Đêm giao thừa hôm đó, con trai chú Chu về thăm ông, Cố Lẫm Xuyên liền cho chú Chu nghỉ còn phát cho ông năm vạn đồng tiền lì xì để hai cha con đoàn tụ.
“Oa!” Đợi chú Chu đi rồi, Ôn Nghiên mới giả vờ cảm thán: “Cố tổng xa hoa quá đi!”
“Còn em, còn em thì sao?” Ôn Nghiên vòng vòng quanh anh: “Bao lì xì của em đâu?”
“Em á?” Cố Lẫm Xuyên rất chuẩn xác, vòng tay ôm eo kéo cậu chặt vào ngực: “Toàn bộ gia sản đều nằm trong tay em rồi, sao còn đòi anh lì xì?”
“Vậy hôm nay anh lấy tiền ở đâu ra?” Ôn Nghiên chạy không thoát, dứt khoát nằm yên trong lòng anh, đảo mắt một vòng rồi kéo dài giọng: “À —— anh lén giấu quỹ riêng! Được lắm, Tết này bị em phát hiện rồi… ưm ưm!”
Cố Lẫm Xuyên cúi đầu trực tiếp chặn lại cái miệng nhỏ đang lải nhải, mạnh mẽ m*t lấy đôi môi ấy.
“Ưm ưm ưm! Mau thả em ra!”
Ôn Nghiên chỉ có thể tranh thủ khoảng trống ngắn ngủi giữa nụ hôn để phát ra kháng nghị yếu ớt.
Nhưng Cố Lẫm Xuyên sao có thể nghe. Lòng bàn tay nóng rực đặt lên lưng cậu, nhiệt độ xuyên qua lớp vải, lực ôm càng lúc càng chặt.
Ôn Nghiên chống vai anh giãy giụa một lúc, giọng “ưm ưm” dần yếu đi, cuối cùng lại vòng tay ôm lấy cổ anh ngửa đầu chủ động đáp lại, dây dưa hưởng thụ.
Trong phòng khách trống trải, chỉ còn lại hai người quấn quýt, tiếng hít thở dồn dập và nặng nề hòa lẫn vào nhau khiến bầu không khí thêm mờ ám đến cực điểm. Phải một lúc lâu sau mới dừng lại.
“Hô…” Ôn Nghiên bị hôn đến thiếu oxy, khẽ cắn môi anh, giọng ngắt quãng lẩm bẩm: “Anh… sao cứ như lần nào cũng giống không được gần gũi đủ vậy…”
Rõ ràng ngày nào cũng thân mật.
Cố Lẫm Xuyên khẽ cười, vòng tay ôm lấy eo bế cậu lên.
Ôn Nghiên giật mình kêu khẽ, cái kiểu “ôm con nít” này khiến cậu không có cảm giác an toàn, vội vàng siết chặt vai anh, lưng cứng đờ.
“Anh lại ôm em kiểu này!”
“Ừ yên tâm, nhẹ thôi.” Cố Lẫm Xuyên cánh tay rắn chắc, thường xuyên rèn luyện, hoàn toàn không lo cậu bị ngã.
Ôn Nghiên cũng biết vậy, nhưng vẫn nói:
“Không thả lỏng được…”
Anh cảm giác mình đang bế một tảng sắt, bất đắc dĩ đành đổi thành kiểu ôm công chúa.
Lập tức Ôn Nghiên thả lỏng hẳn.
“Đồ nhát gan.” Cố Lẫm Xuyên cúi đầu cắn nhẹ chóp mũi cậu, cân đo một chút trọng lượng, cảm thấy cuối cùng cũng nuôi được cậu béo lên một chút rồi.
Ôn Nghiên không phục, liền cắn lại cằm anh một cái.
Vốn định ôm ra sofa, nhưng vừa đi ngang cây đàn piano Steinway sang trọng, Ôn Nghiên bỗng túm vai anh: “Em muốn đánh đàn! Em muốn đánh đàn, Cố Lẫm Xuyên!”
Anh khựng lại, không nói gì rồi đặt cậu xuống ghế piano.
Ôn Nghiên tranh thủ hôn lén một cái lên má anh khi anh đứng dậy, khiến anh dứt khoát ngồi xuống bên cạnh.
Cậu v**t v* những phím đen trắng đã lâu chưa chạm, mắt sáng long lanh hỏi: “Thầy Cố ơi, sách Thompson nhỏ của em đâu?”
Đó là sách dạy piano nhập môn đơn giản do Yến Nhất Mạn giới thiệu cho cậu. Ôn Nghiên học đàn chỉ để tự giải trí, không thuê thầy mà tự nghiên cứu ở nhà.
Hơn nữa Cố Lẫm Xuyên cũng có chút căn bản nên cậu không phải mù tịt, nhập môn còn thấy thú vị.
Anh nghiêng đầu nhìn cậu: “Bây giờ muốn luyện à?”
“Chỉ luyện chút thôi, anh xem, chúng ta ngồi đây rồi mà.” Giọng cậu kéo dài mang theo chút nũng nịu.
Cố Lẫm Xuyên liếc cậu một cái sâu xa, rồi đứng dậy đi lấy sách.
Ôn Nghiên hiện tại mới chỉ có thể đánh từng nốt ở phím trắng, thỉnh thoảng còn quay đầu hỏi anh vài câu.
Ban đầu mọi thứ rất ổn, nhưng dần dần cậu phát hiện bàn tay đặt trên vai mình bắt đầu không còn ngoan ngoãn.
“Cố Lẫm Xuyên!” Ôn Nghiên bắt được bàn tay đang từ eo lấn xuống.
“Anh tưởng em không phát hiện à?”
“Không phải,” anh ghé tai cậu, thở ra hơi ấm.
“Anh đang đợi em phát hiện.”
Ôn Nghiên bị hơi thở ấm áp bên tai làm ngứa ngáy, hờn dỗi: “Đang đàn mà, đừng nghịch nữa.”
“Hôm nay là đêm giao thừa.” Giọng anh khàn khàn, mang theo vài phần mất mát: “Em lại không bồi anh.”
Giọng điệu này…
“Thôi được rồi.” Ôn Nghiên mềm lòng, buông tay anh ra.
Đêm ba mươi, bắt người yêu ngồi cạnh để mình luyện đàn thì đúng là hơi tàn nhẫn thật.
Cậu quay sang ôm cổ anh, hôn một cái, ngọt ngào nói: “Vậy em bồi Cố tổng của em nha…”
“Ừ.” Bàn tay rắn chắc kéo eo cậu, nhấc bổng lên.
Ôn Nghiên cảm thấy mình bị nhấc lên cao, ngay sau đó mông lại rơi xuống, đè mạnh lên phím đàn phát ra vài âm thanh loạn xạ.
“Đừng, hỏng mất!” Cậu căng thẳng, tay siết chặt cổ anh, mông không dám ngồi hẳn xuống phím đàn.
“Anh để em ngồi ghế piano đi!”
“Ghế thấp quá.” Anh đáp.
Lúc này, độ cao vừa vặn để chóp mũi hai người chạm vào nhau, khóe môi anh lướt qua môi cậu, giọng trầm khàn ám muội:
“Không sao, hỏng thì anh mua cho em cái khác.”
“…”
Ôn Nghiên chớp mắt, lông mi run run:
“… Ngồi trên này cộm mông lắm, em muốn về phòng.”
Hoặc ra sofa cũng được, dù sao cũng không thể ngồi trên piano.
Cố Lẫm Xuyên chống tay hai bên eo cậu, vây cậu trong vòng tay mình, nhướng mày cười: “Em đang nghĩ gì thế?”
“Em… nghĩ gì là nghĩ gì?” Ôn Nghiên bị hỏi đến đỏ bừng mặt, căng cứng cả người: “Chẳng lẽ không phải anh mới đang nghĩ linh tinh?”
“Anh chỉ muốn ôm em một lát thôi.” Ngón tay anh nhéo nhẹ vành tai cậu đã đỏ ửng, ánh mắt sâu thẳm đầy ẩn ý: “Ngoan yêu, người tưởng nhiều chính là em.”
Ôn Nghiên: “…”
Cậu ngẩn người một lúc rồi thẹn quá hóa giận, đá anh một cái, oán khí trừng mắt:
“Em không có!”
“Ừ, anh nói bậy thôi.” Cố Lẫm Xuyên thuận miệng đáp, rồi cổ họng khẽ động, không nhịn được cúi xuống hôn cậu.
Hôn đến mức mắt Ôn Nghiên mờ lệ, long lanh nước.
“Tiếp tục học đàn không?” Anh ghé tai cậu hỏi.
Ôn Nghiên lắc đầu quầy quậy.
Nhưng Cố Lẫm Xuyên lại kiên nhẫn lạ thường, từ sau lưng vòng tay ôm cậu, đan ngón tay mình vào khe tay cậu rồi ép cậu đặt lên phím đàn.
Bài Ôn Nghiên vừa mới tập là “Điệu nhảy của Loeschhorn”.
Sách dạy viết rằng khi đàn đoạn đầu phải chú ý sự liền mạch, hai tay luân phiên không được gián đoạn, lực độ cũng phải đồng đều, không thể bên nặng bên nhẹ.
Nhưng với một người mới như Ôn Nghiên thì bài này quá dài, tiết tấu lại phức tạp nên cậu không theo kịp nhịp anh, dẫn đến bản nhạc lúc nhanh lúc chậm lúc mạnh lúc yếu, nghe đứt quãng rất kỳ cục.
“Ngoan yêu à, lại sai rồi.” Giọng anh dịu dàng, ghé sát bên tai cậu: “Đàn thì đừng phân tâm.”
“… Em không có.” Ôn Nghiên hừ nhẹ, tai đỏ bừng: “Cố Lẫm Xuyên.”
“Hửm?” Anh vừa dẫn tay cậu gõ xuống ba phím trắng, vừa đáp: “Vừa nãy chẳng phải còn gọi thầy Cố sao?”
“Thầy Cố ơi thầy Cố.” Ôn Nghiên lập tức đổi giọng nhưng hai tay cứng ngắc không chịu động, cậu ngước mắt lấy lòng, giọng nghèn nghẹn như muốn khóc: “Em không học nữa, không muốn học… anh ôm em về phòng được không?”
Bộ dáng đáng thương đến mức khiến người ta xót xa.
Cố Lẫm Xuyên rốt cuộc cũng không nỡ tiếp tục làm khó, đứng thẳng dậy bế cậu đặt lên sofa.
-
Tám giờ tối, bên ngoài gió lùa lách qua khe cửa.
Đêm giao thừa bao giờ cũng có mấy đợt pháo hoa, mỗi lần kéo dài đến nửa giờ. Từ biệt thự của bọn họ, vị trí ưu thế, nhìn ra ngoài liền có thể thấy rõ pháo hoa nở rộ trong đêm.
Khi ánh sáng bùng nổ rực rỡ trên bầu trời, trong mắt Ôn Nghiên cũng như nổ tung theo, chói lóa đến mức hoa cả mắt, tựa hồ như đang nằm mơ.
Hai người cứ thế, bên nhau ngắm trọn một màn pháo hoa lộng lẫy.
Ôn Nghiên tắm rửa xong liền chẳng muốn động đậy nữa, cuộn mình trên sofa, lại lướt tin nhắn của Thẩm Dược và mấy người bạn.
Khóe mắt thoáng thấy Cố Lẫm Xuyên đang cầm máy sấy tiến lại gần thì Ôn Nghiên lập tức lật người, ra vẻ khinh thường: “Đồ lừa đảo.”
Cố Lẫm Xuyên nghe thấy, còn cố ý hỏi:
“Nói anh gì cơ?”
“Đồ lừa đảo!” Ôn Nghiên hừ mạnh một tiếng, trong lòng nghiến răng, hận không thể nhào qua cắn anh một phát.
Còn bảo chỉ muốn ôm một lúc thôi?
Đàn ông đúng là cái miệng toàn gạt người.
Rốt cuộc thì làm hay không làm, chẳng phải vẫn thế sao.
Cố Lẫm Xuyên có chút áy náy nhưng chẳng mảy may hối hận, khóe môi cong cong: “Lại đây, anh sấy tóc cho.”
Ôn Nghiên trỏ trỏ: “Anh dọn sạch chỗ đó trước đi.”
Cố Lẫm Xuyên lập tức gom hết đệm lẫn thảm ném vào máy giặt, thay bộ mới tinh trở về còn vỗ vỗ: “Được chưa, tổ tông?”
Lúc này “tổ tông” mới chịu lết lại gần.
Sau khi sấy tóc xong, vẫn còn sớm nhưng Ôn Nghiên đã hơi rã rời, đánh đàn rồi lại bị “bắt” đánh đàn, thể lực tiêu hao không ít.
“Đói quá.”
Cố Lẫm Xuyên đứng dậy: “Anh đi nấu sủi cảo.”
Trong bếp đã có sẵn sủi cảo chú Chu giúp họ gói từ trước, bọc kỹ bỏ tủ mát, lúc nào muốn thì lấy ra nấu.
“Em cũng đi!” Ôn Nghiên bật dậy theo, vừa đi vừa nhắc: “Anh mà làm rơi cái nào có tiền xu là tiêu đời em đó.”
Ở chỗ họ có tục ăn sủi cảo bỏ tiền xu vào, ai ăn được coi như năm mới phát tài.
Cố Lẫm Xuyên nhìn cậu đi loạng choạng, muốn bế mà cậu lại không chịu, chỉ đành mím môi bảo cậu đi chậm một chút.
Ôn Nghiên chẳng để tâm, trong đầu chỉ nghĩ nhất định mình phải ăn trúng đồng tiền, ánh mắt sáng rực như phát sáng vàng.
Cố Lẫm Xuyên xoa nhẹ đầu cậu, rửa tay rồi bắc nồi nấu nước.
Tổng tài trước kia hiếm khi vào bếp, giờ nhờ có ai kia mà ngày càng thuần thục.
Ôn Nghiên đã khéo léo gói tận ba cái tiền xu, vậy mà rốt cuộc cậu chẳng ăn được cái nào. Ngược lại, Cố Lẫm Xuyên ăn trúng hai cái khiến ánh mắt sáng lấp lánh của cậu dần biến thành ấm ức ai oán.
Cố Lẫm Xuyên nhịn cười không nổi: “Sao lại làm mặt thế kia?”
“Phiền chết đi.” Ôn Nghiên vừa buồn bực vừa ghen tị, lấy đũa chọc chọc vào đĩa trước mặt anh, giọng hờn dỗi: “Anh nhìn anh kìa, cười đến răng cũng sắp rơi ra rồi.”
Cố Lẫm Xuyên cười bất lực: “Anh kiếm tiền không phải chuyện tốt sao?”
“Em cũng muốn mà.” Ôn Nghiên nhào đầu vào ngực anh, ấm ức rầu rĩ: “Tại sao em không ăn được chứ?”
“Còn một cái nữa.” Cố Lẫm Xuyên cúi đầu dỗ dành: “Thử nỗ lực lần nữa nhé?”
Ôn Nghiên hít hít mũi, che bụng: “Ăn không nổi nữa.”
Ngẩng đầu lên, cậu nói nhỏ: “Anh ăn đi.”
“Anh thay em ăn, coi như em ăn rồi.”
Cố Lẫm Xuyên khẽ thở dài, ừ một tiếng, cầm đũa lên tiếp tục ăn thay “tổ tông” nhà mình.
May mà không ăn đến hai cái, liền cắn trúng đồng tiền xu cứng ngắc.
Mắt Ôn Nghiên sáng rỡ: “Nhanh vậy đã ăn được rồi hả!?”
Cố Lẫm Xuyên gật đầu, hé miệng để lộ nửa đồng xu sáng bóng.
Không tiện nói chuyện, anh trực tiếp kéo gáy Ôn Nghiên rồi áp môi qua.
Ôn Nghiên lập tức hiểu ý, vui vẻ ngậm lấy đồng tiền từ môi anh còn bẹp thêm một cái lên miệng anh.
Cố Lẫm Xuyên cười khẽ: “Giờ thì vừa lòng chưa?”
“Vừa lòng vừa lòng!” Ôn Nghiên lau sạch đồng xu rồi cất kỹ vào túi, vừa lẩm bẩm vừa cười: “Yêu anh lắm luôn~”
Cố Lẫm Xuyên lại kéo người sang hôn thêm một trận.
Ăn xong thì cả hai đều no căng bụng, Cố Lẫm Xuyên đơn giản dọn dẹp rồi ngồi bầu bạn tiêu cơm với cậu.
Mới chưa đến mười giờ, Ôn Nghiên không buồn ngủ, cũng chẳng muốn Tết nhất mà ngồi làm bài tập nên rủ anh đi xem phim.
Tất nhiên, Cố Lẫm Xuyên đồng ý ngay.
“Phim kinh dị nhé?” Ôm cậu đi vào phòng chiếu phim, Cố Lẫm Xuyên nhướng mày.
Ôn Nghiên rụt cổ: “Tết nhất coi thế không hay, coi phim tình cảm đi…”
“Người ta Tết toàn coi kinh dị mà?” Cố Lẫm Xuyên cố tình chọc: “Xem xong sợ quá lại chui vào lòng chồng khóc lóc, đòi ôm hôn?”
Ôn Nghiên mặt không cảm xúc nhìn anh:
“Em chỉ biết cắn anh thôi.”
“Vậy cũng được.” Cố Lẫm Xuyên còn làm vẻ vui vẻ nhận lời.
Ôn Nghiên: “…”
Cậu tức thì kéo má anh ra hai bên: “Da mặt anh giờ dày thật đấy.”
Cố Lẫm Xuyên bị kéo đến khóe môi nhếch cong quái dị, cười không cười: “Lá gan em cũng không nhỏ đâu.”
“Không nghe không nghe.” Ôn Nghiên lấy tay bịt tai.
“Lời này nghe quen quá, trên chuyến du thuyền anh cũng nói rồi.”
“Ừ.” Cố Lẫm Xuyên cười khẽ, nhớ tới khi đó còn bị Ôn Nghiên nhét cho mấy cái macaron ngọt đến phát ngấy.
“Thôi kệ, vậy coi kinh dị đi.” Ôn Nghiên vỗ ngực dõng dạc: “Đợi lát anh đừng khóc nhé!”
Cố Lẫm Xuyên chỉ cười không nói.
Quả nhiên, ngay khi màn hình lóe ra nữ quỷ cùng tiếng nhạc dồn dập, Ôn Nghiên hét toáng lên, bổ nhào vào ngực anh: “Sao lại nhảy ra bất ngờ thế chứ!”
Cố Lẫm Xuyên ôm chặt, che tai cậu, nhẹ giọng dỗ dành: “Đừng nghe tiếng là được, không sợ.”
“Không cần.” Ôn Nghiên bám chặt áo anh, run run nói: “Em không dám nhìn nữa.”
Thấy môi cậu trắng bệch, thật sự bị dọa sợ, Cố Lẫm Xuyên liền thôi không đùa nữa, xoa đầu cậu rồi đổi sang phim tình cảm như cậu thích.
Một bộ phim nước ngoài đề tài tình yêu đồng tính.
Ôn Nghiên lập tức tỉnh táo, ánh mắt sáng rực nhìn Cố Lẫm Xuyên: “Cố tổng, trong lòng có tính toán nho nhỏ nha ~”
“Hả?” Cố Lẫm Xuyên hơi cúi mắt, sau đó bật cười, chẳng đáp gì.
Nhưng xem một lúc, Ôn Nghiên lại thấy không đúng. Đây là phim tình cảm thuần túy, hướng cứu rỗi, mãi tới đoạn cuối hai nam chính mới hôn nhau một cái, thuần khiết đến mức không chịu nổi.
Ôn Nghiên: “…”
Cậu còn tưởng Cố Lẫm Xuyên rủ mình xem phim người lớn, vừa rồi còn đỏ mặt trộm ngượng. Ai dè do mình nghĩ nhiều.
Phim hết, Ôn Nghiên xấu hổ chui vào lòng anh, lầm bầm trách móc: “Anh cố ý.”
Cố Lẫm Xuyên véo nhẹ má cậu, hừ khẽ:
“Anh có nói gì đâu, em tự hiểu lầm mà.”
Nói rồi anh lấy ra một bao lì xì dày cộp nhét vào tay cậu.
“Oa!” Ôn Nghiên mừng rỡ, mắt sáng như sao: “Có lì xì thật à! Khi nào anh chuẩn bị thế?”
Thực ra anh đã chuẩn bị từ sớm, nhưng chỉ hỏi lại: “Vui không?”
“Vui!” Ôn Nghiên gật đầu liên tục như gà mổ thóc, rồi bất ngờ nheo mắt nghi ngờ: “Cho nên, anh giấu tiền riêng phải không?”
Cố Lẫm Xuyên bật cười, bảo đó là tiền tiêu vặt anh để dành.
Giờ trong nhà quyền quản lý chi tiêu nằm trong tay Ôn Nghiên, hàng tháng đều đưa cho anh một khoản định mức gọi là “tiền tiêu vặt”, kỳ thực là trò vui nho nhỏ giữa hai người, chứ tổng tài như anh nào thiếu tiền.
Ôn Nghiên biết rõ nhưng vẫn cố làm nghiêm, liếc mắt hừ một tiếng: “Giờ anh giấu tiền riêng, sau này thì sao? Có được giấu người không đấy?”
“Giấu em.” Cố Lẫm Xuyên cúi xuống hôn cậu, khóe môi cong cong, mang theo lấy lòng.
“Không được, phải phạt.”
“Ừ.” Cố Lẫm Xuyên luồn tay vào mái tóc mềm của cậu, ngoan ngoãn phối hợp: “Phạt thế nào đây?”
“Tịch thu tháng sau tiền tiêu vặt.” Ôn Nghiên nói rồi còn vỗ vai anh.
“Anh phải lấy lòng em cho tử tế vào!”
“Được.” Cố Lẫm Xuyên cười khẽ, bế cậu ngồi lên người mình, bắt đầu trêu chọc: “Như vậy được chưa?”
Áo quần của Ôn Nghiên bị kéo xuống đến lộ cả xương quai xanh, cậu run rẩy giữ chặt tay anh: “Không, không cần.”
Cố Lẫm Xuyên cúi sát, giọng trầm thấp:
“Sao lại không cần? Giờ em không phải là kim chủ của anh à?”
“Anh… anh kiếm tiền…” Ôn Nghiên vừa đẩy vai anh, vừa thở gấp, giọng mũi mềm run.
“Đều như nhau cả.” Đôi mắt anh chan chứa tình cảm, khẽ hôn lên khóe môi cậu.
“Đều là của em.”
Ôn Nghiên nghe không biết bao nhiêu lần những lời ngọt ngào từ anh, nhưng mỗi lần như thế thì tim vẫn lỡ nhịp, trong mắt dâng lên ánh sóng.
Cố Lẫm Xuyên dỗ dành cậu một lúc, cuối cùng vẫn buông ra và cùng cậu đón giao thừa.
Xa xa vang vọng tiếng chuông, bầu trời lại rực rỡ một tràng pháo hoa.
Đúng 0 giờ.
“Cố Lẫm Xuyên! Cố Lẫm Xuyên!”
“Ừ?”
Đúng lúc anh quay đầu, Ôn Nghiên liền đánh lén, hôn một cái, đôi mắt sáng lấp lánh: “Chúc mừng năm mới!”
“Chúc mừng năm mới.” Cố Lẫm Xuyên bật cười, ôn nhu hôn lên mắt cậu.
“Bảo bối ngoan yêu của anh.”