Đỗ Hữu có thể cảm giác được bàn tay của đối phương đang run rẩy.
Vưu Hạo Vũ nhìn chằm chằm anh, đầu lỗ tai đỏ bừng: "Thật ra tôi......"
Đúng lúc này cửa bị gõ nhẹ hai tiếng, là người đại diện đang đứng bên ngoài.
Người đại diện nhìn nghệ sĩ nhà mình nắm lấy tay ông chủ, thực sự là có chút khiếp sợ.
Nhưng lúc này người thông minh là người biết giả mù đúng lúc: "Hạo Vũ, đạo diễn Vương nói sắp diễn rồi, cậu mau qua đi."
Sắp tỏ tình thì bị người ta cắt ngang, nhưng dù sao cũng làm Vưu Hạo Vũ bình tĩnh lại.
Cậu buông tay Đỗ Hữu ra, dừng một chút mới hỏi: "Anh chừng nào thì đi?"
Đỗ Hữu nghĩ: "Buổi chiều."
Nghĩa là ngay bây giờ.
Vưu Hạo Vũ có chút thất vọng, nhưng không nói thêm gì nữa.
Dời tầm mắt, tay xoa sau cổ: "Tóm lại......!Anh hôm nay đến đây, tôi rất vui."
Đôi mắt màu hổ phách liếc Đỗ Hữu một cái thật nhanh, rồi rũ xuống, "Tôi đi trước."
Đỗ Hữu nhìn theo thanh niên rời đi, lại nhìn về phía người đại diện vẫn đang đứng chỗ cũ, hướng người nọ gật đầu chào.
Người đại diện như ở trong mơ mới tỉnh.
Vừa nãy mình thấy cái gì nhỉ?
Ấn tượng đầu tiên với Vưu Hạo Vũ là người này không biết khách sáo, hoàn toàn không hiểu được ý tứ của việc nói chuyện phải "Uyển chuyển lễ phép".Mà một thằng nhóc cứng đầu như vậy lại ngại ngùng sao?
Đỗ Hữu thấy người đại diện không chớp mắt mà đánh giá anh, mới hỏi: "Làm sao vậy?"
Người đại diện lúc này mới giật mình phát hiện bản thân rất không ý tứ, vội khom lưng xin lỗi.
Sau khi chào hỏi xong liền cuống quít rời phòng nghỉ.
Khi Đỗ Hữu và trợ lý Tiêu rời đi, đoàn phim còn đang hừng hực khí thế quay chụp.
Hai người ngồi trên xe, máy sưởi trong xe máy so với phim trường ấm áp hơn rất nhiều.
Đỗ Hữu ngồi ở hàng phía sau, có chút mơ màng sắp ngủ.
Sau đó, anh nghe được một giọng nói.
"Số 212."
"Tốt xấu gì cũng có một người sống sót."
"Nhưng không tính là thành công." Giọng nam nói chuyện nghe hơi buồn bực, bóng dáng mơ hồ dần trở nên rõ ràng.
Người đàn ông đó mặc áo blouse trắng, còn người nói chuyện với người đàn ông này cũng ăn mặc giống vậy.
Những người này còn chưa chú ý tới sau cửa phòng đang khép hờ, có một đứa nhóc đang nhìn trộm vào trong.
Áo blouse trắng tay ôm mặt, "Cứ qua một năm thì các cơ quan trong cơ thể đều suy kiệt.
Cho dù nghiên cứu ra dị năng thì cũng sống không quá 18 tuổi, như vậy thì có ý nghĩa gì chứ."
"Khởi động lại thực nghiệm đi." Một người khác gõ tay lên bàn, "Điều tra rõ nguyên nhân suy kiệt, điều chỉnh thành phần của dịch dinh dưỡng.
Rồi sẽ thành công thôi."
"Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa."
Đứa nhóc đó vốn cao hơn kẽ hở đó một chút, nhưng vẫn khom lưng xuống xem trộm bên trong.
Nhóc nhích qua một chút.
Bên trong bày các dụng cụ tinh vi, mấy người lớn ở trong ăn mặc giống nhau như đúc, họ đang bận rộn nói chuyện với nhau, ghi chép rồi thao tác với dụng cụ.
Mà đúng lúc này, nhóc bị người khác nắm lấy bả vai.
"Mày ở chỗ này làm gì, đây không phải chỗ mày nên tới."
Người nắm vai nhóc cũng mặc áo blouse trắng.
Nhóc không phản kháng, bị kéo ra hành lang dài, sau đó về tới căn phòng mười mét vuông của mình.
Chỗ này chán chết, không ai nói chuyện cùng.
Tuy rằng được phép đi ra ngoài nhưng những người lớn đó cũng khinh thường nói chuyện với nhóc.
Không bao lâu từ lúc áo blouse trắng rời đi, nhóc lại nhảy xuống giường, chạy ra ngoài.
Mà lúc này đây, nhóc tới một nơi rất lạ.
Nơi này so với bất cứ chỗ nào nhóc gặp qua đều rộng lớn hơn.
Trần nhà gần như cao không thấy đỉnh, ở giữa có một cái cửa, hai bên chồng chất vô số chai lọ vại bình.
Mấy thứ đó rất lớn, so với những người lớn kia còn lớn hơn.
Thân bình làm bằng thủy tinh, có thể thấy chất lỏng màu xanh nhạt bên trong.
Mà mỗi một cái cái bình đều có một em bé cuộn tròn nằm ở trong.
Chúng ôm đầu gối, chìm nổi trong chất lỏng, cuốn rốn bị nối lên trên.
Đôi mắt cậu nhóc trừng lớn, đi vào.
Bề ngoài của em bé nhìn không lớn lắm, da nhăn nheo, nhìn giống khỉ con.
Khi nhóc đi đến gần cuối hành lang, nhóc phát hiện một bình dinh dưỡng khác với những bình còn lại -- đó là một bình thủy tinh rất lớn được đặt ở cuối cùng.
Cậu nhóc đến gần, nhìn chăm chú vào đứa trẻ lơ lửng trong bình.
Đối phương như là không bị ảnh hưởng bởi trọng lực, nó nằm ngược trong nước.
Em bé đều là từ nơi này sinh ra sao?
Nhóc không hiểu lắm.
Nhìn trong chốc lát thì thấy có chút nhàm chán.
Rốt cuộc những em bé ở đây đều không có phản ứng, cũng không động đậy.
Đang muốn rời khỏi, thì thấy một đứa trước mặt mình bỗng nhiên mở mắt.
Tròng trắng rất ít, tròng đen rất lớn, khiến người ta sởn tóc gáy chảy mồ hôi lạnh.
Mà trong đồng tử màu nâu nhạt kia có một ký hiệu X lập loè.
Một tiếng "Rắc" giòn vang phát ra, thân bình trông rất kiên cố kia đột nhiên nứt vỡ.
Mảnh nhỏ văng khắp nơi, cậu nhóc vì bảo vệ mặt mình mà lui về sau vài bước.
Nhưng hai tay vẫn không thể tránh khỏi bị cứa ra mấy đường máu.
Dịch dinh dưỡng màu xanh bắn đầy người, nhìn nhóc như một con gà ướt.
Tóc, áo tay ngắn, quần dài đều đang nhỏ nước.
Nhóc bỏ tay xuống, thấy em bé nằm giữa bình với đầy những mảnh vở, cuống rốn tách ra, hai mắt nhắm nghiền.
Như thể cái trợn mắt vừa rồi chỉ là ảo giác.
Nhóc con đi qua, ngồi xổm xuống bế đứa bé lên, chạy chậm ra bên ngoài.
Ra khỏi chỗ kỳ lạ kia không lâu, nhóc liền nghe thấy có người ở phía sau gọi mình.
"Sao mày lại chạy loạn ở đây, không phải nói là ở yên trong phòng sao!" Giọng nói mang theo một chút dữ tợn.
Nhóc dừng bước chân, xoay người lại.
Bế đứa bé cho người đó xem: "Cái này, sắp chết."
Bước chân người nọ dừng lại.
Khi thấy vẻ nhếch nhác của cậu nhóc và đứa bé, môi run rẩy: "Mày, mày lấy ở......"
Nói còn chưa dứt lời, đứa bé đó mở to mắt lần thứ hai, mặt không cảm xúc nhìn qua.
Rõ ràng chỉ là một cục nhăn nheo tay không tấc sắt, nhưng đối diện với đôi mắt gần như không có tròng trắng kia, trong lòng người nọ sinh ra một cảm giác sợ hãi.
Thời gian cực nhanh, ba năm sau.
"Đây là người thứ ba?"
Một người đàn ông đeo mắt kính đập tay lên bàn: "Thằng nhóc đó đáng sợ chết đi được, chúng ta cần phải thông báo thực nghiệm bị hỏng thôi!"
"Báo hỏng? Phía trên bất mãn lắm rồi.
Bọn họ đã cho chúng ta lượng thời gian và tài chính rất lớn.
Lần này vất vả lắm mới nghiên cứu thành công, sao có thể bỏ! Hiện tại mới hai năm, chúng ta còn có thể sửa lại phần không đúng!"
Người mang mắt kính phản bác: "Cái này còn kêu là nghiên cứu thành công? Đầu óc của nó có vấn đề, đã giết ba người rồi, còn ai dám đi!"
Lời này vừa nói ra, đám người đều im lặng.
Nếu lựa chọn việc "Báo hỏng", hạng mục này sẽ lập tức bị ngừng.
Bọn họ sẽ bị đuổi ra viện nghiên cứu, mất đi chỗ che chở.
Mà nếu tiếp tục mặc kệ X, rất có thể kẻ phải chết sẽ còn nhiều hơn ba người kia.
Tuy rằng từ mặt ngoài mà nói việc "Báo hỏng" còn mang đến tổn thất lớn hơn nữa.
Nhưng vấn đề hiện tại là không có người chịu đứng ra hy sinh tính mạng vì lợi ích chung.
Hội nghị liên tục giằng co.
Lúc này, một người phụ nữ đề nghị: "Để thực nghiệm số 212 đi vào được không?"
Dứt lời, ánh mắt mọi người đều tập trung vào cô.
Lúc đầu để cho X thành công ra đời, vì tránh lãng phí tài nguyên, bọn họ muốn xử lý số 212.
Nhưng sau đó X làm ra một loạt hành động rợn người, khiến bọn họ quên mất còn một thực nghiệm nữa.
Nhờ cô nhắc mà bọn họ mới sực tỉnh ra.
Tuy nó là một sản phẩm thất bại, nhưng tố chất thân thể mạnh hơn người bình thường rất nhiều, hẳn là không dễ dàng chết.
Hơn nữa còn tương đối nghe lời.
Có lẽ, bọn họ thật sự có thể thông qua số 212 tới dạy bảo X.
Cho dù số 212 bị X giết, đối bọn họ mà nói cũng không tổn thất gì.
Nhưng suy xét đến phiền toái phải xử lý lúc sau, bọn họ vẫn chân thành hy vọng, mong hai đứa thực nghiệm này có thể sống yên ổn với nhau.
Cậu nhóc kia cũng đã tám tuổi rồi.
Cậu bắt đầu ý thức được nơi này là một khu nhà thực nghiệm.
Còn những người cậu gọi là "Thầy" kia thì không có cảm tình với cậu cho lắm.
Bởi vì sự cố hai năm trước, phạm vi cậu có thể đi lại càng ngày càng nhỏ.
Mỗi khi cậu muốn chuồn đi, thứ trên mắt cá chân cậu sẽ kích điện.
Có một chỗ mà cậu thích nhất ở đây.
Nơi này có dây thường xuân bốn mùa, cỏ xanh hoa tươi rất nhiều -- tuy rằng đều là đồ bằng nhựa.
Nhưng điều đó cũng không thể ngăn cản cậu nằm lên lớp cỏ, mường tượng về thế giới bên ngoài.
Lúc này, cậu nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Ngồi dậy quay đầu lại nhìn, thấy thầy đang dắt một cậu bé đi tới.
Nói chính xác hơn là dắt dây xích được nối với tay cậu bé đó.
Thằng bé đó còn lùn hơn cậu, một đầu tóc nâu nhạt hơi xoăn.
Đôi tay bị trói lại, đôi mắt cũng bị bịt kín.
Cậu bò lên, nhìn về phía thầy.
"Sau này nó là em trai mày." Thầy đưa xích cho cậu, "Làm anh, mày phải khiến nó nghe lời." Nói xong lời này thì đi nhanh ra ngoài, trông thầy như rất sợ cậu bé đó.
Cậu nhìn thầy đi mất, rồi nhìn em trai.
Cậu ngồi xổm xuống, kéo mấy thứ trên người nhóc trước mặt ra.
Khi thấy cặp mắt nâu nhạt đó, cậu bỗng nhớ một điều.
"Nhóc là thứ sinh ra từ cái bình."
"......" Cặp mắt nâu nhạt kia nhìn chằm chằm cậu.
Cậu sờ tóc đối phương: "Xin chào, về sau tôi là anh trai nhóc."
"Tôi tên Đỗ Hữu."
......!
Đỗ Hữu cảm giác được sự nguy hiểm, anh mở mắt.
Tuy cảnh trong mơ rất chân thật, nhưng cảm giác nguy hiểm đó không ở trong mơ, mà từ hiện thực.
Xe thương vụ đang chạy trên đường cao tốc, lại đột nhiên sượt ngang qua, tông vào rào chắn.
Trợ lý Tiêu ngồi ở trên ghế điều khiển, vậy mà không khống chế được tay lái.
Đỗ Hữu nhướng người lên, giúp cô cởi đai an toàn.
Giây tiếp theo -- chỉ nghe "phanh" một tiếng, đầu xe đụng thật mạnh vào lan can trên đường cao tốc.
Đèn xe vỡ vụn, thân xe phía trước đều bị lún xuống.
Ngay cả cửa kính phía trước cũng bị nứt một đường, khe nứt như mạng nhện lan khắp nơi.
Trợ lý Tiêu khẩn trương nhắm chặt mắt lại, chuẩn bị đón nhận đau đớn kịch liệt.
Nhưng sau đó cô chỉ cảm thấy cổ áo bị nhấc lên, sau đó cả người như mất đi trọng lực.
Gió quật mạnh vào mặt cô, sau đó nháy mắt dừng lại.
Không xảy ra chuyện gì cả.
Nhưng tiếng va chạm đinh tai nhức óc kia gần trong gang tấc mà? Cô may mắn vậy sao, ngay cả bị thương cũng không có?
Trợ lý Tiêu đầu tiên là mở một con mắt, tiếp theo mở con mắt còn lại, không khỏi giật mình tại chỗ.
Hiện trường tai nạn xe rất thảm khốc.
Nhưng cô không ở trong xe, mà là đứng ngoài rào chắn trên đường cao tốc.
Chân còn dẫm lên bùn đất.
Ngoài rào chắn vẫn chưa bị tu sửa, là một mảng xanh hóa.
Cô kinh hồn bạt vía.
Rõ ràng một giây trước còn ở trên ghế điều khiển, một giây sau liền đứng ở đây.
"Không bị gì chứ?"
Lúc này, giọng nói của Đỗ tổng vang lên bên tai.
Trợ lý Tiêu lúc này mới phản ứng lại, cô thấy mình đang ôm chặt cánh tay của Đỗ tổng, liền vội vàng buông ra: "Tôi, tôi không sao."
Cô có chút hỗn loạn.
Chẳng lẽ Đỗ tổng kéo mình chạy ra? Nhưng mà sao được chứ?!
Dù ngày thường một số phương diện của Đỗ tổng rất kỳ lạ.
Nhưng tốc độ xe vừa rồi nhanh như vậy, đây không phải là chuyện con người bình thường có thể làm được.
Cô trộm liếc Đỗ tổng một cái.
Lông tóc của anh không tổn hao gì, đôi mắt đen nhánh mang theo một chút lạnh lẽo.
Anh không nhìn cô, mà nhìn cái xe đã thành đống sắt vụn kia.
Bỗng nhiên cô hơi hoảng, lắc đầu mạnh một phát.
Có một số việc đúng là không thể hiểu được.
Lúc này đối phương quay đầu lại, hỏi: "Đụng trúng cái gì?"
Trợ lý Tiêu bình tĩnh lại, nhớ lại cảnh vừa rồi.
Lúc đó cô đang lái xe rất bình thường, để tránh phiền đến Đỗ tổng nên ngay cả nhạc cũng không mở, hết sức chăm chú tập trung lái xe.
Nhưng đột nhiên phía xa xuất hiện một cái bóng trắng.
Cô hoảng sợ, còn tưởng rằng là có người xông vào đường cao tốc, muốn tránh.
Nhưng mà tốc độ xe quá nhanh, cô căn bản không khống chế được, trực tiếp đụng phải rào chắn phía trước.
"Bóng trắng?"
"Đúng vậy, tôi nhớ nó xuất hiện ở chỗ đó." Trợ lý Tiêu nói, duỗi tay chỉ.
Nhưng nơi đó không có một bóng người, chỉ có vết xe kéo trên nền đất nhìn rất ghê người.
Cô bất giác sửng sốt, đẩy mắt kính.
Chẳng lẽ cô nhìn lầm? Nhưng cô không uống rượu, cũng không mệt, sao nhìn lầm cho được?
Đỗ Hữu thấy trợ lý Tiêu hoảng loạn, không truy vấn nữa.
Một lát sau trợ lý Tiêu mới hoàn hồn, cô lo lắng xử lý tình hình trước mắt, chuyện đầu tiên là phải báo cảnh sát.
Tiếp theo lại hỏi Đỗ Hữu: "Đỗ tổng, công việc hôm nay cứ hủy đã.
Để tôi nói công ty lại đây đón anh."
Đỗ Hữu lắc đầu: "Không cần."
"Nhưng mà --"
Tuy xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, nhưng Đỗ Hữu cũng không bị thương.
Anh nhìn trợ lý Tiêu: "Hôm nay cho cô tan làm sớm, đi bệnh viện kiểm tra chút đi."
"Tôi không sao mà!" Trợ lý Tiêu vội nói.
Sau đó thấy tầm mắt cấp trên lướt xuống, nhìn phía chân mình.
Cô theo tầm mắt nhìn lại mới phát hiện ống quần của mình bị rách mất, vết thương ở cẳng chân đang phơi ra ngoài.
Nãy giờ vì sợ nên cô mới không để ý.
Bây giờ thấy vết thương mới cảm giác đau.
Đỗ Hữu nhíu mày.
Thân thể của con người rất yếu ớt, đặc biệt là nữ.
Dù anh kịp mang người thoát ra, nhưng bị thương vẫn không thể tránh khỏi.
Tuy rằng có chút đau, nhưng so sánh với tai nạn xe cộ thảm khốc kia, trợ lý Tiêu cảm thấy đây chỉ là việc nhỏ: "Đỗ tổng, tôi......"
"Trên người con gái không thể để lại sẹo." Đỗ Hữu nói: "Đi bệnh viện đi."
Con gái sao......!
Đây là lần đầu tiên khi bước đến tuổi ba mươi vẫn có người gọi cô như vậy.
Trái tim trợ lý Tiêu không khỏi hẫng một chút.
Đúng đúng đúng Đỗ tổng nói cái gì đều đúng, bây giờ cô sẽ đi bệnh viện liền!
Bởi vì tai nạn xe cộ nên Đỗ Hữu đến muộn.
Chờ họp xong, thời gian đã gần 8 giờ.
Sắc trời bên ngoài khá tối, màn đêm cũng buông xuống.
Bởi vì công ty không bắt tăng ca, mấy tầng dưới lúc này đều đã tắt đèn.
Đỗ Hữu trở lại văn phòng thu thập một chút.
Tắt đèn ra cửa, vừa lúc đụng phải một người.
Đối phương nâng tay phải lên, hình như đang chuẩn bị gõ cửa.
Đỗ Hữu: "Cậu chưa về?"
Tần Qua cong mắt: "Em đang đợi anh."
Nhà hai người ở cùng chỗ, Đỗ Hữu không ngại đi với cậu một đoạn đường.
Vừa muốn gọi cho tài xế, liền nghe Tần Qua nói: "Anh ta đi rồi, em sẽ đưa anh về."
Nghe vậy, Đỗ Hữu quay đầu nhìn.
Trên mặt Tần Qua tuy mang theo nét cười, nhưng so với lúc bình thường thì lại không giống.
"Hơn nữa từ nay về sau, em cũng sẽ đưa đón anh."
Đỗ Hữu: "......"
Đỗ Hữu: "Cậu làm sao vậy?"
Tần Qua mắt điếc tai ngơ, một đôi mắt màu nâu ôn nhu nhìn chăm chú Đỗ Hữu: "Chuyện này nên làm từ sớm rồi.
Không thì anh cũng đâu gặp tai nạn xe."
Lúc nghe thấy tin tức này, cậu lập tức muốn chạy tới hiện trường.
Nhưng bởi vì là "thực tập sinh", cậu bị những người gọi là "tiền bối" giữ lại.
Các tiền bối, đáng ghét; tên khốn làm anh gặp tai nạn xe, rất đáng ghét!
Cậu muốn lập tức mang Đỗ Hữu rời khỏi thế giới này, trở lại nơi thuộc về bọn họ.
Nhưng Đỗ Hữu không muốn, cậu chỉ có thể tạm thời thỏa hiệp.
Thế giới này có quá nhiều quy tắc bó tay bó chân, cậu chịu nhẫn nại vì Đỗ Hữu.
Nhưng chính cậu cũng không biết mình có thể nhẫn tới khi nào.
Những vật hấp dẫn lực chú ý của anh, những tên dám thích anh, những thứ muốn thương tổn anh.
Có lẽ một ngày nào đó, cậu sẽ dùng cách của mình đi xử lý những thứ rác rưởi đó.
Tần Qua duỗi tay: "Đi thôi, anh."
Đỗ Hữu nhìn thoáng qua bao tay đen bằng da kia, giương mắt: "Cậu muốn làm gì?"
Tần Qua vẫn cười như cũ.
Đỗ Hữu: "Tôi nói rồi, không được ra tay với những người ở đây."
"......"
Tần Qua ngay từ đầu đã biết, anh mất trí nhớ rồi sẽ không có bất cứ cảm tình nào với cậu.
Nhưng cậu không để ý.
Cho nên cậu không rút tay lại, vẫn cười nhìn Đỗ Hữu.
Chỉ là đầu ngón tay lạnh lẽo, cả người giống như ngâm vào nước lạnh.
Lúc này lại nghe thấy: "Cậu sinh ra từ một cái bình sao?"
Nghe vậy, khóe miệng Tần Qua cứng đờ, hơi mở to hai mắt.
Đỗ Hữu: "Cậu là em trai thì phải nghe lời anh trai nói chứ."
Office building vào ban đêm một mảnh lạnh lẽo, ảnh ngược từ bóng dáng hai người chiếu lên mặt tường phía sau.
Tần Qua nhìn chăm chú vào Đỗ Hữu, gần như chớp mắt cũng quên.
Đỗ Hữu: "Trả lời đi."
Miệng Tần Qua như cứng lại, năm ngón tay bắt đầu run rẩy.
"Dạ, em sẽ nghe lời mà.".