữ tín, dù có oán hận đến đâu cũng chưa từng làm chuyện gì có lỗi với nhà họ Phó chúng ta. Hơn nữa, mommy con còn rất xem trọng một điểm khác ở Giang Từ, đó là tinh thần gia đình. Nhà họ Giang trước đây tan tác hỗn loạn, chính là con bé đã vực dậy, chứng tỏ nó rất có tinh thần trách nhiệm và sự gắn kết gia đình. Mommy con, mẹ, và cả bà ngoại con, lúc trẻ đều mải mê công việc, lơ là các con, quan tâm đến các con không đủ. Cho nên mommy con hy vọng các con có thể tìm được một người bạn đời biết chăm lo cho gia đình, dù sao đến tuổi của các con rồi, người ở bên cạnh các con nhiều hơn không phải là người thân, mà là bạn đời."

 

Phó Nguyễn Ý nghe vậy dần chìm vào suy tư, một lúc sau, lại hỏi: "Mẹ và mommy không để ý chuyện tuyến thể của Giang Từ vô năng sao ạ?"

 

Cố Mục Thời đưa tay ôm vai Phó Nguyễn Ý, ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng nói: "Vốn dĩ mẹ cũng có chút lo lắng về chuyện này, nhưng nghe mommy con nói, lúc bà ấy gặp Giang Từ, đã cảm nhận được mùi tin tức tố trên người con bé, lại còn hơi giống của Tiểu Nhiên. Thế là mommy con đoán, tuyến thể của Tiểu Từ gần đây có dấu hiệu hồi phục, chỉ là chưa công bố ra bên ngoài. Một khi tuyến thể đã hồi phục, thì đây không còn là vấn đề nữa."

 

Phó Nguyễn Ý: "Vậy, chuyện trước đây của nhà họ Phó và nhà họ Giang, mommy và mẹ cũng không ngại sao ạ?"

 

Cố Mục Thời nhẹ nhàng vỗ vai cô, dịu dàng nói: "Tiểu Nguyễn, bà Liễu là vợ của bà ngoại con, càng là mẹ của mommy con. Lúc bà ấy gặp chuyện, cô độc không nơi nương tựa, có một gia đình sẵn lòng hy sinh tất cả để giúp đỡ bà ấy, mommy con làm sao có thể ngại được chứ? Chỉ là bao nhiêu năm nay trong lòng bà ngoại con có chút nuối tiếc mà thôi. Về chuyện này, mommy nói, vẫn luôn nợ con một lời xin lỗi. Từ nhỏ đến lớn, con không thật sự hận nhà họ Giang, chỉ là nhìn thấy bà ngoại một mình đáng thương, nên đã đứng về phía bà ngoại, dùng sự hận thù đối với nhà họ Giang để an ủi bà ngoại. Nhưng bây giờ hai nhà đã kết thành thông gia, chuyện cũ đã qua rồi, Tiểu Nguyễn, con có thể không cần phải gánh vác sự oán hận này thay bà ngoại nữa."

 

"Những lời này con chưa từng nghe mommy nói qua." Phó Nguyễn Ý cứng miệng nói.

 

Cố Mục Thời xoa đầu cô con gái nhỏ: "Mommy con chưa từng nói với con, nhưng đã nói với bà ngoại con rất nhiều lần, còn cãi nhau giận dỗi nữa đấy. Hơn nữa, tính cách của mommy con con cũng biết mà, trước giờ không bao giờ nói những lời sến súa, e thẹn như vậy, bà ấy không nói ra được đâu."

 

Phó Nguyễn Ý: "Những lời này có gì mà sến súa, e thẹn chứ, nói bừa hai câu là ra thôi mà."

 

Cố Mục Thời nghiêng đầu nhìn con gái: "Vậy lần sau mommy con về, mẹ bảo bà ấy nói lại với con một lần nữa nhé?"

 

"Thôi đi ạ, e thẹn như vậy, có gì đáng nói chứ, nói không chừng đến lúc đó cả hai đều nổi da gà mất." Phó Nguyễn Ý khoanh tay trước ngực, sải bước đi về phía trước.

 

Cố Mục Thời cười rồi đi theo sau.

 

Thứ hai, việc đầu tiên Giang Từ làm khi đến công ty là đến phòng làm việc tìm Tiểu Ninh, cô gõ cửa đi vào, "Tiểu Ninh."

 

Giang Ninh đang pha cà phê, quay đầu lại, "Chị, sao sáng sớm đã đến phòng làm việc rồi, có chuyện gì sao ạ?"

 

Giang Từ nói: "Hai ngày này em xử lý xong công việc trong tay đi, thứ tư, thứ năm và thứ sáu, chị sẽ đưa em đến viện nghiên cứu học hỏi, giao cho em một số công việc, để lỡ sau này chị có chuyện gì không kịp có mặt ở công ty, em có thể xử lý được."

 

Giang Ninh: "Được ạ, em biết rồi."

 

"Ừ." Giang Từ dặn dò xong liền đi làm việc của mình, sắp tới cửa thì lại nói: "Uống ít cà phê thôi."

 

"Vâng." Giang Ninh miệng thì đồng ý, nhưng cũng không nhấn nút dừng máy pha cà phê.

 

Giang Từ rời khỏi văn phòng của Tiểu Ninh, lại đến văn phòng của chủ tịch, lần này cô nhờ trợ lý thông báo một tiếng rồi mới đi vào.

 

Giang Từ đóng cửa văn phòng lại, đi đến trước bàn làm việc, đặt tập tài liệu trong tay trước mặt chủ tịch.

 

Giang Từ: "Thưa chủ tịch, đây là nội dung hợp tác do Bác Nguyên gửi đến, cháu đã xem qua rồi, mời chủ tịch xem ạ."

 

Chuyện hợp tác với Bác Nguyên, tối qua Giang Từ đã nói sơ qua với bà nội, nhưng bà không hề tỏ thái độ, nên cô đã hỏi chủ tịch Trần một bản tài liệu, ban đầu cô còn tưởng phải đợi mấy ngày, không ngờ sáng nay chủ tịch Trần đã gửi qua rồi.

 

Chuyện ở cảng lần trước đã nợ dì Trần một ân tình, phải trả, nhưng chuyện này nói thế nào cũng liên quan đến hai công ty, phải nói với chủ tịch một tiếng. Nếu chủ tịch không đồng ý, cô sẽ nghĩ cách khác, tóm lại là tuyệt đối không thể giấu giếm.

 

Tiền Anh đeo kính lão trên sống mũi, đọc từng chữ từng chữ trong bản hợp tác, nói: "Chúng ta bỏ vốn, bỏ người, Bác Nguyên bỏ địa điểm, bỏ tài nguyên, sau này còn nhường cho chúng ta tám phần lợi nhuận. Hợp tác này nói thế nào cũng không phải là một thương vụ lỗ vốn."

 

Giang Từ: "Tuy thái độ hợp tác của Bác Nguyên rất thân thiện, chủ tịch Trần cũng cam tâm tình nguyện nhường cho chúng ta tám phần lợi nhuận, nhưng cháu vẫn cho người đi điều tra tranh chấp giữa Bác Nguyên và Tề thị, sẽ không hoàn toàn tin tưởng. Nhưng thưa chủ tịch, dự án này, cháu thấy có thể đầu tư ạ."

 

Tiền Anh đóng tập tài liệu lại, nhìn Giang Từ: "Dự án hợp tác này, vốn đầu tư không nhỏ, cô thấy chúng ta đầu tư nổi không?"

 

Giang Từ lại đưa một tập tài liệu khác trong tay tới, nói: "Đây là báo cáo tài chính mới nhất của công ty, trên đó cho thấy, lợi nhuận gộp từ hợp tác của chúng ta với Kiều thị so với tháng trước đã tăng gấp đôi, tạo ra kỷ lục mới cho doanh nghiệp. Ngoài ra, dự án nền tảng mở và phần mềm thông minh mà chị sau khi rời công ty vẫn kiên trì tiến hành, sau khi đưa ra thị trường đã lần lượt đạt doanh thu 3,26 tỷ và 2,79 tỷ, số liệu vô cùng đáng kể, đủ để chứng minh sự kiên trì của chị lúc đầu là đúng đắn. Tối qua cháu đã nghiên cứu về đầu tư trong lĩnh vực y dược, với thực lực hiện tại của công ty chúng ta, việc đầu tư vào dự án y dược của Bác Nguyên là hoàn toàn có thể. Tuy nhiên cháu sẽ theo dõi và tìm hiểu để xác nhận dự án này có thật sự khả thi hay không."

 

Tiền Anh không phản đối việc công ty mở ra lĩnh vực mới, nhưng y dược là lĩnh vực mà công ty chưa từng tiếp xúc, huống hồ Bác Nguyên và dược phẩm Tề thị là bạn cũ hợp tác nhiều năm, nay lại tách ra làm riêng, áp lực mà Bác Nguyên phải gánh chịu sẽ không nhỏ.

 

Tiền Anh nói: "Cô có thể tỏ thái độ với Trần Thố, nói chúng ta có ý định hợp tác với bà ấy, nhưng không thể tỏ thái độ hoàn toàn, phải xác nhận dự án này có khả thi hay không. Nếu cuối cùng không hợp tác thành công, ân tình ở cảng, chúng ta sẽ trả theo cách khác."

 

Giang Từ: "Vâng ạ."

 

Ra khỏi văn phòng chủ tịch, Giang Từ thông báo trong nhóm cho bộ phận tài chính đến phòng họp lớn để họp. Họp xong với bộ phận tài chính, cô lại thông báo cho bộ phận nghiên cứu phát triển và bộ phận dữ liệu đến phòng họp để họp.

 

Tuy hiện tại họ có kế hoạch hợp tác với Bác Nguyên, nhưng mảng y tế thông minh cũng phải tiến hành tuần tự, không thể dừng lại.

 

Hơn mười giờ tối, Giang Từ xử lý xong công việc trong tay, mở các tin tức liên quan đến dược phẩm Tề thị.

 

【Miếng dán ức chế kiểu mới của Dược phẩm Tề thị giá đắt】

 

【Miếng dán ức chế kiểu mới của Dược phẩm Tề thị bán hết sạch】

 

【Miếng dán ức chế kiểu mới của Dược phẩm Tề thị hiệu quả tốt】

 

【Tập trung vào Dược phẩm Tề thị: Bước vào Tề thị, khám phá thành quả nghiên cứu khoa học mới, thể hiện sức sống sáng tạo của một hãng dược lâu đời】

 

Giang Từ đọc qua những tin tức này, nắm lấy bàn phím, gõ vào ô tìm kiếm: Tác dụng phụ của miếng dán ức chế kiểu mới của Dược phẩm Tề thị.

 

Nhấp chuột tìm kiếm, trang web hiện ra.

 

Bên dưới hiển thị toàn là tác dụng phụ của thuốc đông y, tác dụng phụ của thuốc tây, tổng hợp tác dụng phụ của các loại dược liệu, gần như không có bài đăng nào về tác dụng phụ của miếng dán ức chế kiểu mới của Tề thị.

 

Giang Từ tìm kiếm trên trang web, lại tìm kiếm trên tất cả các nền tảng phần mềm lớn khác, không có một chút tin tức tiêu cực nào, người tiêu dùng đều đang khen ngợi hiệu quả tốt của sản phẩm mới.

 

Giang Từ xem gần nửa tiếng, tắt máy tính, cầm túi và điện thoại rời khỏi văn phòng, đi thang máy xuống tầng hầm một, gọi điện cho Tiểu Ninh: "A lô, Tiểu Ninh, miếng dán ức chế lần trước chị đưa cho em, em còn không?"

 

Giang Ninh: "Hết rồi ạ, từ lần dùng xong lần trước, cảm thấy hơi ù tai, không được thoải mái lắm, nên em đã vứt hết số còn lại rồi, bây giờ vẫn dùng miếng dán ức chế cũ thôi. Sao vậy chị? Chẳng lẽ chị thật sự hồi phục tuyến thể, cần dùng miếng dán ức chế rồi à."

 

Giang Từ: "Chỉ là bây giờ đang cần gấp thôi, không có thì thôi, chị đi cửa hàng chuyên bán xem sao."

 

Giang Ninh chưa kịp vui mừng, giọng điệu lại chùng xuống, nói: "Chị, miếng dán ức chế này của Tề thị tuy hiệu quả không tồi, nhưng tác dụng phụ cũng nghiêm trọng hơn so với loại trước đây. Nếu chị thật sự hồi phục tuyến thể rồi, thì vẫn nên thận trọng khi dùng thì tốt hơn."

 

Giang Từ trong lòng hiểu rõ, cô dặn dò Tiểu Ninh: "Tiểu Ninh, về chuyện tuyến thể của chị, sau này bất kể ai hỏi em, dù là chị, bà nội và cô út, em cứ trả lời bình thường rằng, tuyến thể, tin tức tố của chị vẫn như trước, chưa từng nghe nói đến chuyện chị hồi phục, biết chưa?"

 

"Vâng ạ." Tuy Giang Ninh không biết chị gái nói vậy là có ý gì, nhưng cứ nghe lời làm theo là được.

 

Giang Từ: "Được, vậy em nghỉ sớm đi, chị cúp máy đây."

 

Giang Ninh: "Vâng ạ."

 

Cúp điện thoại, Giang Từ lái xe đến cửa hàng chuyên bán miếng dán ức chế, nhờ người giúp cô mua, nhưng người đó vào chưa được bao lâu đã ra nói với cô: "Miếng dán ức chế kiểu mới bán hết rồi, hết hàng rồi, nhân viên nói, muốn mua thì phải đợi đến ngày mai."

 

Giang Từ đưa cho cô ấy một trăm tệ tiền công, rồi lái xe rời đi.

 

Hai mươi phút sau, tại văn phòng bác sĩ Cố ở bệnh viện.

 

Cố Phỉ Nhiên đeo khẩu trang vội vã từ khoa tuyến thể chạy về, mái tóc hơi rối, nàng đến cửa văn phòng, không thèm nhìn người đang đứng bên cạnh, trực tiếp mở cửa đi vào, lấy miếng dán ức chế để sẵn trong ngăn kéo đưa cho cô.

 

Giang Từ nhận lấy: "Cảm ơn chị."

 

Cố Phỉ Nhiên không nói gì, đợi cô ra ngoài, nàng khóa cửa văn phòng, lại một lần nữa chạy về khoa tuyến thể tiếp tục công việc.

 

Giang Từ đứng tại chỗ một lúc, sau đó quay người đi đến phòng bệnh của dì Liễu, không biết giờ này dì Liễu đã ngủ chưa.

 

Cốc cốc, Giang Từ gõ cửa.

 

Hộ lý ra mở cửa, cô khẽ nói: "Dì Liễu ngủ chưa ạ?"

 

Hộ lý cũng hạ thấp giọng: "Chưa ngủ ạ, đang làm việc, để tôi vào nói một tiếng."

 

Giang Từ: "Cảm ơn."

 

Chưa đầy một phút, cửa phòng bệnh lại mở ra, hộ lý mời Giang Từ vào, Giang Từ lại nói cảm ơn một lần nữa.

 

Giang Từ đi vào đến trước giường bệnh, kéo ghế ngồi xuống, "Dì Liễu, sao muộn thế này rồi mà dì vẫn còn xem hồ sơ án vậy?"

 

Liễu Hi Đình tháo kính ra, xoa xoa mi tâm nói: "Người thì bệnh phải nằm viện, nhưng công việc không vì thế mà ít đi. Dù sao ở không cũng không có việc gì làm, xử lý được chút nào hay chút đó.Ôi, Tiểu Từ, muộn thế này rồi, sao cháu lại đến bệnh viện thế, đến đón Tiểu Nhiên tan làm à?"

 

Giang Từ lắc đầu: "Không phải ạ, cháu đến bệnh viện có chút việc, vừa xong rồi, trước khi về cháu lên thăm dì."

 

Liễu Hi Đình: "Đã muộn thế này rồi, còn thăm gì nữa."

 

Giang Từ cười nhẹ: "Phải đến thăm chứ ạ. Dì Liễu, về chuyện của dì và cô út, cô út có nói với dì chưa?"

 

Nhắc đến chuyện này, Liễu Hi Đình liền thở dài: "Vốn dĩ cô út của cháu định hôm nay tranh thủ qua đây nói chuyện với dì, kết quả là đến trưa cậu ấy nhắn tin báo, Tiểu Nhiên từ hôm qua đã bị điều động tạm thời sang khoa tuyến thể bên kia. Bên khoa ngoại tổng quát ít người, không đủ nhân lực, mà con bé lại là chủ lực của khoa, nên hôm nay cả ngày đều bận rộn. Vừa nãy tan làm cậu ấy nói muốn qua đây, dì coi như không thấy tin nhắn, đợi cậu ấy đến, dì bảo hộ lý nói với cậu ấy là dì nghỉ rồi, cậu ấy mới chịu đi về."

 

Bác sĩ Cố bị điều động sang khoa tuyến thể rồi, hai ngày nay khoa tuyến thể bận rộn đến vậy sao?

 

Giang Từ suy nghĩ một lúc, nói: "Dì Liễu, ý của bên nhà cháu là, lúc cô út kết hôn, sẽ mua cho cô một căn nhà mới làm phòng tân hôn của hai người, và cho thêm một khoản tiền nữa. Còn những thứ khác, thì tùy ý cô út, cô út muốn gì thì sẽ mua thêm."

 

Liễu Hi Đình: "Nếu là phòng tân hôn, thì thái độ của bên này là, mua ở khu chung cư của Tiểu Nhiên, chỗ đó đi làm đến bệnh viện gần, chỉ mấy phút là đến, đi làm cũng tiện."

 

Giang Từ cười nhẹ: "Suy nghĩ của cháu và dì giống nhau, cũng là nói mua ở khu chung cư của bác sĩ Cố. Nhưng bà nội nói, căn nhà này phải do nhà họ Giang chúng cháu bỏ tiền ra, sẽ không dùng tiền của mọi người."

 

Liễu Hi Đình không ngại: "Dì sao cũng được, đến lúc đó dì sẽ giao hết lương và tiền bạc cho bác sĩ Giang cất giữ."

 

Giang Từ: "Ừm."

 

Giang Từ nói chuyện được một lúc, từ phòng bệnh của dì Liễu đi ra. Vốn dĩ cô định đến khoa tuyến thể một chuyến nữa, nhưng đi được nửa đường lại quay về, đi thang máy xuống thẳng về nhà.

 

Về đến nhà, Giang Từ tắm xong đi ra, lấy miếng dán ức chế bác sĩ Cố đưa cho từ trong túi ra.

 

Lần trước ở nhà bác sĩ Cố, đo được nồng độ tin tức tố của mình đạt 99%, chứng tỏ tuyến thể quả thật có dấu hiệu hồi phục. Tiểu Ninh cũng đã ngửi thấy mùi tin tức tố trên người mình, nhưng chưa làm kiểm tra hệ thống, cũng không có máy dò, không thể chắc chắn tình hình tuyến thể và tin tức tố của mình hiện tại ra sao. Hơn nữa, dù có nồng độ cũng không thể đạt đến 90%, miếng dán ức chế căn bản không dùng được.

 

Giang Từ cúi người ngồi bên giường ôm trán, khẽ thở dài, sớm biết vậy thì đã đợi thêm vài ngày nữa mới nói những lời phũ phàng đó với bác sĩ Cố.

 

Nói sớm quá rồi.

 

Thứ ba, chuyến bay đường dài từ nước ngoài đến Lâm Giang hạ cánh lúc hơn năm giờ chiều, du khách lục tục đi ra.

 

Giang Khê xách vali hành lý, bắt một chiếc taxi về nhà.

 

Thường ngày sau khi tan làm, Giang Từ và Giang Ninh sẽ về nhà riêng của mình, chỉ cuối tuần mới về nhà bà nội.

 

Hơn chín giờ tối, Giang Ninh đang chuẩn bị rời công ty thì nhận được một tin nhắn WeChat, là chị cả gửi đến.

 

Giang Khê: Chị đáp xuống rồi, giờ đang ở nhà.

 

Giang Ninh nhìn thấy tin nhắn thì vô cùng phấn khích, nhanh chân rời đi rồi lên xe về nhà.

 

Cùng lúc đó, Giang Từ cũng nhận được tin nhắn của chị cả: Tiểu Từ, chị về rồi đây, giờ đang ở nhà, tối nay em có về không?

 

Giang Từ đang làm việc cùng bác Cố ở viện nghiên cứu, nhìn thấy tin nhắn của chị cả, mặt mày liền tươi rói, gõ chữ trả lời: Chị, mừng chị về nhà. Tuy bây giờ rất muốn chạy về nhà gặp chị ngay, nhưng công việc ở đây không thể bỏ được.

 

Giang Từ: Đợi em làm xong việc sẽ về ngay.

 

Giang Khê: Ừ, công việc quan trọng hơn, Tiểu Từ vất vả rồi.

 

Giang Từ: Vậy chị nghỉ ngơi cho khỏe nhé.

 

Giang Khê: Chị biết rồi.

 

Giang Từ: Vâng ạ.

 

Giang Từ trả lời tin nhắn xong, cả người tinh thần phấn chấn hơn hẳn.

 

Cố Mục Thời nhìn người vừa rồi còn mặt mày nghiêm nghị, bây giờ lại vui ra mặt, thuận miệng hỏi: "Sao vui thế, bạn gái cháu nhắn tin cho à?"

 

Giang Từ: "Không phải đâu ạ."

 

Cố Mục Thời liếc nhìn: "Không phải? Vậy là có bạn gái rồi đúng không, bạn gái của cháu là ai thế, tôi có quen không?"

 

Giang Từ méo miệng: "..."

 

Sao bác Cố cũng giỏi gài lời thế này.

 

Giang Từ giải thích: "Là chị của cháu gửi tin nhắn, chị ấy nói chị ấy từ nước ngoài về rồi, hiện đang ở nhà ạ."

 

Nghe Giang Từ nói đến chị gái, Cố Mục Thời đột nhiên suy nghĩ một lúc rồi mới nói: "Chị của cháu, Giang Khê về rồi à?"

 

Giang Từ: "Vâng, bác Cố cũng biết chị của cháu sao ạ?"

 

Cố Mục Thời tiếp tục xem tài liệu, nói: "Người nhà họ Giang các cháu tôi đều quen cả, Giang Khê lúc nhỏ tôi còn gặp rồi nữa là."

 

Giang Từ "Ồ" một tiếng: "Xem ra quan hệ của bác Cố với nhà họ Giang chúng cháu cũng không tệ, ngay cả lúc nhỏ của chị cháu cũng đã gặp rồi, vậy lúc nhỏ của cháu bác có gặp không ạ?"

 

Cố Mục Thời nói một câu kinh người: "Gặp rồi, hồi đó cháu còn mặc quần thủng đáy cơ."

 

Giang Từ: "..."

Bình Luận (0)
Comment