Sau Khi Bất Ngờ Mang Thai, Tôi Trở Nên Bất Tử

Chương 37


Editor: Tô
Beta: Mòi anh hùng
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Hắn chết thì kệ hắn.

Thẩm Phán lần đầu tiên có ý nghĩ mặc kệ sống chết của người uỷ thác, thậm chí còn nghĩ đến các biện pháp bồi thường thỏa đáng, như là sắp xếp cho người uỷ thác chết vào đội ngũ đầu thai, cố gắng chọn một đời sống thọ hơn.

"Công việc quan trọng hơn."
Sau lưng vang lên giọng nói của Vãn Hồi Chu.

Thẩm Phán quay đầu, hai mắt Chu Chu nhà mình tỉnh táo, nào còn ý loạn tình mê đáng yêu lúc nãy? Tâm trạng càng thêm hỏng bét, hận không thể lột da người nào đó, trừ tất cả quyền lợi của Bách Thanh.

"Vậy tôi đi làm việc trước, Chu Chu, anh đi ngủ sớm chút, tôi xử lý xong sẽ quay về ngủ cùng anh, đừng sợ..." Bắt đầu lải nhải miễn cưỡng đứng lên.

Vãn Hồi Chu cắt ngang "Mình tôi vẫn ổn, mau đi đi."
Thẩm Phán tủi thân chép chép miệng "Chu Chu."
"Bọn tôi chờ cậu về." Vãn Hồi Chu nói xong cảm thấy mình không còn bình tĩnh thông suốt nữa, vừa thấy Thẩm Phán buồn liền vô thức nói ra.

Mắt Thẩm Phán sáng lên, nhanh chóng đáp "Vậy tôi đi đây." Nếu chậm trễ, người uỷ thác có thể thực sự phải chết.

Thẩm Phán trong nháy mắt lập tức biến mất, Vãn Hồi Chu nhìn về phía chỗ Thẩm Phán biến mất, trong mắt có ý cười nhẹ.

Khách sạn năm sao, bên trong thang máy.

Không gian khép kín tối đen, đèn đã bị hư.

Giọng hát yếu ớt mềm nhũn của người phụ nữ vang lên, Vương Hạo sợ tới mức trốn vào góc thang máy, hai tay ôm đầu hét lớn: "Đi đi, đi đi, đừng giết tôi! Tôi không biết gì cả! Cứu tôi! Cứu tôi với!!"
Một khuôn mặt xinh đẹp tiến lại gần.

"Cậu ngẩng đầu lên nhìn tôi một chút đi, tôi không đẹp sao? Tôi không đẹp bằng nàng ta sao? Tại sao cậu lại giết tôi, tại sao...."
"Không phải tôi! tôi không biết cô.

Tôi không biết gì hết!" Vương Hạo nước mắt nước mũi đầy mặt, thông qua tầm mắt mơ hồ đối diện với ánh mắt của người phụ nữ đang cười kia, con ngươi từ từ trợn to ra, tất cả đều là nỗi sợ hãi, nhưng thân thể cứng ngắc cổ họng không phát ra được bất cứ âm thanh nào.

Nữ quỷ từ từ đến gần, Vương Hạo gần như có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo toả ra từ trên người đối phương, lúc này bóng đen bao trùm, không có khả năng sống sót, Vương Hạo tuyệt vọng nghĩ.

Ầm——
Thang máy run run, đèn sáng lên.

Nữ quỷ thốt ra một tiếng thét chói tai rồi biến mất, Vương Hạo cả người cứng đờ không thể động đậy, hai chân mềm nhũn ngồi trên mặt đất, lúc này mới nhận ra mình vẫn còn sống.


Cửa thang máy chậm rãi mở ra, Vương Hạo co rụt lại thành cục như chim cút sợ hãi, không dám nhìn về phía cửa.

"Ổn rồi."
Tiếng đàn ông lạnh như băng thể hiện sự không vui của chủ nhân.

Vương Hạo mất mấy giây mới mới phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài.

Là một người đàn ông rất cao lớn, nhìn rất quen thuộc tựa như đã từng thấy qua ở nơi nào đó.

"Vương Hạo, đây là sếp của tôi." Bách Thanh đi vào thang máy đưa tay kéo Vương Hạo dậy, người này sợ vỡ mật cả người đều tựa vào người cậu, Bách Thanh tự biết mình đuối lý nên chịu đựng không đẩy người ra—— Vương Hạo mặc bộ quần áo này không biết mấy ngày không thay rồi.

Lỗ mũi Thẩm Phán hừ ra tiếng, hiển nhiên là vô cùng không vui.

"Sếp, đây là đơn hàng đầu tiên của tôi." Bách Thanh nói.

Thật ra Thẩm Phán biết này không trách Bách Thanh được, Bách Thanh hiện tại khác với lúc là quỷ, lúc làm ác quỷ trong lòng có oán hận sinh ra sức mạnh, nhưng sau khi trở thành âm soa thì lệ khí đã bị thanh lọc mất sạch, bây giờ Bách Thanh chính là một người mới có chút thiên phú, cần phải rèn luyện.

Mà Bách Thanh mới vào chưa được hai tuần, bình thường chạy theo Phương Tình, có thể rèn luyện cái quần.

Thứ Phương Tình có thể dạy chính là gấp giường.

Thẩm Phán trong lòng châm chọc mỗi một tên cấp dưới đều không có linh quang, trên mặt vẫn còn lạnh như băng, nhưng chút tức giận trong lòng tan hết.

Cà thẻ điện từ, căn phòng tối đen nháy mắt sáng lên.

Vương Hạo bị ném lên trên ghế sopha, Bách Thanh đầu tiên là đi rửa tay, đây là thói quen lúc còn làm bác sĩ.

"Thằng nhóc này là tên ngốc à? Hỏi gì cũng không nói." Mặt Thẩm Phán như muốn ra tay, nhưng vẫn tự khuyên bản thân, một ngàn tệ cũng là người thuê.

Bách Thanh rót ly nước nóng đưa Vương Hạo ánh mắt đờ đẫn, nói "Uống chút rồi nói chuyện.

Bây giờ cô ấy quấn cậu, chúng tôi không thể nào theo cậu cả đời được, vấn đề bây giờ là mau giải quyết cô ấy càng sớm càng tốt."
"Tôi——" Vương Hạo vừa nghe được quấn hắn liền rùng mình một cái, vừa mở miệng thì giọng nói khô khốc, uống một hớp, chậm chạp mấy giây sau nhìn về phía hai người, anh mắt cầu xin nói "Mấy người có thể bắt được cô ta sao?"
Thẩm Phán cười lạnh một tiếng, nâng cằm nói "Bạn học nhỏ, cái này trên dương thế không có cái nào tốt hơn công ty bọn tôi đâu."
"Một ngàn tệ cậu là nhặt được hời rồi." Bách Thanh bổ sung, nếu không phải sếp lên cơn nóng đầu vì tình yêu, thì thù lao như vậy là không thể nhận đơn.

Có thể Vương Hạo bị tẩy não bởi cái khí thế vua chúa miệt thị Lỗ mũi nhìn quỷ và lòng tự tin của hai người, hoặc là nước nóng vạn năng có tác dụng, tiếp theo vô cùng bình tĩnh trần thuật lại đầu đuôi câu chuyện cho hai người.

"Thứ bảy tuần trước, tôi, Phương Bình, Hồng Mẫn, Tô Tiểu Phượng bốn người đi leo núi, ngay sau hai ngọn núi nhỏ ở thị trấn Úy Lam, chúng tôi mượn lều cắm trại, vốn là tính tám chín giờ xuống núi đi trang trại làm tiệc nướng, kết quả Hồng Mẫn nói là rất mệt không muốn đi, Tô Tiểu Phượng cũng nói theo không có việc gì nên không xuống núi, dù sao cũng có đồ ăn vặt, có thể ở lại một đêm sáng mai ngắm bình minh, hai thằng con trai bọn tôi cũng không thể từ chối, nên đồng ý ở lại một đêm.

Vương Hạo một bên nhớ lại vừa nói "Tôi ngủ không ngon, luôn nghe thấy tiếng gió bên ngoài, nửa đêm tỉnh dậy thấy Tô Hiểu Phong không có ở đó, tôi sợ cô ấy xảy ra chuyện, mặc dù cô ấy là người can đảm nhất trong bốn người chúng tôi nhưng dù gì cô ấy cũng là con gái, nên tôi đã cầm đèn pin để tìm, sau đó thấy——"
Có thể nghĩ tới cảnh tượng đáng sợ, trong mắt Vương Hạo tràn đầy sợ hãi.


"Đêm đó gió rất to, tiếng gió gào rít như tiếng ma quỷ đang than khóc, Tô Tiểu Phượng ngồi chồm hổm ở khe núi phía dưới, chỉ thấy được bóng lưng, tôi cho là cô ấy đi vệ sinh nên không có đi xuống, gọi Tiểu Phượng, cậu ổn chứ?, cô ấy từ từ quay đầu lại nhìn tôi." Vương Hạo rùng mình một cái, ấp úng nói "Mặt Tiểu Phượng rất trắng, tròng đen vô cùng nhỏ, giọng nói rất chậm, cô ấy nói "Ổn, cậu đừng vội chờ tớ một chút.", mấy người không biết, nhìn bề ngoài Tô Tiểu Phượng xinh đẹp còn rất ôn hòa, nhưng tính cách thì vô cùng giống con trai, lúc nói chuyện với tôi đều rất đàn ông, tôi còn chưa bao giờ nghe thấy cô ấy nói chuyện nhẹ nhàng như vậy với tôi bao giờ."
"Lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều, dù sao bình thường cô ấy rất thích đùa, có lẽ đang tính trêu chọc tôi.

Chúng tôi trở lại lều, mơ mơ màng màng ngủ mất, song bên tai luôn nghe thấy tiếng nghiến răng, thoáng chốc chậm rì rì, nhưng mà tôi không mở mắt nổi.

Sau đó trở về trường học, Hồng Mẫn với Tô Tiểu Phượng là bạn cùng phòng, mấy ngày tiếp theo trong lớp sắc mặt Hồng Mẫn rất kém, còn sợ Tô Tiểu Phượng, lén lút tìm tôi nói Tô Tiểu Phượng có vấn đề mà tôi không tin lắm, quan hệ hai nàng rất tốt, cảm thấy Hồng Mẫn do không nghỉ ngơi tốt, kết quả buổi tối hôm đó Hồng Mẫn phát điên tự làm mình bị thương trong phòng tắm, may mà bạn cùng phòng của cô ấy phát hiện ra.

"Mới hôm qua bạn cùng phòng của tôi là Phương Bình tự dưng đi đánh nhau với người khác, mấy anh không biết cậu ấy học rất giỏi, ngày thường cho tới nay chưa bao giờ gây gổ với người khác, thế mà ngày đó cậu ấy lại dùng dao đâm chính mình, làm bạn học đánh nhau với cậu ấy sợ chết khiếp."
Bách Thanh nói "Buổi tối hạ trại mấy người bốn người một lều?"
"Đúng vậy." Vương Hạo gật đầu, sợ hai người hiểu lầm liền giải thích nói "Lều rất lớn, bọn tôi không có nhiều tiền, thuê tiền xong còn thuê xe hơi đi chung, vốn là nói chỉ ở lại đến chín giờ thì xuống núi, không muốn ngủ lại ở đó.

Chúng tôi đều mặc quần áo, không có làm gì khác."
Thẩm Phán trong đầu nghĩ mi còn muốn làm gì? Nếu mấy người bận rộn làm cái gì đó, quỷ mà thấy có lẽ lúc ấy nó giết mấy người luôn rồi.

"Vị trí ngủ?"
"Tô Tiểu Phượng lớn gan nằm ở phía ngoài, theo thứ tự là Hồng Mẫn, Hồng Mẫn với Phương Bình nằm ở chính giữa, tôi ngủ phía trong cùng." Vương Hạo nghĩ đến đầu tiên là Hồng Mẫn tiếp theo là Phương Bình và cuối cùng là hắn, sắc mặt nhất thời trắng bệch "Tôi có phải cũng sắp điên rồi sao? Tôi không muốn, tôi không làm cái gì cả, tôi không có giết ai."
Ồn ào làm Thẩm Phán nhức cả đầu, nhưng Bách Thanh thì quen nhìn cảnh tượng như thế này—— Cậu từng làm bác sĩ thực tập, gặp qua bệnh nhân và người nhà như vậy, rất am hiểu kỹ xảo trấn an, cơ mà lời còn chưa kịp nói, Thẩm Phán đã lạnh lùng mở miệng nói "Tôi thấy cậu đã phát điên rồi, đừng có mở miệng bla bla nữa, im lặng đi."
Vương Hạo lập tức ngậm miệng lại, co rụt lại như một con chim cút nhỏ.

"Sếp, phải làm sao đây?" Bách thanh không hiểu hỏi.

Thẩm Phán lại không nhịn được châm chọc "Một ngàn tệ tiền uỷ thác, đích thân tôi ra tay, bạn học nhỏ này cậu thật là may mắn đấy."
Vương Hạo giương mắt nhìn Thẩm Phán, Thẩm Phán ghét bỏ đứng lên, nói "Bạn học nhỏ cậu không cần phải giả bộ đáng thương, chỉ có tác dụng làm người khác sợ thôi, được rồi, đi lên núi xem thử, còn không mau dẫn đường."
Hai người đi phía sau, lúc Vương Hạo vừa vào thang máy chân đã mềm nhũn cố chống đỡ, Thẩm phán nhịn lời móc mỉa, quay đầu nói với Bách Thanh "Năm nay cậu không có tiền lương."
Bách Thanh: "Sếp, anh mới vừa ở cùng đội trưởng Vãn sao?"
"Sang năm cũng không có." Thẩm Phán lãnh khốc xụ mặt.

Bách Thanh:...!
Thang máy xuống dưới tầng, ba người đi ra, Bách Thanh liền nhìn thấy Bách Kỳ Cẩm ngồi trên sopha ở đại sảnh, không khỏi giật mình, cậu chưa từng nghĩ tới Bách Thanh vẫn còn chờ cậu "Sếp, tôi—— "
"Cho cậu năm phút xử lý việc riêng." Thẩm Phán liếc đồng hồ đeo tay, cảm thấy ông chủ hắn đây thật là đáng thương, hắn cũng muốn trở về nhìn Chu Chu.

Thẩm Phán mang theo Vương Hạo lên xe.

Bên trong đại sảnh, Bách Thanh đi tới, Bách Kỳ Cẩm có chút sợ hãi muốn nói lại thôi, hai người mặt đối mặt, tình cảm chấp niệm nhiều năm khiến tim trong ngực đập rộn lên, Bách thanh cho là mình có thể quên đi Bách Kỳ Cẩm, cho là tình cảm của cậu đối với Bách Kỳ Cẩm là do còn trẻ lừa gạt quấy phá, cho là lầm tưởng sự sùng bái thưởng thức khi còn bé là tình yêu, nhưng lúc này cậu đã hiểu.

"Cậu——" Bách Kỳ Cẩm vừa mở miệng, sau lưng đột nhiên có thêm một bàn tay, môi áp chặt lấy môi hắn, lạnh lẽo như băng, Bách Thanh một tay ôm lấy đầu chú nhỏ của mình, làm nụ hôn này sâu hơn.

Lúc lâu sau.

Đầu óc Bách Kỳ Cẩm như muốn nổ tung, hồi lâu cũng không suy nghĩ được.


Bách Thanh sờ mội Bách Kỳ Cẩm, nở một nụ cười châm biếm, nói "Chú, con đã muốn làm việc này từ lâu rồi.

Chờ con, con sẽ giải thích với chú sau." Lại nhịn không được hôn thêm một cái, lúc này mới xoay người rời đi.

Bách Kỳ Cẩm đứng đơ tại chỗ cũng không biết làm gì, người trong đại sảnh đều nhìn hắn, sau khi phản ứng lại vội vã rời đi.

Xe thể thao chạy thẳng lên núi.

Đêm nay không có gió, tĩnh lặng vô cùng.

Lúc lên núi hai chân Vương Hạo run rẩy muốn chạy trốn, nhưng vừa nghĩ tới vị sếp trẻ tuổi đi theo phía sau lập tức bỏ ý định đó, khẩn trương lẩy bẩy dẫn đường đi về phía trước.

"Hộc hộc hộc—— Đến rồi." Vương Hạo hai ngày rồi chưa ăn uống nghỉ ngơi gì, leo lên như muốn mạng già của hắn, lồng ngực phập phồng thở hổn hển, chỉ vào phía dưới, chỗ hơi lõm ở dưới.

Thẩm Phán nhìn một cái, nói với Bách Thanh "Cậu đi xuống xem thử đi."
Bách Thanh chỉ là một thực tập sinh nho nhỏ chỉ có thể chạy vặt, Vương Hạo sợ không dám nhìn, Thẩm Phán quát "Mi cũng đi xuống dưới hỗ trợ đi, đứng đó làm gì?" Vương Hạo nơm nớp lo sợ đi xuống, thậm chí ngã nhào một cái, hên là té trên đất cũng không có đau, chống tay bò dậy, một tay mò được cái gì đó.

"Đừng động." Bách Thanh lên tiếng.

Vương Hạo vô thức quay đầu nhìn, vừa nhìn thấy thứ dưới tay mình thì sợ hãi thét chói tai a a a a a a.

Thẩm Phán phía trên liếc mắt "Không phải là một cái đầu sao."
"Sếp, cụ thể đó là một cái đầu lâu." Bách Thanh như sinh viên y khoa bổ sung.

Vương Hạo: "A a a a a a——" Sau đó nằm vật ra nôn mửa.

Vứt xác trong núi, xảy ra án mạng đương nhiên thuộc về thẩm quyền của cảnh sát.

Nửa đêm điều động xe cảnh sát, Vãn Hồi Chu nhận được điện thoại của Ngô Cường "Đội trưởng, trên thị trấn Úy Lam có người phát hiện ra một thi thể, bây giờ tôi đang qua đó, cảnh sát địa phương hẳn đã tới đó trước."
Vãn Hồi Chu nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát.

"Tôi biết, trên núi thấy được."
Vãn Hồi Chu lên đến trên núi thì thấy các đồng nghiệp đã kiểm soát hiện trường, đèn pha chiếu sáng như ban ngày, Thẩm Phán với Bách Thanh chia ra hai bên bị cảnh sát nhân dân tra hỏi.

"....Nửa đêm leo núi? Còn tình cờ phát hiện hài cốt?"
Thẩm Phán "Thật sự trùng hợp vậy đó." Sau giống như cảm giác được, thấy được người đến, vẫy tay kêu "Chu Chu."
Vãn Hồi Chu sắc mặt bình tĩnh nhìn sang, đưa giấy tờ chứng nhận của mình ra, cảnh sát nhân dân nói "Đội trưởng Vãn, hai người quen biết nhau sao? Chính là ba vị này phát hiện ra thi thể."
"Để tôi làm."
Thẩm Phán đợi đám người đi khỏi, lập tức nháy nháy mắt nói "Chu Chu, anh yên tâm, ngày mai tôi sẽ liên lạc với cục các anh, vụ án này có thể phu phu chúng ta phải liên thủ xử lý." Giọng vô cùng vui vẻ, hoàn toàn không có mất hứng như lúc bị Bách Thanh gọi.

Vãn Hồi Chu xem nhẹ hai chữ phu phu, nói "Nãy cậu đi là vì vụ án này? Gần đây không có nhận được điện thoại báo án."
"Ngoại trừ thi thể chôn trong đất thì trước mắt cũng không có người chết, nhưng cũng sắp rồi." Thẩm Phán theo Vãn Hồi Chu nhịp bước xuống núi, không có bộ dáng ghét bỏ mới nãy, giải thích nói "Anh còn nhớ rõ bốn sinh viên đại học gặp phải khi leo núi hôm thứ bảy tuần trước không? Hai người về nhà tự làm mình bị thương, đoán chừng không bao lâu nữa thì sẽ chết.

Còn lại một thằng nhóc kia là Vương Hạo đã uỷ thác bọn tôi."
"Còn một người khác là hung thủ?" Vãn Hồi Chu hỏi.

Thẩm Phán với Vãn Hồi Chu cùng quan sát bộ xương trắng vừa được khai quật dưới đất, đứng một bên tâng bốc "Chu Chu anh thật thông minh, nhưng mà hung thủ kia cũng là người bị hại, cái này mới là hung thủ chân chính." Dùng chân chỉ đống xương ở dưới.

Vãn Hồi Chu biết.


"Tên là gì?"
"Tô Tiểu Phượng.

Người chết không biết nói." Thẩm Phán nhìn xương trắng, sau đó nhìn phía xa xa, nói "Tô Tiểu Phượng không thể nào ở trường học được, buổi tối bứt dây động rừng, còn có hai người bạn học sắp lạnh kia."
Hắn đã động tay động chân khiến thứ này bị thương, nếu nó muốn hồi phục thì phải hại người và không gì tiện hơn là thức ăn đã được đánh dấu.

Biểu tình Vãn Hồi Chu ngưng trọng, móc điện thoại ra gọi cho Điền Quân, nói "Địa chỉ nhà của sinh viên năm hai Yến đại, Hồng Mẫn, Phương Bình, phái người đi qua xem chút, thêm tra xem Tô Tiểu Phượng có ở trường học không."
Bị nghi ngờ tính chính xác trong lời nói của mình, Thẩm Phán cũng không tức giận, ngược lại cảm thấy Chu Chu nhà hắn tâm địa thiện lương, luôn có hy vọng.

Nửa đêm phát hiện bộ xương đã được dọn sạch về cục, Điền Quân bên kia gọi điện tới, quả thật theo như lời Thẩm Phán nói, Tô Tiểu Phượng không có ở trường.

"Vừa liên lạc với nhà Hồng Mẫn Phương Bình, hai người này đã chết cách đây ba tiếng, chết một cách rất kỳ lạ, một người thắt cổ tự tử bằng ống truyền dịch, người kia như bị dọa chết, tim ngừng đập.

Còn nữa, Vãn đội, sau khi hai người đó chết thi thể bị hút khô máu."
Bây giờ ở phòng khám trấn trên, nhà Hồng Mẫn ầm ĩ thành một đoàn.

Nhà Hồng Mẫn Phương Bình quê ở huyện Giai, nhưng Hồng Mẫn ở nông thôn, nhà Phương Bình ở trấn trên.

Sau khi hai người lên đại học, vì cùng quê cùng huyện thành nên rất nhanh có chung chủ đề nói chuyện với nhau, lần đi chơi này cũng là hai người cũng chính thức xác nhận quan hệ nam nữ, Phương Bình vừa muốn anh em của mình đến với Tô Tiểu Phượng nên mới tổ chức hoạt động này.

Chỉ là không ngờ lần này lại mất đi hai mạng người.

Vương Hạo bây giờ sợ muốn chết, Thẩm Phán đi đâu hắn đi đó, cho dù đến đồn cảnh sát hắn cũng cảm thấy bất an, Thẩm Phán chê chướng mắt, để cho Bách Thanh quản Vương Hạo.

Vương Hạo sớm đã nhìn ra Thẩm Phán lợi hại là sếp lớn, Bách Thanh chỉ là một thực tập sinh nên vẫn muốn đi cùng Thẩm Phán, kết quả bị Thẩm Phán liếc mắt, ảo não đi tìm Bách Thanh.

"Ký túc xá không có ai, đi cùng tôi đi." Bách Thanh lên xe đi khách sạn trong thành phố, phòng đã thuê không thể lãng phí.

Cậu cũng muốn đi tìm chú, thật hâm mộ sếp mà.

Sáng sớm 5 giờ 10 phút, thi thể của Hồng Mẫn với Phương Bình đã được đưa đến phòng giải phẫu của cục cảnh sát.

Chu Chính còn chưa đi làm, Vãn Hồi Chu nhìn qua, cả người hai thi thể da bọc xương, không chỉ máu mà còn mất đi thịt, trên bàn giống như hai cái xác khô.

"Cái này rốt cuộc là thứ gì làm hại?" Vãn Hồi Chu nhìn Thẩm Phán hỏi.

Thẩm Phán khẽ cau mày nói: "Bạch cốt, thứ này chắc có thứ gì đó luyện thành tinh, sau khi mặc lên lớp da của Tô Tiểu Phượng cũng cần phải định kỳ hút máu người để duy trì trạng thái, hút càng nhiều sức mạnh càng cao, phải nhanh chóng bắt nó càng sớm càng tốt."
"Khó khăn sao?" Vãn Hồi Chu hỏi.

Thẩm Phán thấy sự lo lắng trong mắt Chu Chu, vô cùng khoa trương nói "Có một trăm tên cũng không phải đối thủ của tôi, không thì còn có cha tôi.

Yên tâm, không tổn thương được tôi đâu." Nói xong lại dừng lại "Chỉ là hơi khó bắt một chút, thứ này quá xảo quyệt, lại có thể biến hình, trốn không biết tìm ở đâu."
"Tôi biết rồi." Vãn Hồi Chu nhìn đống xương chất ở kia "Người bị hại luôn muốn tìm hung thủ báo thù, trước tiên điều tra xem bạch cốt là ai đã."
"Chu Chu ơi, anh thật thông minh nha." Thẩm Phán nhanh chóng tâng bốc* "Lại còn đẹp trai thông minh, tôi thật hạnh phúc mà."
(彩虹屁: Cầu vồng rắm: nghĩa là người hâm mộ thích ca ngợi thần tượng lúc nào cũng hoàn hảo, chỉ có ưu điểm.

Kiểu ngay cả rắm thần tượng cũng có thề thành cầu vồng.)
Too: Bách Thanh uy vũ!!!.

Bình Luận (0)
Comment