Sau Khi Bị Bắt Chơi Tình Nhiều Tay, Tôi Bỏ Chạy

Chương 34


Mãi cho đến buổi tối, Tiêu Điền Điền cũng không chờ được Thẩm Thần.

Tuy cậu thả tin tức ra mới có một ngày, không tới ngay được thì có thể thông cảm, nhưng Tiêu Điền Điền vẫn cảm thấy khó chịu cực kỳ.

Quán cà phê này là nơi cậu phải sàng lọc mãi mới chọn ra được.

Xung quanh thanh nhã, ít khi có tiếng ồn, quan trọng nhất là đồng phục của nhân viên rất đẹp.

Hai màu đơn giản là trắng và đen đứng cạnh nhau, thích hợp nhất với dáng người nhỏ xinh của cậu.

Liếc mắt một cái là hơi thở thanh thuần tỏa tứ phía.

Nhưng mà Thẩm Thần không tới.

Chứng minh cậu không đủ hấp dẫn với hắn.

Tiêu Điền Điền quanh quẩn bên cái suy nghĩ đó cả ngày.

Cậu đi ra cửa quán, đang đứng đợi đèn xanh ở chỗ giao lộ.

Mà trong lúc chờ đợi này, cậu lại nghe được một tin tức rất bất ngờ.

【 cái gì? X rời nước A rồi!? 】
【 ừ.

】 giọng hệ thống không lên không xuống, 【 căn cứ theo tốc độ di chuyển thì bốn giờ sau sẽ đến sân bay.


Chuyện đột nhiên có biến số.

Đã hẹn là ba ngày sau mới gặp, sao lại sửa thành hôm nay.

Vốn dĩ cậu đã lựa đồ để phối xong hết rồi.

Kết hợp áo khoác dài lông mềm với quần dài, chân mang ủng trắng, trên đầu đội mũ lông có hai cục bông, nghịch ngợm đi với đáng yêu.

Nếu đêm nay đến thì cần phải thay đổi quần áo.

"Đón người ở sân bay" là một chuyện rất quan trọng.

Hơn nữa cũng có thể tự nhiên hiên ngang hấp dẫn bao ánh mắt ghen tị của người qua đường, không thể bỏ lỡ được.

Nhưng mà biến số nhỏ bé này vẫn làm Tiêu Điền Điền thấy bất an.

Chuyện quan trọng như vậy còn không báo trước cho cậu, chẳng lẽ là muốn lặng lẽ cho cậu một niềm vui sao?
Nếu là trước kia, Tiêu Điền Điền nhất định sẽ cảm thấy đối phương muốn làm vậy.

Nhưng Hữu, Thẩm Thần, Hạo Vũ, liên tiếp xảy ra vấn đề.

Làm Tiêu Điền Điền không thể lạc quan như trước được nữa.

Chậm rãi mở mắt ra, ánh vào mi mắt là trần nhà quen thuộc.

Ánh sáng không đủ, nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, trời không biết khi nào đã chuyển tối rồi.

Cửa sổ mở, gió lạnh thổi vào phất tấm màng bay lên.

Đây là nhà của ba mẹ.


Phòng này là phòng của hắn, chẳng qua từ khi bắt đầu sống một mình thì rất ít trở về.

Quần áo không thay, hắn vẫn còn mặc đồ tây, chỉ cởi áo khoác, áo sơ mi vì thế mà nhăn bèo nhèo.

Đầu của Thẩm Thần hơi đau.

Khi ngồi thẳng dậy mới phát hiện nơi đau là cổ mình.

Hắn duỗi tay xoa cổ.

Ký ức có chút mơ hồ, dừng trong chốc lát mới nhớ lại chuyện trước lúc ngất xỉu.

Mình đang ở nhà, vậy Đỗ Hữu đã đi rồi?
Hắn đỡ trán rồi xuống giường, đi ra phòng ngủ.

Xuống lầu một, trong phòng khách truyền đến tiếng TV, ba Thẩm cười vang khắp nhà.

Hình như đây là lần đầu tiên ngoài nấu ăn hắn mới thấy ba cười vui như vậy.

"Cậu chủ, cậu dậy rồi à?"
Một người giúp việc thấy hắn, "Bà chủ đang nấu cơm, tôi qua nói với bà một tiếng."
"Mẹ tôi xuống bếp?"
"Dạ." Người hầu nói, "Bởi vì lần trước chiêu đãi không được.

Hơn nữa khách tới, cậu cũng ở nhà……"
Khách?
Thẩm Thần như có điều muốn nhìn, nhanh một bước đi đến phòng khách.

Sau đó, thì thấy trên sô pha phòng khách có hai người đang ngồi.

Trần nhà treo chùm đèn hoa tinh xảo đẹp đẽ, màu vàng ấm tràn đầy phòng khách.

TV mở đó nhưng không ai xem.

Ba Thẩm ngồi nói chuyện mà cười không ngừng.

Tuy rằng chỉ là bóng lưng, nhưng Thẩm Thần liếc mắt một cái liền nhận ra người đó là ai.

Ba Thẩm thấy hắn, "Con dậy rồi à?"
Nhưng tầm mắt Thẩm Thần vẫn dừng ở trên người Đỗ Hữu.

Đỗ Hữu chú ý tới ánh mắt của hắn, "Có thấy lạ chỗ nào không?"
"Không có."
Tuy nói là bị đánh ngất xỉu, nhưng đã lâu rồi hắn chưa nhắm mắt ngủ một giấc, thân thể so với trước nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Nhưng cổ vẫn còn đau.

"Con nói con đó, muốn đi công ty của Tiểu Hữu thì phải nói trước một tiếng chứ, hại ba hiểu lầm."
Trải qua nguyên cả buổi chiều nói chuyện thân thiết, ba Thẩm đã thay đổi xưng hô với Đỗ Hữu.

Ông líu lưỡi nói: "Hơn nữa còn ở công ty người ta lăn ra ngủ, đã thế còn phiền người ta đưa về."
Này có thể là Đỗ Hữu giúp hắn bịa lý do.

Thẩm Thần theo đó nói luôn: "Xin lỗi, con quên."
"Nhưng mà đúng là không ngờ Tiểu Hữu là nhân tài mới xuất hiện trong lời đồn.

Đúng là vừa đẹp trai vừa lịch sự." ba Thẩm nhìn Đỗ Hữu như nhìn con đẻ, vẻ mặt từ ái.

Thẩm Thần nghe vậy ngẩn ra.


Lời này có ý gì.

Chẳng lẽ trước đó ba không biết Đỗ Hữu là ai sao? Vậy mà còn dám mang người về giới thiệu.

Thẩm Thần thấy mấy chuyện mình tin tưởng đều sai bét hết.

Ba Thẩm còn nói thêm nhiều thứ khác nữa.

Thẩm Thần ngắt lời, "Ba, con có việc tìm Đỗ Hữu.”
Ba Thẩm làm một tư thế mời, nhưng nhìn mặt con trai muốn nói lại thôi, lập tức hiểu ý.

Ông đứng lên, "Cũng không biết mẹ nó làm cơm đến đâu rồi, để ba đi xem."
Rồi cười tủm tỉm nhìn Đỗ Hữu nói: "Các con từ từ nói chuyện đi."
Sau đó chậm rãi bước ra khỏi phòng khách.

Thẩm Thần nhìn Đỗ Hữu, do dự một chút, "Ra ban công đi."
Đối diện phòng khách là cửa kính sát đất, bên ngoài là ban công, chừng bốn mươi mét.

Bên trên không có mái hiên, bên ngoài có rào chắn màu trắng, dây đằng màu xanh uốn éo quấn lên.

Vừa ra ngoài, tiếng ồn ào của TV đã bị ngăn cách ở trong.

Đêm mùa đông độ ấm rất thấp.

"Tôi tin lời cậu." Thẩm Thần mở miệng, thở ra một ngụm khói trắng, "Lúc trước cậu từng nói, nếu tôi cứ ở chung với Tiêu Điền Điền thì sẽ chết đúng không?"
Hắn lúc ấy tưởng Đỗ Hữu vì muốn tiếp cận mình mà nói bậy bạ, cho nên cũng không để ở trong lòng.

Hiện tại chỉ mới qua có mấy tháng đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, khiến hắn không thể không nhìn thẳng vào vấn đề.

Từng câu chữ lúc đó đã nhớ không chính xác lắm, chỉ nhớ đại khái Đỗ Hữu từng nói về thế giới song song.

Hắn, Đỗ Hữu, X, và người ở bệnh viện, tổng cộng bốn cá thể.

Đều có một chân với Tiêu Điền Điền.

Lại thêm việc nhận thấy dị trạng xuất hiện trên người mình, khiến hắn không thể không tin tưởng việc bản thân Tiêu Điền Điền có vấn đề.

Một khi hạt giống nghi ngờ được gieo xuống trong lòng, nó sẽ càng đâm sâu bén rễ.

Mà lúc hắn ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, không biết vì sao, sự son sắt đối với Tiêu Điền Điền cũng giảm đi rõ rệt.

Không thể nói là hoàn toàn biến mất.

Nhưng nhớ lại trước kia hắn vì Tiêu Điền Điền mà làm mọi thứ, bây giờ ngồi lại suy ngẫm vẫn không hiểu tại sao mình lại làm mấy việc ngu ngốc đó.

Còn ánh trăng sáng.

Hai người tuy rằng học cùng một ban, nhưng căn bản không tiếp xúc bao giờ cả.

Khi hắn học trung học thì cảm thấy ba mình không đáng tin chút nào, cảm thấy rất áp lực, điên cuồng học tập, không rảnh đi yêu đương.

Vậy sao người nọ có thể bị bắt làm "Ánh trăng sáng" được chứ? Còn bị bắt diễn kịch với mình?
Đầu Thẩm Thần đang rất loạn.

Nghe Thẩm Thần nói xong, Đỗ Hữu suy nghĩ, nói: "Nói Chết cũng không đúng, chúng ta đều còn sống, chỉ là hợp thành một người."
Thẩm Thần không thể tưởng tượng được hai người mà hợp thể thì thành cái dạng gì.


Liệu mình có còn là chính mình nữa không?
Đỗ Hữu tiếp tục, "Nãy anh nhắc tới Ánh trăng sáng, hẳn là Sửa lỗi cốt truyện tạo thành." Sau đó anh giải thích hàm nghĩa của "Sửa lỗi cốt truyện".

Thẩm Thần mới đầu còn có chút kinh ngạc.

Nhưng nghe một hồi, ánh mắt càng tối, mày nhăn chặt.

Thì ra hắn cảm thấy mình cứ như bị tâm thần phân liệt là vì nguyên nhân này.

Còn mẹ lúc ấy xảy ra chuyện cũng do Tiêu Điền Điền tạo ra.

Tuy rằng không xảy ra hậu quả nghiêm trọng.

Nhưng cậu ta biến hắn và người nhà thành mấy con khỉ đùa qua đùa lại…… Thẩm Thần nắm chặt năm ngón tay.

Bất giác, buồn bực trong lòng ngày càng nhiều.

Đỗ Hữu thấy hắn không nói gì, mới nói: "Về sau anh đừng có tiếp xúc với Tiêu Điền Điền là được, cậu ta sẽ không mở chức năng Sửa lỗi cốt truyện được đâu.

Chuyện khác tôi sẽ giải quyết."
Nghe vậy, Thẩm Thần giương mắt nhìn về phía Đỗ Hữu, lắc đầu: "Đây không phải chuyện của một mình cậu."
Huống chi, đối phương đã từng giúp mình, hắn không muốn thiếu cái ân tình này.

Không, phải nói là hắn muốn giúp Đỗ Hữu.

"Tốt xấu gì trên tay tôi cũng nắm rất nhiều nhân mạch và tài nguyên.

Có yêu cầu gì, cứ nói."
Tuy rằng Đỗ Hữu cảm thấy trong chuyện này nhân mạch và tài nguyên không có chỗ dùng, rốt cuộc Tiêu Điền Điền đã có được lực lượng vượt qua thường thức bình thường.

Nhưng đối phương nếu có lòng hỗ trợ, thì cũng cảm ơn trước đã.

Mọi chuyện cũng đã nói rõ ràng.

Thẩm Thần kéo cửa ra, nói Đỗ Hữu đi vào trước.

Hai người một trước một sau đi vào phòng khách, thấy ba mẹ Thẩm đang dán người lên cửa sổ, lén lút nhìn ra ngoài.

Thấy bọn họ đột nhiên đi ra, lập tức giả vờ không như chưa có gì, làm bộ thưởng thức phong cảnh trên tường.

Ba Thẩm: "Đẹp ghê đó.

Phải không mẹ nó?"
Mẹ Thẩm: "Ừ, ba nó."
Đỗ Hữu:?
Thẩm Thần: "……"
Trên tường có gì đâu mà nhìn.

Vợ chồng Thẩm thị vẫn cố diễn cho tròn kịch.

Kỹ thuật diễn của họ vô cùng mốc meo.

Lúc này mẹ Thẩm quay đầu, làm như mới thấy hai người đi ra, khoa trương nói: "Ai nha, tụi con ngắm cảnh xong rồi sao.

Trời lạnh lắm, chạy ra ngoài đó làm gì."
"Tới đây đi.

Cơm làm xong rồi.

Tiểu Hữu nè, ta đi qua bàn thôi." Ba Thẩm nói, dẫn Đỗ Hữu đến phòng ăn.

Bàn dài bày mấy chục món ngon, nhìn bên ngoài cũng hơn hẳn mấy tác phẩm của ba Thẩm rồi.

Còn chưa ngồi xuống, điện thoại Đỗ Hữu và Thẩm Thần cùng lúc vang lên.

Ba Thẩm rất hiểu, "Làm tổng tài là vậy đó, thường có điện thoại công việc gọi tới.

Không sao đâu, hai đứa nghe đi."

Thẩm Thần ấn nút nghe.

Còn chưa lên tiếng, bên kia nói một hơi:
"Thẩm tổng, Tiêu Điền Điền đột nhiên di chuyển! Bây giờ đã đến sân bay quốc tế.

Không tra được tin về chuyến bay của cậu ta, có thể là……"
Chưa đợi người nọ nói xong, Thẩm Thần liền ngắt lời, "Sau này không cần báo cáo nữa đâu."
"Hử?"
"Trừ khi tôi chủ động liên hệ anh, còn không thì không cần nói nữa." Nói xong, Thẩm Thần trực tiếp ngắt điện thoại.

Cùng lúc đó, Đỗ Hữu cũng nghe điện thoại bên kia: "Xin chào." Chào một tiếng xong, đầu kia điện thoại lại không trả lời.

Đỗ Hữu thấy hơi kỳ quái.

Điện thoại hiện một dãy số lạ, không biết là ai gọi tới.

"Có ai không?"
Lần này bên kia rốt cuộc cũng lên tiếng:
"Là tôi." Giọng nói có chút nghẹn lại, là giọng Vưu Hạo Vũ.

Lúc này Vưu Hạo Vũ đang ở phòng tập luyện của công ty.

Đã gần đến bảy tám giờ đêm, ngoài cửa sổ trời đen như mực.

Ánh đèn dây tóc chiếu rọi cả căn phòng.

Một mình cậu ngồi xếp bằng ở dưới đất, lưng dựa vào mặt kính lạnh băng.

Công ty chỉ còn một mình cậu.

Nhưng tâm trạng lúc này lại khác với lần trước.

"Vừa rồi tôi nhận được thông báo, nói là tôi thông qua rồi." Vưu Hạo Vũ gục đầu xuống, "Nhận được tin này, người tôi muốn nói đầu tiên chính là anh."
Nói xong câu này, cậu ngoài ý muốn có hơi khẩn trương.

Ngày thường cậu rất ít chủ động liên hệ ai, trước nay cũng không để ý cái nhìn của người khác với mình.

Nhưng chỉ có trước mặt Đỗ Hữu, khí thế không sợ trời không sợ đất lại bị đè xuống.

"Chúc mừng."
Trong khoảng thời gian này Đỗ Hữu không quá chú ý tình hình của Giải Trí Hân Văn, anh vẫn rất yên tâm với năng lực của ảnh đế.

Nhưng mà, nếu đối phương chủ động nói mình nghe chuyện này, chẳng lẽ là muốn mình khen thưởng cái gì sao?
Nhưng còn chưa mở miệng hỏi, liền nghe Vưu Hạo Vũ nói: "Đêm nay có muốn ăn tối với tôi không?" Giọng của Vưu Hạo Vũ hơi nghẹn, "Không có ý gì đâu, tôi chỉ muốn nói cảm ơn thôi."
Đỗ Hữu nghi hoặc, "Tôi không mua chuộc đạo diễn đâu."
"Cái……" Vưu Hạo Vũ sửng sốt một chút, tiện đà phản ứng lại, "Ông đây ——! Tôi muốn nói chuyện lúc trước mà."
Lúc trước? Tiền vi phạm hợp đồng sao?
Đỗ Hữu nhìn thoáng qua đồ ăn trên bàn, "Nhưng tôi đang ở nhà của bạn rồi."
Nghe thấy lời này, năm ngón tay Vưu Hạo Vũ đang nắm chặt điện thoại chợt buông lỏng ra.

"Vậy à."
Cậu hơi ảo não.

Mời người ta gấp như vậy, người ta còn chưa sắp xếp thời gian kịp, đúng là lỗ mãng quá.

Quả nhiên không nên làm chuyện không hợp với mình.

Đang muốn nói đã biết, lại nghe Đỗ Hữu hỏi:
"Có thể muộn một chút, nhưng cậu muốn ăn khuya không?"
Vưu Hạo Vũ hơi giật mình.

Tiện đà cảm thấy có lẽ đối phương có thể đang thông cảm cho mình.

Mu bàn tay của Vưu Hạo Vũ chống lên chóp mũi, gương mặt cảm giác như nóng lên, "…… Được."
"Ăn cơm xong sẽ gọi cho cậu."
Đỗ Hữu ngắt điện thoại.

Ngẩng đầu, mới phát hiện Thẩm Thần đang không chớp mắt mà nhìn chằm chằm mình..

Bình Luận (0)
Comment