Đỗ Hữu thu mua Giải Trí Hân Văn, nhưng chức vụ của anh chỉ là trên danh nghĩa.
Đỗ Hữu chẳng có tí hiểu biết gì về giới giải trí cả, nên đã thuê một người hiểu biết về lĩnh vực này để quản lý.
Phần lớn thời gian vẫn là đóng tơ kết kén ở công ty.
Vưu Hạo Vũ đang luyện tập diễn xuất hết sức có thể.
Một tháng sau sẽ có buổi thử vai của một bộ điện ảnh, thời gian không còn nhiều nữa.
Đạo diễn của bộ điện ảnh này rất nổi tiếng, mỗi bộ phim sau khi ra mắt đều được giới phê bình đánh giá cao, còn là cú hít phòng vé, thu hoạch về không biết bao nhiêu giải thưởng.
Mà điểm khác người ở ông ta chính là thích dùng người mới vào vai chính, tự mình dạy dỗ người đó thành tài.
Chuyện này chính là cơ hội đối với Vưu Hạo Vũ.
Bên này cuộc sống của cậu đã dần đi vào quỹ đạo, Tiêu Điền Điền ở bên kia cũng thấy được tin xấu của Vưu Hạo Vũ.
Đã một tháng từ lúc tin tức nổ ra, nhiệt của Vưu Hạo Vũ bây giờ đã giảm khá nhiều, đây cũng là thời điểm dân mạng ăn dưa hóng tin bát quái.
Bởi vì lúc trước bị chửi rủa, Tiêu Điền Điền rất lâu không dám lên mạng.
Cho nên đến hôm nay mới biết được tin tức này.
Cậu vô cùng hối hận.
Thần tượng đỉnh cấp ngày xưa nay rơi từ đỉnh cao xuống bùn lầy, thậm chí còn bị công ty vứt bỏ.
Lúc này Vưu Hạo Vũ hẳn là rất cô độc rất bất lực, nhưng lại không có một ai ở bên cạnh.
Nếu Tiêu Điền Điền thấy tin tức này sớm một chút, khẳng định sẽ lập tức đi tìm Vưu Hạo Vũ.
Ở bên cạnh người nọ, ôm người vào lòng, nói cho người nọ biết bản thân là số một.
Khi nghĩ đến một người vốn kiêu ngạo thành thói như vậy rơi vào bóng tối cô độc, Tiêu Điền Điền lại đau lòng không thôi.
Nhưng mà bây giờ còn chưa muộn.
Cậu bình tĩnh lại: 【 hệ thống, định vị tọa độ của Vưu Hạo Vũ.
】
Trong lúc hệ thống đang tìm kiếm thì cửa phòng bị mở ra.
Tiêu Điền Điền nhìn qua, thấy người tới, khó chịu quay đầu đi.
Tuy rằng lúc ấy ở sân bay bởi vì mềm lòng mà đi theo hắn, nhưng cậu cũng không thể tha thứ cho Thẩm Thần một cách dễ dàng được.
Trước kia người này xem cậu là giày cũ, muốn vứt thì vứt, đừng tưởng chỉ nói vài câu là có thể dụ cậu như trước.
Thẩm Thần thấy Tiêu Điền Điền vẫn giữ thái độ lạnh nhạt hờ hững, thấy hơi mệt mỏi.
Trong khoảng thời gian này việc gì làm được hắn đều cố gắng làn, thậm chí công việc cũng không lo, đặt Tiêu Điền Điền lên ưu tiên hàng đầu.
Nhưng Tiêu Điền Điền vẫn không có ý tha thứ cho hắn.
Đối phương chịu theo hắn về, chứng minh hắn vẫn còn một vị trí trong cậu.
Nhưng giống như một người người thay da đổi thịt, đổi luôn cả tim, không bao giờ gặp lại được tri kỉ trước kia.
Rốt cuộc là hắn nên làm thế nào, rốt cuộc hắn nên làm cái gì?
Thẩm Thần ảo não đấm nhẹ khung cửa.
Hệ thống tìm xong, đã xác nhận vị trí.
Tiêu Điền Điền mặc áo khoác vào, đi ra cửa.
"Anh Thẩm, xin tránh ra." Thái độ cậu lạnh nhạt, nhìn cũng không nhìn hắn.
Thẩm Thần nhìn yêu tinh nhỏ luôn khiến mình khó chịu này, đáy lòng tràn ngập tình yêu không thể bày tỏ.
Vô số lần hắn đạp vào thể diện của mình, thành người không có tôn nghiêm, thậm chí nhiều lúc hắn còn không thể nhận ra chính mình.
Nhưng cả người Tiêu Điền Điền mọc đầy gai nhọn, không cho hắn tới gần nửa bước.
Từ khi Thẩm Thần ra đời tới nay, lần đầu tiên cảm nhận được tình cảnh vượt qua khống chế của mình.
Nhưng đối phương càng như thế, hắn lại càng yêu sâu đậm.
"Em muốn đi đâu?"Thẩm Thần giọng nói nghèn nghẹn.
"Không liên quan tới anh."
Thẩm Thần dừng một chút: "Em đi đâu, anh chở em."
"Anh Thẩm trăm công ngàn việc, sao dám làm phiền anh." Lời nói của Tiêu Điền Điền sát muối vào tim người đối diện.
Trên thực tế cậu cũng không dám để Thẩm Thần chở mình đi.
Cậu là đi tìm tiểu công khác, nếu Thẩm Thần thấy, khẳng định sẽ ghen không nói lý, nói không chừng còn sẽ giam cầm mình, đối xử với mình một cách thô bạo.
Tiêu Điền Điền càng nghĩ càng hưng phấn.
Nhưng vẫn là cật lực đè nén cảm xúc xuống, duy trì vẻ mặt vô tình:
"Hay là, anh muốn theo dõi tôi, bẻ gãy tự do của tôi, khiến cho tôi không thể rời khỏi tầm mắt của anh?"
Thẩm Thần nhướng mi, muốn nói cái gì đó.
Bỗng nhiên, chuông điện thoại vang lên.
Hắn vốn định ngắt điện thoại, nhưng khi nhìn thoáng qua tên người gọi, đành nhấn nghe.
Không quên nói với Tiêu Điền Điền: "Chờ một chút, anh có cái này muốn nói với em."
Tiêu Điền Điền liếc mắt nhìn hắn, miệng cười lạnh: So với mình, vẫn là công việc quan trọng hơn.
Cậu nản lòng thoái chí, đi thẳng ra cửa.
"Từ từ!" Thẩm Thần thấy người rời đi, muốn ngăn cản.
Nhưng lập tức bị giọng nói trong điện thoại gọi lại.
"Rầm" một tiếng, cửa lớn trước mặt khép lại.
"Này, có nghe không?"
Âm thanh ồn ào từ điện thoại truyền tới.
Thẩm Thần không nhìn nữa, xoa chỗ giữa đôi mày: "Ba, có chuyện gì sao?"
"Còn chuyện gì nữa!"
Tuy nói là ba của Thẩm Thần, nhưng giọng nói lại vô cùng trẻ trung, "Lần tiệc rượu trước, con thân là ban tổ chức vắng họp không nói, nhưng mà dính tới đàn ông là sao đây? Con biết chuyện này ảnh hưởng tới danh dự Thẩm thị nhiều thế nào không!"
Trợ lý Đổng chỉ có một thân một mình thì không thể ôm hết được, chỉ có thể mau chóng nói chuyện này cho chủ tịch biết.
Nhưng chờ chủ tịch vắt cái mạng lên chạy tới, cũng đã muộn mất nửa tiếng.
Khách khứa tham dự buổi tiệc tuy không thể xuất sắc bằng Thẩm thị, nhưng đều những người giỏi nhất trong tất cả các lĩnh vực, cũng là đối tác tiềm năng để làm ăn.
Dù không ai nói gì, nhưng trong lòng họ vẫn sẽ thấy không vui.
Nếu có bên tốt hơn, thậm chí có khả năng sẽ biến quan hệ hợp tác trở thành quan hệ cạnh tranh.
"Chuyện này ba đã nói nhiều rồi mà." Thẩm Thần nhíu mày, "Đối tác công ty con sẽ tự mình xin lỗi.
Nhưng thái độ của con không thay đổi, chuyện này con không hối hận.
Cho dù xảy ra thêm một lần nữa con vẫn chọn như cũ."
Nếu lúc ấy hắn không đuổi theo Tiêu Điền Điền, thứ mất đi không phải danh dự, mà là tình yêu.
Thấy con trai mãi không chịu tỉnh ngộ, ba Thẩm cảm giác mình sắp tăng xông đến nơi rồi.
"Trợ lý Đổng nói với ba, con đem thằng kia về thì tịt ngòi trong nhà luôn, ba ngày hai đêm không chịu ló đầu tới công ty.
Không phải là cấm yêu đương, nếu biết con thích đàn ông, ba với mẹ cũng chả thèm đụng tới đâu, nhưng không thể vì yêu đương mà ngay cả sự nghiệp cũng không cần như vậy."
Thẩm Thần im lặng trong chốc lát: "Từ lúc con thành niên, ba liền đem công ty giao cho con, không quan tâm mọi chuyện, một lòng nhào vào nghiên cứu món ăn khủng khiếp gì đó của ba."
Hắn rũ mi mắt xuống, "Đến lúc này rồi, ba cũng đừng lo nữa."
Ba Thẩm tức phồng râu: "Đồ ba nấu không khủng khiếp!"
Trọng điểm ở chỗ này à?
Thẩm Thần: "Không có chuyện khác thì con cúp đây."
"Thằng mất dạy ——!"
Thẩm Thần trực tiếp ấn ngắt cuộc gọi.
Ngẩng đầu, phòng khách to như vậy lại không một bóng người, yên tĩnh dến mức tiếng kim rơi cũng nghe thấy.
Tất cả mọi việc đều không thuận lợi.
Dù là sự nghiệp hay tình yêu.
Có đôi khi chính Thẩm Thần còn không hiểu mình đang làm cái gì.
Nhưng có một giọng nói ở trong lòng nói cho hắn biết, phải buộc chặt Tiêu Điền Điền bên người mình.
Chuyện này theo lý mà nói, giống như người sống cần không khí, còn hắn sống thì cần Tiêu Điền Điền.
Tuy rằng không biết tại sao mình lại có loại suy nghĩ này, Thẩm Thần vẫn lựa chọn làm theo giọng nói đó.
Mà khi mặt đối mặt với Tiêu Điền Điền, tình cảm càng mãnh liệt.
Đồng hồ vang tí tách.
Kim phút đi dạo một vòng, lại dạo thêm một vòng nữa.
Thẩm Thần ngồi xuống sô pha, khuôn mặt chôn vào cánh tay.
Có đôi khi, hắn cảm thấy bản thân thật xa lạ.
Mùa thu đến rất nhanh.
Ngoài cửa sổ, một chiếc lá ám màu thời gian lặng lẽ rơi xuống.
Thời tiết có hơi lạnh, mà xung quanh không một tiếng động càng làm cho mùa thu trở nên âm trầm.
Nghe đầu bên kia điện thoại truyền tới tiếng ngắt, ba Thẩm tức giận không còn từ nào để nói.
Dù cho bây giờ già rồi, ông cũng là người đàn ông có khí chất, nhất định sẽ không năm lần bảy lượt chiều con trai mình như vậy.
Đúng lúc này, cửa phòng nghỉ bị gõ.
Giọng nói kích động của người phục vụ vang lên ngoài cửa: "Bếp trưởng, người khách kia tới rồi! Vẫn là ‘Mãn Hán toàn tịch!* "
(*): là bữa ăn kết hợp giữa đồ ăn của người Mãn với người Hán, thường thấy trong phim cung đấu nhà Thanh á:v
Đương nhiên, quán này không biết làm và không bán loại bữa ăn như thế.
Gọi như vậy vì người khách kia mỗi lần đến đều ăn mỗi món một phần, để tiện nên mới gọi thế đó.
Ba Thẩm vừa nghe lời này, bực dọc trong lòng cũng tan biến, mang mũ đầu bếp lên đầu liền đi ra ngoài.
Vén tay áo lên, chuẩn bị thi thố tài năng.
Mùa đông đã bắt đầu tới rồi, Đỗ Hữu mặc một thân tây trang thêm áo khoác và một áo gió dài.
Đi vào trong tiệm, lập tức bị hơi nóng hun tới tấp, điều hòa ầm ầm thổi đến.
Gần như không cần anh nhiều lời, người phục vụ đi tới cầm lấy áo gió dài anh cởi ra, quen cửa quen nẻo dẫn anh vào chỗ thường ngồi.
Quán vẫn vắng khách như cũ.
Từng món đồ ăn được mang lên, chờ Đỗ Hữu ăn xong, bếp trưởng lại xuất hiện, cầm cuốn sổ nhỏ chuẩn bị phỏng vấn.
Gần như mỗi lần lại đây, bếp trưởng đều sẽ giống như bây giờ, nghe suy nghĩ của anh về đồ ăn.
Đỗ Hữu không nghiên cứu đồ ăn.
Đối với anh, ăn không chết là được rồi.
Nhưng mà, tuy rằng từ ngữ miêu tả của Đỗ Hữu về đồ ăn rất cằn cỗi, bếp trưởng nghe xong vẫn luôn phản ứng rất tích cực.
Mà lúc này càng khoa trương hơn, nghe xong khóc luôn.
Đỗ Hữu hơi khó hiểu.
Ông khụt khịt một chút: "Xin lỗi, chàng trai.
Chỉ là thấy con, chú liền nhớ đến con trai mình."
Đỗ Hữu hiểu.
Anh thường xuyên có thể thấy một chút chuyện nhà của đầu bếp Thẩm ở vòng bạn bè, hẳn là ông rất yêu gia đình mình.
"Chú có thể tâm sự với con một chút được không?" Vẻ mặt đầu bếp Thẩm như đưa đám.
WeChat của ông có rất nhiều bạn tốt, đều là bạn bè thân thích và bạn công việc.
Mỗi lần chia sẻ một tấm hình, không cần biết là nội dung gì, dù chỉ là một tấm hình, đều sẽ có vô số người bình luận.
Nhưng không biết vì sao, chỉ có thằng con đáng ghét kia của mình là không bình luận, thích hay chia sẻ gì cả.
Giống như là không thấy, một cú trượt tay nhẹ nhàng, liền lướt qua.
Cho đến khi nhận được những cái thích nhỏ xinh của Đỗ Hữu.
Ông mới biết rằng, người thanh niên này, không chỉ là Bá Nhạc của mình, còn rất lương thiện lễ phép.
Đỗ Hữu làm một tư thế mời.
Người phục vụ đi lên thu thập đĩa cơm, bếp trưởng ngồi vào chỗ đối diện Đỗ Hữu, bắt đầu nói hết.
"Chú vừa mới cãi nhau với con trai.
Nó bị một thằng con trai khác quấn lấy, công việc cũng không chịu làm."
Ông rút khăn giấy ra, khịt mũi, "Là một người ba, đương nhiên là có nghĩa vụ dạy dỗ nó.
Nhưng nó đến lời chú nói cũng không nghe, còn dám cãi lại, nói chú nấu cơm khó ăn!"
Nhắc đến chuyện này, bếp trưởng liền thương tâm không kiềm chế được: "Người khác nói gì chú cũng kệ.
Nhưng ngay cả con trai cũng nói như vậy, con có biết lòng chú khổ sở thế nào không!"
Đỗ Hữu không có con trai, không thể đồng cảm như bản thân mình cũng thế được.
Nhưng người này yêu gia đình mình như vậy, nhất định cũng muốn họ yêu mình chứ, liền gật đầu: "Hẳn là rất khổ sở."
Như là tìm tri kỷ, ánh mắt đầu bếp Thẩm sáng lên: "Chú biết mà, con hiểu chú."
Nói chuyện trong một lúc, người phục vụ đem lên một phần kem vô cùng vô cùng bự.
Bên trên là hạt chocolate, cánh hoa khô, bánh quy, còn có rất nhiều loại trái cây rực rỡ sắc màu, nhìn rất thích mắt, vừa ăn ngon vừa đẹp.
"Đây là chú mời." Đầu bếp Thẩm nói, "Đây là thực đơn bí mật của quán.
Cũng là món duy nhất mà con trai chú thích, con nếm thử xem."
Đỗ Hữu múc một muỗng bỏ vào miệng.
Kem rất mềm, vừa vào miệng liền tan.
Mứt trái cây hơi ngọt, vị tinh tế.
Trái cây nhiều nước, một cắn liền chảy nước, vị ngọt mà không ngấy lưu luyến trên đầu lưỡi.
"Ngon lắm."
Cảm xúc của đầu bếp Thẩm rốt cuộc dịu lại một ít: "Con thích là tốt rồi." Ông dừng một chút, khẩn thiết nói, "Thật ra chú nói chuyện này với con, cũng là có việc cần con giúp."
"Bây giờ con trai chú hoàn toàn không nghe lời.
Chú cũng già rồi, có nhiều việc không quan tâm nó được.
Con và nó đều là người trẻ tuổi, có tiếng nói chung.
Con nói cho nó, nói không chừng nó còn có thể nghe lọt tai."
Đỗ Hữu còn đang nhai kem.
Hệ thống kinh hoàng: 【 ký chủ, anh trúng kế! Nhả kem ra nhanh lên, việc gì chứ việc nhà là phiền toái nhất.
】.