Editor: Gấu Lam
Cố Giai Mính chỉ đột nhiên lóe lên suy nghĩ đó trong vòng hai giây mà thôi, không được! Phương pháp gϊếŧ địch tám trăm tự tổn hại một ngàn cậu sẽ không dùng! Cậu đã không phải cậu của 5 năm trước, khẳng định sẽ không tự đưa bản thân tới cửa để đối phương chiếm tiện nghi!
Làm sao cũng không ngủ được, Cố Giai Mính bò từ trên giường dậy, xỏ dép lê xẹt xẹt đi xuống lầu, Mặc Uẩn Tề ngồi ở ban công trong phòng, trước bàn đặt máy tính, hắn hơi hơi cúi đầu, trông rất nghiêm túc. Cố Giai Mính vốn tính xuống dưới gây sự, nhìn thấy đối phương đang làm việc ở ban công, lại mềm lòng.
Hôm nay đáng lí ra Mặc Uẩn Tề phải đến công ty, kết quả bởi vì cậu thật vất vả mới được nghỉ ngơi ngày, Mặc Trạch Dương lại không ở nhà, Mặc Uẩn Tề lo lắng cậu ở nhà sẽ cô đơn, thế nên ông chủ lớn phải chuyển nơi làm việc về nhà. Rõ ràng là thú hai chân chỉ có thể sống trăm năm, lại tận dụng thời gian bằng mọi cách, nhân loại đúng là quá liều mạng.
Cố Giai Mính đi xuống lầu, xoay người, đi vào nhà bếp đun một nồi nước, tạm thời từ bỏ việc gây sự với Mặc Uẩn Tề.
Vừa mở tủ trà ra, Cố Giai Mính tức khắc trợn tròn mắt, trên mỗi một ô vuông nhỏ trong ngăn tủ đều dán nhãn, bên trong đầy các loại nhãn hiệu trà và cà phê, trà sữa và bột trái cây đều bị dọn qua một góc, nhìn tựa như hàng bình dân giữa đám hàng xa xỉ vậy!
Từ khi nào nhà cậu có thêm mấy thứ này?
Cố Giai Mính ghét bỏ bĩu môi, thú hai chân này đã hoàn toàn xâm nhập vào nhà cậu, cắm rễ không muốn đi rồi, xảo trá quá!
"Mặc Uẩn Tề, anh muốn uống gì?" Cố Giai Mính nhìn tách trà trên giá, khóe miệng tức khắc giật giật, cậu sắp không nhận ra nhà của cậu luôn rồi. Mấy cái ly đó đều là chế tác riêng, dù là kiểu gì cũng có hai cái lớn, sáu cái nhỏ. Cố tiểu yêu hiểu nỗi lòng của Mặc tổng đành thở dài, thì ra biết Mặc tiểu nhãi con nhà cậu không cẩn thận sẽ làm rớt ly, xem này, hàng dự trữ đây.
Mặc Uẩn Tề quay đầu lại, khóe miệng hơi hơi nâng lên, thân sĩ nói: "Hồng trà là được, cảm ơn."
Cố Giai Mính dùng hai đầu ngón tay nắm một bao lá trà, run run, thấy rõ phía trên nhãn viết hồng trà Assam, tức khắc ghét bỏ ném trở về, a! Vừa thấy đã biết tên nước ngoài, cự tuyệt!
Cuối cùng, cậu pha một ly hồng trà Kỳ Môn, rồi tự pha cho mình một ly trà sữa trân châu, lúc đến gần Mặc Uẩn Tề, trong lúc vô ý quét nhìn máy tính đối phương, sắc mặt Cố Giai Mính đỏ lên, người này lại dùng poster của cậu làm ảnh nền! Ông chủ lớn lại là fan điện ảnh, thật xấu hổ!
Hai người phơi dưới ánh nắng ấm áp, từng người bận rộn chuyện của mình, không nói gì, ấm áp nhàn nhạt lại chậm rãi chảy xuôi giữa hai người. Cố Giai Mính nâng trà sữa, nhìn Mặc Uẩn Tề đối diện, trái tim xao động dần dần bình tĩnh trở lại, cảm giác kiên định như thế, thật lâu chưa từng có.
Bốn chữ "Nhân yêu thù đồ", khiến cậu không cách nào bước ra nửa bước, mục tiêu của cậu là tích góp công đức, dùng sùng bái của fan đạt tín ngưỡng chi lực để tu luyện, tu thành chính quả đắc đạo thành tiên, có cơ hội thì tìm người nhà, không có cũng không sao, cậu có Mặc Trạch Dương, hai ba con bọn họ có thể sống nương tựa lẫn nhau, cậu chưa bao giờ nghĩ tới sẽ nảy sinh tình cảm với một con người.
Nhưng hiện tại, cảm giác đối với Mặc Uẩn Tề đã không phải tình bạn bình thường, có lẽ từ ánh mắt đầu tiên cậu nhìn thấy đối phương thì trái tim đã đập rộn ràng. Bây giờ còn phát hiện có khả năng trước kia bọn họ chính là người yêu, thậm chí tới mức bàn chuyện cưới hỏi, Mặc Uẩn Tề rất có thể đã nhận sính lễ của cậu!
Không biết chuyện gì xảy ra khiến vợ nhỏ đột nhiên biến thành người, cậu cũng quên vợ nhỏ nữa, trái lại còn sinh con cho đối phương, ngẫm lại thật muốn khóc ngược thành dòng đấy?
Tâm thật đau, trà sữa trân châu cũng không thể giảm bớt ủy khuất của cậu (▼ヘ▼#)
Mặc Uẩn Tề ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi: "Trà sữa uống không ngon?" Lật mặt còn nhanh hơn lật sách, Mặc tổng cho rằng, lấy dung lượng não của Cố Giai Mính , cũng chỉ có trà sữa uống không ngon thôi.
Cố Giai Mính rầm rì một tiếng, dùng sức hút một ngụm trà sữa, chứng minh tay nghề của mình hoàn toàn không có vấn đề. Yên lặng suy nghĩ tìm từ một lát, Cố Giai Mính nghiêm túc hỏi: "Anh có từng nghĩ tới, đời trước anh là vợ nhỏ của tôi không."
Mặc Uẩn Tề buông chén trà, cực kỳ bình tĩnh lắc lắc đầu, "Không có."
Cố Giai Mính thực nghiêm túc nhắc nhở đối phương: "Vậy giờ anh có thể suy nghĩ, hiện tại anh đã biết rồi đó."
Mặc Uẩn Tề giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt Cố Giai Mính, nghiêm túc nhắc nhở cậu: "Bảo bối, em thanh tỉnh một chút."
Cố Giai Mính suy sụp xụ mặt, tức giận kéo tay Mặc Uẩn Tề, há mồm cắn, không cắn anh một ngụm, thú hai chân này sẽ không biết khí tràng của ông đây tận hai mét tám!
"Vừa rồi tôi nghe trong giọng anh có vẻ khinh thường tôi, hôm nay tôi không muốn nói chuyện với anh!" Cố tiểu yêu hầm hừ trở về ngủ.
Mặc tổng bình tĩnh nhìn dấu răng trên mu bàn tay, gọi điện thoại cho Buck đang đi ra ngoài mua đồ ăn, "Thực đơn trưa nay sửa lại, ăn gà."
Giữa trưa Cố hồ ly chung quy không thể ngăn nổi dụ hoặc của đùi gà, lựa chọn quên đi lời nói tàn nhẫn của mình, chạy tới tìm Mặc thợ săn ăn cơm.
Tức giận quá! Tức tới mức phải ăn thêm một con gà!
Mặc tổng không nhanh không chậm uống canh, động tác vô cùng ưu nhã, từ khí tràng (?) nói cho Cố Giai Mính biết: Bảo bối, em thật sự nên thanh tỉnh một chút đi.
(?): khí chất của một người đối với những người xung quanh và nó là sự mô tả năng lượng vô hình mà một người phát ra.
————
Mặc Trạch Dương không ở nhà, không ai quấy rầy thế giới hai người, Cố Giai Mính muốn chơi đồng thời có chút thấp thỏm, luôn cảm thấy ở nhà không an toàn. Làm một yêu tinh, thế nhưng cậu lại sợ một nhân loại thú hai chân bò lên giường cậu. Buổi tối nọ Cố tiểu yêu trở lại phòng mình, khóa cửa chính lẫn cửa sổ, sợ Mặc Uẩn Tề bò vào từ cửa sổ. Hành động lòng dạ hẹp hòi này lập tức khiến Mặc Uẩn Tề thấy tức cười, mình ở trong lòng cậu chẳng lẽ chính là hạng ngụy quân tử?
Cố Giai Mính vẫn chưa yên tâm, lén lút dùng pháp lực xem xét Mặc Uẩn Tề đang làm gì, không nghĩ tới đối phương sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi không khác gì lão cán bộ, đến giờ thì tắm rửa, đến giờ thì ngủ, không hề có ý tới quấy rầy cậu. Trong lòng Cố tiểu yêu khó chịu, tôi đề phòng anh, anh lại không làm gì, chẳng phải làm tôi thật mất mặt sao?
Cố tiểu yêu tức rồi đó, sáng ngày hôm sau không thèm phản ứng Mặc Uẩn Tề, thở phì phì về đoàn phim, nửa đường giận dỗi nhắn một tin cho Mặc Uẩn Tề: "Đừng đoạt con trai của tôi!" Không có chuyện cũng phải chọn chuyện cãi nhau!
Chuyện cũ đến thế, cũng bị nhắc một lần nữa, Mặc Uẩn Tề nhìn tin nhắn khóe miệng hơi hơi câu lên, vậy mà giở tính trẻ con với hắn. Cố Giai Mính luôn làm việc theo bản năng, tình huống hiện tại có phải đã dần dần loại bỏ phòng bị của cậu với hắn không, vậy bước tiếp theo hắn phải suy xét tương lai của bọn họ.
Phá được một góc nhỏ phòng tuyến tâm lý này, thật đúng là phí không ít thời gian.
Kế tiếp, nên làm thế nào đây? Ý cười trong mắt Mặc tổng càng ngày càng tăng, chậc, trốn không thoát đâu yêu tinh nhỏ.
————
Trong núi Nhạn Lạc, lớp của bạn nhỏ Mặc Trạch Dương hơn ba mươi đứa trẻ ở chung một cái lều lớn.
Nửa đêm, đám yêu tinh nhỏ tinh lực mười phần ngủ không được, tụm năm tụm ba ghé vào nhau, ở trong núi, đã hai ngày bọn nhóc không được ăn thịt đã đời. Lần này nhà trẻ dẫn bọn nhóc tới đây, chính là để bọn chúng nỗ lực thích ứng với cuộc sống thiên nhiên, thầy cô nói là để cho bọn chúng nỗ lực tự nuôi sống mình, chờ một ngày bị nhân loại phát hiện, còn có thể trốn ở trong núi mấy ngày.
Nhưng đám trẻ này vẫn còn quá nhỏ, tìm thức ăn rất khó khăn.
Từ nhỏ Mặc Trạch Dương đã bị nuông chiều, được Cố Giai Mính nuôi như tâm can bảo bối, muốn ăn gì sẽ có cái đó, một ngày ba bữa thịt, không thì hai bữa sữa, nuôi đến trắng nõn thịt thà, đột nhiên để bé ăn cỏ như con thỏ, hoặc là đi theo gà con vịt con đào con giun, cậu cũng ăn không vô. Thật vất vả câu được một con cá với mèo con thì không biết xử lý như thế nào, hai bàn tay thả lại vào hồ.
Đương nhiên, bọn nhỏ thật sự không có ăn thầy cô cũng sẽ không để bọn nhóc bị đói, nhưng mà xét thấy yêu tinh ăn cỏ tương đối nhiều, yêu tinh ăn thịt thì hơi ít, nhà trẻ mang đến đều là loại chân heo sườn heo rán dễ bề mang theo.
Mặc Trạch Dương không thích ăn thịt heo, bé chỉ thích ăn đùi gà.
Qua hai ngày khổ hạnh như thầy tu, tối hôm sau, Mặc Trạch Dương không nhịn được, ủy khuất ba ba ngồi xổm trong một góc, nhớ nhà, nhớ ba, nhớ cha.
Nhìn thấy Mặc Trạch Dương không vui, sói trắng con nghịch ngợm nhất lớp cũng hậm hực, biến thành nguyên thân ghé sát bên Mặc Trạch Dương, lén lút nhìn chằm chằm động vật ăn cỏ trong lớp, đôi mắt trong tối lóe lên ánh xanh.
Những đứa trẻ khác sợ tới mức trốn rất xa, sợ sói con không khống chế được bản tính, đặc biệt là gà con hay chơi chung với bọn họ, tránh ở góc lều không dám lên tiếng. Chỉ có mèo con, chạy tới dùng móng vuốt chụp bọn họ hai cái, bảo bọn họ chú ý một chút, "Bạn học và bạn bè đều không thể ăn, hai con chó mấy cậu kiên nhẫn một chút!"
Mặc Trạch Dương hừ hừ, một móng vuốt chụp lên mặt sói trắng con, "Ta muốn ăn gà!"
Sói con ngơ ngác, "Ngươi muốn ăn gà ngươi đánh ta làm gì?"
Mặc Trạch Dương tức giận làm động tác vén tay áo , "Đánh một trận đi! Không có gà ăn thì đánh một trận!"
Tiểu bạch lang: "Ha? Ngươi thèm đến điên rồi hả?"
Hai đứa trẻ nhào vô đánh thành một cục, mèo con mang vẻ mặt chết lặng rời khỏi vòng chiến, ánh mắt nhìn bọn họ tựa như hai đứa thiểu năng trí tuệ. Vuốt mèo vuốt chó, thấy thế nào cũng ngốc!
Có bạn như thế, thật mệt tâm.
Ông chú phụ trách bảo hộ yêu tinh ở trong tối cũng bị chọc cười, "Ba đứa này con nhà ai thế, nhỏ như vậy thiên phú lại rất cao."
Ông chú yêu tinh mày rậm mắt to hình thể cực kỳ cường tráng chỉ chỉ mèo đen nhỏ, "Nhà họ Vương, trong nhà có mấy lão quái vật ưa bênh người mình, từ đời thứ ba trở lên đều là đại yêu. Nhóc sói trắng đó, là thế gia mạnh nhất trong tam đại thế gia, nhà họ Bạch, gia tộc người đông, tộc sói đều là nhân vật tàn nhẫn bênh vực người nhà. Còn hồ ly nhỏ này, không biết nói làm sao, chưa từng nghe đứa trẻ đó xuất thân đại gia tộc nào, trên người cũng không có yêu khí."
"Một con hồ ly nhỏ hung tàn thành vậy, cha mẹ khẳng định không dễ chọc, có khi là một gia tộc lánh đời ."
"Hắt xì!" Cố Giai Mính quay phim đêm đến rạng sáng vừa mới ngủ, bò dậy đã hắt xì một cái thật to, vừa rồi hình như cậu nằm mơ, mơ mơ màng màng ở trong một sơn cốc xinh đẹp, nội dung cụ thể là gì, đã quên.
Khẳng định là có người nửa đêm mắng cậu, bị mắng tới tỉnh, nếu tiếp tục mơ nữa, chắc chắn sẽ biết là gì!
Cố Giai Mính tức giận nằm xuống tiếp tục giấc mộng.
Miếng ngọc đeo trên cổ Cố Giai Mính ẩn ẩn tỏa ra ánh sáng trắng, ngay khi Cố Giai Mính ngồi dậy, dần dần thu ánh sáng vào trong, an tĩnh như ban đầu.
Lúc này, Mặc Uẩn Tề cũng mỏi mệt ngồi dậy, nhéo nhéo cái trán hơi nhức, hình như mơ thấy một giấc mộng rất kỳ quái, mặt người trong mộng , làm sao cũng không thấy rõ.
————
Mặc Trạch Dương trở lại trường học, trường học đã thông báo với người nhà có thể tới đón con, Mặc tổng vì thế tan làm trước, nhanh chóng đi đón con trai bảo bối. Ở trong núi móc meo ba ngày, trên người Mặc Trạch Dương lại không dính một hạt bụi, so với những đứa trẻ khác cả người dơ dáy, lăn một thân cỏ và bùn, Mặc Trạch Dương lúc đi thế nào, lúc về thế đó, nguyên lớp chỉ có hai đứa khác sạch sẽ như bé.
Nhóc họ Bạch đã tới trong nhà làm khách, còn đánh nhau với con trai, cùng với bảo bảo đội mũ lạnh lùng, tên Vương Triết Nhan.
Ánh mắt Mặc tổng nhìn hai đứa trẻ cũng có chút tìm tòi nghiên cứu, nhà trẻ này chắc chắn không phải nhà trẻ bình thường, mấy đứa chung lớp hẳn đều là yêu tinh giống Mặc Trạch Dương.
Chứng tỏ rằng yêu tinh cũng có cuộc sống của yêu tinh, nhưng làm sao mới có thể nhốt yêu tinh vào trong đó, mới là chuyện Mặc tổng cảm thấy hứng thú nhất bây giờ.
Mặc Trạch Dương nhìn thấy cha bé chuyện đầu tiên làm chính là làm nũng đòi ôm một cái. Ba ngày ăn không ngon uống không ngon, ủy khuất chết bảo bảo rồi.
Mặc tổng ôm con trai, nhìn lướt chung quanh, thế nhưng phát hiện người quen.
Cha của sói con đồng dạng cũng thấy Mặc Uẩn Tề, đầu tiên là kinh ngạc ngây người, sau đó ý vị thâm trường nói một câu: "Không nghĩ tới anh cũng như vậy!" Hắn mỉm cười đi tới, nhiệt tình nói: "Nếu vậy về sau chúng ta giao lưu nhiều hơn, có thời gian cùng nhau uống một chén."
Yêu tinh giả· Mặc tổng thân sĩ bắt tay đối phương , mỉm cười nói: "Nên giao lưu nhiều hơn, chúng ta có thể hợp tác hạng mục tiếp theo."
"Vậy thật sự là quá tốt, trao đổi danh thiếp, chúng ta có rảnh cùng nhau uống một chén."
Nhìn hai người lớn cười đầy nội hàm, hai đứa trẻ ngó qua ngó lại, liếc nhau, Mặc Trạch Dương giơ móng vuốt!
Sói trắng nhỏ tức giận thu móng, không dám cào lên gương mặt của Mặc Trạch Dương, cào bụng nhỏ, lúc này Mặc tổng hơi hơi nghiêng thân, để tay nhỏ của bé không cào được, Mặc tổng lạnh mặt vỗ vỗ mông nhỏ của Mặc Trạch Dương, nghiêm túc hỏi: "Sao con lại đánh bạn?"
Mặc Trạch Dương không vui hừ hừ, "Nó trước, Nó cắn con! Con còn chưa đánh lại mà!"
Cha của sói trắng nhỏ cười sang sảng, "Không sao, từ lần đầu tiên hai nhóc gặp mặt đã đánh nhau, đánh quen thói rồi."
Mặc tổng không tỏ ý kiến hơi hơi mỉm cười, tạm biệt đối phương.
Bế Mặc Trạch Dương lên xe, Mặc tổng đưa cho bé con một bình sữa, Mặc Trạch Dương cảm động suýt khóc, ôm chai bắt đầu uống ừng ực ừng ực, cái miệng nhỏ bị bình sữa lấp kín, không kịp nói câu nào, Mặc tổng đau lòng sờ sờ đầu nhỏ của con trai, ôn nhu hỏi: "Buổi tối muốn ăn gì? Ăn gà?"
Mặc Trạch Dương xử lý hết bình sữa, hít sâu một hơi, nấc một cái. Sau đó ôm lấy cổ cha bé, trịnh trọng nói: "Cha, xin cha đừng khách khí, hãy cho con tám cân đùi gà to bự! Yêu cha ~"
Bị con trai cọ như thế, cả trái tim đều bị manh(?) hóa Mặc tổng không chút nghĩ ngợi, lập tức đáp ứng, "Được!"
(?): dễ thương
Đắm chìm trong tám cân đùi gà to bự, Mặc tiểu nhãi con vui không kìm chế được, hạnh phúc ở trong lòng cha bé, vạn tuế!
Mặc tổng ôm con trai, bắt đầu giáo dục nói: "Lần sau nó lại cắn con, thì con đánh nó."
Mặc Trạch Dương nhanh chóng gật đầu, xua tay ý bảo, yên tâm, bé sẽ không chịu thiệt đâu!
Mặc tổng trầm giọng nói: "Đừng vả mặt, đánh ở chỗ người khác không nhìn thấy, bằng không nó thoạt nhìn bị đánh rất nghiêm trọng, các thầy cô có thể sẽ phê bình con đúng không nào? Còn phải học được giả bộ đáng thương, con xem con này, đáng yêu biết bao." Mặc tổng nhéo khuôn mặt nhỏ trắng nõn của con trai, để bé học được cách lợi dụng sở trường của mình, đó là sói con, nhãi con nhà mình lại là hồ ly, thấy thế nào cũng là con mình chịu thiệt, vì không để con trai bi ủy khuất, Mặc tổng bắt đầu dạy con sử dụng những phương pháp phúc hắc(?). Hồ ly phải có tâm nhãn, đừng chỉ biết động móng vuốt.
(?): Trong bụng đều là ý xấu :))
Mặc Trạch Dương kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, còn có thể như vậy?!
Nhân sinh giống như được mở ra một cánh cửa mới?
Mặc tổng mỉm cười sờ sờ đầu con trai, "Quả nhiên thông minh." Dạy một lần là biết!
Dỗ dành con trai xong, mới nói chuyện đuôi hồ ly, thừa dịp cơ hội lần này, trước bắt lấy một đứa dụ dỗ đã. Mặc tiểu nhãi con còn đang nghiên cứu làm thế nào đánh nhau mà không bị thầy cô phê bình, không biết cha bé đã tính toán xuống tay trước từ chỗ bé, bắt đầu suy xét cho tương lai của bọn họ.
Dụ dỗ bé con xong, mới có thể nhân lúc bé không phòng bị khiến bé lộ nguyên hình.
Yêu tinh giả · Mặc tổng sờ sờ đầu nhỏ của con trai, còn chưa từng thấy bộ dạng hồ ly của Mặc Trạch Dương, hắn đã bắt đầu mong đợi rồi.