Sau Khi Bị Bắt Chơi Tình Nhiều Tay, Tôi Bỏ Chạy

Chương 29


"Giờ này chắc là sắp tới rồi đó." Ba Thẩm nhìn đồng hồ, "Ba đi ra đón người đây."
Thẩm Thần thấy ba mình vậy mà tự đi đón, cảm thấy càng thêm phiền chán đối tượng mình còn chưa biết mặt kia.

Người nọ cũng không biết ăn nói hay ho ra sao mà dụ ba mình vui như vậy.

"Lớn thây ra rồi, không lạc đường nổi đâu." Thẩm Thần nhíu mày, "Ba lớn tuổi rồi cũng đừng chạy ra ngoài nhiều quá, gọi quản gia đi đi."
Ba Thẩm không phục, "Hừ, ba con còn đang xuân sắc lắm, người khác đều nói ba mới 40 thôi." Ông cầm áo khoác từ người hầu, "Con đi với ba."
Làm ba hắn đi tiếp chưa đủ sao, còn muốn kéo theo cả hắn?
"Không đi."
"Con dám không đi, ngày mai ba liền đi tới nhà ăn của công ty nấu cơm."
"……"
Thẩm Thần: "Ba mặc kệ chuyện công nhân thấy ba đứng đó thì nói ra nói vào sao?"
Ba Thẩm vừa nghe lời này, tính tình cũng cứng hơn chút: "Ông đây đường đường là chủ tịch công ty, xắn tay vàng tay bạc lên nấu cơm cho bọn họ ăn, bọn họ dám ý kiến không?"
Một khi ba Thẩm đã nói thì sẽ làm.

Hơn nữa theo tuổi ông càng lúc càng lớn, tính tình càng giống trẻ con.

Mẹ Thẩm ra khuyên can: "Được rồi.

Thần Thần, con theo ba con ra ngoài một lúc đi.

Ổng cũng lâu lắm không gặp con rồi, chỉ là muốn tâm sự với con chút đó mà."
Mẹ đã mở miệng nói chuyện, Thẩm Thần chỉ có thể thỏa hiệp, nhìn Tiêu Điền Điền.

Còn chưa mở miệng, đối phương lại giống như biết suy nghĩ của hắn, không quay đầu lại: "Anh muốn đi đâu là chuyện của anh, không cần phải luôn nói cho tôi."
Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng đối với việc người đàn ông mình yêu lại đi đón người khác, thật ra cậu cũng không vui sướng gì.

Hiện tại còn phải xem biểu hiện của Thẩm Thần thế nào đã.

Nếu có thể vì cậu kháng cự một chút, cũng không phải không thể cho hắn thêm một cơ hội.

Kết quả, lại nghe người nọ thở dài một hơi: "Anh sẽ về sớm."
Tiêu Điền Điền không thể tin tưởng mà quay đầu nhìn lại, đối phương đã cùng ba ra khỏi phòng ăn.

Biệt thự ở điều hòa, rất ấm áp.

Mà lòng của cậu lại như đặt giữa muôn ngàn gió tuyết.

Cậu bất giác ôm lấy chính mình.

Mẹ Thẩm thấy cậu hình như là rất lạnh, nói với người hầu mở máy cao thêm một chút.

Lại nói: "Bên ngoài có phải rất lạnh không? Con ăn mặc không đủ ấm, hay dì kêu người lấy cho một cái áo khác?"
Tiêu Điền Điền nghe vậy, ánh mắt nhìn lại bà.

Mẹ Thẩm bảo dưỡng rất tốt, nếp nhăn trên mặt rất ít.


Nhưng có lẽ là do thường xuyên cười, chỉ có nếp nhăn trên khóe mắt là rất sâu.

Con trai cũng đã đi rồi.

Còn muốn làm bộ làm tịch trước mặt mình sao.

Trong lòng Tiêu Điền Điền hiểu rõ, người bề ngoài càng dễ gần, trong lòng lặn rất sâu.

Loại giả vờ làm người tốt này so với người xấu còn đáng sợ hơn.

Giọng cậu lạnh như băng: "Tụi con ở bên nhau dì không tức giận sao?"
Mẹ Thẩm cười: "Sao dì lại giận chứ.

Con trai lớn đầu rồi, còn quản chuyện yêu đương của nó làm gì."
Cái này không đúng!
Tiêu Điền Điền cảm thấy hơi không dễ chịu.

"Chẳng lẽ dì không cảm thấy con và anh ấy không môn đăng hộ đối sao? Hơn nữa còn là đàn ông, cũng không thể sinh con được."
Có điều này chưa nói qua, Tiêu Điền Điền có khả năng sinh con.

Bởi vì lúc trước xuyên đến thế giới ABO, cho nên thể chất đó cũng được Tiêu Điền Điền mang theo luôn.

Dựa theo suy nghĩ lúc trước của cậu, ba mẹ Thẩm Thần sẽ không màng tất cả chia rẽ uyên ương.

Mà chuyện "không thể nối dõi tông đường" chính là một nguyên nhân rất lớn trong đó.

Sau đó, phát hiện cậu sinh con cho Thẩm Thần, khi thấy đứa nhỏ trắng nõn đáng yêu, hai ông bà sẽ chậm rãi chấp nhận cậu.

Suy nghĩ của mẹ Thẩm đã được khai sáng bởi thời đại, "Nhà của dì cũng chẳng có ngai vàng muốn con cháu kế thừa.

Chuyện công ty thì chắc cũng mệt cho thằng nhóc Thần Thần rồi đó.

Đợi nó sinh khỉ con chắc dì và ba nó đã sớm thành tiên rồi."
Như là cảm thấy chuyện đó thật buồn cười, bà ha ha mấy tiếng.

Tiêu Điền Điền: "……"
Vì cái lông gì mà những người này không chịu diễn theo kịch bản của cậu?!
Tiêu Điền Điền: 【 hệ thống.


Hệ thống lóe ánh sáng hồng: 【 khởi động công năng sửa lỗi cốt truyện.


Trong phút chốc, tươi cười của mẹ Thẩm cứng lại.

Khi nhìn về phía Tiêu Điền Điền, đã không còn cười nữa, vẻ mặt chán ghét.


"Đúng là cái thứ không biết xấu hổ, còn dám bước chân vào cái nhà này!"
Nghe bà chửi rủa, Tiêu Điền Điền lập tức đuổi kịp tiết tấu.

Cậu đỏ hốc mắt.

Nhưng cậu là người biết kính già yêu trẻ, vì thế cũng không nói tiếng nào, im lặng mà nghe những câu chữ cay nghiệt kia.

"Không biết cậu đây đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho con trai tôi uống.

Nhưng tôi tuyệt đối không bao giờ đồng ý cho hai người ở bên nhau."
"Biết điều thì mau cút đi, đừng có quấy rầy bữa cơm của gia đình này."
Mẹ Thẩm nhếch lên nụ cười lạnh, giống như bà cô ác độc trong các bộ phim truyền hình dài tập, "Vợ tương lai của nó cũng sẽ sớm lại đây.

Đừng bởi vì cậu mà làm con bé hiểu lầm."
Những lời này như mũi dao bén nhọn khoét vào tim Tiêu Điền Điền.

Rốt cuộc cậu chịu không nổi nữa, đứng lên, muốn rời đi.

Lúc đầu cậu cũng không muốn ở đây, là do bị Thẩm Thần kéo tới.

Bây giờ đi, là muốn mà không được.

Nhưng mà, bà cũng không muốn buông tha cậu, "Khoan đã."
Mẹ Thẩm thong thả ung dung nói: "Muốn cậu đi, không đơn giản là đi từ nhà này ra.

Tôi muốn cậu rời khỏi con trai tôi, từ đây không gặp lại!"
Hô hấp của Tiêu Điền Điền ngừng lại, quay đầu nhìn về phía bà, cả người run rẩy.

"200 vạn." Mẹ Thẩm nhẹ nhàng phun ra một con số.

Số tiền này, một gia đình không ăn không uống vài năm mới có thể chắt bóp được, nhưng đối với mẹ Thẩm mà nói, nó còn không đủ để tiêu dùng hằng ngày.

"Tôi cho cậu 200 vạn.

Cậu rời thành phố này, bảo đảm không bao giờ xuất hiện ở trước mặt con trai tôi nữa."
Tiêu Điền Điền chịu đựng không được loại vũ nhục này.

Quả nhiên là mẹ nào con nấy.

Trong mắt cả nhà bọn họ, mình là loại người vì tiền mà đến sao.

"Dì nghĩ tôi là loại người đó à." Sống lưng Tiêu Điền Điền thẳng tắp, nỗ lực ổn định giọng nói, "Một chút tôi cũng không hiếm lạ gì đồng tiền dơ bẩn này của mấy người!"
"Đúng là lòng tham không đáy, 200 vạn không thể thỏa mãn cậu đúng không?" Mẹ Thẩm bất mãn, nâng giá lên, "300 vạn.


Tôi không cần biết cậu có muốn lấy hay không, cầm tiền rồi cút đi."
Môi Tiêu Điền Điền tái nhợt.

Ngoài nhà, gió to thổi mạnh.

Chủ tịch và tổng tài của tập đoàn Thẩm thị vừa ra khỏi cửa, bị gió lạnh ập tới quéo cả người.

Thẩm Thần kéo khăn quàng cổ lên che nửa khuôn mặt.

Hắn thật sự không hiểu, người hầu thì không gọi, tại sao một hai phải tự mình đi đón.

Ba Thẩm thấy bộ dạng muốn chết lạnh của con trai, khinh thường cười: "Thanh niên trai tráng trẻ tuổi thể chất còn thua một ông già."
Mới vừa nói xong, ông liền hắt xì một cái.

Thẩm Thần: "……"
Ba Thẩm không để bụng, lại bắt đầu phê bình giáo dục con trai: "Con đó con trai, muốn dẫn người về nhà cũng không nói trước một tiếng, quá đột ngột."
Thẩm Thần biết, ba gọi mình ra đây là để nói chuyện này.

Nhưng hắn sở dĩ không nói, chính là muốn chống đối lại việc ba mẹ tìm một đối tượng kết thân đến.

Cong cong khóe miệng, "Lại muốn mắng con chỉ lo yêu đương?"
"Không phải vấn đề này!" Ba Thẩm thở phì phì, "Con mà nói trước thì ba đã đích thân xuống bếp rồi.

Khó có lúc khách tới mà không do chủ nhà chiêu đãi, không tốt lắm."
Thẩm Thần bỗng nhiên biết mình đã may mắn ngăn cản một vụ mưu sát có kế hoạch.

Nhưng hắn lại cảm thấy kỳ quái, ba trông cũng không quá để ý mình mang Tiêu Điền Điền về.

Không sợ bị mất mặt sao? Hay là nói, ba tin tưởng người nọ như vậy, người nọ liệu có cao tay không nhỉ, có thể làm mình hồi tâm chuyển ý sao?
Khi đến gần giao lộ, điện thoại của ba Thẩm vang lên, người gọi là Đỗ Hữu.

Công ty Đỗ Hữu khá xa nhà của Thẩm Thần, mới bước ra đã gặp giờ cao điểm.

"Xin lỗi." Đỗ Hữu ngồi ở hàng ghế sau, nhìn những chiếc xe đang ùn ùn kéo tới, "Kẹt xe, sẽ đến trễ.

Đại khái mất mười lăm phút."
Vừa nghe thấy giọng Đỗ Hữu, ba Thẩm liền vui vẻ ra mặt: "Không vội không vội mà, con từ từ tới."
Thẩm Thần thấy vẻ mặt và giọng điệu của ba khi nói chuyện với người ta, rồi nhớ lại khi ba gọi điện thoại cho hắn, nó khác biệt một trời một vực, không khỏi nhíu mày.

Người phụ nữ kia đúng là rất thủ đoạn, hống ba hắn vui tới mức đối đãi với cô ta y như con dâu tương lai.

Ba Thẩm và Đỗ Hữu tâm sự vài câu, liền ngắt điện thoại.

Sau đó quay sang Thẩm Thần, vẻ mặt phức tạp mà nhìn đứa con do ông góp sức sinh ra.

"Đúng là đứa vừa hiểu chuyện vừa tốt bụng." Ba Thẩm cười đến sắp nứt miệng, "Ba nói với nó đang ở giao lộ chờ.

Nó kêu ba về, nói thời tiết rất lạnh."
Thẩm Thần: "Ban nãy không phải con cũng nói với ba vậy sao?"
Ba Thẩm đúng lý hợp tình, "Đâu có giống nhau.

Con là con trai ba, đau lòng ba không phải điều đương nhiên sao.”
Thẩm Thần quyết định tạm thời không nói chuyện với cụ thân sinh nhà mình, nếu không hắn sẽ tức chết.


Kết quả hai người không ra được bao lâu, liền phải trở về.

Sau khi vào cửa, khí nóng ập thẳng Trong nhà ngoài nhà giống như hai mùa riêng biệt.

Lúc này mặc áo khoác thì hơi nóng.

Hai ba con cởi áo khoác ra, đưa cho người hầu, đi hướng phòng ăn.

Còn chưa kịp đi vào, thì thấy một người hầu gái nghiêng ngả lảo đảo chạy ra.

Thấy hai người, cô giống như thấy chúa cứu thế: "Ông chủ, cậu chủ, bà chủ bà ấy ——!"
Còn không đợi người hầu nói xong, sắc mặt hai người đều thay đổi, đồng thời vọt vào.

Trong phòng ăn, không thấy bóng dáng của Tiêu Điền Điền.

Một mình mẹ Thẩm ngồi trên ghế dài, khuôn mặt dại ra, mắt không tiêu cự.

Ba Thẩm vội chạy qua nhìn kỹ trạng thái của vợ mình: "Bà làm sao vậy?"
"Mẹ." Thẩm Thần cũng chạy qua, "Tiêu Điền Điền đâu?"
Vừa nghe thấy tên này, mẹ Thẩm liền hít hà một hơi, duỗi tay kéo đầu mình.

Người giúp việc ở bên nãy giờ tiến lên giải thích: "Bạn của cậu chủ vừa khóc lóc chạy đi rồi.

Lúc tôi đến, thì thấy dáng vẻ này của bà chủ, nói chuyện cũng không để ý tôi."
Từ trước đến nay cơ thể mẹ Thẩm luôn khỏe mạnh, chưa từng xuất hiện loại trạng thái này.

Hiện tại trong đầu Thẩm Thần đều là Tiêu Điền Điền, thấy mẹ không sao, lại nghe người nọ “Khóc lóc” chạy đi, nghĩ thầm có phải xảy ra chuyện gì rồi không.

Đau lòng không thôi, xoay người muốn đi.

"Con muốn đi đâu!" Ba Thẩm quát lớn, "Mẹ con đang không ổn, giờ con muốn bỏ bà đi phải không?!"
Thẩm Thần dừng bước.
"Không phải không có gì rồi sao." Hai tay Thẩm Thần nắm chặt, “Tiêu Điền Điền khóc, cơ phải mẹ nói gì đó không?"
Lần nữa nghe thấy tên này, mẹ Thẩm hít hà một hơi, sắc mặt trắng bệch.
Thẩm Thần cũng không muốn ép hỏi mẹ, cũng không muốn tưởng tượng người luôn hòa ái dễ gần như vậy lại nói nặng với Tiêu Điền Điền sau lưng hai ba con hắn.

Bởi vậy sau khi hỏi xong câu này, liền nhấc chân rời khỏi phòng ăn.

Lần này, ngay cả ba Thẩm cũng không có thể gọi hắn lại.
Từ khi bọn họ ra cửa rồi đi vòng về, bất quá chỉ hơn hai mươi phút, còn kịp chạy theo.

Thẩm Thần vừa đi ra ngoài, vừa lấy điện thoại ra, muốn gọi cho thám tử theo dõi Tiêu Điền Điền, xác nhận vị trí.
Mà trong nháy mắt Thẩm Thần đi ra cửa, vừa lúc đụng phải người bên ngoài.

Đỗ Hữu mặc một cái áo cao cổ, áo khoác màu xám dài rồi thêm áo tây bên trong.

Tay trái xách theo một cái hộp được trang trí tinh xảo, tay phải nâng lên, chuẩn bị ấn chuông cửa.
Thẩm Thần tay phải giơ điện thoại, còn chưa gọi qua.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, đồng thời lặng im vài giây.
Gió đang rống, ngựa hí vang cao, sông Hoàng Hồ rít gào tựa sấm ~.

Bình Luận (0)
Comment