Ôn Nghiên nhìn thấy ánh mắt nóng rực của Cố Lẫm Xuyên, trong lòng có chút thoáng chần chừ.
…Chỉ là quyền sử dụng một nhà kính trồng hoa thôi mà, sao lời của Cố Lẫm Xuyên lại khiến cậu có cảm giác như thể mình sắp bị chính anh ấy… “gói đem về” vậy?
Nhưng ý nghĩ đó chỉ lướt qua trong một giây. Dưới ánh mắt chăm chú của Cố Lẫm Xuyên, Ôn Nghiên như bị ma xui quỷ khiến mà gật đầu, ngoan ngoãn nói:
“Em muốn dùng mà. Nhưng nếu anh không muốn để em đụng vào, hay không muốn em nhúng tay vào thì anh cứ nói, em liền không...”
“Muốn.”
Cố Lẫm Xuyên mạnh mẽ đè nén cảm xúc mãnh liệt trong lòng như sóng thần cuộn trào, nắm lấy cổ tay Ôn Nghiên kéo cậu lại gần.
Ôn Nghiên không ngờ anh có hành động này, mất thăng bằng một chút, chân bị vướng nhẹ, cậu hoảng hốt kêu lên, đến khi phản ứng lại thì cả người đã gần như ngồi hẳn trên đùi Cố Lẫm Xuyên.
“Anh làm gì vậy chứ!” Ôn Nghiên sợ đến mức ngơ ngác.
“Em muốn dùng thế nào cũng được.”
Cố Lẫm Xuyên vốn đang ngồi trên xe lăn nên thấp hơn cậu một chút, trán anh tựa vào vai Ôn Nghiên, hơi thở nặng nề.
Giọng anh trầm thấp, ôn nhu lại mang theo chút từ tính khiến người nghe phải đỏ tai. Ôn Nghiên lập tức cảm thấy được dỗ dành, mặt ửng hồng lên, ngại ngùng đáp:
“À... Ừm, được.”
Rồi cứ thế vô thức dịch mông ngồi chắc chắn hơn trên đùi anh.
Cố Lẫm Xuyên như thể vừa lặng lẽ trải qua một đợt thủy triều cảm xúc dữ dội, sau đó chậm rãi trấn tĩnh lại, tìm thấy một loại an yên trong lòng.
Hai người cứ giữ tư thế mập mờ ấy yên lặng gần hai phút. Có người đi ngang qua cũng không nhịn được nhìn nhiều lần.
Rõ ràng là ban ngày ban mặt, vậy mà ai đó không biết ngượng đang rắc cẩu lương giữa phố.
Ôn Nghiên da mặt không dày được như Cố Lẫm Xuyên, tay khẽ đẩy đẩy vạt áo anh.
Cố Lẫm Xuyên hít sâu một hơi, rồi mới từ từ ổn định lại cảm xúc rồi buông cậu ra.
Suốt quá trình, nhóm vệ sĩ phía sau cùng bà chủ tiệm hoa đều duy trì trầm mặc.
Vệ sĩ thì là nghiệp vụ thường ngày, còn bà chủ thì đã hoàn toàn bị dọa ngơ ngác, quá sức mở mang tầm mắt.
Mặt Ôn Nghiên càng đỏ hơn, vành tai cũng bắt đầu nóng bừng, cậu đưa tay nhéo nhéo má mình.
“Vậy em chọn loại hoa nào?”
Cố Lẫm Xuyên mặt mày bình tĩnh, rất chu đáo hỏi: “Muốn loại gì?”
“Ừm…” Ôn Nghiên nghĩ một lát rồi nói:
“Bà nội anh trước kia từng trồng loại gì ạ?”
Thật ra cậu cũng không có ý kiến gì rõ ràng, chủ yếu là trong lòng cảm thấy hứng thú thôi, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu tự tay trồng hoa.
Cố Lẫm Xuyên liệt kê một loạt tên hoa, có loại thân gỗ, thân cỏ và cả loại dây leo, đầy đủ không thiếu thứ gì.
Ôn Nghiên nghe xong mà suýt nữa hít vào ngụm khí lạnh. Trong lòng không nhịn được cảm thán: Bà nội Cố thật lợi hại! Danh sách kia mà đem trồng hết trong nhà thì cơ bản chính là một khu vườn thực vật mini.
Ban đầu cậu chỉ định giúp Cố Lẫm Xuyên phục hồi lại nhà kính như trước, nhưng giờ nghe xong thì cảm thấy hơi quá sức.
“Có thể... không cần trồng đủ loại không?” Ôn Nghiên rất biết lượng sức mình, chủ động lui một bước:
“Em chọn vài loại là được rồi? Thật ra trình độ em có hạn…”
Cậu nhấn mạnh: “Rất có hạn.”
Hơn nữa, cho dù chỉ chọn vài loại thì cũng chưa chắc cậu đã nuôi sống được. Những lời này thì cậu không dám nói ra.
Cố Lẫm Xuyên nghe xong khẽ cười:
“Em nghĩ gì vậy? Cứ chọn loại em thích, nhiều hay ít không quan trọng.”
“Dù chỉ là một loại cũng được.” Anh bổ sung: “Em thích là được rồi.”
Bây giờ trong mắt anh, bất cứ thứ gì Ôn Nghiên thích đều trở nên đặc biệt tốt đẹp.
Ôn Nghiên “à” một tiếng, trong lòng lẩm bẩm: hôm nay Cố Lẫm Xuyên thật dễ nói chuyện một cách kỳ lạ.
“Vậy anh chờ em ở đây nha, em vào chọn.”
Ôn Nghiên líu ríu chạy vào cửa tiệm tìm bà chủ.
Ý cậu là nơi này không giống trung tâm thương mại, không tiện để Cố Lẫm Xuyên chen chúc với mọi người trước cửa tiệm hoa.
Thế là Cố Lẫm Xuyên yên vị tại chỗ, không nhúc nhích, chỉ nghiêng đầu nhìn nữ vệ sĩ đứng gần nhất.
Nữ vệ sĩ lập tức hiểu ý, bước nhanh theo sau Ôn Nghiên, nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định.
Ôn Nghiên nghe thấy tiếng bước chân, quay lại nhìn thoáng qua, lại liếc về phía Cố Lẫm Xuyên.
Thấy anh khẽ gật đầu, dáng vẻ cực kỳ kiêu ngạo mà cũng có chút bá đạo.
Ôn Nghiên âm thầm nhủ: Được thôi…
Thật ra khoảng cách cũng chỉ hơn mười mét, nhưng Cố Lẫm Xuyên lại cứ như đang bảo vệ một đứa trẻ.
Dưới sự trợ giúp của bà chủ, Ôn Nghiên lọc ra một loạt loài hoa khó chăm, chỉ giữ lại những loài đơn giản, dễ sống, chỉ cần có đất và nước là đủ.
Bà chủ đóng gói các loại hoa xong rồi hỏi:
“Có muốn thêm ít đất dinh dưỡng không, tiểu soái ca? Bây giờ đều dùng loại này, hoa sẽ phát triển tốt hơn đấy.”
Ôn Nghiên quay đầu gọi lớn: “Cố Lẫm Xuyên! Bà chủ nói đất dinh dưỡng dùng tốt lắm, mình mua thêm một ít được không? Đất dinh dưỡng đó!”
Không ngờ cậu lại hỏi ý kiến mình, Cố Lẫm Xuyên hơi bất ngờ nhướng mày rồi nghĩ bụng: lúc này mà mình lại bảo “Tuỳ em”, chẳng phải sẽ làm mất đi khí chất tổng tài quyết đoán hay sao?
Thế là anh ho nhẹ một tiếng, nghiêm giọng ra lệnh cho vệ sĩ bên cạnh:
“Qua lấy vài túi.”
Vệ sĩ lập tức làm theo.
Ôn Nghiên quay đầu lại, tiếp tục trò chuyện với bà chủ, thỉnh thoảng còn cười cười, sờ sờ mấy chậu hoa lá bên cạnh, nhìn qua rất vui vẻ. Mi mắt cong cong, răng nanh lộ ra ngoài.
Một dáng vẻ yên bình, không tranh với đời.
Cố Lẫm Xuyên cứ thế lặng lẽ nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm, ẩn chứa tình cảm đến chính anh cũng không nhận ra.
Với anh, nhà kính trồng hoa không chỉ là để khôi phục lại hình ảnh ngày xưa, mà là nơi anh vẫn luôn không dám chạm vào — một phần ký ức thu nhỏ đã được niêm phong.
Nơi duy nhất không bị thiêu rụi trong trận hỏa hoạn năm ấy. Khi cửa nhà kính khép lại, cũng là lúc anh phong ấn tất cả vui buồn, mọi cảm xúc vào đó, rồi bắt đầu trở nên trơ lì lạnh lùng.
Mà giờ đây, Ôn Nghiên không chỉ mở lại cánh cửa ấy, mà còn mang theo cả ánh mặt trời bước vào đời anh.
Đối diện quá khứ, hướng về tương lai.
Hai chữ “tương lai” xưa nay Cố Lẫm Xuyên chưa từng nghĩ sẽ đặt lên người mình. Bởi vì với anh, đánh bại đối thủ thương trường, quét sạch kẻ phản trong gia tộc, ngồi vững trên đỉnh đế quốc thương nghiệp, chính là tương lai.
Một tương lai không có lựa chọn.
Nhưng hiện tại, anh bắt đầu tưởng tượng.
Và trong những tưởng tượng ấy, luôn luôn có Ôn Nghiên với từng nét mặt, từng biểu cảm, đều vô cùng sinh động.
“Ôn Nghiên” cái tên này, con người này, như thể một loại độc tố thần kinh, len lỏi khắp từng sợi dây thần kinh của anh, lan tràn mãnh liệt. So với cảm giác k*ch th*ch về thể xác tối qua, sự mê luyến này càng khiến anh đắm chìm mà không thể dứt ra nổi.
Đến mức những tưởng tượng trong đầu anh, dần dần đều biến thành viễn cảnh đã được số mệnh định sẵn.
Ánh mắt Cố Lẫm Xuyên thoáng lóe lên.
Thật ra, mấy chuyện đó cũng chẳng phải khó thực hiện — bởi vì Ôn Nghiên thích anh. Hơn nữa, có lẽ còn thích không ít. Vậy nên, giữa hai người họ bây giờ... hẳn là tình cảm song phương đều có.
Cố Lẫm Xuyên ép bản thân ổn định tâm trí lại, tạm thời không định mở lời, mà sẽ tiếp tục âm thầm đáp lại tình cảm của cậu. Từng chút một khiến Ôn Nghiên buông lỏng cảnh giác, dần dần bộc lộ bản chất thật sự trước mặt anh.
Cho đến khi cậu lộ ra cặp răng nanh nhỏ…
“Cố Lẫm Xuyên!” Ôn Nghiên bên kia đã mua đồ xong, lon ton chạy lại chỗ anh. Vì không kịp phanh, suýt nữa đâm sầm vào lòng anh.
Cố Lẫm Xuyên đưa tay đỡ lấy cậu, giọng trầm nhẹ: “Cẩn thận chút.”
Vừa ngước mắt lên, anh liền bắt gặp ánh cười rạng rỡ vương nơi đuôi mắt, lông mày của cậu thiếu niên, đôi môi hồng nhỏ nhắn đang luyên thuyên gì đó, vừa nói vừa cười.
Ánh mắt Cố Lẫm Xuyên bất giác dừng lại nơi bờ môi ấy, yết hầu khẽ giật giật. Mới nãy trong đầu vừa tưởng tượng đủ kiểu về cái gọi là “lộ răng nanh nhỏ” suýt chút nữa làm anh thất thủ tại chỗ.
Ôn Nghiên nghi hoặc nhìn anh: “Sao vậy?”
Cố Lẫm Xuyên vội hít sâu một hơi, cố trấn định: “… Không có gì.”
Anh có thể nhịn, nhất định phải nhịn.
—
Mua xong hoa và đất trồng, Ôn Nghiên cảm thấy không còn chỗ nào đáng dạo nữa. c** nh* giọng than thở chân đau, nhưng vẫn không muốn về nhà.
Cố Lẫm Xuyên lúc này tâm trạng đã bình tĩnh lại, không hiểu hỏi: “Vì sao không muốn về?”
Ôn Nghiên đáp rất tự nhiên: “Em đói bụng.”
“Về nhà ăn.”
“Không muốn.”
Cố Lẫm Xuyên dừng xe, nghiêng đầu nhìn cậu bằng ánh mắt sâu thẳm, có phần nguy hiểm.
“… Không muốn ăn đồ bổ nữa. Em muốn ăn ngoài cơ.”
Ôn Nghiên nhìn anh bằng ánh mắt long lanh, ngữ điệu nũng nịu mà năn nỉ.
Cố Lẫm Xuyên chẳng nghĩ nhiều, lập tức lạnh giọng: “Không được.”
Ôn Nghiên cảm thấy mình hôm nay gan to thật, không biết từ đâu ra dám ngang bướng như thế.
Cậu chu môi tỏ vẻ ấm ức vô cùng: “Em mặc kệ! Chân em đau quá đi không nổi, còn đau bụng nữa. Em phải ăn ngon rồi mới chịu về!”
“Em…” Cố Lẫm Xuyên cảm thấy cậu vừa đáng thương lại vừa buồn cười.
Cứng rắn thì không được, anh bỗng nghĩ ra một cách, cong môi cười: “Vừa rồi nói đau chân đúng không?”
“Lại đây, ngồi lên đây.”
Anh vỗ vỗ lên đùi mình, nhướng mày nhìn Ôn Nghiên, ý tứ rõ ràng khỏi cần nói thêm.
Chiếc xe lăn mới này khá chắc chắn, đủ sức chịu tải.
Ôn Nghiên sửng sốt, im lặng hai giây rồi tai đỏ bừng: “Anh… anh… anh!”
“Cố Lẫm Xuyên, anh sao vậy hả…” Cậu lắp bắp, giọng thì nhỏ nhẹ mà đầy trách móc.
Cố Lẫm Xuyên chỉ cười khẽ, rất vui vẻ. Cười xong lại hỏi: “Vậy giờ về nhà chưa?”
Ôn Nghiên vừa thẹn vừa lì: “Không về!”
“Vậy ngồi lên đùi anh đi, anh không ngại ch—” Câu nói đột nhiên bị cắt ngang.
Bởi vì Ôn Nghiên đã ngồi lên rồi, mặt đỏ như cà chua chín.
Mông nhỏ mềm mại vừa vặn áp sát vào đùi anh, tạo thành một đường cong vừa nhìn đã muốn đưa tay sờ thử.
Cố Lẫm Xuyên nhìn thấy thì cứng đờ cả người, môi hé ra rồi khựng lại, giọng như bị nghẹn nơi cổ họng.
Bảo tiêu xung quanh đều như người tàng hình, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, ai nấy im lặng rút lui khỏi hiện trường “bé vợ làm loạn”.
Khó xử thật đấy.
Cố Lẫm Xuyên đặt tay lên eo Ôn Nghiên, giọng nghẹn ngào: “Xuống đi đã.”
“Không! Trừ khi anh đồng ý đưa em đi ăn ngon…”
Ôn Nghiên cảm thấy nếu đã làm chuyện ngượng thế này rồi, mà không moi được chút lợi ích thì uổng lắm!
Hơn nữa, Cố Lẫm Xuyên là kiểu ăn mềm không ăn cứng…
“Cố Lẫm Xuyên…” Cậu lấy hết can đảm, tựa đầu vào ngực anh, giọng nũng nịu mềm nhũn:
“Chỉ một chút thôi mà, em không ăn đồ lạnh, sẽ không bị đau bụng như lần trước đâu. Hôm nay em thật sự rất rất muốn ăn món khác, làm ơn mà ~”
Âm điệu mềm mại, kéo dài như mèo nhỏ làm nũng.
Cố Lẫm Xuyên hít sâu một hơi, nghiến răng, giận dỗi đáp: “… Chỉ lần này thôi đấy.”
Ôn Nghiên chớp mắt vô tội nhìn anh:
“Dạaaaa ~”
Vì thế, kế hoạch làm nũng thành công mỹ mãn. Cậu được Cố Lẫm Xuyên đưa đi ăn một bữa lớn, tuy khẩu vị vẫn nhẹ nhàng như trước, nhưng so với mấy bữa dinh dưỡng mỗi ngày quả thật ngon hơn nhiều. Cố Lẫm Xuyên còn gọi điện cho chuyên gia dinh dưỡng trong nhà hỏi kỹ lưỡng tình trạng sức khỏe của cậu mới dám cho ăn.
Ăn xong, Ôn Nghiên nằm dài trên ghế nghỉ ngơi, sắc mặt hồng hào, thần thái tươi tắn, trông như ăn no uống đủ, vui vẻ tận hưởng.
Cố Lẫm Xuyên nhìn cậu, bất lực lại buồn cười: “Vừa lòng chưa?”
Ôn Nghiên thở phào một hơi, nghiêng đầu, tặng anh một nụ cười rạng rỡ vang dội.