Ba người nhìn chằm chằm Đỗ Hữu, có vẻ rất muốn biết anh sẽ chọn ai.
Nhưng mà sau đó Đỗ Hữu chỉ lấy tay cầm đưa cho Vưu Hạo Vũ.
Vưu Hạo Vũ theo bản năng cầm lấy, không hiểu điều này có nghĩa gì.
"Mỗi người năm phút." Đỗ Hữu nói, "Chỉ nhìn tôi chơi thì rất chán phải không?"
Vưu Hạo Vũ: "……"
Cậu muốn nói mình không cần, nhưng lại không muốn từ chối Đỗ Hữu, lo lắng sẽ làm đối phương mất vui.
Huống chi……
Cậu nhìn lướt qua hai người kia.
Ngón tay như có ai điều khiển, gần như không do dự liền chọn câu B —— đội điền kinh.
Mà lúc này Vưu Hạo Vũ còn chưa lường trước được "Thay phiên chơi" là có ý nghĩa gì.
Trò chơi vì muốn mang trải nghiệm tốt nhất cho khách hàng, gần như nhân vật vừa gặp thì độ hảo cảm đã lên dương vô cực.
Cho nên không bao lâu đã đến cốt truyện chính.
【 bình thường bạn và tập thể dục như hai đường thẳng song song, nay vì màn huấn luyện của đội điền kinh mà muốn gãy ngang, bạn cảm thấy bản thân sắp chịu không nổi nữa rồi.
Nhưng bạn nghĩ đến các bạn khác cũng được huấn luyện giống mình, bạn vì không muốn gây thêm phiền cho nên cắn răng kiên trì.
Rốt cuộc vào lần chạy bộ buổi sáng kia, vì thể lực quá yếu nên lảo đảo một cái rồi té ngã trên mặt đất.
Đầu gối bị thương, máu tươi ào ạt chảy ra.
Bạn học B thấy thế, kêu những người khác tiếp tục huấn luyện, còn mình thì mang bạn đi phòng y tế.
Giáo viên y tế hình như có việc nên ra ngoài rồi, hai người đành phải xử lý vết thương.
May mà miệng vết thương chỉ nhìn ghê người thôi, sau khi rửa sạch sẽ thì thấy chỉ bị lột một lớp da.
Bạn học B ngồi xổm xuống, muốn giúp bạn dán băng dính, bạn cảm thấy……】
【 A.
Tim đập mạnh và chấp nhận để B làm.
】
【 B.
Có hơi ngượng ngùng và đỏ mặt từ chối.
】
【 C.
Muốn chiếm tiện nghi của bà? Cút! 】
Hệ thống còn đang đắm chìm trong cốt truyện vườn trường ngây thơ, thấy cái lựa chọn cuối cùng kia thì nghẹn họng trân trối: 【 đây là cái quỷ gì? Này không phải game Otome sao! 】
Đỗ Hữu: 【 đây không phải cái nên có trong game Otome sao? 】
Hệ thống: 【 có phải đâu! Game Otome bình thường làm gì có cái lựa chọn kia! 】
Lúc này tay cầm đã đến tay Tần Qua.
Bảng lựa chọn mới vừa hiện ra cậu liền chọn C một cách nhanh chóng, gần như khiến người ta thắc mắc cậu ta có xem nội dung không.
【 bạn học B nghe mấy lời này thì lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.
Không lâu sau cậu đứng lên, nắm tóc: "Tớ chỉ là muốn giúp cậu……"
Bạn B không biết nên nói cái gì nữa: "Vậy thì cậu tự làm đi."
B đưa băng dán cho bạn rồi đi ra phòng y tế.
】
Một đoạn cốt truyện kết thúc.
Vưu Hạo Vũ: "……"
Cậu nhìn về phía Tần Qua, nhíu mày, "Cậu chọn bừa phải không?"
Tần Qua mỉm cười: "Này thuộc về một loại quấy rối tình dục.
Thân là nữ sinh, cũng nên tự biết bảo vệ mình."
Thẩm Thần gật đầu: "Không tệ."
Vưu Hạo Vũ híp mắt, không nói gì.
Từ lúc này, cốt truyện trò chơi giống như ngựa hoang thoát cương.
Đa số cốt truyện đều bình thường, nhưng lâu lâu cũng sẽ xuất hiện mấy lựa chọn kỳ quái.
Tóm lại lúc Tần Qua và Thẩm Thần chơi thì quan hệ của nữ chính và B cứ mãi 0 điểm, không có kích phát bất cứ một chuyện gì.
Đến phiên Đỗ Hữu thì trò chơi đã khá gần kết thúc.
【 bạn ở học viện "A căn đạt tư" bình bình trôi qua một năm, không có cuộc gặp gỡ tình cờ cũng không có tình yêu mới, như cuộc sống bình phàm trước đây của bạn.
Hôm lễ tốt nghiệp, dáng người nhỏ bé của bạn đứng lọt thỏm trong đám đông.
Nhìn Hội trưởng Hội học sinh đứng trên bục giảng đọc diễn văn, bạn không khỏi suy nghĩ, nếu có thể quay lại một lần nữa…… 】
【 BAD END 】
Kết cục đầu tiên rơi vào BE, Đỗ Hữu nhíu mày: 【 xem ra vẫn khá khó khăn.
】
Hệ thống hộc máu: Khó cái rắm nè! Cho nó chơi thì dùng cái mông cũng ra HE!
Trò chơi khởi động lại.
Lúc này đây là cốt truyện của Hội trưởng Hội học sinh A.
【 bạn gia nhập Hội học sinh.
Mới vừa đi vào, bạn liền phát hiện Hội học sinh là nơi tồn tại chế độ quân chủ chuyên chế, Hội trưởng là nhất, còn những người khác chỉ là trợ thủ và giúp việc vặt vãnh.
Một lần họp hội nghị, một nữ sinh bởi vì phạm vào sai lầm nhỏ, bị Hội trưởng Hội học sinh răn đe khóc tại chỗ.
Bạn trực tiếp liền đứng dậy che chở nữ sinh kia, cũng biểu đạt bất mãn đối với Hội trưởng Hội học sinh.
A nhìn bạn bằng cặp mắt khác, ngoài dự đoán mà không trừng phạt các bạn.
Sau khi họp hội nghị kết thúc, bạn bị A giữ lại.
A ép bạn vào góc tường, dùng hai tay giam cầm bạn.
Ánh mắt thâm trầm: "Bạn học này, cậu đang cố ý hấp dẫn sự chú ý của tôi sao? Tôi phải nói cho cậu một điều, đó là cậu thành công rồi.
Bạn cảm thấy…… 】
【 A.
Lòng như nai con chạy loạn, không dám nhúc nhích.
】
【 B.
Đẩy A ra, kinh hoảng mà chạy đi.
】
【 C.
Đá ciu A.
】
Hệ thống tức tới mức phun nước trong họng ra, dù rằng nó không hề uống ngụm nước nào.
Hệ thống: 【 cái lựa chọn này so với B còn quá đáng hơn! 】
Mà lúc này đây, tay cầm vừa lúc ở trên tay Vưu Hạo Vũ.
Ánh mắt cậu lóe lên, trực tiếp chọn C.
【 A cảm thấy em trai mình như chết rồi, lui về phía sau hai bước.
A nỗ lực không cho vẻ mặt mình thay đổi, nhưng mồ hôi lạnh chảy xuống từ trán đã bán đứng A.
Bạn hầm hừ mà đi khỏi phòng Hội học sinh.
】
Thẩm Thần: "……"
Vưu Hạo Vũ ném tay cầm ra, nhướng mày: "Đây mới là quấy rối tình dục này."
Tần Qua cười không nói.
Vì thế, con đường chinh phục trái tim Hội trưởng Hội học sinh A cũng chấm dứt bằng BE.
Đã xong hai màn kia, giờ mới tới con đường nắm tim đàn em C.
【 trước lúc gia nhập nhóm mỹ thuật bạn đã nghe tới tiếng tăm vang xa của đàn em C.
Hội họa kỹ thuật xuất chúng, diện mạo đẹp, tính cách lạnh nhạt……
Nhưng thực tế sau khi nhận thức, bạn phát hiện đàn em C không giống trong lời đồn.
Không biết vì sao, C đặc biệt dính bạn, thậm chí xuất hiện một loại bệnh trạng.
Bạn và B là bạn cùng lớp.
Ngày này, hai ngươời vừa lúc trực nhật cùng một ngày, cho nên làm cùng nhau tới khuya.
Lúc giao lại báo cáo trực nhật, bạn vội vàng chạy đến phòng vẽ, phát hiện các bạn khác đã đi hết, chỉ có đàn em C ở lại.
C thấy bạn, không giống ngày thường chạy lại xà nẹo, mà là im lặng nhìn chằm chằm.
Bạn đi lên trước, còn chưa kịp mở miệng, C liền nắm cánh tay bạn, đẩy nhẹ bạn lên bục giảng.
"Không phải đã nói rồi sao, trừ tôi ra, chị không được nhìn người khác."
Nghe thấy những lời này, bạn…… 】
【 A.
Thân thể cứng đờ, không dám động.
】
【 B.
Nghiêng đầu qua một bên, không nhìn C.
】
【 C.
Đá ciu C.
】
Hệ thống: 【 tại sao lại là cái này nữa, ý tưởng và từ ngữ của biên kịch nghèo cũng có mức độ thôi chứ! 】
Lần này, tay cầm lại vòng về trên tay Đỗ Hữu.
Anh cảm thấy có ba tầm mắt đang nhìn chăm chú vào mình, từ nhiều người khác nhau nhưng lại nóng bỏng như nhau.
Đỗ Hữu:?
Anh chọn C.
【 ánh mắt của C lập loè, cánh tay chống bục giảng run lên, thống khổ mà cong lưng.
Bạn hất mái tóc dài, dễ dàng tránh thoát trói buộc của C, đi khỏi phòng vẽ.
】
Vưu Hạo Vũ nhếch khóe miệng nhưng nỗ lực áp xuống.
Thẩm Thần rũ mắt, giấu đi sự sung sướng.
Hệ thống hỏng mất: 【 tại sao! Tại sao anh lại chọn như vậy?! 】
Nó rõ ràng rất chờ mong một cốt truyện ngọt ngào.
Tần Qua im lặng trong chốc lát.
Những người khác chọn thế nào cũng không sao, nhưng đây là Đỗ Hữu tự mình chọn, ý nghĩa không giống nhau.
"Anh, tại sao lại chọn cái đó?"
Đỗ Hữu: "Này không phải quấy rối tình dục sao?"
Hơn nữa anh thấy hai đợt trước cũng chọn thế, còn tưởng rằng ba người họ thích câu này.
Tần Qua không còn lời nào để nói.
Đây chính là vác đá nện vào chân mình.
Ba con đường cũng mau kết thúc, tuy rằng mỗi tình huống thời gian không dài, nhưng cũng mất một tiếng.
Ngoài phòng, tuyết không biết khi nào đã ngừng, độ ấm lại hạ xuống.
Tuyết đè nặng trên chạc cây, đột nhiên cây run lên, tuyết đọng rơi rụng trên mặt đất.
Trò chơi cũng hết mất rồi.
Đỗ Hữu đứng dậy, hỏi Vưu Hạo Vũ và Thẩm Thần: "Hôm nay ở lại không?"
Thời gian đã gần rạng sáng, đường bị ngập trong tuyết chắc cũng không dễ đi, hai người đang muốn đồng ý, lại nghe Tần Qua hỏi: "Tại sao không hỏi em?"
Đỗ Hữu nhìn Tần Qua: "Cậu có thể đi về."
Dù sao nhà cũng ở đối diện.
Tần Qua mỉm cười, "Không."
Đỗ Hữu: "Chỉ có hai phòng trống."
"Không sao cả." Mặt thanh niên hơi đen, "Em có thể ngủ chung với anh."
Dứt lời, Vưu Hạo Vũ và Thẩm Thần đều quay đầu nhìn về phía người này.
Đúng là…… đồ không biết xấu hổ.
Vưu Hạo Vũ đồng thời khiếp sợ, nhưng cũng thấy hơi lo.
Cậu vốn dĩ cho rằng còn nhiều thời gian để nhìn lại tâm tình của mình.
Cậu không cho rằng mình thích Đỗ Hữu, rốt cuộc đối phương cũng là đàn ông, mình cùng lắm chỉ có một ít hảo cảm thôi.
Cho nên từ trước đến nay hành động của cậu cũng theo bản năng, cũng không mong được cho lại cái gì.
Có lẽ có một ngày, cậu có thể hiểu được tình cảm trong lòng mình, nhưng đó cũng là chuyện rất lâu về sau.
Nhưng hiện tại, cậu đang cảm thấy vô cùng gấp gáp.
—— nếu cứ như vậy nữa thì Đỗ Hữu sẽ bị cướp đi mất.
Không thể để chuyện đó xảy ra được.
Vưu Hạo Vũ nắm chặt nắm tay, nhíu mày muốn nói.
Nhưng Thẩm Thần lại trước một bước mở miệng: "Không cần, hôm nay tôi về."
Nghe vậy, Đỗ Hữu nhìn về phía hắn.
Thẩm Thần xoay đồng hồ, dùng một loại giọng điệu bình tĩnh nói: "Ngày mai tôi còn phải nói chuyện với gia đình."
Đây là lời nói dối.
Chỉ cần hắn nói mình ở nhà Đỗ Hữu, ba mẹ sẽ không thèm quan tâm hắn có về hay không.
Nhưng mà hắn và Vưu Hạo Vũ giống nhau, không muốn làm Tần Qua đạt được mục đích.
Huống chi, thân là người già nhất ở đây, hắn cũng khinh thường đi cung đấu với đám nhóc đó.
"……"
Thẩm Thần nâng cằm, bễ nghễ nhìn Tần Qua, "Có phòng trống, cậu cũng đừng giống trẻ con quấn lấy anh trai nữa."
"Vậy thì đúng là……" Tần Qua híp mắt, "Cảm ơn anh."
Cứ như vậy, cuộc chiến giành phòng đến đây kết thúc.
Thẩm Thần mặc áo khoác, đi ra ngoài.
Đỗ Hữu tiễn hắn ra cửa.
Trong phòng khách chỉ còn lại Vưu Hạo Vũ và Tần Qua.
Mới vừa rồi còn náo nhiệt ghê lắm, bỗng nhiên liền trở nên an tĩnh.
Vưu Hạo Vũ không muốn ở chung một chỗ với người này, đi thẳng vào phòng cho khách.
Tần Qua cũng không để bụng, tầm mắt vẫn luôn đuổi theo bóng dáng Đỗ Hữu.
Đỗ Hữu mở cửa, khí lạnh liền ập vào trước mặt, như kim đâm vào làn da.
Thẩm Thần bỏ tay vào túi áo khoác, quay đầu hướng Đỗ Hữu nói: "Đừng tiễn nữa, bên ngoài lạnh lắm."
Đỗ Hữu: "Trên đường cẩn thận."
Thẩm Thần dời tầm mắt.
Chỉ thấy góc tường có một gốc cây cỏ dại đang run bần bật trong sương lạnh.
Hắn im lặng trong chốc lát, nói: "Chuyện điện thoại, xin lỗi."
Có lẽ là có chút lạnh, Thẩm Thần kéo cổ áo lông màu đen lên, che cằm: "Cậu không cần để ý lời tôi nói đâu.
Hơn nữa tôi cũng……"
Hắn dừng một chút, đem lời nói nuốt trở vào, "Không có việc gì, cậu vào đi thôi."
Đỗ Hữu: "Điện thoại gì?"
Anh nhớ không có chuyện gì làm hắn xin lỗi mà.
Nghe thấy hỏi chuyện, Thẩm Thần bỗng chốc nhìn về phía Đỗ Hữu, có chút không thể tin tưởng.
Đối phương đã quên? Hay là căn bản không để chuyện trong lòng.
Biết được sự thật này, không biết vì sao trong lòng hắn ngũ vị tạp trần.
Đột nhiên, trên màn đêm xẹt qua một tia sáng.
Khóe mắt Đỗ Hữu bắt được ánh sáng đó, sự chú ý liền bị hấp dẫn theo.
Không lâu sau, vô số tia sáng trắng tràn ngập trong đêm tối, đem toàn bộ bầu trời đêm chiếu sáng như ban ngày.
Theo tầm mắt, Thẩm Thần cũng không khỏi ngẩng đầu nhìn phía không trung, phun ra một ngụm sương trắng: "…… Mưa sao băng."
Tia sáng bất thường kia rất nhanh đã lướt qua, trong chớp mắt liền không thấy bóng dáng.
Sao băng xẹt qua rồi theo đó bay xuống không ngừng nghỉ.
Liên miên không dứt, như trời giáng mưa rào, cắt qua bầu trời đêm.
Cơn mưa trắng lấp đầy đại địa.
Như ảnh ngược đất tuyết chiếu thời không, trong khoảng thời gian ngắn, trên trời dưới đất dường như nối thành một dãy.
Mưa sao băng cứ rơi xuống mãi, nó như hòa vào nền tuyết trên đất.
Đến phòng cho khách còn chưa kịp bật đèn, Vưu Hạo Vũ liền nhận thấy được ngoài phòng truyền đến ánh sáng khác thường.
Nhanh chóng đi đến bên cửa sổ.
Trong phòng khách, Tần Qua cũng chú ý tới sự thay đổi này.
Nhìn phía cửa sổ sát đất.
Trên cửa kính che một tầng hơi nước.
Cậu đi qua đẩy cửa sổ, khí lạnh nhanh chóng tràn vào.
Phía chân trời, là một hồi mưa sao băng rất long trọng, ánh sáng ánh vào màu nâu nhạt nơi đáy mắt.
Sắc mặt cậu khẽ biến.
Cùng thời khắc đó, ở ngọn núi cao trong công viên thành phố S.
Bóng cây chiếu nền đất, cành lá ngang dọc đan xen, hình thành một cái lưới trời không kẻ hở.
Tuyết trắng bọc thân cây, thân cây chôn bùn đất.
Không thấy một bóng người, khắp nơi im ắng, chỉ nghe thấy tiếng gió lướt qua tán cây.
Nháy mắt, một bóng trắng xuyên qua rừng rậm.
Tốc độ quá nhanh, thế nên thấy không rõ là giống loài gì.
Nhưng có thể khẳng định một điều, đây tuyệt đối không phải con người.
Bóng trắng đang kinh sợ, chân giẫm lá rụng.
Dấu vết hãm sâu xuống nền tuyết, lưu lại một cái dấu chân.
Dấu chân kia vô cùng lớn, chợt xem kĩ, như là móng vuốt dã thú.
Đi xuyên qua một thân cây, bóng trắng rốt cuộc ngừng lại, chậm rãi đi về phía trước.
Trên nền tuyết là ảnh ngược của nó, bóng dáng kia càng ngày càng co lại, càng ngày càng dài, cuối cùng biến thành một hình người.
Người nọ dáng người thon chắc, thân trên lỏa lồ, dưới thân chỉ mặc một cái quần dài.
Hai bàn chân trần trụi đạp lên tuyết, dường như không sợ rét lạnh.
Cơ bụng rõ ràng có thể thấy được, theo hô hấp mà phập phồng.
Người vừa nãy nâng cánh tay cơ bắp có đường cong đẹp đẽ, xoa thân cây thô ráp bên cạnh.
Người nọ đã tới ngoài núi —— Phía trước chỉ còn một vách đá thôi.
Lại đi tiếp nữa thì sẽ té xuống.
Nơi này gió rất lớn.
Người nọ đón gió mà đứng, gió thổi bay mái tóc dài màu bạc.
Một đôi đồng tử màu xanh đậm nhìn xuống cảnh sắc bên dưới.
Ngọn núi này ở ngoại thành, nhưng đi đến chỗ cao nhất vẫn có thể thấy thành thị đèn đuốc sáng trưng.
Khắp nơi đầy ánh sáng lóa mắt, tựa như sao trời trên không.
"Rắc ——"
Bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng nhánh cây đứt gãy.
Lỗ tai người nọ dựng lên, đột nhiên quay đầu lại, cơ bắp căng thẳng, bày ra tư thế đề phòng.
"Là em."
Tiêu Điền Điền đi ra từ trong cây cối, cậu được bọc trong mũ áo dày rộng, ẩn khuôn mặt lớn bằng bàn tay vào trong.
Cậu lộ ra nụ cười hoàn mĩ nhất, tự tin đối với nụ cười này đối phương có thể gỡ lòng phòng bị xuống.
"Em tới đón anh.".